Chapter 80: The Mirror

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình phải cho cậu xem vài thứ" Harry nói với Ron trong bữa sáng.

"Thật là trùng hợp. Mình cũng có gì đó cho cậu đây Harry"

Ginny đảo mắt. "Chuyện này có liên quan đến công việc không, Harry? Hôm nay là thứ bảy. Thật tệ là anh đã gửi Baxter và Wally đến Azkaban vào ngày thứ Bảy."

"Không có gì quá to tác đâu" Harry trả lời. "Nó không có kết nối gì với công việc cả."

"Đó là một mảnh ghép khác cho vụ án lớn của Harry." Ron đồng thanh nói.

Harry ngạc nhiên nhìn Ron. Cậu hy vọng Ron không phạm sai lầm. Ginny nhướng mày nhìn cả hai.

"Anh biết, anh đang quản lý Baxter rách rưới, nhưng anh đã xem qua danh sách, Ginny. Và lũ tử thần thực tử đẫm máu này là một vấn đề thực sự." Harry cố gắng trấn an vợ mình.

"Harry, em rất vui vì anh không tự mình làm mọi thứ...." Cô soi xét chồng mình, và Harry cảm thấy rất dễ bị lộ trước ánh mắt cô. Ginny biết cậu quá rõ.

Cô nheo mắt. "Anh đã gửi họ đến  cùng nhau để kiểm tra lòng trung thành của Wally."

Harry nhún vai. "Anh có lẽ đã làm vậy. Sẽ không có vấn đề gì nếu có thêm một người mà anh có thể tin tưởng khi nói đến vụ bắt giữ cuối cùng"

"Anh biết đấy, em có thể giúp anh."

Trái tim của Harry thắt lại "Anh cần em an toàn."

Ginny cau có. Đó là một lập luận chán ngắt và lặp đi lặp lại. Đó là một điều tốt, Ginny đã không nhìn thấy cuộc khảo sát mà chồng cô đã thực hiện, cuộc khảo sát mà cậu đã khớp mọi vụ bắt giữ cần thiết với một người mà cậu có thể tin tưởng. Chông cô vừa bỏ Teddy và Ginny. Nếu Ginny biết người mà chồng mình đã thực sự lôi kéo khi nghỉ hưu, cô sẽ tức điên lến mất. Nhưng một Ginny lanh lợi còn sống sót vẫn luôn tốt hơn là một Ginny đã chết hoặc bị thương.

Ron cười. "Harry, suy nghĩ đó ngốc thật. Cậu sẽ nhận ra rằng cậu có thể đã ở Bệnh viện Thánh Mungo ngay bây giờ, nếu Ginny không phá bỏ lời nguyền mới mà cậu đã ngu ngốc thử vào người của chinnhs mình."

Harry cựa quậy. "Điều đó không gây nguy hiểm cho Ginny."

"Đó không phải là quan điểm của mình" Ron nói với bạn của mình. Bằng cách nào đó Ginny và Ron hiểu được điều này. Hai anh em nhìn nhau.

"Đó là một bước tiến lớn. Bây giờ tụi mình đã biết họ sử dụng lời nguyền nào đối với những đứa trẻ muggleborn."

Praeda. Theo từ điển tiếng Latinh - trong tiếng Anh nó có nghĩa là cướp bóc, một cái tên thích hợp cho một lời nguyền cướp đoạt phép thuật của ai đó. Tất nhiên cậu không thể hoàn toàn chắc chắn rằng đó có phải là là lời nguyền đặt lên Neill và có thể là trên cô bé Emma, ​​nhưng lời nguyền có cùng màu xanh ngọc, mà Harry đã thấy trong ký ức của Narcissa khi Snape sử dụng câu thần chú trên Malfoy, hay đúng hơn là bản thân ông ấy và Malfoy, hướng phép thuật mà ông đã cướp được từ bản thân Malfoy khiến hắn hoàn toàn kiệt quệ.

Harry đã suýt ngất khi tự mình thử cái này. Ginny đã giải cứu cậu bằng một câu thần chú hữu hạn. Cậu và Ron đã thử thêm một số lần nữa và đã phát hiện ra, rằng lời nguyền Praeda thực sự có thể được hướng đến để tăng cường phép thuật của người khác, nhưng nó cần được điều hướng hoặc ma thuật của người bị cướp sẽ tuôn ra với tốc độ đáng báo động. Harry vẫn tự hỏi, làm thế nào mà Snape lại có thể xử lý chính xác lời nguyền như vậy để ban cho Malfoy kỹ năng bế quan bí thuật của ông.

