Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NICO

" Làm ơn đi Yakuza, chúng ta cần phải đi ngay thôi. Nếu anh muốn còn quay lại ăn buổi sáng ngày hôm sau, thì chúng ta cần phải rời khỏi đây." - Ả hồ ly run rẩy lên tiếng sau khi chạy tới Nico. Muốn gì cơ chứ...? Mấy cái việc có hay không nguy hiểm thì tới nước này cũng chẳng còn quan trọng. Một là chết, hai là thoát. Đơn giản vậy thôi.

Hắn thừa biết cái ngôi nhà này chính là nghĩa địa của những kẻ chơi liều nhưng biết làm thế nào. Mục tiêu của hắn đã quá gần, thành ra không lý nào mà hắn lại cho phép bản thân mình bỏ cuộc ngay bây giờ được.

"Đứng yên đó." - Nico trả lời ả một cách cộc lốc. Trong khi chân rảo quanh nơi này.

Hắn là một người cẩn thận, tuy ban nãy chỉ sơ suất trong công việc di chuyển và bị phục kích. Nhưng việc có thể có những cạm bẫy nơi đây, hắn đã mường tượng ra trước cả rồi.

Nico nheo mắt nhìn ra xa. Đúng như ả hồ ly nói, nơi đây có quá nhiều tà hồn. Nếu hắn là một Âm Dương Sư thì có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Nhưng đời chẳng phải mơ, và bản thân hắn cũng không phải là một tay chuyên trừ tà, thế nên hắn không biết tác dụng của những thứ hắn đã chuẩn bị sẽ được phát huy như thế nào, nhưng hắn chắc có lẽ cả hai sẽ được an toàn sớm thôi.

Lấy đống bùa lên và thắp hương trước tượng ngũ quỷ, vốn trước giờ Nico không phải là một kẻ tin vào sự tồn tại của thần linh, nhưng hắn đang cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Onryo trong chuyện cũ đã gây rất nhiều đại hoạ cũng như chết chóc đến cho nhân loại, nếu chúng là những kẻ đã tự tử ở đây thì hắn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm, tuy nhiên nếu đã vướng bận nhiều sự tồn trên nhân gian thì hà cớ gì lại chọn con đường chết?

Chẳng mấy chốc, hắn niệm câu thần chú được ghi trên tấm bia được ngậm trong miệng con nghê. Xung quanh cả hai bỗng hoá nên một làn ranh giới, thiêu cháy những ác hồn vào cõi hư vô. Nico nhếch miệng cười tàn nhẫn trước khung cảnh đó. Rồi hắn lôi ả cáo đi khi một cảnh cổng nhỏ hiện ra sau tượng con quỷ của ăn chơi sa đoạ. Chắc là một điềm gì đó nữa rồi.

Hắn mở cổng đi vào thật dễ dàng, tuy nhiên thoáng chốc lại nghe tiếng thét của những Onryo khiến hắn có chút chán chường. Đằng sau cánh cửa đó phát sáng lên một vật thật xinh đẹp mà hắn không ngờ bản thân mình sẽ có một ngày được đụng đến.

Nico đanh mặt lại. Hắn vốn không thích rước hoạ vào thân và chắc chắn việc thứ hắn tìm, báu vật, gia huy của dòng họ hắn lại ở đây. Ngay trước mặt hắn, mọi sự nom có vẻ thật dễ dàng.

Quái lạ!

Nếu cha ả thật sự đã ăn cắp vật này thì vì sao nó lại ở đây? Và ngay từ đầu, vì sao gã lại ăn cắp nó?

Dù gì nữa, có vẻ như vật này chẳng chờ chủ đến lâu đâu, hắn bắt đầu nghe được tiếng của những Onryo gần hơn, những linh hồn mặc áo trắng đã nhuốm màu đỏ đang cào lên rào chắn, tiếng của chúng càng lúc càng rõ. Tiếng cót két của cánh cửa sau lưng cả hai cứ kêu to lên dần. Hắn nhanh chóng lấy thứ mình tìm kiếm và kéo ả ra khỏi đây.

Ngay sau khi vừa ra là một cơn mưa đã đổ rầm xuống như thể việc hắn làm đã phạm đến thần linh vậy. Xung quanh hắn, linh hồn cáo của thần Inari chạy quanh, hình thành nên hình dáng hai con cáo của vụ mùa nhảy múa từ cái gia huy dòng tộc hắn. Chúng phát sáng màu vàng cam thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ. Chúng to dần rồi cứ đi vòng Nico và Ann. Khiến tay cả hai trở thành những sợi xích.

Chúng sử dụng Nhật Ngữ có lẽ vào thời Heian, và liên tục chúc mừng hai họ.

"Chỉ có tình yêu mới giải tất cả các lời nguyền thôi, hỡi nàng cáo kia con cháu của Eri Hoshi mừng nàng đã trở về quê hương." Con cáo nọ cười thật láu cá rồi bỏ đi.

Chưa kịp để Nico hoàn hồn lại, kẻ còn lại đã lên tiếng, đủ cho cô nàng ngoại quốc kia hiểu được.

"Khi lễ cưới được diễn ra, đích thân chúng ta sẽ đến chúc phúc cho 2 ngươi."

Rồi chúng biến mất vào hư vô.

Nico liếc nhìn ả khó hiểu, phải chăng ả lại nghĩ ra một trò lừa gì mới nữa?

