Trò Chơi Trốn Tìm ( Chương 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong căn phòng đầy những đồ vật quái dị này, tôi bắt đầu kể cho Yotsuba nghe về cái ngày cô bạn thân của tôi biến mất . Chỉ vài câu nói ngắn ngủi nhưng dường như xiềng xích trong tâm hồn tôi đã vơi bớt đi, được bộc bạch mọi chuyện thật tuyệt vời, ngoài con người kỳ lạ đang ngồi trước mặt thì chắc chắn sẽ chẳng có ai chịu nghe tôi nói, hoặc nếu có chỉ là nghe qua loa . Anh chàng kỳ lạ mà tôi đang nói chuyện rất có thể sẽ tìm ra được Kurumi .

_ Hinako Kurumi là bạn thân nhất của em từ hồi cấp hai, bọn em luôn về cùng nhau . Ngày hôm ấy, bọn em đã hẹn khi sinh hoạt câu lạc bộ xong sẽ chờ trước dãy nhà cũ của trường . Em luôn luôn là người tới sau nhưng Kurumi chẳng bao giờ phàn nàn cả, cậu ấy vẫn luôn đợi em như thế . Cậu ấy là người tốt bụng và đáng tin cậy như một người chị gái . Thế nhưng ngày hôm đó.... Chỉ có chiếc cặp ở đó còn cậu ấy đã biến mất .

_ " Trốn tìm " .

Sau bao ngày kìm nén, tôi chỉ vừa mới bắt đầu trải lòng mình một lúc thì Yotsuba chen ngang bằng một câu ngắn gọn . Chẳng hiểu anh ta nói gì tôi bèn lập lại câu đó lần nữa .

_ Trốn tìm ?

_ Đó là một trong những câu truyện rùng rợn của dãy nhà cũ đó, đã có từ rất lâu về trước . Ngày ấy, ngôi trường vẫn đang trong quá trình xây dựng . Một học sinh đã chơi trốn tìm trong dãy nhà mới và không bao giờ trở về . Cuối cùng, sau khi ngôi trường đã xây dựng xong, học sinh đó vẫn mất tích . Từ lúc đó những chuyện kỳ lạ đã xảy ra....

Câu truyện rùng rợn của anh Yotsuba đây rồi . Dù nó rất đáng sợ khiến mình muốn bịt tai lại nhưng mình lại không thể làm thế . Giai điệu, hình ảnh trong từng " Lời kể " và những câu nói như thôi miên người nghe xuyên qua tai vào thẳng trong não . Chắc chắn không một ai cưỡng lại được câu truyện của anh ta khi nó đã bắt đầu được kể .

_ ..... Ở giữa một bức tường mới xây....

Các cậu xong chưa ?

_ ..... Em có thể nghe thấy một giọng nói thì thầm trong bóng tối tĩnh mịch . Theo thời gian dãy nhà mới đã trở thành cũ . Thế nhưng giọng nói ấy vẫn vang lên . Một giọng nói đến từ hư không....


Các cậu xong chưa ?

Các cậu xong chưa ?

Các cậu xong chưa ?

Câu hỏi được lặp đi lặp lại mãi đến mức nghe như một điệu khúc nhỏ . Giọng kể rợn người của Yotsuba bao trọn lấy tôi như muốn đem nạn nhân tội nghiệp này đi vào trong câu truyện ma kia . Thình lình, anh ta dừng lại chỗ tôi ngồi và bắt đầu thì thào .

_ .... Khi đó, không được trả lời . Nếu em trả lời thì cuối cùng bóng ma tiếp theo....  Chính là em !

Căn phòng mà tôi ngồi đã đáng sợ rồi gộp thêm cái hiệu ứng mà ông thần xui xẻo kia tạo ra khiến hồn vía tôi chỉ chuẩn bị bay mất . Đến khúc cuối lão hét toán lên khiến cho cái phần hồn của tôi xém nữa bay mất thật .

_ Áaaa ! Không....

_ Rất hay một tiếng hét cực kỳ truyền cảm . Cảm ơn tiếng hét " thánh thót " của em nhá !

_ Grừ ! Chuyện này là nghiêm túc đấy .

Quê độ, tôi giơ tay cào vô mặt lão ôn thần kia . Tiếc thay, lão ta cứ như con lươn ấy, chẳng thể nào chộp được .

_ Ề hế ! Hụt rồi, anh vẫn nghiêm túc mà . Khi nghe những tiếng hét anh là người nghiêm túc nhất đó .

Tạo nên truyền thuyết về câu truyện rùng rợn nhất, thể hiện sự sáng tạo và nghe tiếng hét của người khác dường như là lẽ sống của anh ta, thật đúng là một sở thích lập dị . Nhưng những vụ bắt cóc các cô bé đã khiến mọi người sợ hãi suốt một thời gian, có ba cô bé đã bị sát hại trong vụ đó, lại nhờ câu truyện rùng rợn của anh ta mà thủ phạm đã bị bắt .

