Chap 39 P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đôi mắt đen của thầy quắc lên: "Trò có biết là Hươu Tuyết có phép mê hoặc tinh thần phù thủy không hả? Bỏ nó liền!"

Lúc này thằng Malfoy đã bắt đầu nhún nhảy lấy đà phóng tới chỗ Harry. Oái, hóa ra là lúc mơ ngủ cậu làm bậy làm bạ, Hươu Harry hết hồn giải phép thuật ngay. Thằng Malfoy mơ màng tỉnh táo lại trong tư thế chuẩn bị nhảy xuống hồ bơi. Hiển nhiên là nó quên béng đi tại sao mình lại đến tìm Viện trưởng, mặt nó vẫn đỏ ké, nó đứng bật thẳng dậy, khóe mắt nhìn thấy tí nhúm lông trắng lộ ra dưới cái bàn, rồi nó bối rối tông cửa xông thẳng ra ngoài.

Không khí trong hầm nhất thời an tĩnh, Harry run lập cập như mới có người nhét một vốc tuyết vô áo giữa trời mùa đông, dưới ánh mắt hung dữ của Snape, cậu lắp bắp: "Con... Con..." tiếc là Hươu Harry quên mất mình đang nói tiếng động vật, đối phương không hiểu.

Thấy lão dơi già vẫn nhìn cậu chằm chằm, trái tim trong ngực Hươu Harry đập bịch bịch, cậu sợ sệt kêu to một tiếng, cậu chống chân trước lên ngực thầy, vươn mình lên cọ cọ cằm Snape... Sau đó, cậu bị Snape lột ra.

Snape hung hăng vò nhúm lông vàng kim trên đầu hươu tuyết, mắng: "Đồ ngu ngốc!" rồi bồng theo cậu vào phòng Độc Dược xem món thuốc đang nấu thế nào. Hươu Harry tủi thân nằm im re trên khuỷu tay cho Snape xoa nắn thoải mái.

Chẳng mấy chốc mà đã tới giờ Cấm, Snape vứt con hươu tuyết ra khỏi hầm, cảnh cáo một câu thiệt hung dữ là đừng hòng lang thang đi chơi đêm, rồi tịch thu hết bửu bối lượn đêm của cậu.

Hai ngày cuối tuần, Harry ở lì trong Phòng Yêu Cầu với tâm trạng hết sức hoang mang, rầu rĩ. Cậu ảo não nhứt là không biết mình lộ đuôi hồi nào, nhưng hình như lão dơi già không giận lắm, không lẽ thầy thích lông xù sao? Cậu có nên biến thành con hươu đi nhõng nhẽo... Ọe! Kinh khủng quá...

Qua tuần mới, cấp độ nôn nao cho buổi dạ vũ tăng thêm gấp bội, đâu đâu cũng có những đứa mặt mày đỏ gay cố lấy can đảm mời một anh chàng/cô nàng cùng đi dạ vũ Giáng Sinh. Đứa nào đã có rồi thì xúm xính chuẩn bị quần áo đẹp, giày, trang sức và kẹp tóc. Chủ đề của tụi học trò cả ngày lẫn đêm không gì khác hơn là làm sao để trông thật xinh đẹp và nổi bật trong ngày hội ấy.

Harry cũng được vô số các cô gái đến từ mọi Nhà dòm lom lom. Sau khi được cậu (sung sướng) báo rằng mình đã có bạn nhảy, cô bé Hermione vô tội đột nhiên bị toàn thể các cô gái yêu thích Harry nhắm đến. Nhưng được cái là Hermione cũng không giận, cô sư tử chỉ có một yêu cầu duy nhứt, Harry phải khai thiệt ra là cậu đã mời ai.

Đương nhiên Harry đâu khuất phục như thế, cậu lựa chọn cách hối lộ cho qua: "Quà Giáng Sinh của bồ mình đã chuẩn bị xong rồi nè, đảm bảo làm bồ thành Ngôi Sao tỏa sáng trong vũ hội."

Mỗi ngày trôi qua của tuần cuối cùng học kỳ I trở nên càng lúc càng náo nhiệt. Chuyện đồn đại về buổi Dạ vũ rùm beng khắp nơi, thí dụ như tin đồn là cụ Dumbledore đã mua tám trăm thùng rượu mật ong ủ nóng của bà Rosemerta. Rồi có lẽ là cụ còn mướn ban nhạc Quái Tỷ Muội về biểu diễn.

