4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Lão thần tiên

Trình Thịnh cười nham nhở, Bạch Tiêu cũng không nín được khẽ cong môi rồi cầm lấy đũa trong tay Mạc Thành Hoàn.

“Đây là… vấn đề vệ sinh.” Mạc Thành Hoàn hơi cúi đầu cắn vài miếng đồ ăn nhằm che giấu biểu cảm.

“Chú thím đừng giận.” Trình Thịnh cười đau cả bụng, “Thành Hoàn có hơi sạch sẽ quá mức, cậu ta FA từ trong bụng mẹ, không hiểu tình thú đâu.”

“Ha.” An Nhu cười lạnh một tiếng.

Mạc Thành Hoàn quả thực có tật này, kiếp trước lúc mới liên hôn, An Nhu không biết nên dùng đũa của mình gắp đồ cho anh ta, ai ngờ anh ta để bát qua một bên không thèm ăn nữa.

An Nhu xấu hổ hồi lâu, về sau cũng không gắp đồ cho anh ta nữa.

Chắc Mạc Thành Hoàn nghĩ ai cũng sẽ ghét bỏ việc dùng đũa đang ăn để gắp đồ cho người khác nhỉ?

An Nhu mím môi, lại cố ý dùng đũa của mình gắp thêm đồ ăn cho chú Mạc.

Mạc Thịnh Hoan chỉ lặng lẽ ăn, chẳng hề có biểu cảm gì.

Thấy không, sẽ có người không ghét bỏ đâu!

Trình Thịnh ngồi xem mà cảm thấy rất thú vị, cậu ta không nhịn được quay đầu nói với Mạc Thành Hoàn, “Thành Hoàn này, cậu thực sự cho rằng giữa vợ chồng mà cần khách sáo như vậy sao?”

Mạc Thành Hoàn bình tĩnh ngẩng đầu, “Ba mẹ tôi cũng sẽ dùng đũa riêng.”

“Ầy, chú dì cũng lưu ý nhiều thứ thật.” Trình Thịnh sờ cằm, “Ba mẹ tôi thì chẳng để ý gì cả, tuy mỗi bữa đều dọn cả đũa sạch lên nhưng chẳng mấy khi thấy họ dùng.”

“Ba mẹ tôi cũng vậy.” Bạch Tiêu nói, “Trừ khi người còn lại bị cảm mạo hoặc đang không khỏe, nếu không thì chẳng bao giờ dùng.”

Mạc Thành Hoàn vẫn im lặng.

“Đại Bạch, thế còn cậu với vị kia của cậu thì sao hả, có dùng đũa sạch không?” Trình Thịnh hóng hớt, “Kể cho bọn tôi tí đi.”

“Cơ bản là không dùng.” Bạch Tiêu cười xán lạn, “Bọn tôi đã sống chung một khoảng thời gian, có đôi khi còn dùng chung một ống hút, ăn chung một chiếc hamburger, thỉnh thoảng còn mặc quần áo của nhau, rất hiểu tính cách đối phương.”

“Oa.” Trình Thịnh hâm mộ cảm thán.

“Mấy cái đó đều là hành động bình thường giữa các cặp đôi mà, trừ khi là có thói quen ở sạch đến mức quá đang, nếu không chẳng ai dùng đũa riêng đâu, dùng mới lạ ấy.” Bạch Tiêu cười cười uống trà.

Mạc Thành Hoàn buông đũa, có hơi không nuốt nổi.

“Người anh em, cậu nghe đi mà học tập.” Trình Thịnh rót trà cho từng người, “Cậu mà cứ như vậy thì chỉ có độc thân thôi!”

“Sẽ không.” Mạc Thành Hoàn kiên định phản bác, một lần nữa nhìn về hướng đối diện.

“Người anh em này, tuy cậu đẹp trai thật đó, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng tính tình lại không tốt, ai mà thích cứ luôn mặt nóng dán mông lạnh hả, nếu không phải cha mẹ nào có ý đồ xấu xa thì ai mà muốn gả con cho cậu để chịu bạo lực lạnh chứ.” Trình Thịnh buông ấm trà rồi trêu chọc.

