THE LADY AND THE TIGER- NGUON: VIETLANGDU.COM, NGUOIDICH: DAISY-CHRYS1310

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Kent, nước Anh, 1813

Lauren Haver ḍò dẫm từng bước trên vách đá bên bờ biển, men theo tiếng sóng cùng mùi hương mằn mặn bện trong từng cơn gió. Những áng mây trôi hối hả qua những vì sao, mờ lấp chút ánh sáng le lói, và chân nàng trượt xuống vài inche đầu tiên của vách đá trước khi nàng nhận ra mình đă đến nơi.

Dần ngồi xuống một cách cứng nhắc, nàng gắng kéo bản thân lại thật chắc chắn, rồi nhanh chóng quăng ḿnh xuống đám cỏ xù xì bên bờ biển. Những viên đá cuội nằm rải rác dọc theo sườn dốc cho đến tận băi biển cạnh điền trang Hamilton, và nàng phát hiện một vài âm thanh vọng đến.

Không có gì cả. Chỉ là những con sóng măi xô bờ đá trên băi biển dưới kia thôi.

Vậy là đă ba tháng trôi qua. Ba tháng dày vò hiu quạnh khi nàng nghiên cứu nhật kí của anh trai nàng và cố gắng giải mă những dòng chữ nguệch ngoạch bí ẩn của anh ấy. Ba tháng cho những chuyến thăm viếng phí hoài tới ngôi biệt thự trong thành phố London nơi Keefe Leighton, Bá tước Hamilton, sinh sống và đặt văn phòng. Ba tháng nghe ngóng trong khi Leighton quả quyết với nàng chính quyền sẽ trả lại công bằng cho cái chết của Ronald.

Ba tháng để biết rằng hắn nói dối.

Một con thuyền nghiến rào rạo trên bờ cát dưới kia khi nó cố gắng cập bến vào băi biển. Rùng mình ớn lạnh và sợ hăi, nàng kéo chiếc mũ trùm đầu lên mái tóc nâu của nàng và lao lên đỉnh vách đá. Mặc dù đêm không trăng và qúa tăm tối để nàng đủ trông thấy bàn tay nàng trước mặt nàng, tuy vậy nàng vẫn chăm chú quan sát khi ánh sáng từ những chiếc đèn xách tay lập loè như những con đom đóm hiện lên. Bọn họ chỉ để vừa đủ ánh sáng cần thiết, và trong sự di chuyển của chúng nàng đếm có ít nhất hai mươi tên buôn lậu-tám tên dỡ hàng trên tàu, tám tên chuyển hàng trên bờ biển, và ba gă đàn ông chỉ đứng yên, hình như đang giám sát cả quá trình.

Một tên cao lớn di chuyển về sau rồi ra trước, và từ sự kính trọng tất cả những gă đàn ông đáp lại hắn, rõ ràng hắn là tên cầm đầu. Nhật kí của Ronald chỉ đề cập đến hắn với cái tên Jean, nhưng Lauren sợ rằng nàng nhận ra nét tương đồng của hắn. Nàng căng thẳng căng hết mắt và cầu nguyện ánh sáng chiếu rõ trong một lát thôi-và khi điều đó xảy ra, nàng đứng lặng đi trong niềm căm phẫn.

"Hắn ta là một tên buôn lậu."

Như thể những lời của nàng mắc vào cơn gió và thổi vào một mình đôi tai của hắn, Leighton quay lại và nhìn thẳng lên đỉnh của vách đá. Nàng thấy tia nhìn lóe lên trong đôi mắt hắn, và với bản năng của kẻ bị săn đuổi, nàng vội núp xuống một phiến đá rồi đông cứng lại vì sợ. Nàng không muốn Leighton trông thấy nàng ở đây. Nàng không thể để hắn tìm thấy nàng ở đây.

Tất cả những nghi ngờ khó chịu của nàng đang dần chứng tỏ là thật, và nếu hắn đă giết anh trai nàng để diệt khẩu, nàng ngờ rằng hắn cũng chẳng do dự giết nốt cả nàng.

