26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa nhận được điện thoại của bố mẹ Jungkook lúc đang bàn về slogan của quảng cáo với anh Jaebeom. Đầu óc cô nhất thời chưa kịp xoay chuyển, cứ ngây ngô đồng ý đi gặp họ.

Lisa xin nghỉ rồi vội vàng đi tới điểm hẹn. Lúc đến nơi, thấy chưa có ai, tâm trạng cô dần trở nên căng thẳng, hồi hộp. Tay run run, cô bấm nút gọi điện cho Jungkook thì nhìn thấy một đôi vợ chồng bước vào. Lisa vội vàng ngắt điện thoại, sợ anh gọi lại bèn tắt nguồn luôn.

Cuộc đời này, Lisa chưa từng trải qua tình huống nào long trọng như lúc này. Cô ngồi thẳng lưng, hơi cúi đầu, đôi môi cong lên một góc mười lăm độ: "Con chào dì Lee, con chào chú Jeon."

Dì Lee mỉm cười, dáng vẻ vô cùng cao quý, nhã nhặn, "Lisa à? Đúng là giống hệt mẹ! Tiểu mỹ nữ đây mà!"

Chú Jeon khẽ gật đầu, vẫy tay, nói: "Ngồi xuống đi."

Gọi đồ uống xong, dì Lee cười hiền từ, hỏi: "Lisa à, dạo này mẹ con có khỏe không?"

Lisa gật đầu, "Khỏe lắm ạ. Mẹ con nói, có dịp phải cảm ơn dì thật đàng hoàng ạ."

Dì Lee xua tay, "Đừng nhắc mấy chuyện đó nữa. Nhớ năm xưa thời còn trẻ, mẹ con giúp dì mới gọi là nhiều. Hơn nữa, thằng nhóc Jungkook kia nhất định là được con chăm sóc rất chu đáo rồi."

Lisa chẳng biết nói thế nào. Cô không biết rốt cuộc Jungkook đã nói với mọi người trong nhà chuyện hai người yêu nhau hay chưa. Vì thế, cô không dám suy đoán bừa bãi xem bố mẹ anh tìm mình có chuyện gì, chỉ đành mỉm cười đáp lời một cách lễ phép, khách sáo: "Đâu có ạ, toàn là anh ấy chăm sóc cho con đấy."

"Làm gì có chuyện nó chăm sóc cho con. Con đừng khách sáo như thế. Tính nết con trai dì, dì còn không hiểu sao? Con có thể sống chung một nhà với nó đã là chuyện không dễ dàng gì."

Lisa không đáp. Cô đâu thể nói rằng: Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ. Con cũng cảm thấy con trai dì rất khó ở chung.

Nhân viên mang nước và bánh kem đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Chú Jeon từ nãy tới giờ vẫn im lặng, sau khi nhấp một ngụm café đen liền nói: "Hai đứa bây giờ đang yêu nhau đúng không?"

Lisa giật bắn người sợ hãi vì cách hỏi thẳng thắn này. Cô nhất thời ngơ ngác không biết phải trả lời sao.

May mà có dì Lee giải vây giúp, "Có ai hỏi như ông không? Con gái nhà người ta xấu hổ thì sao?"

Lisa gượng gạo cười, "Đúng ạ."

Dì Lee vỗ nhẹ lên tay Lisa, "Mấy đứa trẻ các con giống hệt nhau. Chuyện lớn như thế mà không thèm nói với mọi người trong nhà một tiếng."

"Bọn con cũng chỉ mới bắt đầu thôi, còn chưa kịp nói với mọi người. Đây là lỗi của bọn con ạ."

"Không sao, không sao. Thằng nhóc Jungkook kia cũng bị dì ép tới không còn đường lui mới chịu khai ra chuyện của hai đứa. Hai con ở bên nhau thật tốt biết bao! Chúng ta thân lại càng thêm thân."

Lisa bị mấy từ "thân càng thêm thân" kia làm choáng váng, chỉ biết cười khan.

Chú Jeon mặt mày nghiêm nghị lên tiếng: "Con có biết việc Jungkook đăng ký vào Viện Công nghệ Massachusetts không?"

Lisa gật đầu, "Biết ạ."

"Thế có biết việc nó quyết định không đi nữa không?"

Lisa trợn tròn mắt kinh ngạc, "Không đi ạ?"

"Xem ra con vẫn chưa biết. Thế chắc chắn con cũng không biết nó quyết định không đi nữa là vì con?"

Nghe khẩu khí của ông, Lisa thật sự không nhận ra đây có phải là đang tiến hành chất vấn hỏi tội cô hay không. Cô cố gắng khắc chế tâm trạng chấn động của mình, lời nói có chút không liên quan, "Bọn con... còn chưa bàn bạc gì về vấn đề này. Con cứ tưởng... anh ấy nhất định sẽ đi."

Chú Jeon muốn nói thêm gì đó thì dì Lee đột nhiên chen ngang, "Haiz, chẳng phải ông nói ở công ty còn công việc cần giải quyết sao? Ông cứ về trước đi, để tôi ngồi đây nói chuyện với Lisa."

