Enjoy ~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú bé hạt tiêu Biện Bạch Hiền đã vô tình tìm thấy thế giới của ‘những người khổng lồ’ trong một lần dạo chơi.

Sự tò mò đã thôi thúc chú tìm hiểu nhiều hơn về họ, thay vì trở về nhà trước khi hoa quỳnh nở như mẹ luôn dặn.

Chú nhìn thấy những khối sắt lớn đen xì một cục nối đuôi nhau thành những hàng dài, tiếng còi xe huyên náo một vùng; thấy những đôi giày bằng da lớn hơn nhiều đôi chú đang đi, mấy lần không cẩn thận dẫm bẹp mất chú.

Bạch Hiền còn nhìn thấy những ánh nắng cam nhạt phía xa rất xa, và bầu trời ráng mỡ treo lơ lửng vài đám mây hình thù kì lạ.

Bạch Hiền phát hiện ra nơi đây, so với thế giới của chú với những cây nấm là nhà kia, thì ồn ã và tấp nập hơn nhiều.

Chú cứ đi tiếp, chăng rõ điểm dừng tiếp theo là ở đâu.

…..

Biện Bạch Hiền chật vật trèo lên cửa sổ của một căn nhà phía cuối bờ sông chú vừa đi qua.

Tất cả là do mùi hương thơm ngon của bánh táo dụ dỗ chú.

Chú nhìn thấy một đĩa bánh táo đặt trên thành cửa sổ, màu sắc vàng giòn và những miếng táo với lớp vỏ còn đỏ khiến không chỉ chú, mà cái lũ trẻ đang chơi bóng ở sân bên cạnh cũng ngoái loại nhìn một chút.

Chú không biết mình đã đi bao lâu, nhưng chú nghĩ chiếc bánh này là phần thưởng cho sự chăm chỉ của chú, được chứ nhỉ? Ai mà nghĩ một chú bé của làng Tiny đi hết dọc một con sông?

Bạch Hiền vịn hai tay lên thành đĩa bánh, khuôn mặt trắng hồng tiến lại gần hơn để ngửi rõ mùi bánh.

Oa, hẳn là ngon lắm đấy!
Biện Bạch Hiền khẽ khàng cắn một miếng nhỏ ở bên góc.

Mùi vị ngòn ngọt của bơ đường trứng sữa cứ thế lan tỏa trong miệng chú, thêm cả hương táo cứ phảng phất nơi đầu mũi, cảm giác này thật tuyệt! Cứ như vậy mà ăn thêm vài miếng.

‘Cạch’

Tiếng cửa mở khiến Bạch Hiền giật mình, nhanh chóng trốn sau rèm cửa.

Hai bàn tay của người vừa bước vào nhấc chiếc bánh lên xoay xoay, đăm chiêu chút gì đó rồi nhìn vào chỗ vừa bị chú gặm cắn – Một vệt răng nhỏ và chút bánh đã mất.

- Ai đã ăn nó vậy? – Người kia tự hỏi bản thân.

Biện Bạch Hiền khẽ run rẩy, cẩu mong người kia không nhận ra sự tồn tại của mình.

Mùi bánh thơm ngọt xa dần đầu mũi, chú cũng biết người kia đã mang chiếc bánh ra khỏi phòng. Có chút tiếc nuối vì chiếc bánh táo ấy, song, bản thân cũng đã ăn no rồi.

Bạch Hiền đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Đây là một căn phòng theo hướng châu Âu xưa, màu chủ đạo mà cam nâu, vừa giản dị mà có gì đó vô cùng sang trọng. Một chiếc giường lớn, một cái tivi, tủ và bàn học.

Coi bộ, đây đúng là nơi Biện Bạch Hiền đã từng mong ước, hơn là một căn phòng nhỏ đến mức chỉ cần ngẩng đầu lên liền đụng trần.

Quyết định vậy đi, đây sẽ là nơi chú ở lại.

…..

Ngày đầu tiên ở tại đây của Bạch Hiền trôi qua yên bình.

…..

Buổi sáng, chú sẽ thức dậy trước người kia, sau đó trốn dưới gầm bàn, cho đến khi cậu ta ra khỏi nhà thì mới chui ra.
À đúng rồi, chú đã ở đây vài ngày rồi nhưng vẫn không thể nào biết được khuôn mặt của cậu ấy như thế nào, bởi vì cậu ấy thực sự rất cao, cao hơn cả căn nhà của bác Mân Thạc của làng Tiny.

Cậu sẽ chạy khắp căn nhà này để kiếm chút vụn bánh rơi vãi từ ổ bánh mì thơm ngon mỗi sáng của cậu ấy, sau đó sẽ dựa vào một cái gối và trải qua cả buổi sáng cùng với chiếc tivi.

Đến xế chiều, cậu ấy sẽ trở về, và ngay lập tức vào bếp làm một chiếc bánh táo.

Hai hôm đầu, Bạch Hiền còn tự hỏi vì sao cậu ấy làm mà không ăn, hóa ra là vì chiều đến, sẽ có một cụ già và một cô bé hành khất đến trước cửa nhà xin chút gì đó.

Và cả năm nay, họ đã quen với đĩa bánh táo mỗi lúc chiều muộn của cậu chủ nhà tốt bụng.

…..

Tôi cảm thấy kì lạ vì những gì xảy ra trong chính căn nhà của mình dạo gần đây.

Tôi không bao giờ có thói quen dọn dẹp trước khi đến trường. Nhưng khi tôi trở về nhà, tôi có thể nhìn thấy nơi mình ngồi ăn sáng không còn vương chút vụn bánh nào.

Hay là những chiếc bánh tôi chuẩn bị cho ông cháu hành khất kia, nó đều bị mất một phần vô cùng nhỏ. Tôi đã nghĩ nó là do những chú chim hay kiến gì đó ăn mất.

Cho đến khi tôi nhìn thấy nó có những dấu răng, và tôi dám cá với bạn rằng chẳng có một ai có bộ răng nhỏ bằng 1/10 ngón tay út của tôi đâu.

Thế nên, tôi nhất định phải tìm hiểu chuyện này

…..

Hôm nay, cũng như mọi ngày, Xán Liệt làm một chiếc bánh táo và đặt lên bệ cửa sổ, sau đấy bước ra ngoài và len lén trốn sau một gốc cây cổ thụ.
Bạch Hiền thấy cậu ấy đã ra ngoài, không chút đề phòng mà tiến đến, cắn mấy miếng bánh ngon lành ấy. 

Xán Liệt ngẩn người, đưa tay lên dụi mắt mấy lần, chắc chắn bản thân không nhìn nhầm.

Kia chắc chắn là con người, chỉ là kích thước so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều.

Đôi chân cậu không tự chủ được bước gần đến thật nhanh.

- Cậu…!?  

Biện Bạch Hiền giật nảy mình, buông hai tay đang vịn vào đĩa ra, cả người vì kinh ngạc và lùi dần về phía sau.

Thôi xong rồi!
…..

Phác Xán Liệt vẫy tay với đôi ông cháu hành khất và đóng cửa lại.

Cậu tiến về phía người nhỏ bé đang cố ôm chặt lấy bản thân ở trên bàn.

Phác Xán Liệt kéo ghế, ngồi ở bên cạnh, đánh giá một lượt người nọ. So với con người bình thường thì cũng không khác là bao; ánh mắt tròn xoe cùng với gương mắt bầu bĩnh và mái tóc vương mùi nắng nhạt.

Chú cũng nhìn qua cậu chủ nhà một cách trực diện nhất.

Khuôn mặt tựa ngọc, đôi mắt màu nâu sậm, mang theo vẻ hờ hững lạnh lùng….. chính là khuôn mặt rất được, thực sự khiến người ta mê mẩn.

Phác Xán Liệt khó xử ho một tiếng. Biện Bạch Hiền vừa nãy cũng có nói qua lí do chú ở đây, nghe xong chỉ muốn mở miệng mắng hai tiếng ‘Ngu ngốc’

Phác Xán Liệt lại cứ thế nuôi thêm một con vật nhỏ gần tháng trời?
…..

Thế nhưng sau đấy, cậu cũng không đuổi Bạch Hiền đi, để cậu ấy ở nhà mình, chỉ là có chút thay đổi.

Nếu buổi sáng là kẻ dậy trước người dậy sau, thì bây giờ, cả hai sẽ cùng nhau dậy, cùng nhau trải qua bữa sáng trong sự im lặng của Xán Liệt và những lời nói không ngừng từ Bạch Hiền.

Rồi sau đó, Xán Liệt sẽ để cậu ấy trong túi áo, cùng nhau đến trường, cốt bởi cái lí do ‘Muốn ngắm nhìn thế giới rộng lớn này’

Phác Xán Liệt ở trường rất ít nói, nhưng lại là một sinh viên đặc biệt tốt môn toán và ngoại ngữ, thêm ngũ quan ưa nhìn nên dù là đồng học và giáo viên cũng đều vô cùng thích cậu ấy.

