Chapter 78: Conditions of Dark Magic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco xem lại tờ hướng dẫn và cân những viên thuốc trên tay. Anh có thể cảm thấy một cơn đau nửa đầu đang đến và annh cần cân nhắc các lựa chọn của mình. Hermione vắng nhà, cố đã bắt đầu cuộc đi săn thú vị của mình, còn Monica và Wendell đã đi Scotland vào một ngày cuối tuần. Anh đã hứa sẽ chăm sóc đứa trẻ nhà Zabini, Penny, vì vậy Blaise cũng có thể tham gia cuộc đi săn với vợ anh. Penny và Meg có lẽ có thể tự xoay sở, nhưng để nhìn Robert khi nằm bất động trên giường sẽ khó hơn. Anh thở dài và dúi vào tay hai viên thuốc. Anh nghiến răng chịu đựng cơn đau nửa đầu cảu mình. Draco rất vui mừng vì đám cưới anh làm bánh cho hôm nay đã được Malcolm thay thế cho anh. Cô dâu Marianne đã đủ tốt, nhưng phù dâu của cô ấy, quý cô 'Tôi không thể gợi ý' E. Jensen --'bạn có thể gọi tôi là Ricky' - là một phiền phức to lớn. Ít nhất thì khả năng cao là cô ấy sẽ không đánh Malcolm.

Đến kỳ hạn, một cơn đau đầu âm ỉ đã lắng xuống làm Draco cáu kỉnh và không có tâm trạng tốt với mọi thứ. Meg và Penny đã quên bén việc chăm sóc Robert và Draco khó có thể đổ lỗi cho lũ trẻ. Anh ước gì anh biết tại sao bỗng dưng Robert lại bị ám ảnh bởi những quả bóng bay. Anh đã không thể đếm được số lần Robert nói từ "quả bóng" kể từ hôm qua. Draco đã thuyết phục Robert chơi với những viên bi và họ đã chuẩn bị một cuộc thi bắn bi. Robert đang hét lên trong niềm vui sướng và Draco cảm thấy khá hơn một chút, khi điện thoại của anh kêu vang. Đó là Neville.

Neville đang nói quá nhanh, quá to và không lâu sau Draco đã hoàn toàn cảnh giác. Rõ ràng, Neville đang ở nhà Longbottom và Colin cũng ở đấy, theo những tiếng nức nở mà Draco nghe được anh thật sự có thể xác định được tình trạng cậu nhóc. Draco hỏi chuyện quái gì đã xảy ra, nhưng Colin vẫn khóc nấc lênn và nói không mạch lạc.

"Cặp song sinh trong thảm họa Pott-Weasel có làm gì con không?" Draco hỏi. Một trong những ngày này, anh sẽ quên mất bản thân khi ở xung quanh những cậu bé này. Đáng ra Draco nên yêu cầu Potter quản nghiêm những đứa con của mình. Có vẻ như những tình huống trớ trêu không bao giờ thoát khỏi anh.

"Tụi con đã có một hiệp định đình chiến kể từ Giáng sinh. Họ không làm gì cả. Con...." và sau đó Colin lại dừng lại.

Neville nói với Draco rằng cậu đã cử thần hộ vệ của mình để báo cho Hermione sớm nhất có thể, nhưng nó đã quay trở lại.

"Hermione đang thực hiện nhiệm vụ cùng với Luna và có lẽ họ đã đặt bùa Không làm phiền vào bản thân. Tôi có Penny ở đây, với Meg và Robert."

"Tại sao Penny lại đi cùng cậu?"

"Blaise muốn hộ tống Luna trong cuộc truy tìm occamy"

"Gì cơ?" Neville có vẻ lo lắng. "Cậu ta nghĩ rằng nó là nguy hiểm đến vậy sao?"

"Cậu ấy nói điều gì đó về một linh cảm."

Neville có vẻ không thích nó một chút nào và nếu thành thật mà nói, Draco cũng không thích cái linh cảm ấy của bạn mình. Blaise có thể chỉ muốn sửa đổi sự miễn cưỡng bất thường của Potter khi giúp đỡ Luna, nhưng thật sự điều đó vẫn....

"Cậu có thể qua với chúng tôi không?" Draco hỏi.

"Tôi muốn cậu qua đây hơnn Draco. Ngôi nhà này đang được bảo vệ bởi phép thuật của thần sáng và chừng nào chúng ta không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra chỗ tôi vẫn là lựa chọn thích hợp nhất" Neville gần như thì thào.