Trái tim nàng nện mạnh và nàng muốn trốn khỏi đây với nỗi hoang mang không tài nào kiểm soát nổi, nhưng nàng đă đi quá xa và thấy quá nhiều ở vị trí của nàng để giờ đánh mất toàn bộ sự bình tĩnh của bản thân. Căng thẳng lắng nghe, nàng có thể nghe thấy giọng của những kẻ đó qua tiếng rì rào của những con sóng, nhưng không một âm thanh nào lộ ra khiến nàng có lý do để chạy trốn. Nàng phải giữ lại được cái đầu của nàng, quay trở về quán trọ, và viết một bản tường trình cho nhà chức trách. Thật khó để thuyết phục họ một thành viên trong Thượng nghị viện không là gì ngoại trừ một tên tội phạm của xă hội, nhưng với nhật kí của Ronald làm bằng chứng, nàng có thể làm được chuyện đó.

Nàng phải làm được, vì Ronald.

Nàng trườn mình về phía sau. Váy của nàng móc vào gót giầy nàng, những viên đá trên mặt đất cứa vào lòng bàn tay nàng. Cuối cùng nàng đành đứng dậy, và nghiêng mình để phủi bụi đất bám trên váy nàng. Khi nàng đứng thẳng dậy và liếc tầm nhìn về phía ban năy, nàng nhận ra kẻ có hình dáng cao to đă không còn đứng ở đó nữa. Nàng nhìn chằm chằm, găm chặt chân bởi sợ hăi, sau đó thốt lên một tiếng kêu đau đớn rồi giật nảy mình, nàng quay đi và bỏ chạy.

Nàng có thể nghe thấy tiếng giày ống nện thình thịch đằng sau nàng. Cây kim tước cuốn lấy váy nàng và con đường mòn hầu như không thể đi được rung chuyển rồi xoắn lại trong hình dạng một con rắn xảo trá. Ngọn gió giật lên từng cơn sau lưng nàng và mang theo hơi thở ấm áp của một người đàn ông phả lên khoảng da trần trên cổ nàng. Da nàng sởn gai ốc rồi rên lên một cách yếu ớt, nàng cố nén chặt cơn đau bắt đầu quặn lên bên sườn nàng. Khi nàng không thể chạy xa thêm được nữa, nàng liều lĩnh quay lại nhìn phía sau lưng nàng.

Tất cả những gì nàng có thể thấy là màn đêm đen đặc. Những vì sao đă hoàn toàn biến mất và cơn giông chẳng mấy chốc tới lộp bộp những hạt mưa đầu tiên lên gương mặt nàng. Nàng đă tưởng tượng ra Leighton khi hắn không hề có mặt ở đây.

Với một tiếng thở dài khuây khỏa rời rạc, nàng chậm chạp lê từng bước chân về nhà trọ. Nàng thật ngu ngốc và nhát gan trong cuộc trốn chạy từ vách núi của nàng! Nhưng trong vài tuần nàng đă mơ Leighton săn đuổi nàng. Nàng đă thấy khuôn mặt giữa những lọn tóc đen của người đàn ông bước trên những con đường đó. Vài điều về Leighton khiến nàng tin chắc rằng nàng nên bỏ chạy và không bao giờ được ngừng lại.

Chuyện đă không xảy ra như thế. Khi Ronald bị giết, nàng đă đến gặp Leighton lần đầu tiên, tin tưởng hắn có thể giúp nàng. Sau tất cả, Ronald là thư kí trưởng của Leighton, và anh ấy đă nói về Leighton cùng những điều kiện cực kì kinh ngạc.