"Hãy hy vọng Pansy tìm ra nơi và cách họ điều khiển lời nguyền." Đó là bằng chứng cho thấy Ron đã thất vọng như thế nào về toàn bộ việc điều tra này, rằng cậu ấy thực sự gọi cộng sự của Harry là Pansy thay vì 'Parkinson'. Harry đã gửi thần hộ mệnh của mình cho Pansy ngay lập tức, và bây giờ cô ấy nên làm việc để tìm ra mối liên kết của tất cả những chuyện này. Harry cảm thấy mình có một lương tâm thật sự tồi tệ. Cậu đã hứa với James và Richard sẽ đến thăm Hogwarts hôm nay để xem tụi trẻ chơi Quidditch. Nhưng cậu ấy vẫn cần phải có thêm một chuyến thăm để kết thúc những điều tồi tệ này. Không chắc cậu sẽ tham gia kịp trận đấu của lũ trẻ.

Ginny thở dài. Harry biết rằng vợ cậu sẽ lại mắng cậu về sự bảo vệ quá thái của cậu, nhưng dường như không phải bây giờ.

"Mình sẽ nghỉ trong khoảng một giờ." Ron đột ngột lên tiếng.

Harry nhìn thấy câu hỏi tương tự trong mắt Ginny.

"Tôi được mời làm 'Plus one' trong đám cưới của một Muggle."

"Gì cơ?" Đó không phải là một bất ngờ thú vị. Harry cầu nguyện rằng Ron sẽ không bị dính vào một Lucretia khác. Ginny nhìn anh trai mình.

" 'Plus one' có nghĩa là mình sẽ đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp đến một bữa tiệc và đóng vai trò là người 'có thể hẹn hò' của cô ấy."

Ginny đảo mắt. "Những ngày hẹn hò của tụi em có thể đã kết thúc Ron, nhưng em và Harry biết 'plus one' nghĩa là gì."

Ron cười tự mãn. "Tin hay không thì tùy, người phục vụ cho đám cưới đó là Fortescue và Miller."

"Gì? Ron, anh không thể làm điều đó! " Ginny trông như sắp nổ tung vì anh trai mình, tất cả sự hiểu biết lẫn nhau về tính cách bảo vệ của Harry đã bị lãng quên. Harry đồng ý. Cậu vừa thực hiện một thỏa thuận đình chiến rất khó xử với Malfoy. Ron và Malfoy đánh nhau lúc này sẽ chẳng có ích gì, không hề. Cậu nhanh chóng cân nhắc việc ném một bùa phép trói buộc lên Ron.

"Malfoy sẽ không ở đó." Ron cố gắng trấn an họ. "Đối tác muggle của hắn ta phụ trách sự kiện này."

"Ai đã mời cậu?" Harry cau có.

Ron không để tâm trạng tốt của mình nản chí. "Bạn của cô dâu, cũng là thám tử muggle, người đã xem xét những căn bệnh kỳ lạ và không rõ nguyên nhân với những đứa trẻ muggle khi mình yêu cầu cô ấy."

Harry kinh ngạc. Cậu trao đổi một cái nhìn khác với Ginny. Trong mắt Ginny, cậu có thể thấy sự hoài nghi giống như mình.

Ron cáo lỗi và quay lại với những ghi chú trong một bìa nhựa trông giống như một bản báo cáo tường tận.

"Dudley nói với cậu rằng ông ấy đã nhận ra người bạn thân thiết của Thủ tướng muggle, phải không? Vì vậy, mình quyết định thực hiện một số cuộc điều tra thực sự thay vì một cuộc điều tra giả mạo mà cậu đưa ra cho mình."

Khi Harry nhìn lên, môi Ron nhếch lên.

Harry gật đầu, đầu óc có phần tê liệt. Cậu cố gắng xử lý sự thật rằng Ron đã tự mình hành động. Rằng cậu ấy đã tạo ra một cái gì đó hữu ích. Rồi cậu tự mắng mình. Cậu lẽ ra nên biết tốt hơn là đánh giá thấp Ron.

Harry lướt qua bản báo cáo. Nó đã đánh gục cậu ngay sau đó. "Họ gọi đó là bệnh Bethan. Điều đó có nghĩa là chúng ta cũng sẽ phải báo cho cảnh sát muggle." Cậu nhắm mắt và rên rỉ.