“Cậu đó, tranh thủ vẫn còn trẻ thì xem thêm ít phim thần tượng mà học cách yêu đi.” Trình Thịnh ngồi vào chỗ mình, tiếp tục khoa trương cầm đũa lên.

“Đừng có để tới lúc bên nhau, người ta đang nhiệt tình gắp đồ ăn cho cậu thì cậu lại đưa đũa riêng ra.”

“Nếu là tôi ấy, nếu tính cậu tốt thì ăn cơm xong tôi sẽ chặn cậu, còn nếu tính cậu xấu thì tôi sẽ ném thẳng đôi đũa vào mặt cậu luôn!”

Trình Thịnh giả trang giống như đúc gương mặt lạnh lùng cùng ngữ khí của Mạc Thành Hoàn khiến An Nhu không nhịn được phì cười, Bạch Tiêu cũng tươi cười nhìn hai tên phát tiểu.

Chỉ có Mạc Thành Hoàn vẫn ngồi im, anh ta mím môi, giương mắt nhìn thiếu niên.

Áo bị kéo nhẹ một chút, An Nhu quay đầu liền thấy Mạc Thịnh Hoan buông đũa, có vẻ anh không thoải mái.

Cả ngày hôm nay anh đã phải ở trong một môi trường xa lạ rồi.

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan rồi chào Bạch Tiêu, “Thịnh Hoan muốn về rồi, ngày mai gặp chúng ta sẽ bàn tiếp.”

Bạch Tiêu gật gật đầu rồi đứng dậy tiễn An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ra cửa khách sạn.

“Dù sao cũng rất cảm ơn anh.” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, nếu không có bạch nguyệt quang, vậy thì vô luận làm cách nào, vị bác sĩ kia cũng sẽ không đến Hoa quốc trị liệu cho Mạc Thịnh Hoan.

“Chúng ta chỉ đang giao dịch công bằng, không cần cảm ơn gì đâu.” Bạch Tiêu nhìn vào mắt Mạc Thịnh Hoan, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu thực sự biết em trai tôi đang ở đâu sao?”

“Thật.” Chuyện tới bây giờ, An Nhu cũng chẳng muốn giấu diếm nữa, “Nếu có thời gian, anh có thể điều tra người em trai tên An Lâm của tôi, có lẽ ngay sau đó anh sẽ thu được kết quả anh muốn.”

“Em trai cậu?” Vẻ mặt Bạch Tiêu nghiêm túc hẳn lên, “Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy.” An Nhu đáp.

“Nhưng em trai tôi qua một tháng nữa là sẽ tròn mười chín.” Bạch Tiêu cau mày, “Cậu có nhầm người không?”

“Nếu em trai cậu bị lạc thì sau khi An gia nhặt được cũng không biết tuổi thật đâu, khả năng là đoán đại thôi.” An Nhu rất bình tĩnh, “Tín vật ngọc sênh kia cũng đang ở An gia, anh có thể tới đó hỏi.”

Thiếu niên nói cũng có lý, Bạch Tiêu như đang suy tư gì đó, chỉ gật gật đầu.

    ×××

Đến giờ cơm, tiệm ăn nhanh rất đông khách, An Lâm bận túi bụi, đúng lúc này lại có nhân viên đến gọi cậu, bảo là có khách ngoại quốc muốn gặp đầu bếp.

An Lâm suýt nữa đã chửi thề, đây là quán ăn nhanh, cậu chỉ làm theo quy trình thôi mà, nướng phôi bánh sau đó cho thêm thịt, xà lách, nước sốt, thế mà còn có vấn đề à?!

Cực chẳng đã, An Lâm đành phải nhờ đồng nghiệp chiên thịt rồi tháo tạp dề phi ra xem là tên nào đang muốn gặp đầu bếp!

Mạc Y Tư cảm thấy bản thân thật xui xẻo.

Trò cưng của mình mời mình đến Hoa quốc một chuyến. Lúc ăn cơm, ông kiêu ngạo nói mình cực kỳ thông thạo Hoa quốc, sau đó khi ông ra ngoài thì bị lạc mất với một học trò khác của mình, điện thoại thì hết pin!