Thay vào đó, Leighton đă đíchh thân khước từ nhanh chóng những câu hỏi của nàng. Theo hắn, nàng nên quay về nhà như một tiểu thư đúng mực, và những kẻ buôn lậu sẽ bị đưa ra trước vành móng ngựa khi thời cơ đến. Nhưng nàng không thể chịu đựng nổi việc được bảo trợ, đặc biệt là bởi Leighton. Nàng chỉ nghiến chặt răng rồi ngẩng đầu nhìn trừng trừng vào hắn, lờ đi bờ vai rộng của hắn, nét điêu khắc hoàn hảo trên người hắn, và khao khát tự nhiên của bản thân nàng thúc giục nàng lao mình vào vòng tay hắn và để hắn chăm sóc cho nàng. Ngay từ đầu trong mối quan hệ của họ, nàng nhận ra nàng có thể làm như vậy, nhưng do một vài bản năng trong nàng đă mách bảo nàng rằng vẻ ngoài điềm tĩnh của hắn ẩn giấu vài điều sâu xa nào đó, đầy quyền lực và giả dối.

Vẫn còn e sợ, nàng thoáng nhìn sang bên cạnh nàng một lần nữa. Ronald luôn bảo nàng quá trung thực để che giấu điều gì và quá thẳng thừng trong giao thiệp, nhưng giờ nàng đă đọc nhật kí của anh ấy để nhận ra rằng anh trai nàng đă dẫn dắt một cuộc đời đầy bí mật. Anh ấy đă để nàng tin chắc anh ấy không làm gì ngoài thư kí của Leighton, khi anh ấy thực sự đă khám phá ra ổ buôn lậu này. Một nếp nhăn nghiêm nghị hiện lên trên trán nàng. Anh ấy không nói với nàng bởi anh ấy không muốn nàng biết để lo lắng. Anh ấy đă bảo vệ nàng, và giờ nàng đơn độc không có ai bên mình, không ai có thể đòi lại công bằng cho anh ấy ngoại trừ nàng. Nàng nhất định sẽ làm chuyện này. Nàng chắc chắn sẽ khiến những kẻ đó nhận đủ đau đớn như nàng đă phải chịu đựng trước sự ra đi của anh ấy.

Cơn mưa bắt đầu xối xả cùng lúc sự kết tội mỗi lúc mỗi tăng, và nàng quấn chiếc áo khoác dài của nàng lại, chiếc áo chính tay nàng tự may, chặt hơn quanh bờ vai của nàng.

Khi nàng nhìn thấy ánh đèn của quán Bò và Diều hâu, nàng đứng im nhìn chúng như thể chúng đă cứu vớt linh hồn nàng. Nàng biết, đương nhiên, Leighton có thể sẽ tìm nàng, nhưng không phải đêm nay. Hắn có những thùng brady cần dỡ và những tay làm thuê táo tợn, và hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng nàng đă trông thấy mọi việc, dù cho nàng đă phải chạy trốn.

Một cách cẩn thận nàng rón rén bước qua vũng bùn hiện tại trên sân quán trọ và đẩy cánh cửa bên ngoài mở ra. Trong hai ngày ở tại đây, nàng biết chắc nó sẽ kêu cót két nếu không được đối đăi thích hợp, và điều đó sẽ mang lại tiếng ồn từ điệu cười của Ernest và cái cúi đầu chào mừng nàng như thể nàng là vị cứu tinh của Làng Leighton vậy.

Và tất cả là bởi một lời nói dối nho nhỏ nàng bắt buộc phải nói.

Đức Chúa trời sẽ tha thứ cho nàng, nàng chắc chắn mà, vì nàng đă nói điều đó trong quá trìnhh theo đuổi sự thật và sự công bằng, ngoại trừ nàng không biết rằng nó có thể khiến cho Ernest hói đầu nồng nhiệt như chưa từng thế này bao giờ.

Chiếc bản lề không hề gây tiếng động. Tiệm rượu trống trơn, như lúc nàng bỏ đi, và nàng không hiểu nàng đang nắm nhiều may mắn trong tay đến chừng nào. Nàng không muốn bất kì ai biết nàng đă ra ngoài, dù sao vào cùng một thời điểm trong mấy buổi tối khác nàng ở đây dân thị trấn đều tụ họp trong tiệm để uống rượu bia và chuyện trò. Tóm lại nàng tự hỏi cái gì đă khiến bọn họ không xuất hiện ở đây, tại sao ngọn lửa lại cháy lờ đờ và nơi này nhìn như bị ruồng bỏ. Sau đó một tràng la hét giận dữ nổ tung từ trong bếp khiến nàng bỏ chạy lên trên cầu thang. Lên tới đỉnh nàng dừng lại và nghe ngóng.