Chú Jeon còn chưa kịp bước ra sân khấu biểu diễn đã bị đuổi vào sau cánh gà một cách không thương tiếc. Chỉ còn lại hai người Lisa và dì Lee, người xướng kẻ họa cho hết vở tuồng này.

Dì Lee nở nụ cười hiền từ, chậm rãi ăn một miếng bánh kem chocolate, "Lisa, ngon lắm. Con có muốn ăn thử một chút không?"

Lisa lắc đầu, "Dì ăn đi ạ, con vừa mới ăn trưa xong."

Dì Lee rất tự nhiên cúi đầu ăn bánh kem. Lisa chỉ biết ngơ ngác, trợn mắt nhìn. Cô cứ nghĩ, mẹ Jungkook phải rất nghiêm nghị, đoan trang vì dù gì bà cũng là một người phụ nữ hô mưa gọi gió trên thương trường cơ mà?

"À phải rồi, Jungkook nhà chúng ta đối xử với con thế nào?" Đôi tay đang chọc bánh kem của dì Lee dừng lại, hỏi cô.

"Dạ, tốt lắm ạ."

"Thế thì tốt. Dì cứ tưởng với cái tính cách cổ quái khác người ấy của nó thì sẽ chẳng bao giờ tìm nổi bạn gái cơ. Cũng may con có thể chịu đựng được tính nết của nó."

Lisa chỉ biết đáp lại một cách khách sáo, "Không có đâu ạ. Tính cách anh ấy rất tốt."

Vẻ mặt dì Lee không hề đồng tình, "Con đừng có khách sáo, xa cách với dì như thế. Con dì, chẳng lẽ dì còn không biết sao? Trước nay dì không có thời gian để chăm sóc cho nó. Nó oán trách dì, dì có thể hiểu được. Mấy năm gần đây, dì luôn luôn cố gắng bù đắp cho nó, dỗ dành nó, nhưng nó không thèm thân thiết với dì. Thật sự chưa thấy đứa nào khó hầu hạ như nó."

Đúng là chưa từng thấy bà mẹ nào có thái độ chán ghét như thế đối với con mình. Lisa không biết nói gì hơn, đành im lặng mỉm cười.

Dì Lee đặt chiếc dĩa trong tay xuống, "Năm đó, lúc Jungkook thi tốt nghiệp trung học, dì một lòng muốn nó thi vào khoa Quản trị Kinh doanh, sau này có thể kế thừa sự nghiệp của chú và dì. Nhưng nó nhất quyết không chịu. Năm nó thi tốt nghiệp trung học đã xảy ra chút chuyện, thành tích của nó không tốt lắm. Dì cứ nghĩ nó sẽ đổi sang chuyên ngành khác. Ai ngờ, nó thà thay đổi nguyện vọng một chứ nhất định không đổi chuyên ngành. Chú và dì không khuyên nổi nó nên đành để mặc. Bây giờ nó bảo không đi Mỹ nữa, chú và dì nói thế nào cũng không nghe. Chú và dì cho rằng, nó đã thích con đường này như vậy, nếu bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này thì đáng tiếc biết bao. Dì phải đấu tranh với nó mãi mới moi được tin tức về chuyện của hai đứa. Dì tới tìm con cũng chỉ muốn nhờ con giúp chúng ta khuyên nó."

Nghe xong những lời này, tâm trạng Lisa vô cùng ngổn ngang, nhưng cô phải giả vờ điềm tĩnh nói: "Dì ạ, để con thử xem sao. Con cũng không biết anh ấy có nghe con không nữa."

"Thật ra vừa yêu đương chưa lâu đã bắt hai đứa phải xa cách, đúng là rất buồn. Nhưng con phải nhìn xa trông rộng một chút, tạm thời xa nhau là để tương lai có thể bên nhau lâu dài. Hơn nữa, bây giờ phương tiện liên lạc thuận tiện như vậy, xa nhau một thời gian ngắn, có khi lại mặn nồng hơn lúc ở gần ấy chứ."

Về tới công ty, Lisa chẳng còn tâm trạng làm việc nữa. Suốt cả buổi chiều cô cứ như cái xác không hồn. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng giờ biết được hóa ra anh không hề có ý định đi Mỹ, lòng còn chưa kịp vui mừng đã phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề khuyên nhủ anh. Trong hai, ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tâm trạng cô cứ như thể tàu lượn siêu tốc lên lên xuống xuống.

Chờ mãi mới đến giờ tan làm, Lisa dọn dẹp đồ đạc, đi cùng chị Eunbi xuống lầu. Suốt cả đường đi, cô cứ phải nghe đàn chị lải nhải mãi về việc anh Jaebeom không hiểu phong tình ra sao. Lisa rất muốn nói với chị ta rằng: Em cảm thấy anh Jaebeom rất tốt. Hơn nữa, em thấy người không ra sao chính là chị đấy. Mới ngày đầu tiên đi làm em đã nhìn thấy chị cặp kè với người khác.