Sao ông trời có thể đối xử tàn nhẫn đến vậy với một ông già ngoại quốc đã hơn 60 tuổi như mình chứ!

Mạc Y Tư đói lả đi, tính lấy đô la ra để mua đồ ăn, nhưng người ở đây không nhận đô la, còn nói mình là kẻ lừa đảo, còn tính gọi 110!

Trong cơn tuyệt vọng, Mạc Y Tư chỉ đành vào một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, rưng rưng ăn hai cái hamburger, vừa tính đổi đô la lấy nhân dân tệ với nhân viên lại thấy mỗi người đều cầm một cuốn “Quy tắc phòng chống gian lận”, trong đó còn có một vụ là dùng ngoại tệ để lừa ăn.

Tuyệt đấy.

Mạc Y Tư nhìn hamburger trong tay, chỉ đành vắt óc tìm cách, nếu không lát nữa hai học trò của ông chỉ có nước đến đồn cảnh sát mà tìm ông thôi.

“Tôi có thể gặp đầu bếp ở đây không?” Vẻ mặt Mạc Y Tư cực kỳ nghiêm túc, thể hiện rõ khí độ của một học giả bậc thầy.

Đầu bếp là một thanh niên nhỏ nhắn với mái đầu xoăn màu hạt dẻ, đang giận dữ đi về phía ông ta.

“Đừng căng thẳng, cứ ngồi xuống đã.” Mạc Y Tư vẫn tươi cười, “Hamburger của cậu không có vấn đề gì đâu.”

An Lâm nhíu mày, có hơi cạn lời nhìn ông lão ngoại quốc trước mặt, chỉ đành ngồi xuống, “Bác có chuyện gì thì nói nhanh đi, cháu đang vội lắm.”

“Chắc cậu không biết, đồ ăn cũng có linh hồn rồi.” Tiếng Trung của Mạc Y Tư đã full cấp, đúng lúc này phát huy tác dụng.

Mặt An Lâm nghệt ra nhìn ông lão.

Đồ ăn? Linh hồn?

“Tôi ăn đồ ăn của cậu mà lại cảm nhận được một nỗi ân hận sâu sắc, có phải cậu đang cực kỳ ân hận một việc gì đó hay không?” Vẻ mặt Mạc Y Tư cực kỳ thân thiết, trừ một số trường hợp đặc biệt, ai mà chẳng có việc ân hận.

“Ừm….cũng đúng.” An Lâm trầm ngâm gật đầu, “Quả thực cháu đang rất ân hận một việc.”

“Có thể nói ra không?” Mạc Y Tư kéo ghế, biểu thị mình rất sẵn sàng lắng nghe.

“Không giấu gì bác.” An Lâm cũng thực sự ngồi xuống, “Cháu rất ân hận vì đã viết ra một tên tra công.”

Mạc Y Tư sững sờ trong giây lát.

Đây là chuyện gì thế hả!

“Chắc bác không biết đâu, cháu là một tiểu thuyết gia đấy, vì viết ra một tra công mà sinh hoạt của cháu đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, giờ lại còn bị nhốt lại không về nhà được, quả thực là xui xẻo.” An Lâm thao thao bất tuyệt.

Mạc Y Tư gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Mà thực tế có hiểu cái quái gì đâu.

“Vậy cậu đã bao giờ nghĩ đến căn nguyên của vấn đề chưa, ví dụ như vì sao cậu lại viết ra nhân vật tra công đó.” Mạc Y Tư bắt đầu dẫn dắt.

“Tại sao lại viết à…..” An Lâm suy tư, “Chắc là vì lúc đó muốn kiếm tiền.”

“No, no, no.” Mạc Y Tư xua tay, “Có rất nhiều cách thức kiếm tiền, cậu hoàn toàn có thể viết cái khác, nhưng tại sao cậu lại viết ra nhân vật tra công đó?”

An Lâm lại trầm tư, đúng rồi, sao mình lại viết ra hắn nhỉ?

“Hay nói một cách khác, cậu lấy nguyên mẫu ở đâu để viết nhân vật tra công đó.” Mạc Y Tư tiếp tục phân tích.