Ginny đặt tay lên vai chồng mình. "Anh có thể thông báo cho họ sau khi anh đã kết thúc các rắc rối của chính mình. Em đã nói đi nói lại với anh rằng anh không cần phải làm mọi thứ."

Harry che tay cô bằng bàn tay của mình và nắm lấy nó.

"Chà, cậu muốn cho mình xem cái gì?" Ron hỏi. "Mình hy vọng, đó không phải là một lời nguyền nào đó mà Ginny hay mình cần giải cứu cậu?"

Đôi mắt của Harry bắt gặp Ginny. Cô hiểu chồng mình và mỉm cười.

"Em sẽ để hai anh làm việc đó, và sẽ ra ngoài tập luyện một thời gian" cô nói với họ và sau đó tiếp tục gọi cho Lily nếu cô ấy muốn đi cùng mình.

Harry đứng dậy và đưa Ron đến phòng quan sát mà cậu đã thiết lập tại Grimmauld.

Ron cau mày. "Mình nghĩ, chúng ta đã hoàn thành việc này? Cậu có tiếp tục theo dõi họ sau khi thông báo cho nhà Malfoys không?"

Harry khịt mũi. "Dĩ nhiên là không."

Harry dẫn cậu đến chiếc gương đứng trong góc. "Tụi mình đã phát minh ra điều này sau khi cậu rời bộ phận. Tụi mình sử dụng nó khi kết thúc một cuộc theo dõi. Nó được lấy cảm hứng từ tấm gương Erised."

Harry kích hoạt chiếc gương. "Đó chỉ là một đoạn ghi âm ngắn về những gì người bị theo dõi muốn. Tụi mình đã làm điều đó sau cùng, bởi vì nó thường có nghĩa là những bị theo dõi nhận ra rằng họ đang bị giám sát kỹ lưỡng."

Ron mở to mắt. "Harry.... Cậu không thể nghiêm trang đến như vậy chứ."

"Trong trường hợp này, những người bị theo dõi đã không nhận thấy." Harry nói. "Cậu phải hiểu điều này, Ron. Nghe mình lần cuối này và cậu sẽ hiểu".

Ron nhìn vào mắt bạn mình  một cách cảnh giác.

"Mình đã nói chuyện với Hermione ba tuần trước. Cậu ấy và Malfoy, họ phải đứng trước tấm gương này vào mỗi buổi sáng đẫm máu, mỗi buổi sáng đẫm máu. Và chỉ đến ngày hôm qua, tụi mình cuối cùng đã có được một bản ghi âm ".

Ron nuốt nước bọt.

"Nhìn này, Ron, hãy nhìn kỹ lại. Nó chỉ là một vài phút. Cậu sẽ thấy những gì họ đã làm trong gương."

Trong một khoảnh khắc ngắn, có sương mù trong gương và sau đó Harry và Ron có thể nhìn thấy họ. Malfoy đang thắt cà vạt, trong khi Hermione đang chỉnh lại tất tay trên đường đi. Họ đang nói chuyện nhưng chiếc gương không phát ra âm thanh nào. Malfoy nói gì đó và nhếch mép. Hermione cười và đáp lại điều gì đó. Malfoy quay về phía cô ấy và duỗi thẳng một trong những lọn tóc xoăn lọn to của cô và đặt nó ra sau tai cô. Hermione nhìn lại chính mình, vuốt ve chiếc áo của mình. Sau lưng họ, cánh cửa mở ra, và đứa trẻ mới biết đi bước vào. Malfoy quay lại, và cậu bé chạy về phía họ.

Đột nhiên khuôn mặt của cậu bé áp sát vào gương, đôi mắt đầy ý cười. Căn phòng tràn ngập bóng bay, những quả bóng bay đủ màu sắc nhấp nhô theo điệu valse lạ lùng. Cậu bé vỗ tay sung sướng, hò hét với bóng bay. Cách mấy máy môi của cậu bbes, rõ ràng là cậu đã nói 'quả bóng', lặp đi lặp lại. Hermione và Malfoy bật cười trước sự phấn khích của con trai họ, điều đó không thể giải thích được đối với họ.

Hermione dỗ con trai ra khỏi phòng, và Malfoy theo sau cô sau khi nhìn lần cuối vào hình ảnh phản chiếu của anh, rất nhanh sau đó lắc đầu, khi hình ảnh trở nên mờ ảo trong một khoảnh khắc nhỏ nhất của giây.

Mặt gương lại trở nên sương mù.

"Chà, có vẻ như đứa trẻ rất muốn chơi với bóng bay." Ron nhận xét.

"Đây không phải là điều mình muốn cậu hiểu" Harry hét vào mặt Ron.

"Huh, Harry, không cần phải hạ bệ mình như vậy đâu."

"Cậu phải có nó, Ron, cuối cùng cậu phải có nó."

"Gì cơ?" Mặt Ron đỏ lên đáng kể, cậu lớn giọng. "Ý cậu là muốnn mình biết Hermione đang hạnh phúc với con chồn đó sao?"

"Đúng vậy, Ron. Mình không biết tại sao, nhưng đây là bằng chứng. Họ đang vui vẻ. Cậu có thể nói rằng hạnh phúc đến lạ thường, đặc biệt nếu cậu nhìn vào hoàn cảnh của họ. Trong ba tuần, họ đã đứng trước tấm gương này và... "

Ron hít thở sâu. "Và đây là những gì cậu muốn mình thấy. Vì vậy, cuối cùng mình sẽ hiểu. Bởi vì mình quá cứng đầu để hiểu điều ấy chỉ cho đến khi có ai đó nói ra cho mình biết sao".

Harry thở dài. "Đây không phải là chuyện cứng đầu hay không, Ron. Đừng coi thường bản thân."

Ron đặt tay lên vai Harry. "Cậu biết đấy Harry. Mình không ngu ngốc, nhưng đôi khi mình mất thời gian của mình. Nhưng bây giờ mình đã hiểu. Cậu cho mình quan sát những điều này vì ba lý do. Một là khiến mình bận tâm và cảm thấy hữu ích sau cuộc ly hôn đáng sợ của mình, hai là mình sẽ nói về điều này và cậu sẽ có sự chuyển hướng của cậu, và lý do thứ ba là, mình sẽ tỉnh táo lại hoặc như cậu nói, rằng mình cuối cùng sẽ hiểu."

Ron lắc đầu và mỉm cười với bạnn mình. "Harry, cậu đúng là đồ ngốc. Cậu đã mạo hiểm thỏa thuận đình chiến khó xử của mình để cuối cùng mình cũng vượt qua được Hermione."

"Cái gì, tại sao?" Harry đã bị xúc phạm. Làm sao Ron dám đặt câu hỏi về nỗ lực của cậu.

"Tại sao không chỉ cho mình biết. Cậu, Ginny, George, gia đình của mình. Tất cả các cậu đã để mình cố chấp trong ảo tưởng của mình trong nhiều năm."

Harry mở miệng phản bác. Ron giơ tay.

"Không xúc phạm, Harry. Mình biết tất cả các cậu có thể có ý tốt. Mình có thể hình dung tất cả quá tốt. 'Chúng ta đừng nói về thực tế, rằng tất cả chúng ta đều biết rằng tình dược chỉ là một cái khung. Tin rằng Ron đã bị đánh bại bởi một lọ thuốc đẫm máu thay vì tình yêu, điều đó sẽ khiến Ron trở nên dễ dàng hơn.'"

Ron thở dài. "Dễ dàng không phải lúc nào cũng là tốt nhất, Harry. Cậu đã nuông chiều mình thay vì để mình đối diện với thực tại"

Harry chế giễu. "Neville đã không thả lỏng với cậu trong đám cưới của Luna. Cậu có thể đã nhận ra điều đó khi đó ".

Ron nặng đầu. "Đúng vậy, nhưng nếu không thì tất cả mọi người đều nhón gót xung quanh mình. Đáng lẽ cậu không nên làm như vậy ".

Đột nhiên, Ron bật cười và lắc đầu. "Cậu có nhớ những kế hoạch bài tập về nhà mà Hermione đã cho chúng ta vào năm thứ ba không?"

Harry bối rối. "Có?" Đôi khi, những món quà của Hermione khiến người nhận không hài lòng một cách đáng ngạc nhiên.

"Đó là cách cuối cùng mình đã có được nó. Ý mình là, mình không nhớ rõ và điều đó khá tốt. Thiết lập kho lưu trữ bộ nhớ đó phải là điều tốt nhất mình từng làm. Nhưng mình nhớ ý chính và mình đã hiểu, cậu biết đấy. Đó không phải là việc họ thường xuyên quan hệ tình dục một cách vô lý đối với một cặp vợ chồng đã kết hôn, không phải là họ nói về những gì xã hội cần, hoặc những câu hỏi triết học hoặc văn học muggle, hoặc rằng họ có thể có hàng trăm cuốn sách. Vào một buổi sáng nọ, khi họ chỉ nói về những gì họ đã lên kế hoạch trong ngày, và Malfoy đã sắp xếp một ngày của mình thành những khoảng thời gian dài không quá nửa tiếng. Đó là khi nó đánh mình. Rằng họ được tạo ra để dành cho nhau."

Harry nhìn chằm chằm bạn mình

"Mình cá rằng ngôi nhà của họ cũng ngăn nắp như tủ đựng nguyên liệu độc dược của Snape."

Harry phải cười bất chấp chính mình. "Yeah, đúng vậy. cậu sẽ không tin rằng họ có con nếu cậu nhìn vào phòng khách của họ. Thật không tin được. Ngay cả với Kreacher, ngôi nhà của chúng ta cũng không bao giờ ngăn nắp như vậy".

Ron đưa tay lên và buông nó ra như một cử chỉ tiếc nuối, để không khí thoát ra khỏi phổi trong một tiếng thở dài gần như thở dài. "Nếu mình biết cậu sẽ đi đến những khoảng thời gian dài như vậy, mình đã nói với cậu sớm hơn. Nhưng mình phải nghĩ về nó trước. Mình không muốn nhìn thấy những gì ở đó, mọi lúc, ngay dưới mắt mình. Và thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng mình đã cố tình không muốn nhìn ra sự thật."

"Cậu đang nói, không cần thiết phải làm điều này?" Harry đã bối rối.

"Chà, đó chỉ là xác nhận về những gì mình biết trước đây hoặc những gì mình nên biết trước đây."

Harry cố gắng xử lý sự thật rằng sự bối rối này là không cần thiết.

"Dù sao thì bây giờ mình cũng phải đi nghỉ, cậu biết đấy, đám cưới của muggle đó."

Harry lắc đầu. "Đừng tham gia quá sớm."

Ron đảo mắt. "Đó là cuộc sống tình yêu của mình, Harry. Mình sẽ quản lý tốt nó thôi"

Ron quay lại. "Nhân tiện, cái nheo mắt đó là gì, chỉ là cuối cùng thôi. Malfoy có nhìn thấy gì không?"

"Nó quá ngắn để Malfoy thậm chí còn nhận thấy, nhưng mình đã cố gắng đóng băng khung hình." Harry quan sát khuôn mặt của Ron.

"Malfoy cầm một cây đũa phép."

"Chà, điều đó không có gì ngạc nhiên."

Ron rời khỏi phòng và Harry nhìn chằm chằm vào gương. Cậu lại kích hoạt gương và nhìn vào cặp đôi. Một lần nữa, chỉ để kiểm tra xem nó có thực sự chỉ là những quả bóng bay hay không.

Cậu nghe thấy tiếng Ginny bước vào phòng. Cậu có thể cảm thấy cô như một sự hiện diện ấm áp sau lưng mình.

"Anh sẽ không thấy gì khác, Harry," cô nói với chồng. "Anh đã kiểm tra đủ thường xuyên rồi. Không có điều bất thường nào khác".

Trong giây lát, Harry sững người. "Anh không hiểu em có ý gì."

Cô lại gần, len lén choàng tay qua eo cậu "Ồ, Harry."

Cô tựa đầu vào vai cậu. "Nếu chúng ta làm phép này trên gương của mình. Anh sẽ thấy sao?"

Harry nuốt nước bọt. Anh không dám suy ngẫm về câu hỏi đó. Anh sợ nó.

Nhưng Ginny đã không ngừng. "Anh có thấy em, các con của chúng ta, Richard, và tất cả gia đình chúng ta, bao gồm cả Percy, có thể bay trong khu vườn của chúng ta không?"

Cô xoa lưng cậu. "Hoặc anh có thể không thấy bất kỳ điều gì trong số đó, bởi vì đây là những gì anh có và những gì anh muốn cả đời, một gia đình tốt đẹp, nơi anh thuộc về. Người đứng đầu được kính trọng. Một người tạo ra sự khác biệt."

Harry nhìn cô, cậu có thể cảm thấy cổ họng mình đang đóng lại vì căng thẳng. Cậu mím chặt môi mình lại, chỉ một chút thôi, để không có lời nào tình cờ phát ra được.