Giọng của Ernest nàng có thể nhận ra, và ông ta nghe có vẻ vừa kích động vừa sợ hăi. Giọng nói kia của một người đàn ông, thấp hơn, ít rõ ràng hơn, nhưng tiếng nói đó khiến nàng dựng cả tóc gáy.

Kẻ đó là ai? Nắm chặt tay vịn bằng cả hai tay, nàng rón rén bước xuống hai bậc và nghe chăm chú. Tại sao hắn lại nghe có vẻ hăm dọa đến thế? Sơ ý, nàng bước xuống gờ của bậc thứ ba và nó kêu cọt kẹt dưới giày nàng. Cuộc nói chuyện ở trong bếp ngừng lại và nàng cứng người. Tiếng bước chân trên sàn lát ván vọng lại và Ernest bước vào phòng lớn. Nàng cố gắng ḥa mình vào bóng tối, và ông ta nhìn chằm chằm lên phía nàng. Ông ta trông thấy nàng; nàng thề là ông ta đă trông thấy nàng, nhưng ông ta nhún vai và bước trở lại vào trong bếp mà không hề biểu lộ rằng ông ta nhận thấy sự có mặt của nàng.

Cuộc nói chuyện lại bắt đầu một lần nữa, lần này nhỏ hơn, và nàng lén quay lại phòng nàng. Yên ắng, nàng lấy chìa khóa từ túi xách rồi mở cửa phòng. Vội chui vào bên trong, nàng khép chiếc cửa bằng gỗ sồi đen tuyền đằng sau nàng và xoay chìa khóa thêm lần nữa, tự bảo vệ bản thân nàng khỏi tất cả những kẻ mới đến. Chuyện này chỉ mới xảy ra khi nàng bỏ đi. Căn phòng này, như Ernest đă nói với nàng cái đêm nàng đến đây, là căn phòng ngủ tốt nhất trong quán trọ và là nơi đă phục vụ Henry VIII khi ông ta bị mắc cạn trong một cơn băo. Laura không biết nàng có nên tin chuyện đó hay không, nhưng chắc chắn chiếc giường kiểu cổ cỡ đại vượt xa trang trí của căn phòng. Tựa mình vào một chiếc bệ ở góc giường, và vòm cao rủ xuống với những tấm màn nhung có thể được kéo xuống để giữ hơi ấm. Hình đầu thú được trang trí ở mỗi cọc giường với từng tay vịn ở giữa chúng được đánh bóng cho đến khi nó sáng như gương. Ernest tự hào nói với nàng rằng có hơn hai nghìn con ngỗng bị vặt lông để nhồi vào tấm nệm lông vũ đó. Mà nàng chỉ cần biết nàng có thể say sưa đánh giấc nồng trên nó thôi.

Ngọn lửa trong lò sưởi của nàng cháy bập bùng, bốc lên cao với mùi hương ngọt ngào của những khúc gỗ mới đốn. Một bên giường đặt một chiếc ghế tủ, một chiếc ghế dài có phần tựa cao khiến nàng có cảm giác che chở khi nàng ngồi ở đó. Một bên đặt một chiếc bàn và một chiếc ghế. Như nàng luôn luôn làm, nàng đi đến chiếc bàn trước. Những ngọn nến đă lụi dần trong khi nàng ra ngoài, nhưng chúng vẫn chiếu sáng mớ giấy tờ nằm rải rác trong sự lộn xộn đầy nghệ thuật. Bên dưới chúng có một cuốn nhật kí đang ngủ yên. Nhật kí của Ronald. Nhật kí của anh chính là lý do để nàng biết phải ở Làng Leighton lúc này, đêm nay. Đó là lý do để gần đây nàng theo dõi khu vực này và suy ra chiếc vịnh làm nơi cập cảng.

