Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87: Huyết lệ

Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương

Thôi thôi, thiếp phải xa chàng
Bao ân, bao ái lỡ làng từ đây
Hoa tàn, nguyệt tận đêm này
Còn duyên xin hẹn sum vầy ngàn sau.

Câu hỏi của Bình Sinh không phải lời lẽ nghiêm khắc, tàn khốc nhưng quá bất ngờ khiến Hạo Thiên trợn tròn mắt không kịp chuẩn bị. Lúc này, không chỉ Hạo Thiên mà tất cả những người biết chuyện ở đây đều nhìn nhau, không biết nên dàn xếp thế nào cho ổn.

Nếu trả lời không phải, khác nào nói dối?

Đúng là bọn họ giấu giếm hắn chuyện rất quan trọng. Nhưng nếu nói thật, chỉ sợ không ai gánh vác nổi hậu quả. Trong đó, Nam Cực Trường Sinh đại đế là người khó xử nhất. Nếu nói không phải, nha đầu Thiên Sắc thật đáng thương, nhưng nếu xác nhận, chỉ sợ Bình Sinh sẽ rơi vào kết cục chẳng tốt đẹp gì.

Đúng lúc xung quanh ngày càng im lặng hơn, khiến sự nghi ngờ của Bình Sinh càng trỗi dậy, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm khắc vang vọng khắp Cửu Tiêu điện —

“Con còn dám nói bản thân không liều lĩnh?”

Bình Sinh ngạc nhiên xoay người sang, thấy mẫu thần của hắn — Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đứng ở cửa đại điện.

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân xưa nay luôn ở Huyền Đô Ngọc Kinh Thất Bảo Sơn tiên điện, mấy vạn năm nay chưa ra khỏi Huyền Đô Ngọc Kinh. Bây giờ bà xuất hiện, trang nghiêm mẫu mực, y phục gấm đỏ dệt kim vàng, khăn quàng vai màu xanh thẫm khảm ngọc trai, hoa văn phượng hoàng dệt kim ngũ sắc, đầu đội kim quan cửu địch phượng hoàng (chín con phượng hoàng quay múa) kết ngọc trai tinh tế, bảo trâm vàng đong đưa bên tóc mai, như muốn bay lên mãi, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Mẫu thần!?” Hạo Thiên thấy Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đến, chợt vui mừng, vội vàng bước lên cung kính hành lễ, trái tim sắp nhảy lên cổ họng cũng dần hạ xuống: “Hạo Thiên cung nghênh mẫu thần!”

May mắn là trước đó y đã biết tin, tụi ranh con Bạch Liêm, Bán Hạ to gan lớn mật, không biết sợ hãi kia dám lẻn vào Liên trì trên Càn Nguyên sơn cướp Tù hồn châu phong ấn con Bình Sinh. Sau đó, Bình Sinh và tiểu tước nhi tự nhiên biến mất. Lòng y nóng như lửa đốt, tự biết không thể quyết định việc này, bản thân cũng bế tắc với Bình Sinh, liền phái Thái Bạch tinh quân đến Huyền Đô Ngọc Kinh xin Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn giúp đỡ. Bây giờ, tuy rằng Phù Lên Nguyên Thủy thiên tôn chưa đến, nhưng mẫu thần Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đã xuất hiện, rốt cuộc cũng áp đảo được khí thế của Bình Sinh.

“Cung nghênh mẫu thần!” Những vị thần có mặt đều khom người hành lễ, chỉ có Bình Sinh đứng tại chỗ, mặt không thay đổi.

Ngạc nhiên chồng chất, Bình Sinh nhớ rõ, từ khi hắn bắt đầu làm chủ Tử Vi viên chưa từng gặp mặt mẫu thần lấy một lần, ngay cả khi tìm được cơ hội đến Huyền Đô Ngọc Kinh cũng luôn gặp cảnh mẫu thần bế quan, đều bị sập cửa vào mặt phải quay về. Nhưng hôm nay, mẫu thần đã lâu chưa xuất hiện lại chủ động đến đây, càng khiến hắn phát giác ra việc này không hề đơn giản.