Khuôn mặt của cô thật gần, một nụ cười nhỏ chỉ là bên này của nỗi buồn đang hiện trên khuôn mặt của cô. "Em nghĩ anh sẽ xem Hermione là bạn thân của mình, không nhất thiết là với Ron, mà là với một người chồng tốt bụng và hết sức bình thường. Chắc chắn không phải Draco Malfoy."

Không khí Harry hít vào dường như chỉ đến phần trên cùng của phổi.

"Anh chắc chắn sẽ thích suy nghĩ của cậu ấy về vụ án lớn này. Anh không thể không tự hỏi liệu mình có thể đã giải quyết chuyện này hay không, vài tuần trước, liệu cậu ấy có còn quay lưng lại với mình hay không. Một số thứ rất cao cấp đã được tạo ra và cậu ấy chỉ sử dụng nó một cách tình cờ, để làm quà cho con gái đỡ đầu của mình".

Ginny nhắm mắt lại và chạm trán mình vào trán chồng. "Được rồi. thừa nhận rằng anh muốn chị ấy trở thành bạn thân của anh chỉ cho riêng mình, Harry. Em luôn biết rằng anh nhớ chị ấy."

Harry ngứa mắt. "Anh đã mất mọi quyền để nhớ cậu ấy." Những lời nói ra khỏi miệng cậu trước khi cậu có thể tự kiềm chế mình.

Ginny đã nghiên cứu chồng mình. "Tất cả chúng ta đều tin rằng, Draco đã đánh tình dược lên chị ấy. Nó có quá nhiều ý nghĩa. Luna là người duy nhất không tin điều đó. Và có vẻ như Hermione không làm gì sai. Chị ấy gây áp lực cho anh trước lời khai của anh. Và chị ấy đã loại Ron một cách khá ngoạn mục... tuyên bố kết hôn ngay giữa phòng xử án".

Cô đưa tay ra vuốt mái tóc ngố của chồng. "Tôi thành thật nghĩ rằng mỗi người trong chúng ta đã góp phần vào mớ hỗn độn đó. Có, em đã bao gồm. em không bao giờ nên để Hermione tự mình chiến đấu với bệnh thủy đậu. Em có thể ngậm miệng lại như Neville đã làm. Anh ấy chỉ chờ đợi và quan sát".

Harry cười vào mặt vợ mình. Cậu có thể thấy hàng mi cô ướt đẫm. "Như thể giữ miệng từng là sở trường của em vậy."

"Anh muốn cứu chị ấy khỏi Draco. Anh nghĩ rằng anh ta là một nhân vật phản diện. Và thành thật mà nói, anh ấy đã cho anh rất nhiều lý do. Còn nhớ lúc anh ấy đã xúc phạm anh như thế nào trong phòng xử án không? Khi đó anh ấy thực sự đã giúp một tay vào việc tự đào mồ chôn mình. Với miệng lưỡi ghê tởm và trí tuệ hợm hĩnh của mình... Lẽ ra anh ta không bao giờ được xếp vào Slytherin. Anh ta không thực sự đủ thao túng. Việc đẩy các rắc rối này không giống như việc lập kế hoạch công phu".

Harry lắc đầu. "Daphne Antoinott. Đó là một trò đùa Malfoy, ác ý và dí dỏm, đến mức buồn cười, và thậm chí là buồn cười nếu nó không nhắm vào chính anh"

Ginny mỉm cười. "Nhìn thấy chưa? Và anh đã bảo vệ quá mức, giống như anh vẫn luôn như vậy." Cô đảo mắt ngay ngắn, có lẽ chỉ để nhắc cậu rằng việc cô tham gia vào vụ bắt giữ sắp tới là điều chưa thể bàn cãi.

"Cậu ấy không nhớ anh... và cậu ấy thậm chí không biết điều tồi tệ nhất" Harry thốt lên. Lời nói đó bùng cháy trong miệng cậu.

Ginny sững người. "Điều tồi tệ nhất?"

Harry ngậm miệng và cắn thật mạnh. Cậu có thể nếm được vị đồng của máu.

"Snape có một bộ nhớ cho những ký ức của ông ấy về Malfoy, về cuộc đào tẩu của ông ấy, và về Phoenix Potion. Anh đã tìm thấy nó, ngay cả trước khi Rina chào đời. Nó đã được ngăn chặn, và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net