Nàng tin chắc với bản thân cuốn nhật kí vẫn được an toàn, sau đó lần nữa che nó lại bằng mớ giấy tờ một cách hoàn hảo. Ronald đă dạy nàng điều đó. Luôn giấu mọi thứ trong một cảnh tượng bình thường, anh ấy đă nói vậy. Anh ấy học được điều đó trong lúc phục vụ cho Leighton, và nàng nhận ra nó quả là một lời khuyên hữu ích.

Xúc động bởi việc làm sai quấy, nàng mở ngăn kéo chiếc bàn và thọc tay vào tất cả các ngõ ngách đằng sau nó. Những đầu ngón tay nàng chạm phải kim loại lạnh lẽo, và nàng lôi ra một khẩu súng nhỏ bằng bạc. Trong trường hợp này, nàng sẽ lờ Ronald và lời khuyên của anh ấy đi. Nàng không thể mang vứt bỏ vật chết người này ra ngoài được. Nàng buộc bản thân cần thiết phải giữ bí mật với Ernest và cẩn thận khóa cửa lại khi nàng ra ngoài, nhưng việc sở hữu một thứ như khẩu súng cầm tay khiến nàng bồn chồn lo lắng. Nó là của Ronald, và cho đến khi anh ấy bị giết nàng chưa bao giờ tưởng tượng nàng sẽ muốn mang nó theo bên mình. Nàng biết cách sử dụng nó, đương nhiên. Cha nàng đă khăng khăng bắt nàng học bắn súng để tự-bảo-vệ-bản-thân khi họ còn sống ở Ấn Độ. Nhưng lúc quay lại Anh, nàng tin nàng sẽ không bị xúc phạm. Giờ, với cái chết của Ronald, chiếc mạng che an toàn của nàng đă bị xé tọac và từ lúc này nàng không thể tin ai được nữa.

Thật lạ, nhưng cảm giác dần trở nên sợ hăi bởi Leighton của nàng đă bắt đầu từ rất lâu trước khi sự nghi ngờ của nàng về chuyện hắn là một tên buôn lậu đặc lại một cách chắc chắn. Trước kia mỗi lần nàng bất thình lình quay lại, nàng bắt gặp hắn đang lặng ngắm nàng với cái nhìn nàng đă từng trông thấy duy nhất một lần vào thời điểm khác. Khi cha mẹ nàng còn sống và cả gia đình nàng sống ở Ấn Độ, nàng đă nhìn thấy một con hổ nấp mình sau đồng cỏ rậm rạp, chờ đợi con mồi của nó. Sắc mặt của Leighton để lộ như thể có một con hổ ẩn sâu trong người hắn. Hắn chắc chắn hắn có thể có nàng nếu hắn muốn, nhưng vẫn chưa đến lúc. Biểu hiện của hắn khiến nàng rùng mình, nhưng khi nàng cố gắng xác minh lại cảm tưởng của nàng, tất cả những biểu hiện đó trở nên phẳng lặng trên khuôn mặt hắn.

Nhưng tại nhiều tháng đă quen dần, nàng đôi khi nghĩ nàng có thể cảm nhận được chiếc đuôi thiếu kiên nhẫn của hắn và cách hắn thu mình lấy đà, đợi để nhảy xổ vào nàng.

Lẩy bẩy, nàng đặt khẩu súng lại chỗ cũ. Cởi bỏ chiếc áo choàng sũng nước của nàng, nàng quăng nó về đằng sau chiếc ghế tủ, sau đó hơ đôi găng tay của nàng bởi ngọn lửa yếu ớt. Nàng trượt chân ra khỏi đôi ủng hữu dụng của nàng, giờ đó phủ kín bùn, và đặt chúng gần đôi găng tay. Bộ váy đi dạo màu xanh thẫm của nàng, rất thích hợp với thành phố và công việc của một cô thợ may, giờ bẩn bê bết từ việc sử-dụng-tệ-hại trong đêm nay, và nàng chạm vào đường viền bằng những ngón tay run rẩy. Nàng không có tiền để thay thế nó; mọi cắc nàng đă tiêu vào chuyến đi này tới Kent rồi. Im lặng-nàng đanh cằm mình lại-cái giá của việc mất một chiếc váy sẽ mang kẻ giết Ronald ra trước công lý, và nàng giờ đă rất gần với nó. Qùy xuống, nàng phục hồi lại ngọn lửa để nó cháy bùng lên một lần nữa, sưởi ấm đôi bàn tay nàng suốt thời gian đó. Khi tóc nàng đă khô, một sợi dây thừng ngắn tuột khỏi đầu nàng và tóc nàng quăn lại trong tự do hoang dại, nhưng nàng không quan tâm vào tối nay, bởi ai có thể trông thấy nó được chứ?

