Chap 11: Đúng hay Sai (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Với tốc độ này, chúng ta sẽ đến trung tâm của Burnaby sớm thôi. Từ đó thì tản ra và làm theo kế hoạch, mọi người rõ cả chứ?

Melanie nói sau khi kiểm tra qua một lượt những thông tin, dữ kiện mình lưu trữ trong chiếc tablet. Bây giờ, trên một chiếc ô tô thể thao đời mới nhất đang trên đường đi đến thành phố Burnaby, Canada có bốn thợ săn người thợ săn, trong đó có cả cô lính mới cung Xử Nữ đến từ vùng Trung Quốc, Đông Á.

- Đã được xếp vào diện cần chú ý tới chưa?

Lukas ngồi ở ghế sau lên tiếng, hỏi với một giọng bất cần đời. Người ngồi ở ghế lái xe, một chàng trai vùng Canada với mái tóc màu hung và đôi mắt xanh lá cây đáp lại:

- Suýt. Thêm mười trường hợp nữa là nó sẽ được cho vào sổ đen ngay.

- Vậy là lại vừa tổng kết xong rồi hả, Peter?

- Bên trụ sở vừa cập nhật với tôi xong. - Peter nhún vai đáp - Như vậy có nghĩa là phải thận trọng hơn trong lần hành động này đấy nhỉ?

- Cái đó là điều tất nhiên - Cô gái mắt tím đáp lại, rồi nhoài người xuống - Cô ổn chứ, Liên? Còn vướng mắc về điều gì nữa không?

- Những điều cơ bản được ngài đội trưởng và mọi người phổ biến cho tôi đều hiểu rồi ạ. Tôi nghĩ mình có thể tham gia nhiệm vụ lần này được.

Liên đáp lại, trên khuôn mặt chẳng thể hiện một vẻ gì gọi là "áp lực" cả, mặc dù phải nói trong lòng cô cũng có cảm thấy hơi "căng thẳng"

- Lần đầu tiên thì đừng cố quá. Cô càng căng thẳng thì công việc càng khó được hoàn thành đấy. Chắc điều này cô cũng rõ mà, đúng không?

- Tôi biết. Cảm ơn cô vì lời khuyên, Melanie.

Cô lính mới đáp, nở cười lịch sự với cô gái ngồi ghế trên. Nữ thợ săn Canada nghe vậy cũng gật đầu, cười lại với cô, với tay ra vỗ vỗ phần đầu gối ý muốn động viên (mà cũng vì cô chỉ với được đến đó), rồi lại quay lên. Peter thấy đồng đội mình thì xua xua tay, rồi hơi quay đầu xuống:

- Cô có thấy việc cô làm như vậy có hơi thừa thãi không Williams? Cô vẫn còn chưa nghe qua chiến tích của cô Nguyễn đây suốt quãng thời gian còn làm việc ở Đông Á, và vừa rồi ở trên biển sao? Với cô ấy thì công việc của chúng ta dễ như ăn bánh thôi. Anh có thấy tôi nói đúng không, Lukas? Có phiền nếu tôi gọi anh như vậy không?

- Mọi người gọi tôi như vậy cũng được. Và tôi không phủ nhận điều đó, tôi nghĩ vậy.

Lukas đảo mắt qua một bên, rồi lại tiếp tục với việc lướt qua thông tin ở trên màn hình chiếu phát ra từ vòng tay liên lạc của mình. Anh vừa mới chỉ gặp hai thợ săn Bắc Mĩ này được có vài giờ, mà họ đã tỏ ra khá thân thiết với một kẻ "xa lạ" như Lukas đây. Việc này làm chàng trai Kim Ngưu thấy hơi chút... kì cục, nhưng có lẽ đó là phong cách của họ, thân thiện, dễ gần. Thêm nữa, anh cũng không phủ nhận những gì Peter nói. Liên đúng là một người rất tài năng. Những biểu hiện của cô ấy lúc còn ở trên tàu Bắc Âu đã nói lên tất cả.

- Mọi người, tôi không giỏi như thế đâu ạ. Vẫn cần được chỉ dẫn thêm.

- Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà đã nghĩ được một kế hoạch giúp lật ngược tình thế, chắc chắn nếu bọn phiến quân mà biết được chuyện này, chúng sẽ không dám xem nhẹ cô đâu, Liên. Cô quả là một người khiêm tốn đấy.

Đôi đồng tử tím mở to nhìn cô gái Á châu ngồi dưới đang đỏ mặt trước những lời khen ngợi mà buông ra lời thán phục, được đi kèm với cái gật đầu từ Lukas và một tiếng "ừ hứ" hưởng ứng từ chàng trai Canada.

- Cảm ơn mọi người. Vậy tôi đoán tôi phải thật cố gắng trong nhiệm vụ đầu tiên này nhỉ?

- Điều đấy là tất nhiên. Cố lên, Liên.

Thêm một lời động viên nữa từ nữ thợ săn Bắc Mĩ, rồi ai lại làm việc của người đấy. Melanie với Peter có trao đổi vài thứ với nhau về công việc, nhưng họ nói nhanh quá, mà khả năng nghe tiếng Anh của cô cũng không tốt đến mức vậy, nên chỉ loáng thoáng nghe được vài câu, về nhà hoàng đạo nào có tỉ lệ bị đột biến cao nhất, những nơi đã bị cho vào diện cần được chú ý, đại loại vậy, thêm mấy con số, phần trăm rắc rối gì đó. Thỉnh thoảng Lukas cũng ngẩng mặt lên từ màn hình ảo mà góp vài lời.

Đã không biết một tí thông tin nào, giờ lại còn chỉ nghe "chữ đực, chữ cái", Liên bắt đầu thấy hối hận vì cái hồi còn được đi học không luyện nghe nói nhiều hơn. Ờ thì tất nhiên là trong cái thời đại này tiếng Anh là ngôn ngữ quốc tế mà đứa trẻ 8 tuổi nào cũng có thể nói thành thạo được sau ngôn ngữ mẹ đẻ của chúng, và nghe được khá tốt, nhưng việc nghe bắt kịp tốc độ nói của những người bản ngữ thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Thế là nữ thợ săn đành ngồi câm như hến ở một góc.

Thợ săn, bản thân là con át chủ bài của quân đội phe thuần, giúp chính phủ các vùng nắm bắt tình hình và số liệu của những nhóm người đột biến để có phát hiện kịp thời mà ngăn chặn không cho bạo loạn xảy ra, tức là nắm giữ một vai trò rất rất quan trọng, đến nỗi trụ sở hoạt động còn được bảo vệ "an toàn" gấp mấy lần cơ quan đầu não. Hành tung bí ẩn đến nỗi chẳng ai nhận ra công việc thật của họ.

'Thật sự, mình đã không ngờ xung quanh mình lại có nhiều thợ săn hoạt động như thế.' Liên thầm cảm phục, nhớ lại cái biểu cảm "bất ngờ tột độ" khi biết được Tino, Lukas, Melanie đều là những thợ săn.

'Có lẽ một phần là do họ kín tiếng, phần còn lại do họ chẳng "nghiêm túc" như mình tưởng. Lukas thì còn như tưởng tượng một tí, nhưng những người còn lại thì...' cô gái Á Đông nghĩ. Chàng trai Phần Lan và bộ đôi Bắc Mĩ kia thực sự là những người quá cởi mở và thân thiện.

Thêm vài tiếng ngồi trên xe, họ đến được trạm kiểm soát giữa hai thành phố Vancouver và Burnaby. Xuất trình giấy tờ với cán bộ trực trạm, người đàn ông nhướn mày nhìn bốn con người ngồi trong chiếc xe thể thao:

- Mấy người chắc chắn không phải là từ Bắc Vancouver (2) rồi nhỉ ?

- Anh biết là khu vực trong bán kính 20 km trở lại đây vẫn chưa bị ảnh hưởng mấy bởi chiến tranh mà, đúng không?

Như hiểu được ý người đó nói gì, người thợ săn Bắc Mĩ nhún vai, trả lời. Tên trực cổng đó "à" lên một tiếng, rồi nhấn nút, mở barrie cho chiếc xe đi qua. Họ tiến thẳng vào trong trung tâm thành phố. Peter tiếp tục lái xe cho đến khi họ dừng lại trước cổng vào của một công viên công cộng.

