3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" tôi đã từng thương em"
Tử nhỏ cậu đã là trẻ mồ côi , từ cô nhi viện khi anh gặp cậu từ lúc 7 tuổi anh thấy cậu thật sự rất đáng yêu nên đã xin ba mẹ anh đưa cậu về nuôi .. Họ cũng rất đồng ý và coi cậu như một đưa con ruột chiều cậu theo bất cứ điều gì mad cậu muốn nhưng cậu lại rất ngoan ngoãn nhưng một khi cậu đã muốn gì thì cậu phải có nó liền nếu không sẽ cậu sẽ không giao giờ nói chuyện với ai kể cả anh!
Còn anh , một người anh trai hoàn hảo yêu thương em trai mình hơn ai hết anh có một cuộc sống không thiếu thứ gì nhưng rồi khi ba mẹ anh và cậu mất hai người họ đã rất đau khổ suy sụp và phải tự chăm sóc lẫn nhau.. Anh là người đi làm chính chủ một công ty tổng tài lừng lẫy cả thành phố Seoul còn cậu chỉ còn là một cậu bé học sinh anh không cho cậu tới công th vì muốn cậu học tập cho tốt rồi cùng anh quản lí công ty..
Anh có thể vẫn chưa biết tình cảm trong cậu ngày một lớn dần không đơn thuần là tình cảm anh em nữa cậu muốn ngủ cùng anh.. Muốn được anh bên cạnh nhue khi còn bé nhưng rồi cậu nhận ra răng anh không muốn làm điều đó phải chăng anh nghĩ mình lớn rồi hay anh đã có một ai đó rồi không cần tới cậu ..
- JK: .. jimin
- JM: DẠ?
- jk: anh đi công tác về có quà cho em nè
- jm: cảm ơn anh nhé.. Yêu anh quá đi
- Jk: phải cố học cho tốt đẻ xứng đáng với món quà mà anh tặng đó
Jm: dạ.. Em nhớ rồi
Jk: giờ anh đi tắm em nấu cho ạnh bữa tối nha.. Anh nhớ lắm vị đồ ăn bé Mochi lamd rồi!
- Jm: dạ em ra tay liền lè.. Anh lên tắm đợi em nhé em xong liền ạ
Họ sống như vậy đấy cậu ngoan ngoãn với mình anh luôn chăm sóc cho anh như một cậu vợ nhỏ.. Và vì sự đáng yêu của mình nên khi tới trường cậu cũng không hề ít người theo đuổi từ nam tới nữ ai cũng bám theo cậu như vậy,.
- kai: .. Anh Jimin.. Anh jimin'
- JM: trời ơi.. