1. gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"good evening ladies and gentlemen and welcome to seoul. we've just landed at incheon airport where the local time is twenty minutes past nine in the evening. the temperature outside is sixteen degrees celsius. for your safety please remain seated with your seat belt fastened until the plane has come to a complete stop and the seat belt sign has been switched off! before leaving, please ensure that you have all of your personal belongings with you. on behalf of vietnam airlines and the entire crew, we'd like to thank you for joining us and we look forward to seeing you on board again in the near future. have a nice day!"

tiếng thông báo phát ra khiến em choàng tỉnh giấc, chợt nhận ra mình ngủ thiếp đi từ bao giờ, hình như em đã bỏ lỡ mất phần phở đặc biệt cho bữa tối rồi. đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ánh đèn điện lập lòe từ đằng xa không khỏi làm cho em có cảm giác xa lạ, đây là lần đầu tiên em đặt chân đến một nơi mà em chỉ mới được biết đến qua phim ảnh thế này. ý nghĩ mấy ngày tới mình nên sống như thế nào vừa lóe lên, nhưng đã nhanh chóng bị vứt ra đằng sau bởi sự hào hứng của em.

"vậy là sắp được gặp các anh ấy rồi."

vừa bước ra khỏi cửa máy bay, một luồng gió lạnh ập đến khiến em muốn lập tức quay lại vào trong. việc mang một cơ thể đã quen với nhiệt độ của một đất nước có khí hậu nhiệt đới ẩm gió mùa đến đây quả thật không thoải mái chút nào. trong khi còn đang chật vật để thích nghi với nhiệt độ này, dạ dày của em đã kêu réo không ngừng. chậc, em quên mất từ trưa đến giờ em chỉ ngủ thôi đấy. dù sao cũng đã có cả danh sách quán ăn nên thử ở đây, đi tìm đồ lót dạ trước vậy.

"một gà, một tteok, một soju đào ạ."

nhìn cả một bàn đồ ăn được bày ra, em lập tức ghi chú lại vào cuốn sổ "những điều cần khắc cốt ghi tâm"

điều 9: phải hỏi kĩ lượng đồ ăn trong từng size khi qua hàn quốc.

sau khi về được khách sạn, em trực tiếp dán lưng lên giường. mặc dù từng đấy đồ ăn không thể làm khó em, nhưng vẫn là quá nhiều cho bữa tối. chút men trong người làm em căng da bụng, trùng da mắt, đành quyết định tiếp tục đi vào giấc nồng sau chín tiếng ngủ trên máy bay.

sáng hôm sau, cũng là buổi sáng của một trong những ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời em. tay chân thoăn thoắt chuẩn bị quần áo, trang điểm, cùng đống quà tặng mà em đã phải vắt óc suy nghĩ tận mười bốn phút đồng hồ.

"bé apeach bông, đám mây bông, cây rau diếp bông, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một, đủ hết rồi. đi thôi."

bước vào căn phòng có sức chứa cả hơn một trăm người, em chỉ biết liên tục cảm thán. sau khi ổn định được chỗ ngồi, mắt em hướng về phía sân khấu, mong đợi. tầm nửa tiếng sau, một tốp người lần lượt bước vào, cho đến người cuối cùng, tiếng la hét của người hâm mộ vẫn không ngớt đi, bao gồm cả em. mười một người đứng xếp thành một hàng ngang thẳng tắp, họ cúi đầu chào, tay đưa lên ngực trái rồi làm động tác số một.

"all I wanna do, wanna one. xin chào, chúng tôi là wanna one!"

câu chào vừa dứt, cả căn phòng đã không còn nghe được tiếng gì ngoài tiếng la hét thích thú của mọi người. em dần cảm thấy đầu mình choáng váng vì đã cổ họng đã hoạt động quá nhiều rồi..

buổi kí tặng được diễn ra ngay sau đó, em ngồi dưới hàng ghế người hâm mộ đợi đến lượt của mình. lần này khui album, may mắn thay em lại trúng card của người em thích nhất, định bụng chút nữa sẽ khoe anh ấy. nhưng từ nãy đến giờ, em cứ có cảm giác có ánh mắt luôn hướng về phía mình là sao thế nhỉ?

"chà, cuối cùng cũng đến mình."

đến lúc này, em không thể phủ nhận được, bao nhiêu câu thả thính, bao nhiêu lời nhắn nhủ mà em đã chuẩn bị cả tuần liền, em đều quên sạch cả rồi... toàn bộ những gì em nhớ được bây giờ chỉ là trái tim em đang đập như trống bỏi thôi. bước vào ghế ngồi đối diện với người đầu tiên, là trưởng nhóm yoon jisung. không thể ngờ được em đã tiêu tốn tận năm giây quý giá để kiềm chế sự vui mừng, thật phí phạm quá đi!

"ở ngoài anh thực sự đẹp trai hơn khi lên hình rất nhiều đấy!"

"thật vậy á? anh cảm ơn nhé, em cũng xinh lắm."

cứ như thế, từng người từng người một, thực sự tim em đập đến chết đi sống lại hết mười lần rồi. nhưng nỗi lo lắng nhất của em là đến người ngồi ghế thứ mười một này, em còn có thể sống lại được nữa không...

"em thích anh, thích hơn cả thế giới này"

gì vậy? ai dạy vừa gặp người ta đã tỏ tình ngay câu đầu tiên vậy? sướng quá hóa rồ rồi à tôi ơi?

"à không không ạ, ý em không phải thế. em rất vui khi được gặp anh, ờm...gì nhỉ...mong anh sẽ không quên em..."

ê? nói linh ta linh tinh cái gì đấy? bình tĩnh lại! tịnh tâm nào! tịnh tâm!

"sao bây giờ chị mới quay lại?"

há...? chị nào? anh ấy nhìn nhầm em với người quen nào chăng?

"dạ...?"

"em đã đợi chị lâu lắm đấy. chị không nhớ đến em nữa à?"

từ từ nào! để em tiêu hóa cái tình huống này đã...

anh chàng nắm lấy hai bàn tay đang sắp sửa đổ cả mồ hôi hột vì lo lắng của em, nằm rạp người xuống bàn, ngước ánh mắt cún con lên nhìn em, khẽ giọng nỉ non:

"em nhớ chị, rất rất nhớ, vô cùng nhớ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net