Cuối cùng là chuyện to tát gì đã mời được mẫu thần tôn giá?

Không cần nói cũng biết nhất định Hạo Thiên có chuyện lừa gạt hắn!

“Bình Sinh —” Ngự Quốc Tử Quang phu nhân nhẹ nhàng gọi tên hắn, đi thẳng đến trước mặt hắn, giọng cực kỳ nhẹ nhưng không kém phần nghiêm khắc: “Sao con có thể không biết bối phận, tra hỏi huynh trưởng của mình như thế?”

Bình Sinh không đáp lại, chỉ trầm mặc, liếc mắt nhìn Hạo Thiên một cái, thấy y như chột dạ không dám nhìn thẳng mặt mình, mày thoáng cau lại sau đó giãn ra thu tầm mắt lại.

Hắn không muốn giải thích điều gì, bởi vì từ hành động lời nói của Hạo Thiên, hắn đã tìm ra manh mối, trong lòng tự có tính toán.

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân xưa nay rất yêu thương đứa con trai thứ này, bây giờ thấy tình cảnh như vậy cũng phải nhíu mày, nhẹ giọng quở trách vài câu: “Con có từng nghĩ, tính tình con xưa nay bướng bỉnh ngang tàng, làm theo ý mình, một khi để ý sẽ không tha cho bất cứ ai, ai có thể giấu giếm con, ai lại dám trêu chọc con?”

Với lời trách cứ này, Bình Sinh chỉ mỉm cười. “Mẫu thần, con là người một khi để ý sẽ không buông tha bất cứ ai, nói cách khác —”, hắn mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt, lời lẽ có phần đắn đo, con ngươi đen sáng ngời khiến người ta bất an. Dừng lại một chút, hắn chậm rãi nói thẳng mấy lời ngắn gọn, đầy thâm ý và uy hiếp: “Vì vậy, mới đề phòng con ở điểm đó?”

Thật ra, hắn vốn không nghĩ đến việc sẽ có câu trả lời, nhưng nhìn sắc mặt những người ở đây thì đã ngầm nắm chắc tám chín phần rồi.

“Con đừng dựa vào lời ta mà nói những câu sáo rỗng đó.” Rõ ràng Ngự Quốc Tử Quang phu nhân giật mình vì câu nói mấu chốt của Bình Sinh. Ánh mắt nghiêm nghị, chỉ một khắc mặt bà đã lạnh tanh, đôi mắt như có thể hút hồn phách người khác, giọng nói trầm thấp uy nghiêm không hề suy giảm, tự nhiên bình thản uyển chuyển như gió: “Hôm nay, ta tới đây không phải để nói với con những chuyện đó, đại chiến thần ma sắp tới, bí ẩn diệt ma trong bản đồ sơn hà xã tắc con đã hiểu thấu đáo chưa?”

“Chưa.” Bình Sinh lên tiếng không chút e dè, cũng không bối rối vì Ngự Quốc Tử Quang phu nhân thay đổi đề tài, giọng nói sâu kín vấn rất vững vàng và trấn tĩnh, giống như trăng non trong bóng đêm giữa tiếng gió du dương.

“Nếu chưa thì sao con còn mặt mũi bày ra dáng vẻ không thèm để ý, cao ngạo ngang tàng như thế?”

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân mạnh miệng trách mắng, sắc mặt không tốt lắm, nếp nhăn hiện rõ ở khóe mắt không thể che giấu được.