_ Giờ thì đi phát tán tin đồn đi nào .

_ Anh lấy câu truyện của Kurumi để sáng tác câu truyện của mình sao ?

_ Nếu em không muốn làm thì thôi . Nhưng câu truyện này liên quan đến sự thật mà em muốn biết đấy . Mọi thứ đều bắt đầu từ câu truyện này . Nào, hiểu rồi thì đi làm việc của em đi, em sẽ trở thành " Vi khuẩn sợ hãi " .

_ Èo....

_ À khoan ! Nghe đây, khi em kể chuyện này cho người khác em phải làm như thế này – Anh ta giơ một ngón tay lên miệng rồi nói – " Đừng kể với ai khác nhé " .

Từ cái câu truyện về con búp bê tôi đã rút kinh nghiệm về sức lan tỏa của những lời đồn . Chỉ cần kể một lần cho những đứa bạn tò mò, câu truyện đã lan nhanh đến mức chẳng chỗ nào trong trường là không biết cả . Tới giờ ra chơi, tôi len lén đi xung quanh trường xem mức độ phát tán của con " Vi khuẩn " này ghê gớm tới cỡ nào . Quả thật tôi cũng có công lớn trong vụ này đấy chứ, mọi người giờ đây cứ nói mãi về câu truyện ma mà tôi kể lại .

_ Này này, cậu nghe câu truyện này chưa ?

_ Chuyện gì thế ?

_ Gì vậy ?

_ Makoto vừa mới kể cho mình nghe nè . Cậu đã nghe truyện về " Trò trốn tìm vĩnh viễn " chưa ? Nếu cậu vào dãy nhà cũ, cậu sẽ nghe thấy tiếng của hồn ma cô đơn đang thì thầm " Các cậu xong chưa ? "......

Tại một góc hành lang khác trong trường, nơi mà tụi nam sinh tập trung phì phèo những điếu thuốc . Câu truyện cũng đang rất được quan tâm .

_ Về con ma trong ngôi trường cũ, có tin đồn là Hinako Kurumi học sinh đang mất tích chính là con ma đó đấy !

_ Thật sao ? Ghê thế nhỉ !

_ Hay bọn mình đi thử lòng can đảm ở đó đi ?

_ Nghe hay đấy .

Bây giờ khắp trường đâu đâu cũng đều bàn về câu truyện " Trò chơi trốn tìm " . Ngay cả lớp tôi, lớp mà Kurumi - học sinh mất tích - đang học, cũng bàn tán xôn xao về nó .

" Lạ thật mình đã dặn là đừng kể mà ta . Sao giờ ai cũng biết nhỉ ? "

Dù khá tự hào khi đã thành công trong vụ truyền bá này, tôi không khỏi tự hỏi mình lý do mà nó lan nhanh như vậy . Đang lơ mơ suy nghĩ, đứa bạn trong nhóm làm bếp khều tay tôi .

_ Này bà làm sao mà bánh quy nướng ngon dữ vậy Makoto ?

_ Bí kiếp đó bà . Hờ hờ ! Mà làm dư nhiều quá để tui mang đi tặng vậy . À Tsuchiya ơi, cậu ăn bánh không hình như cậu thích đồ ngọt nhỉ ?

_ Cảm ơn cậu, tớ thích lắm !

Nói xong Tsuchiya cất bánh vào trong cặp và kéo khóa lại . Cậu bạn học này cứ khiến tôi có một cảm giác gì đó kỳ kỳ mỗi khi nói chuyện với nhau . Có gì đó ở cậu ta khiến tôi thấy bứt rứt trong người . Thấy Tsuchiya cất món bánh nướng nóng hổi của mình đi, tôi tò mò hỏi .

_ Ủa, cậu không ăn à ?

_ Hì ! Người ta thường để dành những món ngon lại mà và cũng không muốn ai khác thấy nó . Rồi tớ sẽ thưởng thức sao mà .

_ Haha ! Giống mấy chú cún thật đấy, đừng cho Toto ăn bánh quy đó nhé .

_ Tất nhiên rồi, toto đã có hộp bánh này rồi .

_ Cậu yêu chó thật đấy .

_ Hì hì !

Sau giờ học tôi tới phòng những hiện tượng siêu nhiên và kể lại công việc lan truyền của con " Vi khuẩn " quý giá này cho lão Yotsuba .

_ Tốt, tốt lắm bé " Vi khuẩn " à ! Càng om sòm càng tốt . Ế ! Này sữa chua của anh đâu ?

_ Cái đó hết rồi . Em đành nhắm mắt bấm bừa một nút trên máy bán hàng đó .