- Chúng ta đến nơi rồi đấy. Đây sẽ là nơi mà cô hoạt động, Liên.

Liên khẽ thở dài, tháo dây đai an toàn rồi bước xuống xe. 'Vậy là đến lúc làm việc rồi nhỉ?'

- Hẹn gặp lại cô ở khu trung tâm mua sắm theo như kế hoạch, Liên! Tôi sẽ gửi địa chỉ và hướng đi đến cho cô sau.

Nữ thợ săn Canada nói với cô trước khi chiếc xe lại hòa vào dòng xe cộ trên đường phố nhộn nhịp của Burnaby. Liên vẫy vẫy chiếc xe, rồi bước vào trong công viên, bắt đầu hành xử như một cô gái đang đi dạo trong công viên bình thường.

Vùng hoạt động của thợ săn được chia làm hai loại: vùng "hoà bình" và vùng "tị nạn". Loại đầu tiên bao gồm những thành phố, tỉnh thành,... chưa bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến. Vùng còn lại là những nơi đã bị chịu ảnh hưởng ít nhiều bởi chiến tranh vũ trang, thường là những khu tị nạn, khu doanh trại quân đội. Nơi họ được phân công đến làm việc ngày hôm nay là Burnaby, tuy giáp với Vancouver, nhưng chính phủ đã làm rất tốt nhiệm cụ của họ trong việc ngăn chặn cuộc chiến lan ra trên diện rộng, nên thành phố này vẫn còn nằm trong mục vùng "hòa bình".

Và từ khi những thợ săn phải hoạt động trong bí mật, nên tùy thuộc vào mỗi vùng họ sẽ có cách "ngụy trang" khác nhau để có thể thực hiện công việc của mình mà không gây nghi ngờ cho những người xung quanh.

Đó là lí do mà Liên, thay vì mặc quân phục và đeo loại vòng tay quân sự chỉ dùng trong các doanh trại quân đội, lại đang diện một bộ áo sơ mi quần jeans đen như bao cư dân sống trong thành phố, với một chiếc "đồng hồ thông minh" làm vật trang sức. Những người còn lại cũng mặc giống y như vậy, thường phục và một chiếc đồng hồ. trong vẻ ngoài của họ, chẳng ai nghĩ rằng họ lại là những kẻ săn người của quân đội phe thuần.

Lúc họ đến đây thì đã là tầm đầu giờ chiều, nên mặt trời dù không còn chói chang như lúc giữa trưa, nhưng những tia nắng vẫn làm Liên thấy hơi chói mắt một chút. Đi được một lúc vào sâu trong công viên, cô ngồi xuống tại một băng ghế rồi bật chiếc camera mini của đồng hồ lên và để cho nó chụp ảnh những người lọt vào ống kính như những gì ba người kia đã dạy mình.

Những thành phần bị nhắm tới thường là trẻ con, thanh thiếu niên từ 18 tuổi trở xuống, vì đa số các trường hợp đột biến là bẩm sinh. Nhưng không phải không có trường hợp lớn lên rồi tính cách mới bị "biến đổi bất thường". Sau khi đã có ảnh của đối tượng, con chip đầu tiên được gài vào vòng sẽ phát huy tác dụng của nó - đưa cho người thợ săn những dữ liệu cơ bản mà cơ quan địa phương và chính phủ có về đối tượng bị đem ra "xem xét", bao gồm tên, ngày sinh, quê quán, nhà hoàng đạo,...

Họ phải quan sát hành động của đối tượng lúc đó thật nhanh mà cũng phải thật kĩ lưỡng để đánh giá cách suy nghĩ của họ, từ đó đưa ra một kết luận tạm thời về nhà hoàng đạo mà đối tượng đó "thật sự" bị ảnh hưởng. Sau khi nhập lại dữ liệu vào trong đồng hồ, dữ liệu ấy sẽ được lưu trong một con chip khác cũng gài trong đồng hồ và được đưa cho một thợ săn khác vào lần tới khi người đấy làm nhiệm vụ.