"Nửa tiếng nữa" Anh nói với Neville. "Tôi sẽ đưa tất cả bọn trẻ đi cùng."

Khi đến nhà của Longbottom, Colin vột vào lòng anh, sự báo động đột ngột và dữ dội lại tràn ngập tâm trí Draco. Meg và Penny đứng im lặng và lo lắng. Robert cảm thấy căng thẳng và chạy đến ôm lấy chân Colin. Giọng của Colin bị bóp nghẹt khi cậu nhóc thút thít trong chiếc áo khoác của Draco và anh chỉ nghe được vài từ, điều gì đó về cuộc gặp gỡ của các yêu tinh trong trận đấu Quidditch, kể chuyện và truyền miệng. Anh nghĩ rằng anh đã mắc phải những lời thề thốt, phản bội và nô dịch giữa tiếng nức nở sâu sắc và da diết của Colin. Meg và Penny đứng một bên, vẻ mặt khó hiểu và lo lắng.

Một lúc sau Colin bình tĩnh trở lại và Draco ôm vai cậu và tách mình ra khỏi con trai.

Colin sụt sịt.

"Ta e rằng ta chỉ hiểu được khoảng một nửa những gì con đã nói, Colin." Trái tim Draco quặn thắt trước nỗi đau khổ của con trai mình. Khuôn mặt của Colin nhăn lại.

"Cha sẽ nói cho con biết cha đã hiểu được những gì và con chỉ cần gật đầu thôi, ok?"

Colin gật đầu.

Draco cố gắng nói lại những gì anh đã nghe được. "Con đã lấy chiếc áo choàng tàng hình của Potter và đến một cuộc họp của các yêu tinh, ở đó con đã nghe câu chuyện của họ và biết được cách các yêu tinh bị bắt làm nô lệ." Draco dừng lại. "Và nó đã được thực hiện bởi pháp thật hắc ám."

"Chúng ta đã phản bội họ, thưa cha. Có một lời thề tình bạn và chúng ta đã phản bội họ. Cha có biết điều đó không? Cha có biết điều đó, có pháp sư hay phù thủy nào biết điều đó không? Hay là họ không biết gì về tội ác mà chúng ta đã gây ra đối với yêu tinh?"

Đầu óc Draco quay cuồng. Điều đó dường như là không thể, nhưng nỗi sợ hãi bất ngờ tràn ngập đã nói với anh rằng đó là sự thật.

"Họ biết, những yêu tinh biết, họ nói về điều đó, nhưng khi các pháp sư và phù thủy bắt họ làm nô lệ, họ đã tường tận. Họ đặt sự im lặng và chấp nhận vào tận xương tủy. Đó là lý do tại sao không ai trong số các yêu tinh có thể trả lời con, ngay cả những người sinh ra sau cuộc hôn nhân của cha và mẹ. Chúng ta đã biến hình dạng thật của họ, bắt họ làm nô lệ để phục vụ chúng ta, khi chúng ta thậm chí không cần bất kỳ người hầu nào, bởi vì chúng ta có thể làm mấy cái phép thuật đẫm máu đó, và chúng ta thậm chí đã không nhớ điều đó!"

Colin rùng mình hít thở. Robert đã bắt đầu khóc trong sự thương cảm với anh trai mình và Draco bế cậu bé lên, một tay ôm cậu và từ từ vuốt ve cánh tay Colin bằng tay còn lại. Meg và Penny xúm lại gần Neville. Sự im lặng nặng nề bao trùm lên căn bếp.

"Điều đó thật khủng khiếp, thực sự khủng khiếp." Đôi mắt Meg đẫm lệ, và Penny cũng bắt đầu nức nở.


"Cha có biết điều đó không?" Colin hỏi lại.

Draco lắc đầu.

"Nhưng cha đã không ngạc nhiên." Colin thì thầm.

Draco đưa tay lên mặt cậu, dùng ngón cái và ngón tay xoa xoa cả hai má cậu "Ta lớn lên trong một ngôi nhà lưu giữ những tạo tác hắc ám. Những tạo tác ta đã được cảnh báo. Ta biết một chút về cách hoạt động của Ma thuật Hắc ám."

