Chap 49 P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape đúng giờ tới đây theo yêu cầu của Dumbledore, còn các thành viên nhậm chức ở Bộ Phép Thuật vại vướng công chuyện mà đi trễ tập thể. Có thui thủi một mình đến, có tốp năm tốp ba kết bạn xuất hiện, tổng cộng có hai mươi mốt thành viên có mặt trong buổi họp hôm nay, không tính hai người bận quá mà xin nghỉ.

Ấy là chưa tính Dumbledore mới là người đi trễ nhứt, nhưng ông cụ cũng không sốt ruột vội vã gì. Khi xuất hiện ở bậu cửa, cụ ung dung gọi Harry đến, hai người đi trước trên lầu, chốc lát sau cụ Dumbledore một mình xuống lầu và chầm chậm đi vô phòng tiếp khách.

"Thưa cụ Dumbledore..." Thấy cụ xuất hiện, mọi người trong phòng lập tức chào hỏi, Dumbledore vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ khỏi đứng dậy. Hôm nay ông cụ nhìn... bự con hơn ngày thường, bụng cụ to kềnh lên như cái bụng bia lâu năm của mấy ông cụ say xỉn hay nằm chèm bẹp trong góc quán rượu. Tất nhiên là chuyện một người gầy teo như cụ Dumbledore có cái bụng bia sẽ làm người ta kinh ngạc lắm, đặc biệt là cái bụng cụ còn biết nhúc nhích...

Dumbledore cười tủm tỉm túm ra một con hươu dưới lớp áo chùng thùng thình, con hươu bé chút xíu, màu trắng tinh như tuyết, đôi mắt ướt nhẹp của nó chăm chú nhìn vô một góc, nơi có người đàn ông áo đen nào đó đang cứng mình.

Ông cụ kêu lên vui sướng: "Anh Severus này, lúc tôi đến đây tình cờ thấy nó đang đập cửa văn phòng anh đấy, để đề phòng nó phá hỏng cơ sở vật chất trường học tôi đành ôm nó tới cho anh thôi."

Dưới đôi kính nửa vầng trăng, đôi mắt cụ lấp lánh ý cười. Đằng sau chiếc bàn gỗ có hai người đàn ông cùng đen mặt khi nghe cụ nói.

Hươu con nhảy phốc ra khỏi người cụ, chạy băng băng trên bàn gỗ dọc và tông thẳng vào ngực Snape, hưng phấn dẫm lên cánh tay anh để cọ lên cằm anh. Nó bị lão dơi già chụp đầu đè xuống bèn kêu hai tiếng như tủi thân lắm, mắt xanh ướt nhẹp trông đến là đáng thương. Ai nấy trên bàn đều không nhịn được mà ngó trân trân cảnh tượng lạ lùng này. Vị ba đỡ đầu chó bự còn nghiến răng kèn kẹt, nếu Lupin ngồi cạnh không kịp thời đè lại có lẽ chú đã nhảy xổ lên giữa bàn để giựt lại con hươu nhỏ.

Dưới ánh mắt chờ mong của nó, Snape không kiên nhẫn xoa xoa đầu hươu một cái, nó mới hài lòng liếm tay anh rồi thành thật nằm trên đùi chờ được vuốt lông.

Một cô phù thủy có mái tóc hồng ngồi cạnh Moody la lên: "Chèn ơi, nó thấy thương quá!" Cô này là Nymphandora Tonks, một Biến Nhân trời sinh, mái tóc cô đổi màu theo cảm xúc. Màu hồng – nghĩa là cô phù thủy này đang cực kỳ yêu thích vật cưng của Snape.

Bên kia bàn, Sirius hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tức tối và pha lẫn ấm ức khi con đỡ đầu không chịu chạy tới chỗ mình, nhưng thành viên Hội Phượng Hoàng không để tâm mấy tới thái độ của chú, ai cũng biết chú và Snape ghét nhau tới cỡ nào.

Snape lại tỏ vẻ vừa lòng khi kẻ thù cũ khó chịu, hiếm khi anh ra vẻ thân mật với hươu con trước mặt nhiều người, một tay anh đỡ đầu cho nó dựa, một tay vuốt lông trên lưng nó. Tonks loáng thấy khóe miệng Snape cong nhẹ, cô phải dụi mắt lại để nhìn cho rõ hơn.