Sau khoảng 10 lần bị "đánh giá như vậy", các thợ săn sẽ tổng kết dữ liệu về đối tượng để biết rằng họ có phải là người đột biến hay không. Việc này có thể nghe rườm rà, nhưng nó hiện tại là cách khoa học và chính xác nhất để nhận biết một người đột biến.

'Rắc rối thế này, bảo sao thợ săn phải là người thực sự có đầu óc nhạy bén và mắt quan sát tỉ mỉ.' Liên thầm nghĩ, đầu có những suy nghĩ mâu thuẫn với nhau. Người ta sẽ chẳng cần đến thợ săn nếu gia đình của những kẻ "sa ngã" ấy chịu khai báo sự thật với chính quyền địa phương ngay từ đầu, hoặc thậm chí... giết ngay đứa trẻ khi thấy vết bớt ở ngực (hoặc là vai) của chúng là hai dấu hiệu hoàng đạo chồng lên nhau.

Nhưng ngẫm lại, làm thế thì thực sự quá là vô nhân đạo, một việc không thể nào chấp nhận được.

Vả lại, ý nghĩ về việc mẹ cô "giao nộp" Natthan cho chính phủ thực sự làm nữ thợ săn phải rùng mình, đến mức đôi mày đã vô thức nhíu lại với nhau từ bao giờ.

Liên bỗng nhiên cảm thấy biết ơn những kẻ săn người này, vì đã không để cho chính những người thân trong gia đình phải "bán đứng" lẫn nhau, dù công việc của họ đơn thuần là đang gián tiếp đưa những con người "vô tội", dù cả đời chẳng làm gì sai trái nhưng cũng bị cho là những kẻ "sa ngã", và bị đưa lên đoạn đầu đài, hoặc giam cầm suốt đời trong tù.

'Nào, tập trung vào công việc. Không có thời gian để nghĩ linh tinh, mình phải đánh giá ít nhất 50 đối tượng trong ngày hôm nay.' Cô thợ săn vỗ vào đầu hai cái, rồi đánh giá đối tượng đầu tiên bị chiếc vòng tay chụp phải.

"Để xem nào, đối tượng là Maximillian Eric Greenhill, 15 tuổi, cung Thiên Yết" Liên đọc thông tin, rồi nhìn về phía chiếc bàn picnic đặt ở một khoảng đất trống (2) không quá xa băng ghế cô đang ngồi. Ở đó là một nhóm thanh niên đang thưởng thức bữa trưa của bọn họ, cười nói vô cùng vui vẻ. Ba nam, hai nữ, đối tượng của cô là chàng trai mặc chiếc hoodie đen ở bên trái cái bàn. Họ có vẻ như là một nhóm bạn.

Liên vén tóc lên, bấm nhẹ vào chiếc khuyên tai mà là một cái tai nghe trá hình được quân đội cải tiến cho những nhiệm vụ như thế này. Nó cho phép người sử dụng có thể nghe mọi tiếng động trên 20 Hz ở trong vòng bán kính 50m đổ lại. Cuộc nói chuyện hiện lên rất rõ bên tai. Cô có thể thấy không một ai ở đây tỏ vẻ "xa cách" với nhau cả. Cố sử dụng phương pháp "quan sát - lắng nghe" được hướng dẫn.

Cô thực sự thấy đối tượng này chẳng có vẻ gì là giống với một Bọ Cạp được miêu tả cả.

"Xem nào, "Bí ẩn", "Xa cách", có hơi "Lạnh lùng" đối với người mới quen, và rất khó để tin một người. Chắc là đó là nhóm bạn rất thân của cậu ấy nên Maximillian mới có thể cười nói thoải mái như vậy" Liên suy nghĩ trong đầu, trong lúc lướt lại lịch sử đánh giá của những người thợ săn khác. Cô lại chính là người thứ 10 đánh giá chàng trai trẻ này, và có đến 6 người cho rằng cậu trai này là người đột biến Thiên Yết với các nhà hoàng đạo khác, chủ yếu là thuộc nhóm "trung lập", không quá "năng động", mà cũng không quá "yên lặng"

'Theo những gì mình thấy ở đây thì những người trước đánh giá cũng đúng. Nhưng mình thấy có gì đó không được ổn cho lắm. Con người có xu hướng cởi mở hơn với những người thân cận mình mà nhỉ?'