Anh hít một hơi thật sâu. "Có lý, việc phá bỏ lời thề có thể bị xoay chuyển để đảm bảo một mối ràng buộc nô lệ vĩnh viễn. Niềm tin trở thành áp chế. Tình bạn trở thành bất bình đẳng. Phép thuật hắc ám làm được điều đó. Để thực hiện nó, con cần phải phản bội các nhân đức, con phải chuẩn bị phạm tội, vì thiếu một lời nói hay hơn, và điều đó cho phép phù thủy thực hiện hành động đen tối của mình, nhưng nó cũng phải trả giá rất đắt. Nếu con đã làm điều gì đó như vậy, con sẽ không còn là người như vầy nữa, không bao giờ. Một lời nguyền như thế, nô lệ hóa cả một dân tộc, sẽ khiến con mất khả năng làm phép thuật ánh bình thường mọi lúc. Ta tự hỏi họ là ai và liệu họ có sống sót sau một bùa mê hắc ám mạnh mẽ như vậy hay không"

"Giết ai đó để tạo ra một tạo tác đảm bảo sự bất tử." Neville thêm vào.

Draco gật đầu.

"Chắc chắn phải có một cái bẫy" Neville trầm ngâm. "Ma thuật hắc ám luôn có một cơ hội, những điều kiện có thể hóa giải lời nguyền."

"Vết nứt trên nền tảng." Khuôn mặt của Colin sáng lên. "Những yêu tinh ở biệt thự Nott đã chỉ cho con vết nứt trên viên đá góc nhà. Và họ cũng đã nói về nó trong cuộc họp của họ."

Tất cả các hành động đều có lý do của nó.

"Và họ nói điều gì đó về những điều kiện đã được đáp ứng, những gia đình già đang chết dần chết mòn. Và còn có những người khác nữa."

Colin cau mày. "Một yêu tinh tự do, chủ nhân không muốn, một yêu tinh miễn phí, chủ nhân tự nguyện.... Một phù thủy đã phản bội.... "

Cậu dừng lại, trầm tư.

"Có điều gì đó khoảng ba mươi lần ba mươi, từ bình minh cho đến hoàng hôn, khao khát được chờ đợi cho các yêu tinh?"

Draco nao núng. "Cái này là gì? Một lời tiên tri sao?"

Colin lắc đầu. "Không, không, các điều kiện đã được đáp ứng, nếu con hiểu đúng."

Draco cảm thấy máu chảy trong huyết quản. Ba mươi lần ba mươi. Từ bình minh cho đến tối. Chín trăm ngày. Lệnh cấm liên lạc.

Nhưng viễn cảnh rằng một điều gì đó có thể được thực hiện với các yêu tinh và lời nguyền của họ đã làm tâm trạng của Colin sáng lên đáng kể.

"Có lẽ... Chúng ta chỉ cần phá hủy tất cả các nền tảng?"

Draco nghi ngờ điều đó. Một lời nguyền ẩn sâu như thế sẽ không thể tan rã nếu không có một lượng phép thuật khổng lồ.

"Nó không dễ như thế đâu. Chúng ta đã cố gắng làm điều đó kể từ sau cuộc nổi loạn". một giọng nói mới, một giọng nói đằng sau họ.

Yêu tinh Prudy ngồi trên bệ cửa sổ, đôi tai dài hướng xuống dưới.

"Prudy!" Họ thốt lên. "Bạn đến đây bằng cách nào?"

Prudy không nói nên lời nâng chiếc áo tàng hình lên. "Tôi đã theo dõi cậu từ Hogwarts. Tôi cảm nhận được sự đau khổ của Colin."

Đôi mắt cô buồn. "Tôi ước gì không phải là cậu, Colin, người phát hiện ra điều đó. Nhưng tôi không thể nói rằng, tôi buồn, điều đó cần phải được biết và cần được quan tâm"

Sự im lặng sau đó nặng trĩu những kiến ​​thức đã học. Ngay cả cậu bé Robert cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, mặc dù Colin đã ngừng khóc, và đứa trẻ mới biết đi thì im lặng một cách lạ thường.

"Sammael Malfoy biết, phải không?" Draco hỏi. "Và ông ấy nghĩ rằng ông ấy sẽ củng cố hiệp ước về sự tinh khiết của máu thuần chủng bằng cách buộc nó vào lời nguyền mạnh nhất mà ông ấy biết. Lời nguyền của yêu tinh. Nhưng ông ta đã tạo ra một sơ hở. Một sơ hở đã cho phép những yêu tinh lấy lại một phần tự do của họ."

