Chap 43 P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nghe một tiếng động dưới chân. Cậu ngó xuống và thấy con rắn Nagini khổng lồ trườn qua cỏ, rồi cuộn mình quanh tấm bia mà cậu đang bị cột dính vào. Tiếng thở khò khè gấp gáp của Đuôi Trùn lại vang lên. Hình như gã đang cố đẩy cái vật gì nặng nề trên mặt đất. Rồi gã xuất hiện trong tầm nhìn của Harry, gã hì hục đẩy một cái vạc bằng đá tới chân mộ. Trong vạc đầy chất lỏng ộp oạp, bự chảng đủ để một người lớn hết cỡ ngồi bên trong.

Cái vật ở trong cái bọc khăn áo trên mặt đất lại càng có vẻ kích động, cáu kỉnh hơn, như thể nó đang cố chui ra. Bấy giờ Đuôi Trùn đang lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép. Chợt lửa phụt cháy lên từ bên dưới cái vạc. Con rắn khổng lồ trườn đi mất trong bóng tối.

Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng của Đuôi Trùn đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn. Cái bọc giục bằng một giọng sắc lạnh: "Mau lên!"

Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.

"Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ."

"Vậy thì..." Giọng nói vang lên sắc lạnh.

Đuôi Trùn kéo mở cái gói khăn áo trên mặt đất, để lộ ra cái bên trong. Trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, và mù – nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp. Voldermort có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó – bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.

Thật gớm guốc!

Trong lòng Harry giễu cợt.

Đuôi Trùn thả đứa bé Voldermort vô trong vạc; một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước. Harry nghe một tiếng động nhỏ khi cái cơ thể yếu ớt đó chạm vào đáy vạc. Giống hệt như nấu một cục thịt ôi thiu. Món xúp gây ám ảnh nhất thế gian!

Đuôi Trùn đang nói. Giọng của gã run rẩy; hình như gã sợ khiếp vía. Gã giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm: "Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!"

Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Harry ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Đuôi Trùn và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.

Và bây giờ Đuôi Trùn đang rên rỉ khóc. Gã rút từ trong áo choàng ra một con dao găn mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Gã vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào: "Thịt... của kẻ bầy tôi... tự nguyện dâng cho... Chủ nhân... người sẽ hồi sinh."

Gã xòe bàn tay phải ra trước mặt - bàn tay thiếu một ngón. Tay trái của gã nắm chặt con dao găm và vung lên.

Tiếng thét của gã vang thấu trời. Đôi mắt xanh lá của Harry chăm chú nhìn gã, không có vẻ gì rụt rè sợ hãi. Cậu rũ trán để tóc mái che bớt mỉa mai trong mắt, để mình trông đáng thương, yếu ớt, bất lực hơn. Nhưng Đuôi Trùn lại không để ý cậu là mấy, gã đang bận chật vật trong cơn đau lịm của mình.

Cậu nghe tiếng rớt phịch xuống đất của một thứ nằng nặng, nghe tiếng Đuôi Trùn thở hổn hển vì đau, rồi là một tiếng tõm thiệt lớn, cánh tay gã bị thả vô vạc.

Đuôi Trùn khập khiễng đến trước mặt Harry, gã thở hổn hển nói không thành câu vì đau đớn: "M... máu kẻ thù... lấy bằng sức mạnh... mi sẽ... hồi sinh kẻ thù."

Con dao bằng bạc sáng choang run lên trong bàn tay còn lại của Đuôi Trùn. Gã đâm nó vào cánh tay Harry, rạch nát áo chùng của cậu. Rồi Đuôi Trùn, vẫn còn thở hổn hển vì đau, mò mẫm trong túi áo lấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của cậu để hứng lấy dòng máu đang chảy ròng ròng.

Gã lảo đảo quay lại bên cái vạc và đổ máu của Harry vào trong. Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Xong việc, Đuôi Trùn quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, rên rỉ và thổn thức.

Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm.

Bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồng hơi trắng dầy đặc cuòn cuộn bốc lên từ cái vạc. Harry không còn nhìn thấy rõ ràng việc gì đang xảy ra nữa. Nhưng trong lòng cậu vẫn hết sức bình tĩnh. Thời khắc đó, đến rồi.

Và rồi, qua làn sương mù trước mặt, Harry thấy bóng một người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên...

Chúa Tể Hắc Ám đã trở lại.

"Khoác áo cho ta!"

Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương, và Đuôi Trùn, vừa thổn thức vừa rên rỉ, vẫn còn ôm cánh tay cụt, bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứng dậy, nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng lên trên đầu chủ của gã.

Gã đàn ông gầy ốm đó bước ra khỏi vạc, nhìn chằm chằm vào Harry... Trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi...

Harry đã từng bị gương mặt rắn nầy ám ảnh trong giấc mơ suốt những tháng năm bước chân vào giới Phù Thuỷ. Có lẽ cậu từng ghê tởn nó, bị ám bởi nó, nhưng cậu chưa từng sợ hãi nó. Ban đầu là vì chưa hiểu rõ, sau đó là vì nỗi căm hờn khi biết ba má mất dưới tay gã ta. Sau đó nữa, là niềm khát sống và đau thương rực cháy, khi những người yêu quí bị gã mặt rắn vùi thây vào phần mộ. Harry Potter - lời tiên tri chú định là kẻ thù của Trùm Hắc Ám Voldermort.

Trong đầu Harry chật ních những lời mỉa mai mà cậu dành cho kẻ thù định mệnh. Chúa Tể Hắc Ám - nỗi kinh hoàng không thể gọi tên của phù thuỷ nước Anh - thật sự quá! xấu! xí!

Voldemort không thèm nhìn Harry nữa và bắt đầu kiểm tra thân xác của hắn. Hai bàn tay của hắn giống như những con nhện to bè nhợt nhạt; mấy ngón tay trắng bệch dài ngoằng đang xoa vuốt ngực, cánh tay và bộ mặt của hắn; đôi mắt hắn đỏ ngầu, đồng tử giống như một khe hở, từa tựa mắt mèo, lóe sáng hơn trong bóng tối. Hắn giơ tay lên, thử co duỗi mấy ngón tay, vẻ mặt hắn hả hê sung sướng vô cùng. Hắn không thèm chú ý một chút xíu nào tới Đuôi Trùn đang quằn quại chảy máu trên mặt đất; cũng không bận tâm đến con rắn bự đang trườn vào tầm nhìn của Harry rồi lại quấn mình quanh tấm bia mà Harry bị trói vào. Con rắn rít lên khè khè. Voldemort luồn một bàn tay với những ngón dài dị thường đó vào sâu trong túi áo và rút ra một cây đũa phép. Hắn cũng vuốt ve cây đũa phép một cách dịu dàng, rồi giơ nó lên, chĩa nó vào Đuôi Trùn. Tên này chợt bị nhấc lên khỏi mặt đất và quăng vào tấm bia mộ, chỗ Harry đang bị trói. Hắn rớt xuống chân mộ và nằm đó, co rúm lại và khóc lóc. Voldemort hướng đôi mắt đỏ ké về phía Harry, cất lên một tràng cười the thé, lạnh lùng và ảm đạm.

Bộ áo chùng của Đuôi Trùn giờ đây bê bết máu, vì hắn quấn cánh tay cụt vô trong đó. Gã thổn thức uất nghẹn: "Thưa ngài... Chủ nhân của tôi... Ngài đã hứa... Ngài đã hứa là..."

Voldemort lơ đễnh nói: "Giờ tay mi ra."

"Ôi, thưa chủ nhân... Cám ơn ngài, thưa chủ nhân..."

Gã giơ cánh tay cụt đang chảy máu ra, nhưng Voldemort lại bật cười: "Tay kia, Đuôi Trùn ạ!"

"Thưa Ngài, xin ngài... làm ơn..."

Voldemort cúi xuống và kéo cánh tay trái của Đuôi Trùn ra; hắn vạch tay áo của tấm áo chùng Đuôi Trùn đang mặc lên quá cùi chỏ, một vết chàm xăm màu đỏ rực sặc sỡ xuất hiện - Đó là một cái đầu lâu có hình một con rắn thò ra từ hốc miệng - Dấu hiệu Hắc ám. Voldemort xem xét dấu hiệu đó tỉ mỉ, bất kể đến tiếng khóc không thể kiềm chế được của Đuôi Trùn.

Hắn nói nhỏ: "Nó đã trở lại. Tất cả bọn chúng sẽ nhận thấy nó... và bây giờ, chúng ta sẽ xem... bây giờ chúng ta sẽ biết..."

Hắn ấn ngón tay trỏ trắng nhách dài sọc lên cái dấu hiệu trên cánh tay của Đuôi Trùn. Gã chuột thốt lên một tiếng tru thảm khốc. Voldemort rút ngón tay ra khỏi cái dấu hiệu trên cánh tay Đuôi Trùn, và Harry nhìn thấy nó đã hóa ra đen tuyền.

Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort, hắn đứng thẳng lưng lên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩ địa tối đen.

Hắn thì thầm, đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao: "Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó? Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà tránh xa?"

Hắn bắt đầu đi qua đi lại trước mặt Harry và Đuôi Trùn, con mắt luôn đảo quanh nghĩa địa. Khoảng chừng một phút sau, hắn lại ngó xuống Harry, một nụ cười tàn bạo làm méo xệch gương mặt như mặt rắn của hắn.

Hắn rít lên: "Harry Potter, mày đang đứng ngay trên mộ phần của người cha quá cố của tao. Một tên Muggle và một thằng ngu... rất giống bà má của mày. Nhưng mà cả hai cũng được việc đúng không? Má mày chết để bảo vệ đứa con trai là mày... còn tao thì giết cha tao, và xem lão chứng tỏ lão vẫn được việc như thế nào, khi chết rồi..."

Voldemort lại cười. Hắn đi qua đi lại, dáo dác nhìn quanh trong lúc bước, và con rắn tiếp tục cuộn tròn trên cỏ. "Mày thấy ngôi nhà đằng kia trên sườn đồi không, Potter? Cha tao từng sống ở đó. Má tao, một phù thủy sống trong ngôi làng này, đem lòng yêu lão. Nhưng lão đã bỏ rơi bà khi bà nói với hắn bà là ai... Lão tía tao không ưa pháp thuật... Lão bỏ rơi má tao, quay trở về với ba má lão trước cả khi tao ra đời, Potter à, và má tao đã chết khi sanh tao ra đời, bỏ tao lớn một mình trong cô nhi viện của bọn Muggle ... Nhưng tao đã thề là tao sẽ tìm được lão... Tao đã trả thù lão cho chính tao, lão đần đó đã đặt cho tao cái tên của lão... Tom Riddle."

Hắn vẫn bước qua bước lại, con mắt đỏ ké của hắn ngó từ nấm mộ này đến nấm mộ khác. Hắn lại lặng lẽ nói tiếp: "Nghe tao nói đây, hồi tưởng lại câu chuyện gia đình... Ủa, sao tao lại trở nên ủy mị... Nhưng nghe đây, Harry, gia đình thực sự của tao đang trở lại..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net