Cô có nhập đánh giá ban đầu của mình thông qua chiếc bàn phím nhỏ trên màn hình đồng hồ, nhưng vẫn chưa nhập kết luận cuối cùng của mình vội. Nữ thợ săn Đông Á kiên nhẫn quan sát thêm một tí nữa.

'Khoan đã, Maximillian chủ yếu là người hùa theo trong cuộc hội thoại, và thực chất không nói nhiều lắm.'

Liên giật mình nhận ra thông tin này khi cô chú ý hơn nữa vào trong đoạn hội thoại. 'Và hơn nữa, cậu ấy cũng không tỏ ra "quá tăng động" như những người bạn của mình. Khuôn mặt kia, ngoại trừ những lúc hùa theo trò đùa, chẳng phải chủ yếu giữ nguyên một biểu cảm sao? Trông.. khá bất cần đời.'

Như kiểu cậu ấy vẫn giữ một cái gì đó lại cho riêng mình.

'Được rồi. "Có xu hướng sống nội tâm", "Trầm lặng", "Chỉ cởi mở với người thân cận mình", là một Thiên Yết thuần'

Liên nhập những thông tin đó vào trong máy rồi lưu lại, bắt đầu chuyển sang đối tượng khác. Nhưng không hiểu sao, trong lòng nữ thợ săn vẫn còn có chút gì đó "phức tạp" dành cho cậu bé kia.

Một cái gì đó gọi là "sự thương cảm?"

Mặc dù cô có đánh giá Maximilian là một người "thuần", nhưng có đến sáu người cho rằng cậu là người đột biến. Chắc chắn khả năng bị "kết án" tử là rất cao rồi. Tức là... cậu bé này, rất có thể sẽ bị gặp một cái kết giống Natthan và mẹ. Và khi biết người con, người bạn của mình là một "kẻ sa ngã", chỉ có hai con đường, hoặc là chết, hoặc là bị giam cầm suốt đời, liệu bạn bè, người thân của Greenhill sẽ phản ứng như thế nào?

Cảm giác tội lỗi lại len lỏi vào trong tâm trí của cô thợ săn trẻ, như một con rắn, rồi nó vỡ òa, cuốn bao nhiêu những ký ức, cảm xúc mà Liên chỉ muốn nó biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình. Liên còn chẳng hiểu nó có liên hệ gì khác ngoài việc bọn họ đều là đối tượng xấu số của những kẻ săn người như cô đây.

Lần này là lần hoạt đầu hoạt động đầu tiên với tư cách là một thợ săn thật sự của người con gái Á Động, nhưng không phải lần đầu tiên nữ chiến binh cảm thấy như thế này. Vẫn là những câu hỏi mà Liên đã tự vấn mình lúc kế hoạch của cô thành công tốt đẹp, nhưng lần này có chút khác. Lần này, cô thậm chí không phải là người sẽ kết liễu cậu bé tội nghiệp kia, hay những người mà cô đã khảo sát ngày hôm nay, mà các nhân viên làm ở pháp trường sẽ làm việc đó, một khi kết quả của nữ thợ săn và các đồng nghiệp đến được chỗ chính phủ...

Liên khựng lại một lúc. Đôi mắt màu hổ phách mở to trong sự bàng hoàng.

Nếu mọi việc diễn ra như vậy, chẳng phải việc cô và những người thợ săn đang làm đây, cũng giống như thế hệ thợ săn đi trước đã làm – gián tiếp cướp đi mạng sống của những con người vô tội, giống như những người thợ săn Đông Á đã làm với Natthan chín năm về trước đó thôi?

