Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể mục ruỗng của con rồng khổng lồ nhanh chóng tan rã và rơi xuống mặt đất, từng tản thịt rã ra như bùn ngấm vào đất. Nhờ kháng thể của Elie thứ vi sinh vật trong cơ thể nó sẽ sớm bị tiêu diệt hoàn toàn, khả năng trở thành 1 thứ đại dịch nguy hiểm chắc chắn sẽ bị xóa bỏ. Lũ Göttliche Vergeltung cũng đột ngột rút lui như thể chúng đã đạt được mục đích.

- Sao lại thế? - Kaoru không khỏi nghi ngờ vấn đề trong cuộc tấn công lần này. Bởi lẽ đây là cơ hội để tiêu diệt 2 thành phố lớn cùng lúc, làm suy yếu khả năng chống cự của con người.

Kaoru đáp xuống thành phố, điện thoại của cậu bất chợt vang lên. Đầu dây bên kia là Akane, người bảo hộ hiện tại của cậu.

- Moshi moshi.

- Nhóc cũng nhận ra rồi đúng không Kaoru?

- Ý chị là về cuộc tấn công vừa rồi?

- Đúng vậy, nhất là khi Neo Tokyo là nơi cất giấu lượng tên lửa dự trữ lớn cùng với lực lượng không quân hùng hậu. Nếu đánh rơi cùng lúc cả 2 nhân loại sẽ chịu tổn thất to lớn. Nhưng tại sao chúng lại chỉ cử 1 lực lượng nhỏ bé và nhanh chóng rút lui?

- Có lẽ nào bọn chúng thực sự đã đạt được mục đích?

- Chính xác, theo phỏng đoán của tôi thì mục tiêu đó chính là thăm dò sức mạnh của cậu.

- Tại sao lại như vậy chứ?

- Cậu đã lập giao ước thành công đúng chứ?

- Vâng. - Kaoru vẫn chưa thể hiểu được ý của Akane.

- Cậu vốn là 1 trong những vũ khí chiến lược của nhân loại. Việc cậu lập giao ước thành công cũng sẽ có ảnh hưởng đến cục diện cuộc chiến, nên chúng muốn xem ma đạo cụ của cậu mạnh đến mức nào.

- Vậy chúng ta phải đáp trả lại bọn chúng.

- Đúng vậy, nhưng không thể hấp tấp. Nên tôi có 1 nhiệm vụ muốn giao cho cậu.

- Được, em chấp nhận.

- Không cần suy nghĩ luôn sao?

- Vâng, vậy nhiệm vụ sẽ là gì?

- phía tình báo hiện đang nghi ngờ chúng che giấu gì đó trên đảo Okinawa. Tôi muốn cậu đến đó tìm hiểu thứ chúng đang che giấu là gì.

- Vâng, em hiểu rồi.

Kaoru ưu tiên ghé qua 1 cửa hàng quần áo để nhanh chóng chuẩn bị trang phục cho Aoi. Mọi người xung quanh cũng đang khắc phục những hậu quả do các rung chấn gây ra. Nhiệm vụ sắp tới sẽ sớm diễn ra nên cậu cần đảm bảo bản thân luôn sẵn sàng.

- Chắc cậu sẽ không phản đối nếu chị đi cùng đâu nhỉ Kaoru?

- Vâng, dù sao thì chị cũng là 1 trị liệu sư xuất sắc mà. En thì sao?

- Ma đạo cụ vô chủ như tớ mà muốn đi thì phiền phức lắm. Chắc tớ quay lại học viện ma thuật thôi.

- Uhm, cũng đúng.

Sau đó Kaoru tách lẽ ra cùng với Aoi. Cậu quyết định sẽ dẫn cô đi tham quan Neo Tokyo 1 chút.

- Thế giới của nhân loại bây giờ đã thay đổi nhiều đến thế này sao?

- Đúng vậy, mặc dù có thể không bì được so với các nền văn minh đỉnh cao như Sumer, Ai Cập cổ hay Ấn Độ cổ. Nhưng con người cũng đã đạt được nhiều sự tiến bộ sau khoảng thời gian thụt lùi.