“Có lẽ….là ba cháu.” An Lâm gãi gãi đầu, ánh mắt có hơi phức tạp, “Ba cháu mất sớm, mẹ cháu vẫn luôn kể chuyện trước kia của họ cho cháu nghe, hình như chẳng có gì tốt đẹp cả, chỉ toàn oán hận.

Oán giận thói hư tật xấu của ba cháu, oán ba cháu ích kỷ, lúc nào cũng chỉ đứng về phía mẹ mình, không xử lý tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khiến cuộc sống của mẹ cháu rất gian nan.

Vì mẹ cháu cứ nói liên tục bên tai nên cháu bất giác đã viết vào nhân vật trong tiểu thuyết.”

Mạc Y Tư gật gật đầu, “Cậu nói bởi vì nhân vật tra công này mà cậu bị nhốt lại không thể về nhà, nhưng đã bao giờ cậu nghĩ thứ chân chính đang vây khốn cậu là gì không.”

An Lâm nhìn ông lão, trong lòng có cảm giác như bị nhìn thấu.
“Hình như, là oán hận.”

“Hận cái gì?” Đôi mắt của Mạc Y Tư như có ma lực, khiến An Lâm không tự chủ được mà dốc bầu tâm sự.

“Cháu hận ba cháu, vì sao ông ấy lại làm mẹ cháu khổ như vậy; cũng hận cả mẹ cháu, đã nhiều năm như vậy rồi, vì sao bà không thể dũng cảm hơn một chút, vì sao bà không thoát ra khỏi quá khứ mà cứ luôn đắm chìm trong đau khổ, khiến bản thân rơi lệ nhiều như vậy, lại còn làm khổ lây sang cả cháu!”

Nói xong lời này, trong lòng An Lâm đột nhiên có cảm giác thông suốt.

Đều nói người xuyên thư là do chấp niệm. Nhưng chẳng phải chấp niệm của chính mình cũng trộn lẫn trong đó sao?

Không chỉ mình An Nhu, hóa ra chính mình cũng mang chấp niệm.

Kiếp trước của An Nhu chính là hình bóng của mẹ mình ngoài đời thực, mà Mạc Thành Hoàn tựa như chính người ba đã mất sớm của mình vậy.

Liệu đây có phải lý do vì sao mình sống lại không?

“Bác thực sự là một lão thần tiên.” An Lâm hồi thần, cậu nhìn ông lão ngoại quốc trước mặt, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

“Chỉ nhận thức vấn đề thôi thì chưa đủ, cậu muốn giải quyết vấn đề như thế nào?” Mạc Y Tư tiếp tục dẫn đường, “Cậu muốn làm thế nào?”

“Sau khi trở về, cháu sẽ để mẹ cháu sống những ngày tháng tốt đẹp, muốn thay thế ba cháu chăm sóc mẹ, khiến bà hiểu được ngoài việc cứ hoài niệm quá khứ, bà cũng có thể chọn một cuộc sống hạnh phúc.”

An Lâm cảm giác tim mình đang đập cực nhanh, đúng vậy, đây chính là nguyện vọng của mình!

“Lần đầu tiên trong đời cháu có thể nhận thức rõ ràng mục tiêu của mình như vậy.” An Lâm cảm động nhìn ông lão, “Cảm ơn bác!”

“Không có gì.” Mạc Y Tư mỉm cười xua tay.

An Lâm nhìn hai bọc hamburger ông lão đã ăn xong, cậu kích động đứng dậy nói, “Bữa này cháu mời, bác còn muốn ăn gì không, cháu đi làm cho bác!”

“Ờm….” Mạc Y Tư nhìn thực đơn, “Thế cho tôi thêm hai đùi gà, một cốc coca được không?”

“Tất nhiên là được rồi!” An Lâm vui vẻ chạy vào bếp, lưu lại Mạc Y Tư đang tươi cười thắng lợi.

Chiều hôm đó, Mạc Y Tư trở về khách sạn, còn mang theo cốc coca và một phần cơm cho nhân viên nhà hàng về, nhìn hai người học trò của mình đang lo lắng, ông thản nhiên chia cơm cho họ.

“Thầy, sao thầy không nghe điện thoại!” Bạch Tiêu sắp bốc hỏa, “Suýt nữa con đã gọi cảnh sát rồi!”

“Do điện thoại sập nguồn ấy chứ.” Như để chứng minh, Mạc Y Tư lấy điện thoại ra bấm nút khởi động, sau đó màn hình đột nhiên sáng lên.

“Ơ?” Mạc Y Tư nhìn điện thoại, màn hình hiển thị còn 40% pin!

“Này nhóc, sao lại thế này nhỉ.” Mạc Y Tư buồn bực vẩy vẩy điện thoại, “Chẳng lẽ di động mà cũng bị jet lag?”

“Chắc thầy quên tắt chế độ máy bay chứ gì.” Người đàn ông vỗ vỗ vai Bạch Tiêu trấn an, “Em mệt mỏi cả ngày rồi, để anh trông thầy cho, em đi nghỉ đi.”

Bạch Tiêu trừng mắt nhìn lão ngoan đồng không khiến người bớt lo kia rồi về phòng nghỉ ngơi, để lại Mạc Y Tư vẫn đang nghiên cứu di động.

Lúc An Nhu cùng Mạc Thịnh Hoan về đến biệt thự đã là buổi chiều.

Mọi việc đã ổn thỏa, An Nhu chính thức báo cho Mạc lão gia tử việc mình đã tìm được bác sĩ, nghe tin bác sĩ nổi tiếng thế giới Mạc Y Tư đã tới Hoa quốc, trong lòng Mạc lão gia tử kinh ngạc vô cùng.

Trong hoàn cảnh đã hỏi hết một lượt các bác sĩ ở Hoa quốc, không phải Mạc lão gia tử không muốn tìm ở nước ngoài, cũng đã mời hai ba bác sĩ, nhưng vì ngôn ngữ bất đồng cùng một vài vấn đề khác mà vẫn luôn không thành công.

Lúc ấy đã có người đề cử bác sĩ Mạc Y Tư rồi, Mạc lão gia tử cũng đã vận dụng quan hệ đi tìm, nhưng bị từ chối.

Thiếu niên này có năng lực gì mà lại mời được vị bác sĩ mà ngay cả chính ông cũng không mời nổi?

Mạc lão gia tử không thể không đánh giá lại người con dâu này một lần nữa.

Tuổi tuy không lớn nhưng lại rất biết làm việc!

“Ba.” An Nhu vẫn cảnh giác với việc hôm nay Mạc Thành Hoàn xuất hiện.

Chắc chắn anh ta đã biết ý đồ của mình khi mời bác sĩ Mạc Y Tư đến, nếu anh ta nói chuyện này ra thì những người trong Mạc gia không muốn Mạc Thịnh Hoan khỏe lại nhất định sẽ giở mọi thủ đoạn.

Tới lúc đó nói không chừng an toàn của bác sĩ Mạc Y Tư cũng sẽ không được đảm bảo.

“Bác sĩ Mạc Y Tư đã tới Hoa quốc, hiện đang ở khách sạn Kim Thịnh, có người đã biết Mạc Y Tư đến, con muốn nhờ ba phái người bảo vệ bác sĩ trước.” An Nhu không nói tên ai, nếu Mạc Y Tư có bị tấn công thật thì lúc đó nói cũng không muộn.

“Không thành vấn đề.” Mạc lão gia tử đáp ứng luôn, thiếu niên có thể mời được vị danh y này đến Hoa quốc chữa bệnh cho Thịnh Hoan là đã lập công lớn rồi, còn việc bảo vệ này tất nhiên ông sẽ lo chu toàn.

Nói chuyện với Mạc lão gia tử xong, điện thoại An Nhu lại reo, là tin nhắn An Lâm gửi tới.

[Anh nhất định phải hạnh phúc.]

Đằng sau còn có một vài họa tiết tình yêu, An Nhu nhìn mà không thể hiểu nổi.

Tên này hôm nay làm sao vậy?

Hôm nay Mạc Thịnh Hoan ra khỏi nhà một chuyến, lúc trở về có hơi mệt nên đã đi nghỉ trước, An Nhu nghĩ cách động viên anh, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cậu vào căn bếp đã bỏ không từ lâu trong biệt thự.