Harry không tham gia vào náo nhiệt này, cậu khiêm tốn làm một cậu học trò ngoan, cho dù bây giờ cậu là tiêu điểm của toàn trường (vì đứng đầu trong màn Vượt Rồng khủng bố), lũ học sinh càng thích mê và giáo viên càng quý mến Harry hơn.

Một số giáo sư, như giáo sư Flitwick chẳng hạn, đành phải đầu hàng khi thấy không thể nhồi nhét gì được vô đầu lũ học trò khi mà rõ ràng, đầu óc chúng chẳng biết để ở đâu. Giáo sư đành cho phép tụi nó bày trò chơi trong buổi học của ông vào ngày thứ tư, và dành phần lớn thì giờ của ông trong buổi học đó để nói chuyện với Harry về cái bùa Triệu Tập tuyệt hảo mà Harry đã ứng dụng khi thực hiện bài thi đầu tiên của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật.

Một số giáo sư khác thì không được hào phóng như vậy. Thí dụ như giáo sư Binns thì không có gì có thể ảnh hưởng đến ông khiến ông ngừng cày xới các điểm ghi chú của mình về cuộc nổi loạn của Yêu tinh. Bởi vì giáo sư Binns chưa bao giờ chịu để cho cái chết của ông ngáng trở việc dạy học, nên bọn học trò cho là một sự kiện nhỏ như Dạ vũ đêm Giáng sinh chắc cũng không thể khiến ông ngừng dạy được. Và thật là đáng ngạc nhiên khi ông có thể làm cho những cuộc nổi loạn dữ dội và đãm máu của lũ Yêu tinh nghe ra cũng chán phèo như câu chuyện đít vạc của Percy. Giáo sư McGonagall và giáo sư Moody cũng bắt tụi trẻ học cho đến giây cuối cùng của tiết học. Và dĩ nhiên trong giờ học của giáo sư Snape thì đừng hòng trông mong chơi bời gì hết. Giáo sư nhìn quanh đám học trò một cách khó chịu, thông báo cho tụi nó biết là anh sẽ kiểm tra tụi nó về thuốc giải độc trừ tà trong suốt buổi học cuối của học kỳ.

Học trò cả bảy năm học đều phải làm bài kiểm tra ngay trước khi kì nghỉ diễn ra, đứa nào cũng trông nhấp nhổm như có cả tấn thuốc nổ dưới đít. Đặc biệt là Ron, nó bực bội thì thầm với Harry là sao cậu có thể bỏ lại nó mà có bạn nhảy một mình. Sau đó Ron lãnh đủ hậu quả cho chuyện dám xì xầm trong lớp khi Snape đập nguyên cuốn sách vô đầu nó. Nhưng Ron là một đứa mau quên, đặc biệt là khi tới giờ nó vẫn chưa có lấy một ai làm bạn nhảy và chắc là tương lai không xa phải đứng một mình như một thằng bé ngu si trong bộ lễ phục màu tía xấu hoắc. Đợi Snape qua chỗ khác, nó lại bắt đầu rầm rì.

"Mình thấy bồ có thể mời Hermione đó!" Harry nhỏ giọng đề nghị. Ron đỏ mặt, nó lắp bà lắp bắp rồi kích động nói chuyện một cách rất tréo ngoe, làm Hermione tức giận bỏ đi. Harry đỡ trán cười khổ vì mối quan hệ của hai đứa bạn.

Ron lẩm bẩm: "Giả bộ thôi! Chẳng qua là cô nàng đang nói xạo... Ý mình là ai sẽ mời Hermione chứ?"

Harry đáp có lệ: "Bồ thấy sao thì là vậy đi..." Cậu cặm cụi viết đáp án câu trắc nghiệm cuối cùng. Ngay lúc lão dơi già sắp đập hai đứa, cậu quay phắt lại để nộp bài kiểm tra, mặt dày cười toe toét với thầy, đổi lại một cái trừng mắt tức giận. Harry lập tức vứt bỏ bạn tốt còn đang đau khổ vò tóc suy nghĩ, chuồn lẹ ra Đại Sảnh Đường.

Sau buổi cơm chiều, hươu con lại lần nữa đột nhập vào hầm. Khi Snape đang sửa bài kiểm tra hồi sáng, cậu nhảy tót lên đùi thầy nằm sưởi lông.

Lão dơi già đột nhiên mở miệng: "Tăng thêm hoa Susan đen thì ta hiểu, thế vì sao lại chọn vỏ bọ cánh cứng thay cho hoa Mourriri và Casearia?"

Lỗ tai Harry run run, cậu mở mắt ngồi dậy thì phát hiện thầy đang sửa tới bài thi của cậu.

Món thuốc giải độc Harry viết trong đó dùng để giải độc rắn. Từ sau cái chết của Snape, Harry luôn bị ám ảnh nghiêm trọng về rắn. Sau này cậu luôn lưu ý phương pháp giải độc loài sinh vật này. Tài năng thì không xuất sắc bao nhiêu, vì không có nước mắt Phượng hoàng, chỉ tăng được hiệu quả cầm máu giảm đau, chủ yếu là ngăn chặn kềm hãm sự khuếch tán nọc rắn.

Snape đã chết vì độc con Nagini và mất máu quá nhiều, tất cả linh cảm Độc Dược đời này của Harry đều cống hiến hết cho món thuốc giải độc rắn.

"Bởi vì..." Harry kêu lên một tiếng, phát hiện mình lại nói tiếng hươu, cậu bối rối dùng móng guốc quẹt lên đùi Snape ra hiệu, chẳng những không có hiệu quả gì mà còn để lại một dấu bụi trên áo chùng đen của thầy.

Snape cầm chân trước cậu lên, nạt: "Trò biến thành con hươu thì đầu trò cũng teo lại rồi sao?"

Thấy Hươu Harry im re, anh tiếp tục nói: "Đổ máu có thể làm loãng bớt nọc độc trong máu, cầm máu không nhất định là tốt." Nhìn con hươu chuẩn bị vươn chân ra vẽ, Snape nhịn không nổi nhéo tai cậu: "Biến thành người nói chuyện cho đàng hoàng!"

"Thầy đâu có muốn nói chuyện đàng hoàng với hình người của con đâu..." Hiển nhiên Harry đâu có dại gì mà nghe theo lão dơi già. Cậu nghĩ nghĩ rồi vươn móng guốc nhỏ chỉ vào những từ trong sách để ghép thành câu: "Hiệu quả khép vết thương của hoa Mourriri không mạnh, vỏ bọ cánh cứng giúp giảm tốc độ khuếch tán nọc rắn, bỏ thêm Sỏi Dê phụ trợ hiệu quả nhanh hơn Casearia. Nhưng thuốc này có một khuyết điểm, hoa Susan đen có gây buồn ngủ, ăn vô không đau nữa nhưng lại ngủ mê mệt. Con chưa tìm được cách khác."

Lão dơi già suy nghĩ một chút rồi trả lời cậu: "Có thể thử dùng phấn hoa xem sao, đổi nguyên cây thành phấn hoa." Đây là một thực nghiệm của anh dạo gần đây. Harry bèn liếm tay Snape tỏ ý cảm ơn.

Tối nay Harry về hơi muộn, bỏ lỡ màn Ron mời Fleur tham gia dạ vũ, nhưng vẫn nghe thấy cuộc tranh chấp giữa Ron và Hermione, thật là một tin đáng buồn, Harry lần lượt khuyên cả hai đứa nhưng không có tác dụng gì sất, chỉ có thể kệ. May là ít nhất Ron vẫn mời được Parvati làm bạn nhảy, cũng phần nào khiến Harry đỡ lo.

Đó là một kỳ nghỉ Giáng Sinh náo nhiệt nhất từ xưa tới nay của Hogwarts, gần như từ năm tư trở lên không có đứa nào về nhà. Tháp Gryffindor trong suốt học kỳ chưa bao giờ đông đúc như bây giờ, đã vậy còn có vẻ như hơi bị co lại, khi cư dân trong đó quá om sòm lộn xộn hơn thường. Fred và George đã trúng mánh lớn với món Hoàng Yến của tụi nó, và trong vòng hai ngày đầu của kỳ nghỉ, chỗ nào trong lâu đài cũng thấy thiên hạ nổ ra thành chim. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc tất cả dân Gryffindor đều đã học được cách nghiên cứu thức ăn do người khác mời một cách rất ư kỹ lưỡng, để coi có bánh kem Hoàng Yến giấu ở chính giữa bánh không. George giãi bày tâm sự riêng với Harry rằng nó và Fred đang thực hiện một việc nhằm phát triển cái gì đó. Harry vừa tò mò và cũng hơi lo lắng là phi vụ giòn giã của hai đứa nó có thể làm nổ banh Hogwarts hay không.

Ăn xong bữa trưa, Harry và Ron lang thang đi dạo khắp nơi rồi gặp thằng Malfoy nghênh nghênh cái cằm chặn đường.

Ron vẫn còn canh cánh trong lòng vụ Malfoy suýt cướp mất bạn tốt của nó, nổi khùng mắng: "Nhấc cái mông ra khỏi đường đi của tụi tao, đồ chim công xấc láo!"

Malfoy nhìn Ron như nhìn một cục sình: "Tao cũng đâu có thèm kiếm thằng nghèo kiết như mày."

Harry thở dài, kéo Malfoy đang sừng cộ qua một bên, hỏi: "Mày tìm tao chi?"

Thằng đầu bạch kim hỏi ngay: "Bạn nhảy mày là ai, Potter? Không lẽ là con nhỏ Granger hả?" Malfoy nhăn mặt như rất không vừa lòng suy đoán của mình.

Harry trợn mắt lên dòm nó: "Không lẽ mày bị Rita Skeeter tẩy não rồi hả? Sao mày nhiều chuyện vậy?"

"Tao tò mò chút thôi, sao mày nóng nảy thế..." Thấy Harry rõ là không vui, Malfoy lẩm bẩm một câu rồi lẩn đi mất.

Vào ngày Giáng sinh, Harry thức giấc rất đột ngột. Đập vô mắt đầu tiên là hai con mắt lồ lộ màu xanh lá như hai trái banh tennis – Dobby. Harry bèn tặng nó món quà Giáng Sinh là một chuỗi vớ thắt nút – bảy đôi, để nó thay phiên mà mặc các ngày trong tuần. Dobby òa khóc trong hạnh phúc, nó vừa nấc vừa nói lời cảm ơn với Harry: "Vớ là thứ trang phục mà Dobby rất khoái, khoái nhất đó, thưa cậu! Harry Potter thật tử tế với Dobby, Dobby không biết làm thế nào để cảm ơn..."

Ron ngồi trên giường mình nhe răng cười với nó. Chung quanh Ron đầy những giấy gói quà vừa được tháo ra và bày bừa bộn: "Dobby này, nói cho bạn biết cái này... đây, phần của bạn... bạn cứ lấy hai cái này, và bạn cứ trộn lẫn chúng với nhau cho hợp. Còn đây là cái áo len của bạn luôn."

Ron thảy cho Dobby một đôi vớ màu tím mà nó vừa tháo ở giấy gói quà ra, và cả cái áo len do bà Weasley đan tay và gởi cho cậu con trai út. Dobby mừng quá sức tưởng tượng. Nước mắt Dobby lại trào ra khóe mắt, nó cúi mình thật thấp để tạ ơn Ron và thét lên the thé: "Thưa cậu, cậu tử tế quá! Dobby biết là cậu thế nào cũng trở thành một pháp sư vĩ đại, bởi vì cậu là người bạn vĩ đại nhất của Harry Potter, nhưng Dobby đã không dè cậu còn có một tâm hồn vĩ đại, hào phóng, vị tha..." Hai tai Ron nóng đỏ lên vì sung sướng, nó cười khà khà với con gia tinh.

Ron vừa mở tới món quà của Harry tặng nó: một cái nón của cổ động viên đội Chudley Cannon. Ron đội ngay nón lên đầu, mớ tóc đỏ bù xù của nó có vẻ bất mãn với cái nón lắm. Ron thốt lên: "Tuyệt cú mèo!"

Bấy giờ Dobby mới đưa cho Harry một cái gói nhỏ, mở gói ra thì thấy... vớ. Con yêu lùn sung sướng nói: "Thưa cậu, Dobby tự làm ra để tặng cậu đó. Dobby đã tự mua len bằng đồng lương của mình đó, thưa cậu."