Ôi Merlin ơi, ổng biết cười kìa!

Gân xanh nổi bựt bựt trên trán Sirius, chú trợn mắt lên nhìn cái tay Snape đang đặt lên đầu hươu con, nhưng lại làm như không thấy vẻ mặt thả lỏng hạnh phúc của Harry. Chú cất tiếng: "Này..."

Cụ Dumbledore lập tức cắt ngang cuộc ẩu đả sắp sửa xảy ra: "E hèm... Các anh em, chị em có mặt ở đây, cảm ơn mọi người đã đến đây tham dự buổi họp này, đại khái nội dung thì mọi người đều nắm rõ cả rồi... Hôm nay chủ yếu là tôi sẽ trình bày kế hoạch và sắp xếp của tôi..."

Sau đó cụ Dumbledore trình bày ý tưởng của cụ, dưới sự đóng góp ý kiến của mọi người mà sửa chữa nó lại cho thực tế. Cụ nhắc nhở Thần Sáng chú ý một vài tình huống lạ thường, cũng nói cụ có nguồn tin tức xác đáng là Bộ Pháp Thuật có người của Voldermort trà trộn vào, cho nên ai đang đi làm tại đó phải hết sức cảnh giác đề phòng bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán.

Mặt khác cụ cũng yêu cầu tăng cường huấn luyện cho nhóm phù thủy nhỏ, cụ tỏ vẻ ai nấy đều phải đồng lòng dạy tụi trẻ cách bảo vệ mình. Cái không khí căng thẳng và đen tối khi cuộc chiến gần kề đang dần phá hủy đi thực tại bình yên và rõ là đoàn quân của Voldermort sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, kể cả già trẻ, lớn bé, có thuộc Hội chống đối lại hắn hay không. Trùm Hắc Ám sẵn sàng hủy diệt cả thẩy, nội chuyện kiếp trước hắn tấn công vào trường học là đủ hiểu.

"Chúng ta cần dạy chúng biết cách chống lại khi bị tấn công, tôi cho là mở một Hiệp hội Phòng thủ là cấp thiết..."

Khi cụ nói tới đoạn đó, bà Weasley sốt ruột thấy rõ, mái tóc nâu của bà ngúc ngoắc và đôi mắt bà trợn to, run rẩy, hai tay bà vỗ lên bàn và đứng lên. Tất cả mọi người im thin thít và nhìn chằm chằm vào bà. Bà nhấn nhá từng chữ: "Không đâu, thầy Dumbledore à, tụi nó còn quá nhỏ, tụi nó không được tham gia chiến dịch..."

Cụ Dumbledore nhìn sâu vào mắt bà Weasley, vẻ mặt cụ nghiêm trang: "Molly... Tôi biết chị lo lắng. Đúng là tụi trẻ vẫn còn đi học, vẫn chưa rời trường, nhưng chúng là tương lai của Giới Phép Thuật, là hy vọng của chúng ta. Cho nên chúng ta càng nên dạy dỗ chúng nó cách tự bảo vệ mình" Cụ thẳng thắn: "Để chúng có thể ...sống sót trong trận chiến sắp tới."

Đôi mắt xanh ngời của cụ Dumbledore quét quanh từng người đang ngồi ở dãy bàn, giọng nói của cụ chứa một lực lượng làm người ta không thể nào phản bác được: "Đương nhiên, tôi sẽ không cho tụi trẻ tham gia vào những nhiệm vụ nặng nề. Đây là trách nhiệm mà chúng ta cần gánh vác. Chị Molly này, mời chị ngồi xuống, tôi hiểu cả mà."

Bà Weasley thút thít khóc khi ông Weasley kéo tay bà ngồi xuống, nhưng bà không phản bác gì nữa, đôi mắt đỏ bừng nhìn cụ Dumbledore rồi quay sang cửa sổ, nơi đàn con bà đang đọc sách và nô đùa. Thằng bé Ron đang dán sát mặt nó vô tấm kiếng hòng nghe trộm được nội dung cuộc họp (dĩ nhiên là làm gì nghe được vì nhóm Thần Sáng đã ếm đầy bùa lên căn phòng), thấy má nhìn sang, nó hốt hoảng bật ngửa ra đằng sau.