"Đúng vậy, ông ấy đã làm điều đó và  ông ấy cũng đã mắc sai lầm. Bằng cách cố gắng thắt chặt lời nguyền, ông ta đã lật ngược sự cân bằng. Phản ứng dữ dội khiến việc hoàn tác lời nguyền đang chuyển động. Phục vụ ông ấy theo hướng sai lầm" Prudy xác nhận cùng một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. Tuy nhiên "Lời cấm của yêu tinh đã được gắn liền với các dòng họ trước đó."

"Con số 28 thiêng liêng" Neville thở phào. "Vậy thì không quá thiêng liêng, mà là sự xấu xa."

"Từng ở tuổi 30, và một số trong số 28 cũng gần như tuyệt chủng." Prudy chăm chú nhìn Neville, và Neville gật đầu ngay sau đó.

Draco cười ngắn, điều đó không có ý nghĩa gì. "Vì vậy, người được giải thoát trái với ý muốn của chủ nhân, đó là Dobby, và người tiếp theo là cô. Những điều này có cần phải xảy ra trong cùng một gia đình không?"

Prudy lắc đầu. "Không nhất thiết, nhưng sau khi tình trạng thứ hai xảy ra trong cùng một gia đình... thì nhiều khả năng là...."

"Và ba mươi lần ba mươi, từ bình minh đến hoàng hôn?"

"Đúng vậy."

Draco nuốt nước bọt. "Đây là lý do tại sao tất cả các yêu tinh đã cố gắng động viên Hermione khi chúng tôi bị cấm tiếp xúc."

Prudy nghiêng đầu. "Cậu biết đấy Draco, cố gắng đảm bảo rằng một điều kiện phép thuật được đáp ứng và lòng trắc ẩn không loại trừ lẫn nhau."

Draco đỏ bừng mặt. "Chúng tôi luôn nói đùa rằng chúng tôi phải làm điều đó vì yêu tinh."

"Dù sao thì cũng có đủ người tin vào điều đó và tiếp tục tin vào điều đó." Có một cái bóng mờ nhạt nhất của nụ cười đang nở trên môi Prudy. "Nó đã đủ để tiếp tục ghi nhận lời nguyền."

Draco rên rỉ. "Ba, không có bốn điều kiện nào được đáp ứng trong cùng một gia đình."

Draco nhắm mắt lại. Rồi mắt từ từ mở ra. "Sẽ rất bất tiện nếu gia đình này chết đi, phải không, Prudy?"

Prudy nhìn vào mắt anh. "Đúng vậy, Draco?"

"Vì vậy, họ sẽ phải sinh thêm nhiều con? Có phải đây là một loại logic bắt buộc mà tất cả 28 gia đình phải chấp nhận, cái điều kiện được đáp ứng trong một gia đình thuần chủng chỉ tạo ra một người thừa kế?"

Prudy mím môi. "Chà, đối với chúng tôi, yêu tinh Dobby là một nỗi thất vọng thực sự, không phải cho chính anh ta, nhưng chúng tôi có cảm giác rằng cơ hội của chúng tôi đã xấu đi."

"Lũ yêu tinh các người, các người đã làm ngập Hermione trong ma thuật yêu tinh. Cô ấy luôn cảm thấy khó hiểu về việc tất cả các yêu tinh đang rình mò mình. Tôi cho rằng cô không thể ảnh hưởng đến tôi".

"Thật là kỳ diệu, Hermione và cậu không có đội Quidditch của riêng mình." Draco không chắc lắm, anh đánh giá cao nỗ lực của Neville trong việc hài hước dâm dục. "Chỉ năm," Neville nói thêm.

"Sáu" Draco lầm bầm trong hơi thở, trước khi anh kịp định thần. Nếu anh tính đúng, có vẻ kỳ kinh nguyệt của Hermione đã quá hạn, và anh dám cá rằng cô đã 'quên' mua 'lọ thuốc'. Anh chưa hỏi cô đã uống thuốc chưa, vì anh không muốn bị hoang tưởng và Hermione có xu hướng hỏi điều đó sau chu kỳ của cô. Và những tuần cuối cùng sau khi ghi chép lại của anh, thật hạnh phúc, mặc dù Potter đã phá hỏng một ngày Chủ nhật. Draco không còn thắc mắc rằng họ có cần đến bác sĩ Church hay không.