Chiếc vớ trái màu đỏ chót và có hình chổi thần trên vớ, còn chiếc vớ phải thì màu xanh lá cây và có mẫu hình trái banh vàng Snitch.

Harry cười mỉm chi: "À, cám ơn Dobby nhiều lắm nha." Harry mang hai chiếc vớ đó vô chân khiến ắt của con yêu lùn lại ràn rụa niềm hạnh phúc. Rồi nó tạm biệt hai đứa và biến mất về bếp để tham gia tổ chức tiệc Giáng Sinh.

Harry khui hết đám quà Giáng Sinh còn lại. Hermione tặng cho Harry một cuốn sách có tựa là Những Đội Quidditch của anh và Ái Nhĩ Lan. Ron thì tặng cậu một bao đầy nhóc Bom-phân; chú Sirius thì tặng một con dao nhíp có kèm theo các thứ linh tinh có thể mở bất cứ khóa nào và tháo bất cứ nút thắt nào. Và bác Hagrid thì tặng Harry một hộp kẹo bự chảng trong đó có cả thứ kẹo: kẹo đủ mùi vị của hiệu Bertie Bott, sôcôla ếch nhái, kẹo thổi xịn nhất của hiệu Drooble, và kẹo Ong xì xèo. Và dĩ nhiên cũng có một gói quà quen thuộc của bà Weasley trong đó có một cái áo len (màu xanh với hình con rồng trên áo, Harry đoán là anh Charlie đã kể cho bà Weasley nghe tất cả mọi chuyện về con rồng Đuôi-Gai Hungary), và một đống bánh nhân thịt băm cây nhà lá vườn của bà Weasley.

Tiếc là lục tung hết ra rồi vẫn không có món quà mình chờ mong, Harry không khỏi thở dài.

Harry và Ron gặp Hermione ở trong phòng sinh hoạt chung, Hermione hét lên một tiếng hạnh phúc rồi nhảy bổ vô người Harry ôm cậu thật chặt.

"Mình siêu siêu thích quà của bồ, Harry à!" Cô bé bày tỏ cảm giác hạnh phúc của mình bằng cách ré lên một câu.

Harry tặng cho Hermione một chai nước hoa tự chế, khác với nước hoa bình thường bán trên thị trường, loại nước hoa này hao hao giống Tình Dược, mỗi người sẽ ngửi ra một mùi hương khác nhau.

"Vừa rồi mình mới xịt lên khăn tay, mấy đứa phòng mình lập tức sôi trào, ai cũng nằng nặc hỏi cho được mình mua ở đâu... Mà mình đâu có dám nói, mình chạy mất, mình biết là bồ làm ra cái này không dễ." Trên đường ra Đại Sảnh Đường ăn sáng, Hermione nhỏ giọng nói, cô bé còn thậm thụt nhìn xung quanh chỉ sợ người ta biết: "Bồ cải tiến Tình Dược hả?"

Harry nhún vai, nghiêng đầu nhìn cô bé: "Bồ thấy nó có mê hoặc được ai không?"

Hermione nhe hàm răng đều boong của mình ra: "Không, mấy bạn chỉ nói mùi thơm thôi, mỗi người ngửi được một mùi khác. Lavender nói là mùi ca cao, Parvati nói là hoa hồng, Ginny nghĩ là mùi chanh, nhưng mình nghĩ đó là mùi cỏ xanh!"

"Thời điểm mình điều chế nó hoàn toàn không thêm mùi hương gì, nó chỉ là...ờm, bồ biết đó, giống như Độc Dược vậy. Mình không ngửi thấy mùi gì cả." Có lẽ vì Harry cho thêm một cọng lông vàng trên đầu mình vào khi nấu, lông hươu tuyết xuất xứ từ chính bản thân cậu nên cậu không ngửi thấy mùi gì. Nhưng cậu khá chắc là người khác sẽ ngửi thấy, vì Harry đã lấy ba đỡ đầu chó bự ra thí nghiệm rồi.

"Úi! Thế thì thật đáng tiếc!" Hermione vỗ vai cậu, cô bé thật sự rất thích nước hoa này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net