Đã lâu chẳng có ai nấu nướng gì ở đây cả, dì Dương cùng lắm cũng chỉ đun nước, dọn bát đĩa thôi.

An Nhu đeo tạp dề xong mới thấy không có gạo cũng chẳng có mì, không có luôn cả thức ăn, cậu chỉ đành ngồi lên ghế rồi lấy điện thoại dùng dịch vụ đi chợ hộ.

“An thiếu gia, có cần tôi giúp không?” Dì Dương đứng ở cửa, tò mò nhìn An Nhu.

“Không cần đâu.” An Nhu nắm tay, “Không giấu gì dì Dương, cháu đã có nhiều năm kinh nghiệm nấu nướng rồi, không có ai bên cạnh nhìn cháu càng làm nhanh hơn đó!”

Dì Dương liền nghe lời, trở về nghỉ ngơi.

Anh trai shipper đi xe máy điện giao đồ ăn đến, An Nhu lập tức dọn đồ ra, cậu làm món thịt bò hầm cà rốt, canh cá trích, món chính là cháo nấm hương củ mài, đồ ăn tuy không nhiều bằng phòng bếp riêng đưa tới nhưng ba người ăn thì vẫn dư dả.

An Nhu bận rộn cả buổi trưa, cậu canh thời gian rồi bưng đồ ăn lên bàn, Mạc Thịnh Hoan đúng giờ xuống lầu, vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, anh đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nồng cả biệt thự.

Mạc Thịnh Hoan ngồi vào chỗ của mình, anh thấy đồ ăn không giống mọi ngày nên đã nhìn rất lâu.

“Là em tự làm đó.” An Nhu hơi thẹn thùng, “Mạc tiên sinh, anh nếm thử xem tay nghề của em thế nào.”

Mạc Thịnh Hoan trịnh trọng cầm thìa, trước tiên ăn thử một thìa cháo, hương thơm ngọt thanh đạm, vị nấm hương hòa quyện trong cháo, thật sự rất kích thích cơn thèm ăn.

“Anh thử món này nữa này.” An Nhu múc cho anh một thìa canh cá trích.

“Đây là món em nấu từ cá trích tươi, đậu hũ cũng non lắm đó.” An Nhu cười tủm tỉm, “Hôm nay Mạc tiên sinh ngoan cực kỳ, không chỉ chịu ra ngoài mà còn giúp em nữa, thực sự quá đẹp trai luôn.”

Mạc Thịnh Hoan nhìn thoáng qua An Nhu rồi cúi đầu uống một ngụm canh cá trích lớn.

Có thể do buổi trưa ăn ít nên bữa chiều chú Mạc ăn rất tốt, không chỉ ăn sạch một bát cháo nấm hương củ mài mà còn ăn thêm không ít thức ăn.

Dì Dương nhìn cảnh đó mà vui mừng, “Quả nhiên cơm nhà nấu vẫn là ngon nhất.”

“Sau này nếu rảnh, em sẽ nấu ăn cho anh.” An Nhu hứa hẹn, “Nhất định em sẽ chăm sóc anh.”

Hơn nữa còn có bác sĩ tâm lý Mạc Y Tư điều trị, An Nhu tin chắc chú Mạc sẽ sống lâu hơn kiếp trước.

Ít nhất sẽ không để Mạc lão gia tử làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Ngày hôm sau là thứ Hai, An Nhu xin nghỉ tiết một rồi ngồi ở biệt thự chờ bác sĩ Mạc Y Tư đến.

Mạc lão gia tử đã đến từ sớm, cũng đang ngồi ở chờ phòng khách tầng một, trông dáng vẻ cũng rất hồi hộp.

An Nhu câu được câu không nói chuyện với Mạc lão gia tử, vừa nghe tiếng xe ô tô ngoài cửa, cả hai đều đứng dậy ra đón.

Bạch Tiêu cùng một người đàn ông đỡ bác sĩ Mạc Y Tư xuống xe, vị bác sĩ nổi tiếng thế giới này tóc đã bạc trắng, tướng mạo thực hòa ái, rất có khí chất của ông lão hàng xóm hiền lành.