Xuống tới đại sảnh, cô cố gắng đứng tán gẫu với đàn chị thêm một lúc nữa. Mặc dù nói là tán gẫu cùng nhau, nhưng thực tế chỉ có đàn chị nói, còn cô nghe. Lisa đang vô cùng chán nản thì chị ta đột nhiên dừng lại, "Ô, sao lại là cậu ta?"

Lisa nhìn theo ánh mắt của chị ta, người đó chính là Jungkook.

"Sao em lại tắt điện thoại?" Jungkook vừa bước tới cạnh Lisa đã hỏi.

Lisa sững sờ giây lát mới nói: "Hả? Em quên mất."

Anh trừng mắt với cô, "Đúng là không bao giờ khiến người ta yên tâm được.", rồi mới quay sang chào hỏi: "Xin chào. Tôi là bạn trai của LaLisa, Jeon Jungkook."

"Chào cậu. Tôi là đàn chị kiêm đồng nghiệp của Lisa." Eunbi đưa tay ra, "Thật ra tôi biết cậu. Tôi cũng học trường trung học Baekyang, trên cậu một khóa."

Jungkook ngẩn người, sau đó liền chào hỏi rất tự nhiên: "Chào chị."

Eunbi tỏ ra biết ý, nhìn anh nói: "Ừm. Hai người nói chuyện đi. Tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa. Bye bye."

Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh: "Bye bye."

Đợi chị Eunbi đi ra rồi, Jungkook bắt đầu dạy dỗ: "Em gọi điện cho anh xong lại tắt máy. Em cố tình muốn anh sốt ruột tới chết phải không?"

Lisa không trả lời câu hỏi của anh, "Sao anh tìm đến được đây?"

"Anh biết công ty em ở gần nhà, lên mạng tra là ra thôi."

"Ngay cả tên công ty em anh cũng không biết thì tra kiểu gì?"

"Không phải gần đây công ty em đang hợp tác quay quảng cáo với một anh chàng ngôi sao họ Lee sao? Anh tra những hoạt động tuyên truyền của anh ta thời gian gần đây, sau đó lại tra công ty quảng cáo cùng hợp tác là ra thôi."

"Thông minh thế, thảo nào thi được vào Viện Công nghệ Massachusetts."

Trong lòng Jungkook bắt đầu xâu chuỗi mọi việc. Sau khi hai người ở bênh nhau, cô chưa hề nhắc đến vấn đề đi du học, cô cũng không cho anh nhắc đến. Hơn nữa, hai ngày trước, lúc mẹ anh gọi điện, anh cũng tiện thể tiết lộ một chút chuyện của hai người. May mà có sự phối hợp của "thái hậu" nhà mình, nếu không chiêu "mượn dao giết người" này làm sao có thể tiến hành nhanh thế được.

Anh không tỏ thái độ gì, "Nói đi, lúc nãy vì sao gọi điện cho anh sau đó lại tắt máy?"

Lisa túm cánh tay anh, vừa đi vừa nói: "Bố mẹ anh tới tìm em."

Jungkook chợt dừng bước, "Họ nói gì với em?"

Lisa lại lôi anh đi, "Đi thôi, bố mẹ anh không nói gì cả, chỉ bảo anh không đi Mỹ nữa, muốn em khuyên nhủ anh. Em thấy anh vẫn nên đi thì hơn."

Jungkook kéo tay cô khoác vào khuỷu tay mình, "Em nhận lời rồi chứ gì?"

"Đương nhiên phải nhận lời rồi."

Jungkook sầm mặt, "Em muốn anh đi thế cơ à?"

Lisa cảm thấy lần này anh đang gây sự vô cớ, nên càng cố chọc tức anh: "Đúng. Chỉ mong anh đi sớm một chút", nói xong liền nhấc cao giày cao gót rời đi.

Jungkook đứng lại chừng năm phút mới nhận ra cô nàng này lại bắt đầu giận dỗi rồi, đành phải đuổi theo, "Sao thế? Anh lại đắc tội gì với em à?"

Lisa không thèm đáp lời, tiếp tục đi về phía trước. Hai người một trước một sau ngồi trên xe buýt về nhà.

Về tới nơi thì ai vào phòng người nấy, không buồn bước ra ngoài nữa. Hơn một tiếng sau, cánh cửa phòng Lisa bị người ta gõ ầm ầm. Cơn tức giận của cô còn chưa nguôi ngoai, vì thế giọng nói mang đầy tính công kích: "Có chuyện gì? Em muốn đi ngủ rồi."

Bên ngoài yên tĩnh một lát, sau đó cánh cửa bị người ta mở ra. Jungkook thò đầu vào nói: "Rõ ràng em đang lên mạng." Lisa lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

Lisa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, "Em không hề muốn anh đi."

Jungkook ôm lấy vai cô, để cô khẽ tựa vào mình, "Anh biết."

Lisa ngẩng đầu lên từ vòng tay anh, "Anh muốn đi sao?"

"Không muốn. Ở đây anh cũng có thể học cao học, còn được đi thực tập ở Học viện Khoa học Công nghệ tỉnh."

"Là vì em à?"

Jungkook không muốn gạt cô: "Đúng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net