Chú Thích

Eri Hoshi ( nghĩa là đứa trẻ được ban phúc, tình yêu hoặc trí tuệ) : Eri là nàng cáo hồ ly đầu tiên của dòng tộc Hoshi ( nghĩa là vì những vì sao) là địa chủ lớn của thời Edo thời bấy giờ.

[End]

" Things get weirder and weirder these days"

Ann

"Chuyện quái gì vậy? Vừa nãy là gặp ma! RỒI lại giờ thêm cáo ma? Chết gì cơ chứ?" - Ann cắn môi nhìn nơi mà 2 con cáo vừa biến mất, mặt cô nghệch ra nhìn đúng ngố. Cô không hiểu gì cả ý tụi chúng là gì cơ chứ.

Ann rung người vẫn còn sợ sự việc ban nãy, ugh những con ma ấy nhiều như vậy như muốn giết cô với hắn ấy mà hắn vẫn tỉnh như tờ. Bản thân cô còn ngạc nhiên khi không ngất tại đó, nghỉ sau vụ này cô sẽ từ phim kinh dị 1 thời gian dài.

" Cái đền Ankōshoku này đúng không có gì bình thường cả. Bộ ở Nhật đền nào cũng vậy sao?" - Ann lầu bầu bực mình, khoang tay má cô đo đỏ mỗi khi cô hờn dỗi và tức tùy theo mức độ mà sắc mặt thay đổi. Cô mong hắn đã có thứ hắn muốn rồi thì bây giờ rời khỏi nơi tâm tối ghê gớm này càng nhanh càng tốt.

ẦM!

Tiếng động lớn phát ra từ ngôi đền làm cô giật bắn cả lên, quay lại nhìn ngôi đền ấy. Hình dạng ngôi đền hoang tàn như muốn sập thay đổi từ từ, từ 1 nơi cũ kỹ trở thành 1 đền thờ tráng lệ màu trắng và đỏ lẫn vàng ròng đang xen. Những bóng ma ban nãy gào thét cũng biến mất. Có vẻ như 2 chú cáo kia đã mở ra kết giới hiện thân thật sự của ngôi đền hình dáng bên đầu của nó.

Ankōshoku bây giờ nhìn thật tráng lệ với 2 bức tượng cáo đá to lớn 2 bên cánh cửa đền như đang canh giữ nơi này. Xung quanh 2 người hiện lên những vệt sáng xanh lơ như ma trơ, kì lạ thay Ann có vẻ không có gì sợ sệt với ánh lửa này.

Rồi 2 cánh cửa mở dần to ra như kêu gọi 2 người bọn họ vào, như theo bản năng Ann đi vào trước không 1 chút sợ hãi. Bên trong là nơi thờ cúng được trang trí như bao ngôi đền khác của người Nhật. Mà thay vì bằng gỗ, tất cả nơi này được xây lên bằng thủy tinh. Bện thờ cúng được làm bằng vàng cô nghĩ vậy, rảo bước khắp nơi cho đến khi ánh mắt Ann dừng ngay tại những bia đá cao gần 1m có ghi những dòng chữ Nhật Ngữ loằng ngoằng.

" Nè, anh đọc đi. Tôi không biết đọc tiếng Nhật, nó ghi cái gì vậy?" - Ann kêu tên biến thái gay không chịu mặc áo kia lại chỉ hắn cái cô đang tò mò.

Ankōshoku đã được xây lên để thờ cúng và tưởng nhớ nàng hồ ly Eri Hoshi và người nàng chọn làm chồng là người phàm trần Takeshi Marefuji. Ngôi đền được xây giữa lòng khu rừng Aokigahara bởi tại nơi đây, hai người họ đã bỏ tất cả để đến với nhau nghiệt ngã thay lại bị giết tại đây. Gia đình Eri Hoshi và Marefuji đã xây dựng nên để mãi nhớ cặp đôi này. Những lễ cưới Kitsune no Yomeiri được diễn ra tại nơi này để các họ tới xin phúc, thịnh vượng, may mắn và hạnh phúc từ các vị thần Inari.

Khi thực hành lễ chiếc vòng xích ánh sáng sẽ hiện lên tay cặp đôi, để thể hiện cho tình yêu bền bỉ lâu đời và muôn đời của họ. Ai cũng đều biết rằng các nàng hôn thuê hồ ly luôn được xem là biểu tượng nữ thần của sự may mắn trong sự nghiệp và cuộc sống hôn nhân sau này.

Vì vậy, lòng tham vô đáy của con người họ đã lợi dụng cứ lời nguyện cầu hôn nhân này để tạo ra vòng xích ' trói buộc' các nàng thành của họ. Không phải vì tình yêu mà dành cho riêng cho dục vọng của họ để đạt điều họ mong muốn.

Những hành vi này như coi thường các Inari, họ đã khiến cho nơi này trở thành vô hình với con mắt người và bất cứ ai có dục không tốt. Và những người nhà Hoshi, trở thành kẻ dẫn đường là chìa khóa duy nhất người khác có thể đến Ankōshoku .

Kể cả những người đến để xin phúc cưới ở đây cũng phải chịu qua những thử thách từ các vị thần cáo. Với dấu ấn này, với vòng xích thiêng liêng này 2 họ không thể rời nhau quá lâu nếu như không muốn bị phát điên lên.

Và chỉ có tình yêu đích thực mới phá được tất cả lời nguyền.

[End]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net