Anh nhìn Neville với đôi mắt đã mở to. "Đừng hỏi. Đừng hỏi bất kỳ câu hỏi đẫm máu nào."

"Hermione mang thai lần đầu tiên, lần đầu tiên chúng tôi làm tình. Đó có phải là việc cô đã làm không, Prudy?"

Prudy nhìn anh, đầu cô cúi sang một bên. "Cậu có thể trách tôi được không? Đối với tất cả những gì tôi biết, đó có thể là cơ hội duy nhất. Cậu có nhớ rằng có khả năng cậu sẽ đến Azkaban, và tôi nghi ngờ cậu sẽ sống sót sau đó, vào thời điểm đó."

"Tôi có thể không" anh thừa nhận.

"Hai người không phải là gia đình đầu tiên." Prudy nói với anh.

Draco ngồi xuống. Anh úp mặt vào lòng bàn tay. "Weasley đã đáp ứng bao nhiêu điều kiện? Và khi nào?"

"Gia đình Malfoys là gia đình thứ ba đáp ứng một số điều kiện và chúng tôi chưa bao giờ đạt được xa như vậy. Khoảng bảy trăm năm trước, có hai yêu tinh được giải thoát bởi Parkinson. Ba trăm năm trước, ngay trước khi Sammael Malfoy hoàn tất hiệp ước của mình. Alfred Weasley đã bị lừa để giải thoát một yêu tinh, và sau đó người thừa kế Weasley đã giải phóng một trong những yêu tinh của mình. Cô dâu của ống ấy là một người con lai có kế hoạch kết hôn và bị phản bội bởi người bạn thân nhất của cô. Họ vẫn kết hôn, nhưng Sophie Weasley từ chối chịu đựng 900 ngày vì lợi ích của chúng tôi. Cô ấy đã cười."


Prudy thở dài. "Trong một thời gian, chúng tôi đặt nhiều hy vọng vào Fred và George Weasley. Họ rất thân thiện với các yêu tinh ở Hogwarts và chúng tôi đang tranh luận xem liệu chúng tôi có thể tiếp cận họ và hỏi họ liệu họ có chịu đựng sự xa cách vì lợi ích của chúng tôi hay không.... Những cặp song sinh tách rời sẽ rất mạnh mẽ. Nhưng sau đó Dobby được giải thoát theo mong muốn của cha cậu, và các yêu tinh trong nhà đã tham gia vào việc hoàn tác các linh hồn. Chúng tôi đã phải bắt đầu lại."

"Vì vậy, Dobby đã giải thoát, cô đã giải thoát, chúng tôi kết hôn, Hermione bị bạn bè của cô ấy phản bội. Đó là lần tiếp theo, điều kiện phù hợp, và cô.... " Giọng của Draco nhỏ lại. Anh rùng mình, có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Anh nhớ Hermione đã tranh chấp quyết liệt lệnh cấm liên lạc như thế nào. Và làm thế nào nó đã được lặp lại mỗi lần.

"Chúng tôi không dàn xếp lệnh cấm liên lạc, Draco." Đôi mắt của Prudy vẫn dán vào khuôn mặt anh. "Chúng tôi chỉ đảm bảo rằng nó sẽ hoạt động có lợi cho chúng tôi. Tôi thề rằng chúng tôi đã không nóng nảy một cách kỳ diệu với những lời từ chối dỡ bỏ lệnh cấm. Không ai trong chúng ta, các yêu tinh, được làm điều đó với Hermione. Điều đó không có nghĩa là phép thuật đã không phát huy tác dụng ".

Neville đặt tay lên tay Draco. Draco cảm thấy như thể mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Neville mở miệng và giọng nói trầm ấm của anh ấy rất bình tĩnh và thu lại, thậm chí còn rất nhẹ nhàng. "Tôi có thể tin điều đó. Một khi các điều kiện được thiết lập để chống lại một lời nguyền hắc ám, tại một thời điểm nào đó, nó giống như một dòng thác. Trường sinh linh giá đầu tiên mất nhiều năm, những cái cuối cùng bị tiêu diệt trong vòng vài giờ".

