Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời chiếu sáng một khu rừng xanh rộng lớn, tiếng gió lùa qua những tán cây mang theo mùi hương của trái ngọt đâu đây. Thật là một mảnh đất trù phú, nhận được sự ưu ái của mẹ thiên nhiên.

Nhóm của Takemi đang đứng trước một đầm lầy rộng lớn, ở ngay trung tâm còn có những ngôi nhà thô sơ. Hình như ngôi nhà làm bằng gỗ có chân trụ để tránh mặt nước, nếu chú ý thì có thể thấy tộc Lizard đang ở đó đi lại.

Không phải là khen ngợi gì nhưng phải công nhận là tộc người Lizard này thật biết chọn chỗ, nơi này mang tên đầm lầy nhưng thật chất lại là một nguồn nước nông đến đầu gối. Xung quanh được bao phủ bởi rừng rậm, tránh xa con người nhưng lại gần với quái thú.

Khi chú ý một chút Nishiki nhận ra đây là thượng nguồn, chắc hẳn có một mạch nước ngầm nào đó dưới chân. Thảo nào dù gần nơi ở của quái thú chúng vẫn không rời đi, tuy không rõ quái thú mạnh đến đâu.

Nhưng ít nhất họ biết rằng Lizard có khả năng chiến đấu tốt.

Peronocino dựa vào một gốc cây: "vậy có ai có kế hoạch gì không?"

Takemi trầm ngâm: "thật không may khi cả ba chúng ta lại bốc trúng một màu"

Nhớ lại khi phân nhóm Bukubukuchama đã đề nghị bốc thăm,không phải tất cả điều bốc ngoài trừ nhóm Momonga. May mắn thế nào mà ba người họ lại chung nhóm, ba người điều không có kĩ năng nào phù hợp cho lần này.

Peroconico đưa tay lên xoa trán cau mày: "nào...bộ não kia, vận động nào"

NIshiki lắc đầu thở dài: "tôi chịu thua, tôi không có kĩ năng nào hết..." câu nói bị dừng lại nửa chừng.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu: "chúng ta theo dõi chúng đã, tấn công vào điểm yếu cũng là một kế"

Takemi tay chóng cầm gật đầu: "đúng vậy, một kế hoạch tốt"

Peronocino nhún vai: "dù sao thì tôi cũng không nghĩ được gì, nên ổn thôi"

Ba người trốn sau cái cây khi thấy một tên Lizard, họ không muốn phải phân biệt khi nghe nói bọn chúng hao hao giống nhau. ít ra tên Lizard này có vài đặc điểm nổi bậc trên mặt có vài vết xẹo, còn có một thứ giống với áo choàng nhưng được làm bằng cỏ khô đã vàng. Tên đó đang lắp ló gần một cái lưới, tại sao lại có cái lưới bắt cá ở đây.

Peronocino thì thầm: "không phải nói chúng không có quan hệ với con người ư?"

Nishiki lắc đầu: "sao tôi biết được, hắn đang nói gì vậy?"

Takemi lấy từ trong túi vật phẩm ba cuộn giấy: "Item [tai thỏ], sử dụng chúng"

Cuộn giấy nhanh chóng bị đốt cháy, trên đầu ba người liền xuất hiện tai thỏ. Tuy ngoại hình không phù hợp với hình tượng đàn ông mạnh mẽ, lợi thế duy nhất là nghe lén rất tốt.

Tên Lizard kia ngồi trên bờ nhìn chằm chằm vào đàn cá, phía sau xuất hiện thêm một Lizard. Ngoại hình thì không khác biệt với tên đầu tiên cho lắm, thứ duy nhất nhận biết là lớp vảy bên ngoài. Tên đầu tiên có lớp vảy màu xanh rêu, trông khi tên mới xuất hiện lại màu nâu.

Có thứ gì đó rất lạ.

Tên mới tới sao lại có chiếc khăn choàng cổ?

Một bên thì sử dụng cỏ khô bên còn lại thì một khăn choàng hẳn hoi.

Takemi thì thầm: "đó là chiến lợi phẩm khi tấn công con người?"

Peronocino lại có một ý khác: "có thể là dùng để phân cấp bậc, tên có khăn choàng kia là thủ lĩnh?"

Nishiki vẩy tay ra hiệu: "bọn chúng đang nói gì đó kìa"

Lizard vảy nâu đứng phía sau lên tiếng: "Shasuryu đại huynh"

Khi nghe thấy tên mình tên Shasuryu quay lại: "oh! Zaryusu"

Zaryusu trầm tư: "huynh tới...ăn vụn à?"