“Trước đây, tuy rằng Bình Sinh đi vào luân rồi, nhưng vẫn không hiểu được tình yêu nam nữ, đương nhiên không tìm ra cái gì gọi là nguồn gốc âm dương nhật nguyệt xen kẽ tương sinh tương khắc.” Dường như đã đoán trước được mẫu thần của mình sẽ nói như vậy, Bình Sinh rất bình tĩnh. Miệng hắn khẽ cong lên, tất cả đều ẩn giấu dưới nụ cười này, tinh thần nhàn nhã bước về phía trước từng bước, nét mặt thong dong lại không chút ý cười: “Cho nên, bây giờ Bình Sinh mới hy vọng có thể tìm được một người cùng song tu song hành, hy vọng có thể giúp ích cho việc tìm hiểu sơn hà xã tắc đồ.”

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân khẽ hừ một tiếng, chưa bình tĩnh lại đương nhiên chưa nắm được ý Bình Sinh muốn nói, tiếp tục trách mắng: “Bây giờ, tiên nhiều hơn thần, cũng vì mong đợi có thể giúp đỡ, vì sao con cố tình chọn lựa như vậy…”

“Như vậy?” Bình Sinh cúi đầu cười, không bỏ qua cơ hội thu lưới, lặng lẽ dùng lời nói kéo Ngự Quốc Tử Quang phu nhân vào bẫy của mình: “Không biết cái mẫu thần gọi là như vậy, rốt cuộc là thứ gì?”

Lúc này Ngự Quốc Tử Quang phu nhân mới giật mình vì biết mình đã lỡ lời, bất chợt không trả lời được.

“Vừa rồi mẫu thần nói không khác đại ca là mấy, không biết là mẫu tử tương thông hay là đã thương lượng trước.” Không chút hoang mang lướt mắt nhìn Cửu Tiêu điện tĩnh mịch, Bình Sinh xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn điện thờ các vị thần khai thiên lập địa, giọng nói vẫn tao nhã như nước, vẻ mặt cũng thanh cao khiêm tốn, nhưng ẩn sâu bên trong là khí thế bức người: “Nếu mẫu thần nói tiểu tước nhi kia — đại ca đưa nàng tới Tử Vi viên, lại gạt con thi triển pháp thuật trên người nàng ấy, khiến cho nàng có miệng không thể nói, ngay cả chạm vào con dường như cũng biến thành tội lỗi, bây giờ mẫu thần vì chính nghĩa trách mắng con lơ là thần chức, nhưng vẫn ngầm nhắm vào nàng. Con thực không rõ, chẳng qua chỉ là một tiểu tước nhỏ bé, dù con bỏ qua thân phận làm nên chuyện không nên làm với nàng, sao lại khiến mọi người hoảng sợ đến vậy, cứ như là phải đối mặt với kẻ địch hùng mạnh như thế?”

Những lời này, Bình Sinh một mực bênh vực Thiên Sắc không chút e dè, cũng chẳng che giấu chuyện mình đã làm.

“Con nói cũng có phần đúng.” Bị trách móc một hồi, dù Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đạo hạnh cao, từ trước đến nay luôn bình tĩnh lý trí, cũng có sơ hở. Dừng một lúc lâu, bà miễn cưỡng tránh đề tài này, mất tự nhiên bỏ qua nghi vấn của Bình Sinh, tự trấn tĩnh lại: “Lâu Tung bị phong ấn trong Bách Ma Đăng đã vạn năm, sắp đến thời điểm ra khỏi đó, chắc chắn sẽ trở mình báo thù, sinh linh lục giới này đều trông cậy vào con. Con thì ngược lại, một lòng nghĩ đến tiểu tước kia, không lấy mọi người làm trọng, thật sự là càng ngày càng thụt lùi!”

Ra vẻ nghiêm khắc trách cứ nhưng bà càng chột dạ, trong lòng ngầm có dự cảm, bởi bản thân cũng không còn cách nào với con trai.

Bình Sinh đứng tại chỗ thật lâu, nheo mắt lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm sáng rực, khiến những người có mặt ở đây không dám nhìn thẳng mặt hắn, hắn chợt cười lạnh xa thẳm: “Mẫu thần đã trách mắng như vậy, Bình Sinh cũng không còn mặt mũi ở đây nữa, bây giờ sẽ trở về Tử Vi viên bế quan tìm hiểu sơn hà xã tắc đồ.” Những lời của hắn nghe có vẻ khiêm tốn cung kính, giọng điệu thành thật, nhưng đáy mắt nặng nề lóe sáng. Hắn chợt đổi giọng, khuôn mặt lạnh lẽo như đắp ba tầng băng, đôi đồng tử sâu thẳm phát lạnh, như khiến không khí đóng băng: “Nhưng đợi đến sau đại chiến thần ma, con nhất định sẽ đưa tiểu tước nhi kia trở về Tử Vi viên, đến lúc đó, mặc kệ mẫu thần có đồng ý hay không, con cũng sẽ làm.”

Sau đó, hắn phẩy tay bỏ đi, bộ dạng kiêu ngạo, chẳng thèm để ý tới đám người hoảng sợ phía sau cùng mẫu thần đang phiền muộn của mình, càng chẳng bận tâm đến vị huynh trưởng tức giận đến dậm chân kia.

******

Xuống Tây Côn Luân, vốn phải trở về Tử Vi viên bế quan tìm hiểu điều huyền diệu trong sơn hà xã tắc đồ như lời đã nói, nhưng Bình Sinh đằng vân được nửa đường lại hướng về Yên sơn Đông Cực.

Vì đề phòng vạn nhất, hắn tự cảm thấy không nên để tiểu tước nhi kia ở lại Yên sơn.

Thật ra, cũng không phải vì sự lưu luyến sâu nặng của hắn đối với tiểu tước nhi kia, mà dựa vào cảm nhận của mình, hắn đã xác định bản thân và tiểu tước nhi có mối liên hệ không muốn người khác biết, có ảnh hưởng rất lớn. Nếu không, vì sao mẫu thần luôn lạnh lùng của hắn lại biểu hiện như vậy? Nếu muốn biết rõ chân tướng, nhất định phải giữ tiểu tước nhi bên người, mới có thể kéo tơ dệt kén, biết được sự thật sau cùng.

Hơn nữa, tiểu tước nhi kia ở lại Tử Vi viên mới có thể khiến hắn an tâm, Đông Cực không phải là nơi khiến người ta yên lòng, nếu đại chiến thần ma bùng nổ, nơi tán tiên tụ tập sẽ đứng đầu ngọn sóng.

Có điều, Bình Sinh không ngờ, cách Đông cực trăm dặm hắn được gặp lại một cố nhân không ngờ tới —

“Loại chó chân ngoài dài hơn chân trong này, mấy năm gần đây bản Ma quân tìm ngươi khắp nơi, vậy mà ngươi lại trốn ở đây…”

Dù đang đứng trên đám mây, Bình Sinh cũng không quên giọng nói sắc bén cao vút cùng với thân bình nửa nam nửa nữ kia.

Đó chính là ma quân Yêu Kiêu!

Bình Sinh đáp mây xuống, thấy Yêu Kiêu sát khí đầy người ép một thiếu niên quần áo tả tơi lùi về phía sau.

Nhìn thiếu niên kia hình như hơi quen, nhưng Bình Sinh không thể nhớ nổi đã từng gặp nó hay chưa. Cuối cùng, bị Yêu Kiêu dồn vào đường cùng, thiếu niên kia gào lên một tiếng, giống tiếng thú gầm, cực kỳ tức giận: “Lúc trước, ngươi thưởng trái tim này cho ta, bây giờ vì muốn có được tu vi ngươi lại muốn hút hồn phách của ta…”

Bình Sinh hiểu ngay, thì ra thiếu niên kia là Ôn thú sống nhờ trong thân thể người phàm.

Xem ra, trước đây hai người này đã thỏa thuận gì đó, nay Yêu Kiêu đổi ý nên định dồn Ôn thú kia vào chỗ chết.

Yêu Kiêu không phát hiện ra Bình Sinh đang yên lặng quan sát tất cả, chỉ đầy đắc ý tới gần Ôn thú kia: “Hút hồn phách của ngươi, ta sẽ có được tu vi gần vạn năm… Đại chiến thần ma có thể thêm phần thắng… Sau này, ma quân thống nhất lục giới, nhất định sẽ không quên công lao của ngươi…”

“Đừng hòng!” Hai mắt Ôn thú đỏ lên, giống như sắp chảy máu mắt, ranh nanh trắng xóa, móng tay sắc bén hiện ra như là hạ quyết tâm sống chết với Yêu Kiêu, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hung hăng tru lên: “Ta sẽ không bán mạng vì ngươi…”

Yêu Kiêu khinh miệt nhìn Ôn thú kia, vung tay lên, cất giọng cười the thé bén nhọn, thốt lên những lời độc ác lạnh lẽo: “Không cần ngươi bán mạng nữa, chỉ cần ngươi giao mạng ra…”

Nói xong, một luồng sáng xuất hiện, tay Yêu Kiêu đánh về phía trước, móng tay màu lam thẫm mọc ra như nhúng độc, cực kỳ sắc nhọn, nhắm thẳng vào cổ họng Ôn thú —

Ngón cái phải của Bình Sinh bấm nhẹ xuống da thịt ngón trỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một hạt huyết châu rất nhỏ, nhưng sắc bén như binh khí, đánh vào tay Yêu Kiêu khiến móng tay của ả gãy sạch.

Ôn thú kia cũng thừa dịp rối loạn, khom người lăn sang một bên, tránh được một đòn trí mạng.

“Kẻ nào dám xen vào việc của người khác?” Thấy vịt sắp chín trong tay bay mất, Yêu Kiêu nổi giận, trán đầy gân xanh, quay người quát lên giọng sắc nhọn, khiến cây cối xung quanh run rẩy, lá cây rơi lả tá.

Bình Sinh chẳng chút hoang mang đáp mây xuống, áo bào tím anh tuấn xuất trần, cử chỉ bình thản trấn tĩnh tự nhiên, nhưng hắn không nói lời nào, đôi đồng tử đen trở nên u tối thâm trầm, giống như ấn chú khiến hồn xiêu phách lạc, làm người ta chỉ có thể phục tùng, càng làm Ôn thú trục lợi kia sợ đến ngây người.

“Ngươi là —” Yêu Kiêu cũng hoảng sợ lui lại từng bước, một lúc sau mới dám hít vào một hơi, chỉ vào hắn hỏi không chắc chắn: “Ngươi là Bình Sinh!?”

“Yêu Kiêu, từ lúc chia tay ngươi vẫn khỏe chứ?” Dường như thấy không có gì cần phải che giấu, mặt mày Bình Sinh bình thản, coi như không nhìn thấy sự ngạc nhiên của ả, hơi cao giọng hơn một chút, không hiểu sao lại khiến người ta không rét mà run: “ Đã lâu không gặp, ngươi vẫn như trước —” Sự khách khí cuối cùng biến mất, nhìn sắc mặt của hắn có thể đoán được, thái độ đối xử với Yêu Kiêu như thế đương nhiên không có lời gì hay.

“Đã lâu?” Yêu Kiêu dần bình tĩnh lại từ hoảng loạn, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ nửa nam nửa nữ trước giờ, ả quan sát Bình Sinh thật lâu, đột nhiên cười cổ quái: “Không lâu, không lâu…”

Dùng lời nói để trì hoãn, ả đã phóng lên, dùng toàn lực định thăm dò Bình Sinh.

Thật ra, không phải ả không biết lượng sức mình, cũng tự biết không phải đối thủ của Bình Sinh, nhưng có phần chắc chắn, dù hôm nay bị thua Bình Sinh cũng không làm khó ả. Dù sao, Lâu Tung và ả dùng chung một thân thể, nếu ả nộp mạng tại đây thì đại chiến thần ma vạn năm, Bình Sinh sẽ vác trên lưng tiếng xấu thắng kẻ yếu thế.

Hơn nữa, năm đó, ả chiến đấu dữ dội với tên thanh niên người phàm trong hang động, đến nay vẫn chưa xác định được, dường như sau lần xuất hiện đó, phàm nhân kia đã biến mất không dấu vết. Không biết vì sao ả luôn có cảm giác đặc biệt, trực giác mách bảo thanh niên người phàm kia và Bình Sinh có quan hệ khó nói rõ.

Nhân cơ hội này tìm hiểu đến cùng luôn.

Nhìn thấy Yêu Kiên tấn công, Bình Sinh đưa tay ra sau lưng, chẳng chút hoang mang lùi ra sau tránh đi. Yêu Kiêu càng tấn công sắc bén hơn, Bình Sinh rất thản nhiên, không hề đánh trả lại. Mãi đến khi nhìn thấy On thú nhân cơ hội này định bỏ trốn.

Khi nó tìm kiếm kẽ hở, thừa dịp Yêu Kiêu tấn công Bình Sinh, lách qua người hắn, đột nhiên Bình Sinh ngửi thấy khí tức cực kỳ quen thuộc trên người nó —

Đó chính là khí tức của Thiên Sắc.

Chẳng lẽ trước đây Thiên Sắc và Ôn thú này có quan hệ gì?

Theo lời Yêu Kiêu nói, Ôn thú này trốn trong trăm dặm rừng ở Đông Cực, dường như thời gian không ngắn, chẳng lẽ sau khi hắn rời khỏi đây Ôn thú kia đã lên Yên sơn?

Hiện tại, Thiên Sắc không có nội đan, không có tu vi, nếu như —

Đột nhiên hắn căng thẳng mà không hiểu tại sao, lo lắng Thiên Sắc gặp điều gì bất trắc, hơi mất tập trung nên không tránh kịp đòn tấn công của Yêu Kiêu, bị ả móc vào ngực, nơi đó lập tức có năm vết thương sâu hoắm.

Bình Sinh lùi về sau hai bước, đã nhìn thấy Yêu Kiêu cười độc ác thừa dịp xông tới, hắn định không khách khí với ả nữa, định tập trung lực đánh lui ả, chợt phát hiện ra tu vi của mình còn không đến ba phần!

Sao lại thế này?

Hắn hoàn toàn không hiểu, suy nghĩ hỗn loạn, không lo lắng cho bản thân mà ngược lại càng lo lắng hơn cho Thiên Sắc.

“Nghiệt súc lớn mật!”

Đúng lúc này, trên mây chợt có tiếng quát lớn, một cây trâm vàng gài tóc phóng xuống, suýt nữa nện lên đầu Yêu Kiêu. May mắn là ả nhanh tay lẹ mắt, tránh kịp thời mới thoát khỏi đòn này, lúc cây trâm cắm xuống đất, đất đá bắn lên tung tóe, có thể thấy là sức mạnh không nhỏ!

Không cần nói cũng biết, người đến đây không phải là nhân vật tầm thường!

Yêu Kiêu xưa nay nhạy bén, thấy không thể vớ bở mà có thể ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, lập tức thừa dịp Bình Sinh đang đờ đẫn, biến thành một luồng khói đen biến mất.

“Bình Sinh, con —” Ngự Quốc Tử Quang phu nhân bước xuống khỏi đám mây, thấy trước ngực Bình Sinh có mấy vết móng vuốt sâu hoắm, cố nén giận, mặt mày xanh mét: “Không phải con nói về Tử Vi viên sao, từ khi nào lại học cái thói nói một đằng làm một nẻo thế này?”

Bình Sinh không trả lời, chỉ đứng đó kinh ngạc, tiếp đó, một vết thương nứt ra trên ngực hắn, máu tươi tuôn ra.

******

Đặt cây kim xuống, Thiên Sắc nhìn bộ hỉ phục đã may xong, ngẩng đầu nhìn cảnh hoàng hôn mênh mang ngoài phòng.

Hỉ phục này, cuối cùng đã may xong đường cuối cùng, đặt ở dây, dù người trước đây đã ra đi không trở về, nhưng cuối cùng, người ấy cũng từng tồn tại.

Không biết, Yên sơn sẽ tồn tại bao nhiêu năm, sau đó tan biến theo gió.

Tất cả, cuối cùng cũng trở về cát bụi…

Xếp hỉ phục bên giường, nàng đứng dậy đến bên bàn, suy nghĩ một lát, đặt bút xuống viết —

Mưa phùn tiễn hoàng hôn,
Ký ức mộng Nam Kha để lại 
Chấp niệm tương phùng hóa cô đơn
Tham sân,
Duyên mỏng tình sâu lại mấy phần.

Mây che trăng không tỏ
Che mờ sắc bỉ ngạn đơm hoa 
Nắm tay khó lưu hình bóng ấy
Lướt qua
Cõi trần, vẫn buồn vui cùng người.

 Nàng không thích chơi chữ học đòi văn vẻ, lời lẽ khiếm khuyết như vậy, thô ráp như vậy, cũng chỉ là muốn thể hiện lòng nàng mà thôi…

Nàng và hắn, cuối cùng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Quay lại nhìn tất cả mọi thứ trong phòng lần cuối, cả bộ hỉ phục và chiếc mũ phượng chưa làm xong kia, rốt cục nàng hạ quyết tâm, bước ra ngoài cửa.

Không ngờ, bên ngoài có một người lặng lẽ đứng đó, dường như đã đợi nàng rất lâu. Thấy nàng bước ra, người đó lập tức nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm lưu luyến bi thương, nét mặt nghiêm túc chưa từng có, nhưng ánh mắt nhìn nàng vô cùng dịu dàng. Cuối cùng, người đó thở dài, hỏi nàng: “Muội tính đi đâu?”

Người này chính là Bán Hạ.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Thiên Sắc không ngạc nhiên, chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Tử Vi viên…”

“Vốn tưởng rằng muội rời khỏi đó sẽ không trở về nữa…” Giọng Bán Hạ dường như ẩn chứa nhiều cảm xúc, từng câu từng chữ vang lên bên tai nàng, cuối cùng trở thành khuyên nhủ: “Lần này muội trở về, định tiếp tục cuộc sống nhìn thấy nhưng không chạm vào được sao?”

Những lời này chứng tỏ Bán Hạ đã biết Thanh Huyền và Bình Sinh là một người, hơn nữa, y tuyệt đối không phải mới biết.

Chỉ là, Thiên Sắc không muốn nghĩ ngợi hay suy đoán ý đồ của Bán Hạ nữa. Nàng lắc đầu, nhìn thẳng về phía trước, nhưng tựa như không thấy gì, nhìn chằm chằm thứ gì đó, giống một cái xác không hồn, sắc mặt mờ mịt đáng sợ: “Muội đi trả trái tim lại cho chàng…”

“Hồ đồ!” Bán Hạ quát lớn, dường như đã đoán được toàn bộ suy nghĩ của nàng, giọng khàn khàn trầm thấp, lại ẩn chứa hoảng sợ, lo lắng, thậm chí còn có sự áy náy sâu nặng, gặm nhấm xuyên qua trái tim: “Sao muội không tự hỏi, lúc trước hắn đưa trái tim cho muội, từng nghĩ rằng muốn muội còn sống không?”

“Thanh Huyền nhất định muốn muội sống, nhưng, Thanh Huyền đã chết —” Thiên Sắc cúi đầu, mặt mày bình thản, đáy mắt phẳng lặng và giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng từ chối, gò má tái nhợt không chút máu, kéo dài khoảng cách xa đến ngàn dặm: “Cho nên, trái tim này, vẫn nên trả về cho Bình Sinh đế quân.”

“Bình Sinh, Thanh Huyền —” Bán Hạ nghiến răng thốt ra từng chữ, cố nén điều gì đó: “Đó không phải đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC