Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu không khí hôm nay thật trong lành nắng rọi xuống từng tán cây những cơn gió mang theo mùi hương của những đóa hoa mọc bên đường, cả nhóm năm người đi trên con đường mòn không một ai nói chuyện. Không phải họ lo lắng mà tất cả chỉ đơn giản đang tận hưởng, tận hưởng sự yên bình trong vài phút nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn họ phải quay lại thực tế. TouchMe nhìn Tablua "nhiệm vụ của chúng ta là gì vậy" Takemi ngước lên nhìn vào tờ giấy mà Tablua đang cầm "chúng ta sẽ đi tiêu diệt một con quật nào đó" Tablua giọng có vẻ thích thú "chà, chúng ta cần phải đi giết một con Basilisk" Momon với giọng trầm lạnh cũng tham gia cuộc trò chuyện "trong tờ giấy có đề cập tới khả năng của nó không?". Những người khác quay lại nhìn cố gắng tỏ ra bình thường Tablua gãi cằm "theo báo cáo lại thì con Basilisk này có có nhìn hóa đá, nộ độc với bộ da cứng như áo giáp. Ồ! nó còn có đề cập đến việc con quái này rất thích ăn thịt người" Nishiki không mấy vui vẻ "đó chắc là lí do tại sao nhiệm vụ này lại có tiền thưởng cao như vậy" TouchMe suy nghĩ một lúc "tôi nghĩ chúng ta nên có kế hoạch chiến đấu, ở vị trí sa mạc thì có khả năng con Basilisk này có tầm đánh rộng" Nishiki gật đầu " nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng khác ví dụ như là về tốc độ hay khả năng hòa ẩn thân khi hòa vào môi trường" Momon cũng thêm vào vài lời bình "Không phải khá kì lạ à??" Takemi nhìn cậu "cậu nhận ra điều gì à?" Momon đơn giản gật đầu "theo báo cáo thì con Basilisk có sở thích ăn thịt, thế thì tại sao nó lại để thoát vài con mồi?" Tablua suy nghĩ một hồi thì nhận ra điều gì đó "những người sống sót điều là người sử dụng phép thuật hay người ở phía sau hỗ trợ, nạn nhân hầu hết điều là chiến binh" Nishiki không hiểu lắm "nhưng ở đây cũng có nói đến việc các nạn nhân điều không giống nhau chỉ khác ở chỗ chiến binh có số lượng nhiều hơn, chẳng lẽ nếu ăn thịt chiến binh thì sẽ mạnh hơn?" Takemi chống cằm "chắc hẳn có cái gì đó đã thu hút con Basilisk, Momon-san cậu có nghĩ ra được gì không?" Momon chỉ đơn giản lắc đầu. Với những thông tin họ có được không đủ để có cách chiến đấu tối ưu nhất, chỉ còn cách tùy cơ ứng phó, mọi thứ chìm vào im lặng.

Trong khi đó ở Nazarick đang trở nên căng thẳng, bốn người tối cao nhất đang có mặt đã chia làm hai phe chỉ vì một sự nôn nóng. Từ lúc nhóm của Tablua xuất phát thì họ đã không tìm được bất cứ manh mối nào cả, vì thế mà Ulbert với tính khí nóng nảy đã muốn thay đổi kế hoạch nhưng đã bị Perorocino phản đối kịch liệt. Ulbert đập bàn tay vào mặt bàn làm bằng đá với giọng tức giận "tôi cho rằng đây là tốt nhất, chúng ta đã quá tốn thời gian" HeroHero bình thường luôn ở trung gian nay cũng tức giận "tôi không cho rằng kế hoạch của cậu là tốt" BukuBukuchama ủng hộ Ulbert "chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian, không biết đã lỡ mất bao nhiêu cơ hội" Perorocino bật dậy làm ngã cả ghế "thế thì sao? chẳng lẽ hai người muốn đưa Nazarick vào nguy hiểm? xin lỗi tôi không cho phép" Ulbert hét lên như muốn cho toàn thể Nazarick nghe "nếu đó thật sự là cậu ấy tôi sẽ không ngại đánh liều, cậu đừng có cố ngăn tôi" Perorocino gần như không khống chế nổi cơn giận mà bước lại gần nắm lấy cổ áo của Ulbert "tôi biết cảm giác của cậu, nhưng cậu hãy suy nghĩ cho thấu đáo vào" HeroHero cũng bước lại gần cố gắng tách cả hai ra "hai người đủ rồi! sẽ không hay nếu hai người đấu đá nhau ở đây đâu", Cả bốn người ngồi xuống cố gắng trấn tĩnh bản thân cũng như suy nghĩ lại kế hoạch.