Hốt hoảng đập đuôi xuống đất: "Ai nói!...ta chỉ đến coi đám cá thế nào thôi"

Ánh mắt Zaryusu không tin tưởng: "À.... đệ đang tính lấy vài con đưa con huynh, hàng chất lượng cao đấy nhá"

Nghe thấy thế Lizard anh vẩy nhẹ đuôi: "đây là lương thực của làng đấy"

Người em cười: "chị vợ nói đúng, cái đuôi của anh thành thật hơn chủ nó nhiều"

Shasuryu hét: "Cái...đến chồng mình cũng phả bội!"

Bầu không khí nhanh chóng trầm lặng, hai người điều nhìn vào đàn cá đang bợi lội.

Shasuryu khoanh tay: "ta thật không hiểu, tại sao em lại nghĩ ra cách này"

Người em có vẻ hơi trầm xuống: "ban đầu người làng không chấp nhận điều này, việc nuôi cá này cũng gặp không ít khó khăn. Nhưng giờ điều ổn, nhờ nó mà làng ta không thiếu thốn thức ăn"

Người anh thở dài: "em biết rằng không phải tất cả điều chấp nhận mà, mọi thứ sẽ trở nên tệ hơn nếu việc nuôi cá này đệ học được từ con người"

Zaryusu lắc đầu: "nếu có thể kết giao với con người thì tộc Lizard chúng ta sẽ càng cường đại, không phải sao?"

Shasuryu cố gắng chuyển đề tài: "dạo gần đây trời đang lạnh dần, có lẻ làng ta nên tích sẵn thức ăn"

Đuôi Zaryusu vẩy nhẹ: "không kì lạ sao khi chúng ta lại quá phụ thuộc vào cá, mùa đông càng kéo dài thì mọi thứ càng tệ"

Tỏ vẻ khó hiểu khi đứa em nói thế: "cá đối với làng ta là thức ăn chính, không thể thay đổi được"

Takemi vui vẻ: "mọi người có nghe thấy không? mọi thứ chuyển biến nhanh hơn chúng ta nghĩ"

Nishiki gật đầu: "bây giờ chúng ta thả hết cá đi, cắt lương thực của chúng"

Nếu cá là thức ăn chính thì chỉ việc cắt dứt nó, sau đó từ từ chèn ép chúng.

"Để tránh vấn đề tôi nghĩ nhóm ta nên giết luôn trưởng làng, mất đi thủ lĩnh...chẳng phải mọi thứ sẽ loạn lên sao" Peronocino gợi ý.

Lấy trong túi vật phẩm một vài quần áo cũ và vũ khí: "hãy đổ lỗi cho con người, khiến chúng bị cô lập" Takemi ném đống lộn xộn xuống đất.

"Mà cậu có nghe thấy không, tên Zaryusu kia có qua lại với con người kìa. Sao chúng ta không lôi kéo hắn về phía mình?" Peronocino đề nghị.

Nishiki cười: "ý cậu là biến hắn thành tay trong! để xem hắn có hữu dụng không đã, mặc dù rõ ràng là không."

Takemi gật đầu đồng tình.

Thời gian vẫn còn sớm không thể ra tay, nên cả nhóm quyết định thám thính xung quanh đầm lầy.

Thật kì lạ trong bán kính một dặm xung quanh đầm lầy lại không có lấy sự sống, khu rừng xanh tươi nguồn nước dồi dào. Có phải tộc Lizard đã đuổi bọn thú rừng? làm vậy thì có nghĩa lí gì. Ngoài thú rừng thì cả cây ăn quả cũng không có. Đồng nghĩa với việc tộc Lizard phụ thuộc vào cá, nếu nguồn thức ăn có vấn đề thì bọn chúng sẽ đối mặt với nạn đói.

Đây chính là điểm yếu chí mạng của tộc Lizard.

Ngoài vấn đề này họ còn phát hiện được một điều kì lạ, tu sĩ trưởng có lời nói nhất và cũng là kẻ có não nhất. Tên Zaryusu cũng không tệ nhưng vẫn chưa phải mối lo ngại, còn lại thì điều là bọn cơ bắp lấn mất não.

"Đây là việc nhẹ lương cao, hết sức tiện lợi" Nishiki ngồi trên cây nhìn xuống.