Sirius rất tán thành ý kiến của cụ Dumbledore. Bà Weasley trông vẫn còn thấp thỏm nhưng đại bộ phận Thần Sáng đồng ý với cách nói của cụ, họ gật đầu với nhau và lấy Sirius làm chủ xị, bắt đầu thảo luận cách huấn luyện nhóm phù thủy nhỏ.

Snape vẫn giữ im lặng suốt buổi họp, hươu con cọ đầu vào tay anh. Hình như nó đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Snape, đôi mắt xanh biếc của nó tràn ngập khẩn cầu. Snape xoa đầu nó nhưng vẫn kiên trì giữ nguyên ý kiến của mình, anh sẽ bàn bạc với lão ong mật lại vấn đề để thằng bé tham dự vào nhiệm vụ của Hội. Nhưng kế hoạch huấn luyện thì đã được thảo luận xong tại chỗ, về phần sau này để tụi nhỏ tham gia vào phần nào thì cần thương lượng thêm.

Sau đó là tới chọn coi ai là người dạy học, dạy cái gì, chừng nào dạy... Ai nấy cũng đều có ý kiến riêng, hết người này tới người khác phát biểu, mà hơn cả là người nào cũng muốn được thành 'ông giáo, bà giáo', thế là thành nhặng xị hết cả lên thành thử cuộc họp kết thúc rất muộn.

Sau khi tuyên bố tan họp, bởi vì Dumbledore đã dặn trước nên Snape không lập tức rời đi. Chờ cụ Dumbledore dặn dò người khác xong xuôi, Snape mới theo cụ lên lầu, chú Sirius lên trước dẫn đường; những người khác không nghi ngờ gì cả, cho rằng bọn họ có nhiệm vụ khác.

Một đoạn đường không ai mở miệng nói nửa lời, thẳng đến khi đặt chân lên lầu bốn, cụ Dumbledore mới mở đầu cuộc trò chuyện.

"Anh Severus à, phiền anh xem qua cho cậu ấy." Ông cụ nói khi đặt chân vào căn phòng được ếm hàng tá bùa chú. Snape có thể cảm nhận được mình đi xuyên qua lớp bảo vệ dày cui, chặt chẽ, con ruồi cũng chui không lọt nếu chủ nhân chúng không cho phép anh vào.

Sirius tiến đến bên giường, lật cái chăn ra để lộ một người đàn ông gầy sọp, nhỏ thó nằm trên giường, làn da y nhợt nhạt như quỷ hút máu, đôi môi khô trắng nhợt, chiếc áo chùng đen khoác bên ngoài càng làm y thêm vẻ yếu ớt, gầy gò. Snape phải quan sát thật kỹ mới thấy được lồng ngực y khẽ rung động, hô hấp y mỏng manh và yếu đuối như vẻ ngoài của y vậy. Đây rõ ràng là một bệnh nhân mắc chứng rất nghiêm trọng.

Sirius càng thêm trầm mặc khi chú nắm tay y - người vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại suốt bấy lâu nay, như truyền thêm chút can đảm, rồi chú đứng dậy và tránh qua một bên.

Vì Regulus quá ốm o xanh xao nên Snape không nhận ra y ngay, đợi anh đến gần xem thử mới phát hiện đường nét khuôn mặt này quen quá, lại thêm thái độ của Sirius làm trong đầu anh vụt ra cái tên đã xa xôi từ đời nào.

Snape cau mày chất vấn: "Bộ mấy người điên rồi hả? Mấy người cứu y, Chúa Tể Hắc Ám sẽ phát hiện ngay!" Vừa nói, Snape vừa vén ống tay áo Regulus lên để chứng minh suy nghĩ của mình, nhưng cái làm anh không ngờ nhất là trên cánh tay gầy yếu của Regulus lại không có Dấu Hiệu đen nào cả.

Hiển nhiên là Sirius không nhịn nổi sau câu nói ấy, chú lập tức nổi khùng: "Mũi thò lò! Nếu anh không tính cứu thì thôi, đừng có đứng đây nói lời nhảm nhí!"

"Cha đỡ đầu à."

Con hươu trên tay Snape lập tức nhảy xuống đất biến thành Harry, cậu tiến tới ngăn cản chú Sirius đang kích động, chỉ sợ chú nói hồi thành sai.