Biện Bạch Hiền ngồi trong túi áo của Xán Liệt, đều nghe rõ mấy cô gái làm sao bàn tán về cậu ấy, xí, toàn mấy lời sến súa không đâu. Thậm chí có lần, chú còn chứng kiến cuộc tỏ tình thầm kín tưởng-chừng-như-chỉ-có-hai-người giữa chị gái khối trên và cậu ấy.

Chính là, chú sẽ nhìn thấy tất cả những gì diễn ra mỗi ngày của cậu ấy, ở trường đại học, ở nơi làm thêm, ở nhà… chú đều biết.

Cùng cậu ấy trải qua nhiều ngày thật sự vui vẻ, dường như hai người trở thành tri kỉ của nhau.

…..

1 tháng, 2 tháng… 1 năm

…..

Trong cả hai người dường như cảm thấy sự khác lạ của mình rồi.

…..

Một tối nọ, Phác Xán Liệt phát hiện ra Biện Bạch Hiền rất rầu rĩ, cơm tối cũng ăn rất ít, cứ ngỡ cậu không được khỏe, liền hoảng hốt đi mua thuốc.
Chính là không ngờ, khi cậu hớt hải đạp tung cánh cửa vào nhà với túi thuốc trên tay, căn nhà lại trống trơn. Tất cả những gì cậu nhìn thấy là mẩu giấy con con với nét chữ đặc trưng ấy.

‘Xán Liệt này, tôi phải trở về nhà thôi, đã 1 năm kể từ ngày tôi bỏ đi, thậm chí một lời nhắn cũng không nói với cha mẹ và người trong làng. Tôi trở về, sẽ tìm cách biến thành con người, nhất định sẽ quay trở lại tìm cậu. Nhất định phải làm bánh táo cho tôi đấy!

Biện Bạch Hiền’

Phác Xán Liệt thả túi thuốc xuống ghế, cũng chẳng rõ là tâm tư lúc này ra sao, chắc là hụt hẫng..

Ừ, có một chút.

…..

Bạch Hiền đã rời xa ngôi làng của mình cả năm trời rồi, ít nhiều gì cũng phải quay trở về để báo cáo chút gì chứ. Còn nữa, hứa cũng hứa rồi, kiểu gì Bạch Hiền cũng quay trở lại thôi.

Chỉ tập làm quen với sự cô đơn một thời gian thôi.

…..

Lại chầm chậm trôi qua một thời gian.

Xán Liệt ra trường, và với năng lực xuất sắc của mình, cậu được đích thân thầy hiệu trưởng viết giới thiệu cho một công ty IT đứng đầu trong khu vực.

Sự nhanh nhẹn, thông minh của cậu đã nhanh chóng chiếm được lòng tin của mọi người, không quá một tháng liền ngồi vào ghế trưởng phòng phát triển số 4.

Nhưng chung quy lại, Xán Liệt vẫn y như hồi còn đi học, vẫn cứ trầm lặng, giống như sự đời ngoài kia cũng không bằng vài con số trên máy tính của cậu vậy.

Và tất nhiên, cũng làm cho nhiều cô gái một lần nữa đổ gục.

Tuy nhiên, có một số chuyện dù trải qua ngần ấy năm vẫn không thay đổi, ví dụ như chuyện làm bánh táo mỗi chiều của cậu.

Người ông kia đã mất trong một ngày đông lạnh, còn cô cháu gái thì được đưa vào trại trẻ mồ côi, nhưng cậu vẫn cứ làm bánh.

‘…cậu nhất định phải làm bánh táo cho tôi đấy…’

Biết rồi, ngần ấy chiếc bánh đi cùng thời gian, Bạch Hiền cũng chưa có trở về, cậu cũng tự mình quen được với sự trống trải này.

…..

Chiếc bánh thơm ngon một lần nữa được đặt trên bệ cửa sổ, Phác Xán Liệt quay người trở ra với những con số chạy dài trên màn hình vi tính.

Cả phòng khách chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

Gập máy tính xuống, Phác Xán Liệt vươn vai, định bụng sẽ ăn chiếc bánh kia thay cho bữa tối.

Chỉ là…

Chiếc bánh ấy khuyết mất một phần rồi.

Nắng nhạt, gió thoảng, mùi hương của bánh táo ngọt ngào.

Trở về rồi…

Tác giả :Chanbaek fanfiction (facebook)
                           End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ppphs