* * *

"Cô ta ở quán Bò và Diều hâu." Keefe Leighton, Bá tước Hamilton, đẩy chàng trai đi ra. "Quay lại đó và nói với những người khác, sau đó trở về đây rồi đợi trong chuồng ngựa. Tôi sẽ ra ngoài đó khi đă nắm được thông tin."

Trong màn mưa tăm tối, anh không thể trông thấy Franklin ra đi, nhưng anh biết cậu ta sẽ vâng lời anh. Tất cả người hầu của anh đều trung thành với anh, và chỉ một mình anh, nhưng đêm nay có điều ǵ đó không ổn. Khi anh đá vào chiếc cửa ở quán Bò và Diều hâu, anh nguyền rủa người phụ nữ anh đă thấy in bóng dưới những ánh sao.

Laura. Bản năng của anh nói với anh rằng đó là Laura Haver, và bản năng của anh rất nhạy bén nơi nào có nàng dính líu vào. Nàng đang làm cái gì vào đúng đêm nay? Nàng đă biết gì, và làm sao mà nàng biết được? Anh trai nàng đă nói với nàng điều gì mà anh ta không thể chia sẻ với Leighton? Leighton cần phải có câu trả lời, bởi vậy anh đă bỏ lại những người hầu của anh khi họ dỡ các thùng đựng brandy xuống và giấu chúng vào những hang động trên vách vá bên bờ biển. Leighton phải đi theo người phụ nữ này.

Quán rượu trống không. Không có cả Ernest đứng trước ngọn lửa để thổi phì phì cho nó bùng cháy, và cái nhìn chằm chằm của Leighton quét qua mọi góc phòng khi anh nạo bùn khỏi đôi giày ống của anh. Sau đó chủ quán trọ lăng xăng chạy ra khỏi nhà bếp, chùi đôi tay vào chiếc tạp dề của ông ta. "Ối, ông đang làm gì ở ngoài đó đêm hôm vậy?" ông ta hỏi phỏng chừng. "Ông biết-"

Leighton bỏ chiếc mũ xuống và Ernest ngừng lại trên đường đi của ông ta. Điều gì đó trông giống như một cơn khiếp sợ nhanh chống quét qua khuôn mặt tròn trĩnh của ông ta, sau đó ông ta vội xóa biểu hiện đó đi và để cho một nụ cười toe toét chậm chạp được hình thành. Hấp tấp tiến về phía trước, ông ta đón lấy chiếc áo choàng của Leighton. "Thưa Đức ngài. Thật thú vị làm sao! Phu nhân đă quả quyết với tôi rằng ngài sẽ đến."

"Phu nhân à?"

"Phu nhân đă đến hôm qua, nhưng bà ấy không kỳ vọng ngài sẽ đến trong vài ngày."

Gă đàn ông này đang lảm nhảm về cái ǵ thế này? Leighton giữ cho khuôn mặt mình cẩn thận không biểu lộ cảm xúc. Mẹ anh đă chết, bà anh thì hiếm khi rời khỏi trang viên, nhưng họ là những người phụ nữ quý phái duy nhất Ernest có thể gọi là "Phu nhân." Bằng một giọng trung tính, Leighton hỏi, "Bà ấy không ở đây hả?"

Cười khúc khích, Ernest trượt mình vào sau quầy bar và mở nút thùng đựng loại bia mà Leighton ưa thích. Một chất lỏng màu nâu bắn tung tóe vào chiếc cốc trong khi Ernest nói, "Vâng, điều ngạc nhiên này chắc chắn sẽ khiến bà ấy vui lòng. Hầu như giống sự vui mừng của bất ngờ mà ngài đă mang lại cho chúng tôi." Ông ta nháy mắt và trao cho Leighton chiếc cốc. "Kết hôn với một tiểu thư trẻ, và hơn thế là ở Gretna Green! Chúng tôi chưa từng nghĩ chuyện này xảy ra với ngài, thưa Đức ngài, nhưng khi tình yêu sét đánh sập xuống bất ngờ như vậy, một người đàn ông phải nhanh chóng cùm chân con bê cái đó lại trước khi cô ta có cơ hội để suy nghĩ nhỉ."

"Quan điểm của tôi cũng y như vậy." Leighton giật lấy quai của chiếc cốc và ước gì anh có thể tóm được cuống họng kẻ nào đó ngang với sự sôi sục lúc này. Anh đă vào, giận dữ và kiên quyết, và hoàn toàn bị đập cho méo người bởi những lời lảm nhảm của Ernest. Lúc này anh nhận ra rằng anh được cho là đă kết hôn-và ở Gretna Green. "Những ai biết về chuyện này?"

"À..." Ernest chùi quầy bar bằng một chiếc giẻ rách. "Ừm, để tôi nói với ngài sự thật, thưa Đức ngài, tin tức đă lan ra ngoài vào trong làng rồi."

"Vậy thì, làm sao chuyện đó xảy ra?"

Ernest kì cọ, mạnh hơn.

Nhận lấy cơ hội nào, Leighton sử dụng tên nàng. "Laura... có... đề cập chuyện này với nhiều người không?"

"Không! Bà ấy rất kín đáo như ngài chỉ dẫn, và chỉ nói với một mình tôi thôi." Vậy là Laura đang đợi anh trong phòng ngủ trên kia. Đương nhiên, nàng không nhận ra Đức ngài của nàng có thể thực sự đến, nhưng có lẽ mấy vụ này có thể khiến anh quay ngoắt 180 độ vì rất hài lòng.

Nghiêng người về phía khủy tay anh, Ernest nở nụ cười yếu ớt trước Leighton. "Nhưng tại những người phụ nữ đă hỏi, và tôi đưa cho họ chỉ một lời bóng gió thôi, và trước khi tôi biết được-" Ông ta vụt giơ lên đôi bàn tay trong điệu bộ không thể làm gì nổi. "Ngài biết những người đàn bà mà, thưa Đức ngài. Bọn họ khoái ngồi lê đôi mách khủng khiếp."

"Khốn kiếp!" Leighton bước khỏi quầy bar. Cả làng đă biết Đức ngài của họ được cho là đă kết hôn? Laura Haver phải có rất nhiều câu trả lời cho mấy chuyện này cho mà xem, và danh sách càng tăng cao cứ mỗi phút trôi qua. "Mấy chuyện buôn dưa có thể trở thành nguyên nhân của rất nhiều rắc rối. Phu nhân của tôi đă nói cho ông biết tại sao tôi không ở cùng cô ấy và tại sao cô ấy không đi tới Lâu đài Halminton khi nó ở quá gần như vậy chưa?"

"Rồi, thưa Đức ngài, bà ấy đă nói với tôi mọi thứ." Ernest tươi cười rạng rỡ với niềm kiêu hănh khi được tin tưởng giao cho giữ rất nhiều bí mật, cùng lúc này những hằn lo lắng đang làm hỏng làn da mượt mà như em bé của ông ta và cái nh́n thẫm lại ném mạnh về phía nhà bếp như thể cảm nhận được mối nguy hiểm từ trong đó. Leighton chưa bao giờ thấy ông ta có vẻ bị bao vây quá như vậy, và nó khiến anh ngừng lại dự định của mình. Trong việc kinh doanh của anh, anh nhận ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lahy #tiger