Vẻ mặt ông thầy Độc Dược tối thui: "Hừ! Bộ anh tưởng tôi khoái chõ mũi vào chuyện của anh lắm hả?" Harry lại đổi qua kéo ống tay áo Snape, anh giận dữ trừng mắt nhìn Sirius một cái.

Harry nhẹ nhàng năn nỉ cả hai: "Chúng ta cần biết một số tin tức từ chú Regulus, còn ba đỡ đầu thì mong Regulus tỉnh lại, chúng ta đừng cãi nhau được không?"

Dưới sự khẩn khoản của cậu, hai người đàn ông hầm hừ gườm nhau một cái rồi quay ngoắt không thèm nhìn mặt đối phương. Mặt Sirius đỏ phừng vì giận, còn Snape trông táo bạo tới nỗi Harry không dám hó hé thêm tiếng nào.

Cụ Dumbledore thấy Harry có thể tự giải quyết vấn đề đối chọi giữa hai người, nên không nhiều lời nữa, cụ bèn lảng sang chuyện khác: "Tôi không kiểm tra ra cái gì khác thường, Severus, thầy thử xem."

Một khi Snape đã nhận nhiệm vụ thì luôn nghiêm túc, anh xem xét Regulus một lượt rồi bảo: "Không khác thường? Tôi nghĩ cụ rành mảng luyện kim hơn tôi, cụ có đề nghị gì không?"

"Luyện kim thời gian luôn đi kèm với nhiều rủi ro, anh cũng biết tổn thương do đối nghịch quỹ đạo thời gian là gì mà. Regulus vẫn còn sống đã là một kỳ tích. Tôi đã gửi thư cho ông Nicolas nhưng ông ấy cũng không có đề nghị nào cho chúng ta, ổng chỉ bảo: nếu bằng lòng mạo hiểm thì có thể thử kích thích linh hồn."

Harry nhăn mày: "Quá nguy hiểm, thưa thầy, kích thích linh hồn có thể làm pháp sư phát khùng phát điên ngay."

Snape liếc nhìn Harry, nói: "Tôi có xem qua một ít sách vở về vấn đề này, có lẽ tôi có thể cung cấp một phương pháp "lành" hơn chút."

Thấy Harry không có ý ngăn cản, anh nói tiếp: "Đó là Khế ước Linh Hồn, giống như hiến tế vậy, hiến tế một linh hồn hoàn chỉnh để kết nối với linh hồn tổn thương, đương nhiên vẫn có cái giá phải trả, người hiến tế sẽ gặp một số nguy hiểm nhất định, nếu người tiếp nhận bài xích anh ta thì anh ta sẽ bị thương nặng. Còn giả dụ như mà thành công thì là khả năng thứ hai, người hiến tế dùng sinh mệnh mình cứu sống đối phương, nếu mà hên thì hình thành Khế ước Đồng Sinh Cộng Tử."

Cụ Dumbledore hỏi: "Có phải quá mạo hiểm rồi không?"

Trông cụ có vẻ sầu não. Tuy rằng cụ cũng muốn biết tin tức chỗ Regulus, nhưng để Sirius mạo hiểm như vậy vì một xác suất nhỏ nhoi thì thật không đáng.

Ai ngờ lúc này Sirius lại hỏi: "Có yêu cầu gì với người hiến tế vậy?"

Snape nhìn người đàn ông kia, chầm chậm đáp: "Tốt nhất là càng thân quen với người cần chữa trị thì tốt, ví như người thân, người yêu, bạn bè... Đương nhiên, cần phải có quyết tâm mãnh liệt..."

Đôi mắt đen thui của Snape lóe lên tia sáng khi anh nhìn thẳng vào vẻ trầm tư của Sirius, một con chó đần độn chán ghét nhà Black và Tử Thần Thực Tử, hắn ta có thể làm được trò mạo hiểm này sao?

Sirius nắm chặt tay, quả quyết: "Tôi sẽ làm người hiến tế."

"Vậy thì, chúc anh thành công."

Như đã đoán được trước, Snape nở nụ cười mỉa mai rồi không bận tâm tới chú nữa. Anh liếc nhìn Harry một cái: "Tôi... có một vài độc dược cần điều chỉnh."

Harry bình tĩnh đáp: "Dạ, thầy theo con" Cậu đứng lên dẫn Snape đến phòng Độc Dược, bảo: "Sau này giáo sư làm việc ở đây nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net