_ Em – đùa – đấy - à ? Và tại sao lại là nước cà chua ?

_ Nhưng chẳng còn gì khác .

_ Thế em đang uống cái gì đó ?

_ Cái này em tự mua .

_ Ầy ầy....

_ Anh đừng hòng giựt nhá ! Ủa cơm hộp của em đâu rồi ta.... Toto chỉ có thể là mi .

Tôi chạy bắn đi với một vận tốc khủng khiếp mà ngày thường chả thể thấy được vì bây giờ tôi có một mục tiêu rất quan trọng, giải cứu hộp cơm trưa . Khi vừa đến sân sau tôi trông thấy Tsuchiya đang cho Toto ăn và hộp cơm của tôi.... Đang nằm trong hố mà con chó hư đốn kia đào, chuẩn bị mất tích một cách bí hiểm .

_ To... To – Tôi gằn giọng nạt nó – Mày lấy hộp cơm của tao từ bao giờ thế ? Mày còn giấu cả khúc xương tao cho mày nữa, mày không thấy phí phạm à.....

_ Ẳng....

Con chó xấu xa kia chạy ra sao lưng Tsuchiya núp, cậu ta vuốt đầu nó và nhỏ nhẹ nói .

_ Rồi mày cũng sẽ ăn phải không Toto ?

_ Hở ?

Tsuchiya cười nói với tôi .

_ Đó là sự bảo quản tạm thời . Toto giấu đồ của mình đi bởi vì nó không muốn ai khác lấy được nó . Đó là bản năng mình hoàn toàn hiểu điều đó . Này Toto, nếu mày giấu không kỹ thì sẽ bị người khác tìm ra đấy .

_ Xin lỗi, nhưng bạn đừng chơi với Toto nữa được không ?

Hành động tiếp theo của cậu ta thực sự đáng sợ . Tsuchiya ngồi xuống gần cái hố và lấy hai tay lấp đất lên hộp thức ăn của tôi . Khuôn mặt hiện lên sự man dại như mất trí .

_ Phải giấu.... Kỹ hơn nữa... Nữa... Nữa... Nữa...

_ Chờ.... Chờ đã . Này, này bạn dừng lại đi .

_ Có được thứ mình muốn và giấu nó đi . Đó là lúc " Nó thuộc về mình " . Hì Hì Hì !

Tôi bất ngờ đến mức đứng thừ người ra đó . Sau khi hộp cơm hoàn toàn biến mất khỏi tay tôi mà trở thành của cải của Toto dưới đất, Tsuchiya trở lại bình thường . Chẳng thể làm được gì khác, tôi trở lại chỗ anh Yotsuba và kể lại chuyện này cho anh ấy .

_ Tsuchiya ghê quá . Hên là em vẫn còn lương thực dự trữ không là nhịn đói rồi .

_ FuFuFuFu ! Thấy rồi, sự khát khao đối với những gì hắn muốn và thích giấu chúng đi . Hắn có một tư tưởng độc chiếm bất thường . Trên thế giới này có nhiều loại biến thái khác nhau đúng không ?

" Quá đúng và ông là một thành phần nguy hiểm trong đó ! " .

_ " Bảo quản tạm thời " à ?

Tự hỏi như thế nhưng tôi chẳng quan tâm câu trả lời . Hiện giờ tôi đang bận trong việc trừng phạt kẻ tội đồ đã chôm hộp cơm . Kéo lỗ tai con chó hư này căng ra, tôi tra hỏi nó .

_ Toto à, sao mày dám chôn bữa trưa của tao xuống đất ? Ế, anh Yotsuba, đó là khúc xương của Toto đấy . Trả lại nó đi !

Chống cằm trên bàn, anh ta ve vẩy khúc xương trước cái nhìn thèm thuồng của Toto . Hình như Yotsuba đang suy tính chuyện gì đó, anh ta đột nhiên nói .

_ Học sinh mất tích....

_ Gì cơ ?

_ .... Hinako Kurumi liệu cô bé có bị ai đó " Giấu " đi không ? " Trò chốn tìm " trong ngôi trường cũ... Bị nhốt trong tòa nhà đó, lang thang một mình... Có thật đó là bóng ma ?

Trước những câu lẩm bẩm kỳ lạ của Yotsuba, tôi chẳng thể hiểu được ý của anh ta muốn nói đến chuyện gì. Tuy nhiên, tôi có thể đoán chắc trước một điều đơn giản trước mắt, câu chuyện rùng rợn của Yotsuba lại sắp sửa được hoàn thành và một vị khán giả tội nghiệp nữa sẽ phải chuẩn bị tinh thần thật kỹ, bởi đối với thính giả câu chuyện này chắc chắn sẽ không dễ chịu gì đâu ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net