- Không có cản trở gì sao?

- Tất nhiên là có chứ. Để đạt được các bước tiến khoa học con người hiện đại đã không ít lần bị kiềm hãm bởi chính họ, đó dường như là khó khăn lớn nhất. Nhưng cuối cùng khoa học của con người vẫn tiến lên vì cách mà nó tồn tại. - Kaoru bắt đầu có chút say sưa trong lời nói của mình.

- Cũng thú vị đấy. - Aoi nở nụ cười mỉm duyên dáng của cô.

- Ah, thế thì thật tốt. Anh chỉ sợ những lời anh nói quá khô khan thôi. Còn thời đại của em thì sao?

- Hmm, khi ta nhận thức được thì ta đã ở 1 nơi được gọi là Ryukan. Có vẻ như ta được tạo ra ở nơi đó và những người ở đó xem ta như hộ thần của hòn đảo. Những người ngoài Ryukan đầu tiên mà ta gặp là những kẻ muốn vào Ryukan để tìm kiếm trường sinh đan, họ gọi Ryukan là Bồng Lai. Tuy nhiên các thuật sĩ của Ryukan không chấp nhận chia sẻ công nghệ luyện chế trường sinh đan do lo sợ bọn dị tinh giả đánh cắp được công thức.

- Vậy em đã đánh đuổi bọn họ sao?

- Đúng vậy, ở lần đầu tiên gặp mặt họ không mang theo vũ khí. Thủ lĩnh của họ, 1 kẻ được gọi là Từ Phúc thề rằng sẽ còn quay trở lại. Nhưng cuối cùng thì ta vẫn dễ dàng đánh đuổi hắn và các thuật sĩ đi cùng. Khiến cho chúng phải tháo chạy về vùng đất phía bắc Ryukan.

- Vậy nơi được gọi là Ryukan nằm ở đâu? Anh chưa từng nghe qua về địa danh nào như vậy.

- Từ quần đảo Ryukyu đi về phía nam liên tục trong khoảng 2 ngày 2 đêm thì có thể tiếp cận được Ryukan.

- Anh hiểu rồi. - Kaoru đưa tay lên cằm với chút suy tư.

- Nếu đã vậy thì 1 lúc nào đó cũng sẽ đến lượt ta biết về nguồn gốc của ngươi.

- Eh...

Khi Kaoru thoáng chút bối rồi và không biết nên trả lời ra sao vì đây là điều ngay cả bản thân cậu cũng không rõ thì Aoi đã đứng dậy đi đến xe hàng rong. Có vẻ như cô bị thu hút bởi mùi hương của món mực nướng. Kaoru cũng không ngần ngại khao cô những thứ mỹ vị đường phố.

"Có lẽ cô ấy cũng không phải 1 cô gái quá kiêu kỳ. Dù chưa thể nói hết được nhưng chắc chắn có mặt đáng yêu."

- Ngươi đang nghĩ gì mà lại cười ngây ra như 1 tên ngốc thế? - Vừa nói Aoi vừa ngấu nghiến cái đầu mực, ánh mắt vẫn sắc bén như nhắc nhở Kaoru dù đã tiếp cận được thì cô vẫn là 1 đóa hồng xanh đầy gai nhọn có thể làm cậu chảy máu.

- Ah! Không có gì đâu...

- ...

Trước ánh mắt xét nét của Aoi Kaoru hiểu rằng câu trả lời đó là không đủ. Cô đã biết và chỉ đang chờ cậu nói sự thật.

- Chỉ là em thật đáng yêu thôi.

- Vậy sao... cảm ơn nhé. - Aoi quay đi.

- Chờ anh với.

Kaoru ban đầu định sẽ về phòng trọ sớm. Nhưng rồi lại cùng Aoi dành cả ngày còn lại bên ngoài. Bất luận dù khoản cách giữa họ lúc này là bao xa đi nữa Kaoru vẫn hiểu được rằng Aoi mang 1 trái tim như bao thiếu nữ khác. Không chỉ là cùng chiến đấu cảm giác của con tim đó cũng là điều cậu cần đáp lại khi thời điểm đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net