Takemi lau chùi vũ khí: "đánh vào điểm yếu một cách dứt khoát thì chúng sẽ tự tan rã"

Peronocino cười: "xem ra nhóm chúng ta sẽ thắng đấy"

Vào đêm khuya, kế hoạch bắt đầu.

Ba người đứng nhìn đàn cá đang bơi lội.

Nishiki khoét lỗ trên tấm lưỡi được làm bằng thứ gì đó giống với vỏ cây, tuy đã nghe danh sợi dây thừng được làm bằng vỏ cây nhưng được tận mắt thấy thì là lần đầu. Gạt suy nghĩ qua một bên cậu nhanh chóng tạo một lỗ lớn, đàn cá xui theo dòng chảy mà xuống hạ nguồn.

Takemi và Peronocino để lại vài thứ được chuẩn bị sẵn ở trên bờ và một con dao bình thường,như vậy chắc đủ để gây hiểu lầm rồi. Nhóm nhanh chóng rút lui, chờ kịch hay để xem.

Mọi việc chuyển biến nhanh hơn họ nghĩ, bình minh còn chưa lên thì một ai đó xuất hiện. Tên đó khi thấy chiến tích liền hốt hoảng chạy đi, vừa chạy vừa la hét. Một hồi lâu khi tên đó qua lại với một nhóm người ở phía sau, bọn chúng cũng tỏ ra hoang mang với sự việc.

Một Lizard có vết sẹo lớn ở miệng hét lên: "Sao không ai trông coi đàn cá?!"

Tên Lizard nhỏ con run rẩy: "trước giờ chưa hề xảy ra...."

Tu sĩ trưởng xuất hiện cùng với hai anh em Lizard họ gặp ban đầu.

Miệng sẹo cầm lấy đống rác họ để lại mà giận dữ: "đây chắc chắn là của con người, nhìn này còn có cả vũ khí của chúng!" giơ con dao lên.

Mọi ánh mắt điều đổ về Zaryusu.

Shasuryu hét lên: "ánh nhìn này là sao? các người đang nói Zaryusu đứng sau?"

Một tên bịt mắt phải hung dữ: "hắn vốn không phải người trong làng, chẳng phải từng có lời đồn rằng hắn giao du với con người ư!"

Mọi người bắt đầu bàn tán, xì xầm to nhỏ.

" Tên Zaryusu muốn trả thù chúng ta ư?"

" Dám cấu kết với con người"

"Đáng lẽ phải đuổi hắn từ lâu"

Trưởng làng lúc này lên tiếng: "hai anh em chúng luôn ở bên ta, đây không phải là bịa đặt"

Mặt sẹo cứng người một lúc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "mồi nhử...đúng vậy! hắn lôi kéo chúng ta để bọn con người lẻn vào!"

Zaryusu lên tiếng phản đối: "ngươi chỉ muốn đuổi ta đi, ngươi đang bịa đặt. không bằng chứng mà dám nói năng xàm bậy"

Shasuryu gật đầu đồng ý: "không có lí do gì để Zaryusu phản bội bộ tộc cả"

"Được rồi!" giọng trưởng làng đầy uy lực.

Tất cả im bật không lên tiếng, chờ đợi chỉ thị.

Bà ta thở dài: "khi trời sáng Shasuryu hãy đưa một nhóm đi săn bên ngoài, giờ chưa đến mùa đông. Chúng ta vẫn còn thời gian."

"Vâng!" không ai phản đối, kể cả tên mặt sẹo.

"Ta để ý đến ngươi, Zaryusu" hắn gầm gừ.

Ba người kia đứng bên ngoài, tỏ ra bực tức. Chỉ thiếu chúc nữa là mọi thứ sẽ đi đúng dự kiến, xem ra họ phải khử mụ già đó.

Takemi đấm vào cái cây kế bên khiến nó bị lõm một lỗ, không chỉ cậu mà hai người còn lại cũng không có tâm trạng.

Peronocino gầm gừ: "hãy giết bà ta"

Nishiki rút dao: "trời chưa sáng hẳn, chúng ta có cơ hội"

Nếu để bọn chúng tìm được nguồn cung khác thì mọi thứ sẽ quay về số không, loại bỏ kẻ ngán đường nào.

Sau sự việc ban nãy nên giờ mọi người trong tộc điều lo lắng, nguồn thức ăn chính đã biến mất. Tệ hơn nữa khi họ không biết ai đứng sau nó, mọi nghi vấn điều hướng về Zaryusu.

Zaryusu, kẻ từng bỏ làng đi. Vài năm trước hắn đột nhiên trở về, kéo theo đó nhưng ý kiến ngu ngốc. Nuôi cá... hắn đang cố gắng không chế thiên nhiên.

