Chap 36 P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Harry mờ mịt nhìn bọn họ, cậu không để ý chút nào tới tiếng xì xầm nhỏ to xung quanh. Ở đầu bàn, giáo sư Dumbledore đã đứng thẳng dậy, gật đầu một cái với giáo sư McGonagall.

Thầy gọi lần nữa: "Harry Potter! Harry! Lên đây, lên nào!"

"Đi kìa," Hermione thì thào, khẽ đẩy nhẹ Harry một cái. Cậu đứng dậy, bình tĩnh đi đến trước mặt cụ Dumbledore, đôi mắt cậu long lanh, trong suốt, cái nhìn của một con nai hiền lành và trí tuệ.

"Rồi... ra cửa đi, Harry." Cụ Dumbledore nói. Cụ không hề cười.

Harry lê bước dọc theo cái bàn của giáo viên. Cậu không ngẩng đầu, không ai biết được Harry có vẻ mặt ra sao, mang tâm trạng thế nào khi cậu đi qua trước cái nhìn của hàng trăm cặp mắt thô lố, khó tin, giận dữ trong Đại sảnh đường.

Khi Harry bước vô, Viktor Krum, Cerdic Diggory và Fleur Delacour đang tụ tập quanh lò sưởi. Krum, gù gập và ủ ê, nghiêng mình về phía lò sưởi, hơi ngồi tách ra khỏi hai đứa kia. Cerdic đứng chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vô lò sưởi. Fleur Delacour đang nhìn quanh quất đúng lúc Harry chui vô, nó hất mái tóc dài óng bạc ra sau: "Gì vậy? Bộ người ta kiêu tụi này vô Sãnh hã?"

Cô bé nghĩ Harry đi vô để kêu ba dũng sĩ ra ngoài. Harry không nói gì đứng ở một bên, Tiếng bước chân hối hả vang lên sau lưng Harry, và ông Ludo Bagman bước vào phòng. Ông nắm cánh tay Harry, kéo tới trước, rồi thì thào, bóp chặt bắp tay cậu: "Siêu phàm! Tuyệt chiêu! Thưa quí ông, quí bà..."

Ông vừa tiến đến bên cạnh lò sưởi, vừa nói với ba đứa kia: "Cho phép tôi giới thiệu – có thể đây là một việc không tin nổi – vị quán quân thứ tư của Tam đấu."

Viktor Krum đứng thẳng dậy. Bộ mặt cáu kỉnh của anh ta tối sầm lại khi quan sát Harry. Cerdic có vẻ bối rối. Anh hết nhìn ông Bagman tới nhìn Harry xong lại nhìn ông Bagman, như thể tin chắc rằng anh đã nghe lộn những gì ông Bagman nói. Tuy nhiên, Fleur Delacour lại vừa hất mái tóc vừa cưởi mỉm chi, nói: "Ồ, chiện giỡn vui đó, ôn Bagman!"

Ông Bagman độp lại, hoang mang: "Giỡn hả? Không, không, không hề. Tên của Harry bay ra từ chiếc Cốc Lửa mà!"

Cặp chân mày rậm đen của Krum hơi cau lại. Cerdic trông vẫn còn hoang mang một cách lịch sự. Fleur nhăn mặt, nó nói một cách nhỏ mọn với ông Bagman: "Nhưng dỏ dàn là có nhầm lẫn... Nó không thể thi đấu, còn chẽ quá!"

Ông Bagman đáp, vừa xoa cằm vừa cười với Harry: "Vâng... thiệt là kinh ngạc... Nhưng, như cô biết đó, năm nay có đặt ra việc giới hạn tuổi cũng chỉ là một biện pháp phụ thêm cho an toàn thôi... Ý tôi nói, tôi không nghĩ đã đến nước này rồi mà lại còn đào ngũ... Cứ theo luật mà bắt buộc phải theo... Harry cứ phải ráng mà làm thôi..."

Cánh cửa phía sau lưng họ mở ra lần nữa, và một nhóm đông người bước vào: giáo sư Dumbledore, theo sát là ông Crouch, giáo sư Karkaroff, bà Maxime, giáo sư McGonagall, và giáo sư Snape.Trước khi giáo sư McGonagall khép cửa lại, Harry còn kịp nghe tiếng ong ong của hàng trăm học sinh phía bên kia bức tường thanh.

Fleur chạy tới cô hiệu trưởng của mình, nói ngay lập tức: "Bà Maxime! họ nói là thằng nhõ này cũng thi đấu!"