“Chào bác sĩ Mạc Y Tư.” Mạc lão gia tử tiến lên bắt tay với bác sĩ, “Tôi là ba của bệnh nhân.”

“Xin chào xin chào.” Bác sĩ Mạc Y Tư nói tiếng Trung rất chuẩn, chỉ riêng chuyện này lại càng khiến Mạc lão gia tử tin tưởng.

“Không cần nói chuyện nhiều đâu, để tôi gặp bệnh nhân đi.” Mạc Y Tư và Mạc lão gia tử đi đằng trước, thư ký Lý dẫn đường, An Nhu và Bạch Tiêu đi theo đằng sau, cực kỳ có trật tự.

Bác sĩ Mạc Y Tư muốn ở riêng với bệnh nhân một lát, mọi người đều phải chờ bên ngoài, An Nhu nhìn thư phòng trên tầng hai, trong lòng cậu rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại nhéo nhéo tai mình.

Bạch Tiêu nhìn động tác của thiếu niên, hơi hơi nhíu mày.

“Tiêu, sao vậy?”

Người đàn ông bên cạnh Bạch Tiêu cúi đầu nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì.” Bạch Tiêu lại nhìn thiếu niên thêm lần nữa.

Hồi nhỏ em trai mình có một thói quen xấu, đó là lúc ngủ cứ thích nhéo tai người bên cạnh, lúc ấy mẹ mình vì muốn sửa thói quen này của em trai mà luôn dùng tay che lỗ tai lại không cho em ấy sờ, em trai mình đành buồn bã tự nhéo tai mình rồi mới ngủ.

An Nhu này……cũng thích tự nhéo tai mình sao?

---o0o---

Chương 32: Thế giới giả lập

Mạc Y Tư chỉ ở trong phòng không đến nửa giờ, sau đó ông nghiêm túc tới gặp Mạc lão gia tử.

“Tôi đã có suy đoán, nhưng vẫn cần xác minh thêm.” Mạc Y Tư miêu tả với Mạc lão gia tử, “Tôi cần một phòng quan sát, yêu cầu người ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ sự việc bên trong, nhưng người bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài, trong phòng không được đặt bất cứ thứ gì cả, các bức tường phải là một màu đồng nhất và không thay đổi màu sắc.”

Không cần suy nghĩ, Mạc lão gia tử lập tức bảo thư ký Lý đi chuẩn bị, An Nhu đứng một bên, cậu có hơi không hiểu tại sao bác sĩ lại muốn có một phòng quan sát như vậy.

Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, An Nhu quay đầu lại, thấy Bạch Tiêu nhanh chóng quay đi.

Bạch nguyệt quang đang quan sát mình sao?

Theo bản năng, An Nhu bắt đầu cảnh giác, rồi cậu lại thấy cánh tay cơ bắp của Bạch Tiêu.

Người đàn ông này chắc chắn đã từng tập luyện.

Thư ký Lý làm việc cực kỳ hiệu quả, ông ta đã liên lạc được với một viện nghiên cứu, họ sẵn sàng cho Mạc gia mượn một phòng thí nghiệm như vậy.

Không biết có phải hôm qua động viên có tác dụng không mà Mạc Thịnh Hoan không hề phản kháng với lần ra ngoài này, cả đường đi anh chỉ nắm tay An Nhu, hoặc tựa đầu vào An Nhu nhắm mắt dưỡng thần.

Một nhóm mấy người cùng đi tới viện nghiên cứu, Mạc Y Tư muốn Mạc Thịnh Hoan vào phòng thí nghiệm một mình, nhưng Mạc Thịnh Hoan vẫn nắm tay An Nhu, nhất thời không muốn buông ra.

“Cháu có thể đi vào cùng không?” An Nhu nhìn chú Mạc như vậy, thực sự rất không đành lòng.

“Rất xin lỗi, không thể.” Mạc Y Tư lắc đầu.

“Thịnh Hoan, anh phải vào đó một mình để bác sĩ kiểm tra.” An Nhu dịu dàng dỗ dành chú Mạc, “Chỉ một lát là xong, chiều nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hệ