Ulbert muốn lộ diện để xác minh mạo hiểm giả kia có phải Momonga không nhưng đã gặp phản đối của Perorocino và HeroHero. Tuy cách đó có thể gây hại cho Nazarick sau này nhưng cậu đang ở rất gần sự thật, nếu thật sự đó là Momonga mà không hành động ngay thì sẽ mất cơ hội. Cậu đã ở rất gần, cậu muốn nói chuyện với Momonga muốn nghe lại giọng nói muốn được như trước đây.

Perorocino và HeroHero cũng hiểu được ý định của cậu nhưng đó vẫn là ván cược lớn họ không thể làm thế, nếu thành công thì không sao nhưng nếu sai thì hậu quả khó mà tránh. Viễn cảnh tồi tệ nhất là các nước xung quanh biết đến Nazarick thì sẽ không có ai đảm bảo sự ngu dốt của con người có ảnh hưởng tới đây không, Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick đã dưới sự bảo vệ của Momonga mà tồn lại vững vàng tới lúc này họ không muốn có gì xảy ra với nơi này. Đây mà mối liên kết của họ với Momonga là mối liên kết cuối cùng, tuy thông cảm với Ulbert nhưng nếu cần thiết cậu sẽ phản đối tới cùng.

Trong lúc đó những hộ vệ đang đứng ở ngoài trong lòng lo lắng xen lẫn sợ hãi, ban đầu thì chỉ có Allbedo đang canh giữ cánh cửa. Demiruge bước lại gần "các Đấng tối cao đang họp ư? có chuyện gì quan trọng ?" Allbedo lắc đầu "không rõ nhưng giọng nói của các Đấng tối cao đang trở nên lớn hơn" hai người im lặng một hồi thì nghe tiếng đập phát ra bên trong phòng kèm theo đó là giọng của Ulbert-sama đang hét lên. Demiguge không khỏi lo lắng "mọi chuyện chuyển xấu rồi" sau đó là một tràng tiếng cãi nhau của các Đấng tối cao khiến cho nhiều thủ vệ khác cũng xuất hiện trước cửa phòng. Mare giọng run rẩy "đây là lần đầu tiên em nghe thấy các Đấng tối cao tức giận như thế" Shalltear áp tai vào cửa "kẻ nào dám làm chúa tể phật lòng?" mọi người chìm vào im lặng cố gắng lắng nghe động tĩnh. Nhưng sau đó bên trong không còn phát ra âm thanh nào nữa, tất cả hộ vệ lo lắng lỡ như các Đấng tối cao quyết định rời khỏi Nazarick thì sao? họ lại bị bỏ rơi? hay sự bất cẩn trong lúc phục vụ đã khiến các chúa tể phật lòng....chắc chắn là thế...vì thế mà mọi thủ vệ không hẹn mà quyết tâm sẽ thể hiện sự hữu dụng của mình....Tuy nhiên họ không biết rằng dù có làm tốt tới đâu thì đối với các chúa tể thì họ vẫn là đám con nhỏ nhưng để các thủ vệ nhận ra thì còn dài lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net