Harry nhíu mày, thằng nhỏ? Cậu đã cao hơn hồi xưa nhiều rồi mà?

Bà Maxime vươn người phùng ra, cao lên. Cái đỉnh đầu đẹp đẽ của bà quét cả vào cây đèn chùm châm đầy nến, và ngực áo sa-tanh đen vĩ đại của bà căng phồng. Bà hỏi, giọng hống hách: "Ông Dumbly-dorr, vụ này là sao?"

"Chính tôi cũng muốn biết đó, ông Dumbledore."

Ông Karkaroff xen vào. Ông ta nở một cụ cười lạnh như thép, hai con mắt xanh sẫm như hai thỏi nước đá: "Hai quán quân Hogwarts cơ à? Tôi không nhờ xưa nay có ai nói với tôi là trường chủ nhà lại được cho phép có hai quán quân không, hay là tại tôi đọc nội quy khong đủ cẩn thận?"

Harry im re nhìn bọn họ tranh cãi, cậu nhàm chán dúi mũi chân xuống đất, rồi lặp đi lặp lại thay đổi giữa hai chân. Đó là một trò chơi nhỏ mà dạo gần đây Harry thích chơi, chắc bị ảnh hưởng khi biến thành Hươu lâu quá, thỉnh thoảng bạn lại quên mất mình có ngón chân thay vào đó móng guốc vuông vắn kêu cộp cộp.

Cụ Dumbledore ôn tồn hỏi: "Con có bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không, Harry?"

"Không." Harry đáp.

Cụ Hiệu trưởng lại hỏi: "Con có nhờ trò nào lớn hơn bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không?"

"Không!" Harry cứng rắn đáp.

"Dĩ nhiên là nó phãi nói dới rồi," bà Maxime thốt kêu.

Giáo sư McGonagall nói, giọng đanh thép:"Trò ấy không thể vượt qua nổi Lằn tuổi. Tôi chắc chúng ta đều đồng ý như vậy..."

Bà Maxime nhún vai: "Ôn Dumbly-dorr, chắc cái lằn ranh đả có gì sơ sót rồi."

"Dĩ nhiên, rất có thể." Cụ Dumbledore nói một cách lịch sự.

Giáo sư McGonagall giận dữ: "Ông Dumbledore, ông thừa biết là ông không hề làm gì sai sót mà! Thực vậy, thật là vô lý hết sức! Bản thân Harry thì không thể vượt qua được Lằn tuổi, còn giáo sư Dumbledore thì chắc chắn không hề thuyết phục một đứa học trò lớn nào làm thế việc ấy cho Harry. Tôi nghĩ, vậy mọi người còn muốn gì nữa nào!" Rồi bà ném một cái nhìn căm tức qua chỗ bà Maxime.

Ông Karkaroff, một lần nữa, cất cái giọng trơn nhớt: "Thưa ông Crouch ... Ông Bagman ... các ông là những giám khảo khách quan. Chắc các ông cũng đồng ý đây là chuyện trái quy tắc nhất chứ ạ?"

Ông Bagman lau cái mặt tròn như mặt một cậu con trai của ông bằng cái khăn tay và đưa mắt nhìn ông Crouch. Ông này đứng ngoài vòng sáng, khuôn mặt khuất một nửa trong bóng tối. Trông ông hơi kỳ quái, ánh sáng âm u mờ tối khiến ông trông già hơn rất nhiều, nhìn gần như y chang một cái đầu lâu. Tuy nhiên, khi ông nói, đó vẫn là cái giọng cứng nhắc thường ngày: "Chúng ta phải theo luật, và luật đã chỉ rõ, rằng những ai có tên bắn ra từ chiếc Cốc Lửa sẽ phải đọ tài trong cuộc đấu."

"Đúng, ông Barty đây là thuộc sách luật làu làu!" ông Bagman vừa nói vừa cười rạng rỡ, quay lại với ông Karkaroff và bà Maxime, như thể vấn đề thế là đã khép lại. Nhưng ông Karkaroff nói: "Tôi yêu cầu được đăng ký lại lần nữa đám học trò còn lại của tôi."

Giờ thì ông đã quăng bỏ giọng nói trơn nhờn cũng nụ cười mỉm của mình đi. Quả thực, gương mặt ông trở nên thậm xấu: "Các vị phải dựng chiếc Cốc Lửa lần nữa, và tụi tôi sẽ tiếp tục bỏ thêm tên vào, cho tới khi mỗi trường đều có hai quán quân. Như vậy mới công bằng, thưa ông Dumbledore!"

Ông Bagman gạt đi: "Nhưng ông Karkaroff ơi, không làm vậy được đâu! chiếc Cốc Lửa đã tắt ngúm rồi, và nó sẽ không cháy lại nữa từ đây cho tới khi bắt đầu cuộc Thi đấu kế..."

"... mà cuộc đó chắc chắn trường Durmstrang sẽ không tham đấu!" Ông Karkaroff bùng nổ. "Sau tất cả những hội họp, những đàm phán rồi thỏa thuận, tôi đã hơi nghi ngờ rằng một chuyện kiểu này sẽ xảy ra! Giờ thì tôi muốn rời khỏi đây lắm rồi đây!"

"Đừng có hù, Karkaroff." một giọng gầm gừ vang lên gần cửa ra vào. "Ông không thể bỏ quán quân của mình lại. Anh ta phải thi đấu. Tất cả đều phải đấu. Như ông Dumbledore đã nói đó, một hợp đồng pháp thuật ràng buộc Thuận lợi chứ hả?"

Moody giả vừa bước vào phòng. Ông ta khập khiễng tiến về phía lò sưởi, và mỗi lần cất bước bàn chân phải thì lại có một tiếng "cạch" kèm theo. Karkaroff nói: "Thuận lợi? Tôi e rằng tôi không hiểu ông, ông Moody."

Moody nói lặng lẽ: "Không hiểu à? Rất đơn giản mà Karkaroff. Có kẻ nào đó đã bỏ tên của Potter vào trong cái cốc, biết rằng nếu cái cốc nhả cái tên thằng bé ra thì nó sẽ phải thi đấu."

Bà Maxime kêu lên: "Thế là rỏ nhé, có kẻ đã muốn trường Ogwarts phãi được gấp đôi người ta."

Karkaroff gập mình trước bà ta: "Tôi hoàn toàn đồng ý, thưa bà Maxime. Tôi sẽ gửi kiến nghị lên Bộ Pháp Thuật và Hiệp hội phù thủy Quốc tế..."

Moody giả gầm lên: "Nếu có ai đó có lý do để mà kiến nghị, thì đó chính là Potter. Nhưng... thực tức cười... tôi không nghe trò ấy kêu ca tới một lời..."

Fleur Delacour giậm chân, bùng nổ: "Tại sao nó phãi kiến nghị chớ? Nó có dịp đễ mà đua tài, phãi không? Trong khi tụi tôi cứ phập phồng coi có được choọng không hết tuần này qua tuần khác! Danh dự cho trường, rồi một ngàn Galleons tiền thưỡng – đầy là cái dịp bao nhiêu đứa sẳn lòng chịu chết để được mà!"

"Có thể có kẻ đã hy vọng Potter cũng sẵn lòng chịu chết." Moody rít qua kẽ răng.

Harry – cậu bé tâm điểm của vụ lùm xùm – đang ngáp dài ngáp ngắn. Cuộc tranh cãi vớ vẩn tốn thời gian này làm cậu buồn ngủ không chịu nổi, ai nấy cũng có mục đích riêng của mình, đâu có người nào thật lòng quan tâm đến an toàn của thằng bé mười bốn tuổi bất đắc dĩ bị kéo vô cuộc đấu?

Cậu cúi đầu nhìn những ngón tay mình, mặt cậu trắng bợt vì vẫn còn mệt mỏi, nhưng ai nấy đều tưởng Harry đang phát hoảng lên. Merlin biết ra thật cậu đang thèm cái giường mềm mại ở kí túc xá Gryffindor cỡ nào. Ủa nói tới đâu rồi ấy nhỉ?

Trong lúc Harry thả thả bay mất hồn thì rút cuộc họ cũng bàn bạc xong xuôi, Crouch tuyên bố thời gian và quy tắc trận đấu, sau đó cuộc cãi cọ ầm ĩ hạ màn.

"Harry, Cerdic, thầy đề nghị hai con đi ngủ đi." Cụ Dumbledore vừa nói vừa cười với cả hai đứa nó: "Thầy chắc nhà Gryffindor và nhà Hufflepuff đang đợi để chúc mừng các con, và thật là xấu hổ nếu tước mất của họ cái lý do tuyệt vời để mà được dịp quậy om sòm."

Harry nhìn Cerdic, anh này gật đầu, và tụi nó cùng đi ra.

Đại sảnh giờ vắng lặng. Mấy cây nến chảy leo lét làm cho những nụ cười lởm chởm của đám bí ngô thành lập lòe, kỳ dị.

Cerdic nói với một nụ cười nhẹ: "Vậy là... tụi mình phải chọi nhau lần nữa!" Vào năm 2 Harry một trận chiến nổi danh, tuy rằng cậu nhỏ tuổi nhưng năng lực xuất chúng, chưa kể hồi năm 3 còn phóng một thần chú Thần Hộ Mệnh hoàn hảo, Cedric rất áp lực.

"Chắc vậy rồi..." Harry ngáp liên miên, cậu xoa đôi mắt mịt mờ, không chừng bây giờ kê cái gối vô là Harry lật ngang mà ngủ luôn được.

Khi ra tới Tiền sảnh – chỉ còn thắp có những cây đuốc thay thế cho chiếc Cốc Lửa, Cerdic nói: "Nào..., nói anh nghe nào... Em bỏ tên em vô cách nào vậy?"

"Em không bỏ." Harry nói: "Anh nghe thầy Moody nói rồi, anh không tin cũng không sao." Harry quay đầu leo lên cầu thang: "Hẹn gặp lại."

"À... vậy... Gặp lại sau, Harry." Cerdic nói với theo, giọng ngập ngừng.

Harry mơ mơ màng màng bò lên lầu, giật mình thấy mình đã đứng trước mặt bà Béo hồi nào không hay. Bà Béo không ở trong khung một mình. Cả chục 'người', nam nữ già trẻ, bu lại một đống trong bức họa của Bà Béo, họ nhìn xuống Harry với một vẻ tò mò.

'Người' trong bức họa chen nhau nói: "Tin tức đã lan khắp trường, Ngài được tuyển làm dũng sĩ, Hogwarts nhất định sẽ giựt giải quán quân!" Harry sờ cái trán, vô lực gật đầu.

Harry nói: "Phiền bà mở cửa cho tôi." Bây giờ cậu không cần phải nhớ mật khẩu Nhà nữa, vì Bà Béo sẽ luôn mở cửa cho người thừa kế Gryffindor.

Tiếng ồn đến vỡ tai khi bức chân dung mở ra sém nữa hất văng Harry trở lại. Kế theo là cậu nhận thấy mình bị giật mạnh vào bên trong phòng sinh hoạt chung bởi khoảng hai tá bàn tay, tiếp đến là đứng trước mặt toàn thể bọn nhà Gryffindor, chúng đang la hét, vỗ tay, và huýt gió ầm ĩ.

"Đáng lẽ em phải cho tụi này hay là em đăng ký chứ!" Fred rống lên, trông nó nửa giận dỗi, nửa cảm phục.

George gầm lên: "Làm sao em làm được mà không bị mọc râu hả? Cực kỳ thông minh!"

"Em không báo danh, em muốn đi ngủ, em thật sự rất mệt." Harry vô lực giãy giụa một chút, tiếc là đâu có ai thèm nghe cậu nói, tụi nhỏ huýt gió và gào thét ầm ĩ điếc tai.

Nhưng Angelina đã nhào tới: "Ôi, nếu đó không phải là chị, thì ít nhất cũng là một đứa Gryffindor..."

"Có đồ ăn nè, Harry, tới đây ăn nè..."

"Không, tôi muốn đi ngủ..."

"Cậu ấy còn bệnh, mấy bạn đừng có vậy nữa!" Hermione gắt lên, cuối cùng tụi trẻ Gryffindor cũng buông Harry ra, sau đó tụi nó ngạc nhiên phát hiện mặt cậu trắng bệch như hồn ma Hogwarts, ý là trắng thành màu ngọc trai bợt bạt như Nick luôn.

Có đứa trợn mắt hỏi: "Ủa, sao vậy?"

Harry phân bua: "Không sao hết, nhưng tôi phải đi nghỉ, xin lỗi..." Cậu mơ hồ vào phòng ngủ, thấy Ron đang nằm trên giường, trong phòng ngủ trống trơn, vẫn còn mặc đồ cẩn thận. Ron ngẩng lên nhìn Harry đang đóng sầm cánh cửa lại. Đầu Harry kêu rền như có người đánh trống trong đó, cậu móc một lọ thuốc bổ sung thể lực trong tủ ra uống, một ngày uống ba bình đã là quá đát rồi!

Cái đầu mơ hồ của Harry chỉ kịp nghĩ tới việc uống thêm một lọ thuốc ngủ ngon, rồi cậu ngã bùm xuống giường, hoàn toàn mất ý thức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net