Ngày hôm ấy, cái năm Liên mới chỉ còn là một đứa trẻ 13 tuổi, cô đã phải chứng kiến Natthan và mẹ ra đi ngay trước mắt mình, mà lại chính là một kết quả của cuộc săn người do chính người gọi là "thợ săn" thực hiện. Chẳng phải họ đã gián tiếp nhúng tay vào cái chết của hai người cô gái trẻ yêu quý nhất đó sao?

Phải, cô đã hiểu ra phần nào rồi, về cái cảm giác tội lỗi ấy. Cô biết thật mỉa mai khi chính mình lại đang là một thợ săn, nhưng giờ? Cô đang gieo cho cái chết của nhiều người hơn mình tưởng. Giống như trường hợp của Nathan, Max sẽ không phải là người duy nhất ra pháp trường, mà những người bảo hộ của em, bố mẹ em cũng sẽ lên đoạn đầu dài cùng với em.

Liên đồng ý trở thành một thợ săn, một phần vì cô không còn sự lựa chọn nào khác, đó chính là lời thề của cô khi nhập ngũ: "Phải luôn trung thành, tận tâm với phe thuần, không được chùn bước, trốn tránh trước nhiệm vụ được giao, dù nó có khó khăn đến mấy." Chính anh trai, cũng là chỉ huy của nữ chiến binh đã nhắc cho cô nhớ điều này, không phải sao. Phần còn lại cũng vì các em, cô không muốn chúng phải thất vọng.

Liên biết, trái tim người thợ săn không được phép có chỗ cho tình cảm. Cô đã làm rõ tư tưởng của mình như vậy. Nhưng cái ý nghĩ này thực sự dẹp sạch mọi cố gắng của cô trong việc kìm nén cảm xúc để hoàn thành công việc. Liệu nữ chiến binh có thể... tiếp tục tận tâm tận lực với nhiệm vụ "săn người" sau khi đã nhận ra được sự thật khốc liệt này nữa không?

Có tận tâm hay không, thì cũng không còn cách nào để quay lại được nữa rồi.

Liên thở dài. Không tận tâm? Ghê tởm? Hối hận? Chẳng lẽ cô có thể cứ nói bỏ là bỏ được? Và nó cũng chính là trốn tránh nhiệm vụ, là phản lại lời thề khi nhập ngũ.

'Bình tĩnh lại nào. Không được để tình cảm làm xao nhãng công việc. Mình còn rất nhiều người cần phải xét. Không phải riêng mình là chịu áp lực...'

Cố gắng xốc lại tinh thần, nữ thợ săn quyết định gạt những suy nghĩ này sang một bên, rồi tiếp tục trở lại với công việc "săn người" này.

Giờ thì cô đã hiểu, cái áp lực thực sự của hai chữ "Thợ săn" ấy.

Nhưng không còn cách nào để quay lại nữa rồi.

ngagڣs;�8!

-------------------------------------------

Author's note:

(1): Về thực tế, trong tỉnh British Columbia có đến tận 3 "thành phố Vancouver" lận, chính xác thì nó là "Vancouver" (nơi quân đội phe thuần hạ neo lúc đến Canada), "Tây Vancouver" (West Vancouver) và "Bắc Vancouver" (North Vancouver). Để hiểu rõ hơn thì mọi người có thể nhìn vào trong bản đồ này:

(2): Ở các công viên các quốc gia phương Tây, người ta thường đặt một hay hai cái bàn ở khoảng đất rộng rãi, quang đãng cho người dân địa phương đến đó và tổ chức buổi picnic ngoài trời. Những cái bàn này được gọi là "picnic table".

Hơn 3k từ :') Chap này đã bị xóa đi viết lại đến 3 lần cho tới khi nó trở thành 1 cái chap truyện dài ngoằng như thế này. Cái cảm giác bạn đã gõ được hơn 1k từ, rồi nhận ra những nội dung mình vừa gõ nó thừa dã man, và chỉ tổ làm giãn mạch truyện, phải xóa đi, viết lại, nó quá thốn, thốn vch, Green thề :')

Tiện thể, Green cũng mở một hộp thư cho dàn cast của THC. Mọi người có thể vào đó hỏi các nhân vật tất cả những gì mình biết. Hãy ra tường nhà của Green để biết thêm thông tin chi tiết nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net