Draco nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của chính mình. "Cán cân chống lại lời nguyền hắc am. Sự thất vọng có một động lực của riêng nó. Gần như không thể ngăn cản. Giống như một lần, khi Hermione đã chắc chắn rằng hội đồng sẽ bỏ phiếu ủng hộ chúng tôi. Và sau đó họ đã không làm thế vì ba pháp sư đã bị cản trở bởi những hoàn cảnh nực cười nhất. Và Potter cùng Weasel có một vai trò quan trọng, vai trò của những kẻ phản bội. Có phải chúng ta vừa làm theo một kịch bản không?"

Prudy khịt mũi. "Cậu biết rằng đây không phải là cách nó hoạt động. Cảm xúc liên quan phải là chân thực. Nếu Harry Potter không giành được cây đũa phép của cậu khi cậu đấu tay đôi, nếu cậu đưa cây đũa phép cho cậu ấy, cậu ấy sẽ không thể đánh bại cậu. Những con đường tắt và gian lận không có tác dụng chống lại những lời nguyền đen tối".

Draco lắc đầu. "Đối với cuộc chiến chống lại trường sinh linh giá, Potter đã phải đấu với tôi, và để hóa giải lời nguyền yêu tinh, cậu ấy và Weasley phải ghét tôi đến mức phản bội Hermione."

Prudy gật đầu.

"Như tôi đã nói, việc Dobby được giải thoát là một tác dụng phụ của việc phá hủy cuốn nhật ký, và việc hoàn tác lời nguyền của chúng ta đã gắn liền với điều kiện bại trận của Voldemort không thể thay đổi".

Draco cố gắng quấn lấy nó.

"Tôi nghĩ, cô khó có thể bị đổ lỗi, ngay cả khi cô sắp xếp mọi thứ." Colin cau mày. "Cô bị bắt làm nô lệ bao lâu rồi, Prudy? Bao lâu?"

Prudy vuốt ve tai cô. "Chúng tôi không nhớ, ước tính của tôi là hơn một thiên niên kỷ."

Robert nhỏ nhặt lên tâm trạng u ám, vẻ mặt vừa bối rối vừa lo lắng. Trong một lần bắt chước Colin trước đó, cậu bé đã nhào mình vào vòng tay của cha, quàng cánh tay mũm mĩm của mình qua cổ của cha và vùi mình vào cổ cha.

Đó là sự xoa dịu lớn nhất cho trái tim của Draco.

"Tại sao cô chưa bao giờ nói về điều này trước đây, làm thế nào cô có thể nói về điều này ngay lúc này cơ chứ?" Colin hỏi Prudy.

"Cậu cứ hỏi, Colin, và tôi có thể trả lời." Prudy đưa tay lên tai nhưng nó ngừng vuốt ve chúng.

"Tại sao không ai hỏi trước đây?" Giọng của Meg chỉ là tiếng thì thầm. "Tại sao không ai hỏi về yêu tinh?"

"Bởi vì chúng tôi các pháp sư thường quá cố định trong các ý kiến ​​của riêng mình." Gương mặt của Neville nghiêm trang như trong một đám tang. "Những đứa trẻ muggle thường đặt câu hỏi về truyền thống. Mẹ của con đã làm và vẫn đang làm."

"Vì vậy, các yêu tinh đã bị nguyền rủa để im lặng và các phù thủy đã quên chuyện ấy và không đủ quan tâm để hỏi, bởi vì nó luôn luôn là như vậy. Và không ai cố gắng giáo dục mình về yêu tinh." Giọng Draco nghe khàn khàn bên tai cậu. "Ai thậm chí có thể trả lời?"

"Chỉ những yêu tinh tự do mới có thể làm điều đó, những người sinh ra sau cuộc hôn nhân của cậu. Tôi chỉ có thể trả lời vì một sơ hở khác ". Prudy nhìn Colin đầy mong đợi.

"Một lỗ hổng khác?"

Cô đảo mắt. "Đó không phải là cách đặt câu hỏi xung quanh sự im lặng của lời nguyền hoạt động như thế nào, Colin."

Colin cau mày. "Cô đã nói với tôi rằng có những điều kiện đặc biệt khi cha giải thoát cho cô"

Tai của Prudy nhướng lên trần nhà.

"Điều kiện cuối cùng của tôi là gì?" Draco hỏi. Có bóng dáng của một kỷ niệm xượt ngang qua tâm trí anh. "Tôi đã nói với cậu phải tồn tại"

"Điều đó mang lại cho tôi sự tự do đáng kể và cách giải quyết. Tuy nhiên, không đủ. Những viên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net