"Có phải là tổ tiên cảnh cáo chúng ta không?"

Một câu nói mang nhiều ý trong đó.

Sự căng thẳng trong tộc đang lớn dần.

Những chiến binh già nhận ra điều đó, họ cũng chỉ có thể hi vọng niềm hi vọng cuối cùng Shasuryu. Bằng việc mang về nguồn thức ăn để xoa dịu mọi người.

Những đứa trẻ đã quay lại giấc ngủ trong khi người lớn đang lo lắng.

"Phừng!" một âm thanh mang theo hơi nóng.

Cháy!

Những ngôi nhà đang cháy!

Mọi người chạy vào trong cố gắng mang những đứa trẻ chạy ra ngoài, những chiến binh hỗ trợ cảnh giác xung quanh. Các tu sĩ đang điều khiển nước dập tắt lửa, số lượng tu sĩ quá ít không dủ để khống chế ngọn lửa.

Toàn bộ điều náo loạn, những cá nhân đơn lẻ bắt đầu xuất hiện. Trật tự ban đầu không còn, thời cơ đã đến.

Peronocino bay trên cao liên tục dùng cung tên lửa bắn xuống, đám cháy vì thế mà không thể khống chế.

Takemi duy chuyển rất nhanh nhầm gây hoang mang cho bọn chiến binh, khiến chúng không chú ý đến người tị nạn và tu sĩ.

Nishiki đang ẩn nấp chờ thời cơ, chỉ cần tên trưởng tu sĩ kia lơ là....

Kế hoạch của họ đã thành công, trưởng tu sĩ lơ là cảnh giác.

[ Ẩn nấp ]

Nishiki lướt tới.

Ba người nhanh lui đi.

Khi Lizard khống chế được tình hình thì đã quá muộn.

"Tu sĩ Trưởng?!" tiếng hét ai đó.

Vết dao ngay giữa lòng ngực, kết thúc mạng sống Tu sĩ trưởng.

Những thành viên khác quay trở lại cũng chỉ biết thương tiếc.

Tên mặt sẹo hét lên giơ vũ khí về phía Zaryusu: "tại người mà ngài ấy mới chết"

" Đúng vậy, ngươi đã dẫn con người tới dây" bịt mắt lấn tới.

Mọi ánh mắt tiếc thương trở nên hung dữ khi hướng về Zaryusu.

Dù hai anh em có giải thích thế nào cũng không làm họ nguôi giận, đồng loạt đuổi Zaryusu ra khỏi làng.

Thế nhưng Shasuryu người kế thừa trưởng làng đã không làm thế, mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Buổi tiễn đưa Tu sĩ trưởng diễn ra sau đó.

Do sự việc vừa rồi đã khiến mọi người trở nên cảnh giác, Shasuryu với tư cách là trưởng làng đã đưa ra những quyết định. Hầu hết các chiến binh sẽ ở lại bảo vệ làng, những người không có kinh nghiệm chiến đấu lại có sức khỏe sẽ đi bắt cá. Mặc dù Zaryusu đã khuyên họ nên săn bắt thú rừng thay thế cá nhưng lại vấp phải lời khiển trách.

Zaryusu liên tục bị phản đối nên không lên ý kiến, im lặng để người làng bớt nóng giận. Cậu muốn đưa Rororo theo để có thể vận chuyển cá nhanh hơn, tất nhiên là không ai lắng nghe.

Thế là nhóm đánh bắt cá chỉ với vỏn vẹn mười người, không phương tiện duy chuyển không có kế hoạch chi tiết. Việc vận chuyển cá đã tốn của họ kha khá thời gian, mất nửa ngày để vận chuyển về nhưng lại không đủ cho toàn bộ ngôi làng. Thế là không ai nói ai mọi người chia nhau, một con có nhỏ lại phải chia năm chia sáu.

Một hai ngày đầu mọi người không ai phàn nàn, thế rồi bốn ngày sau những người trốn đi đánh bắt riêng. Việc tự ý hành động riêng biệt đã khiến không ít Lizard bị quái thú tấn công, tình hình ngôi làng tở nên nhạy cảm. Nội chiến sẽ nhanh chóng diễn ra.

Ba người kia nhìn thấy kế hoạch thành công rực rỡ, cảm thấy vui mừng.

Đáng tiếc đã hết thời gan.

Trò chơi đã kết thúc, kế hoạch thực sự bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net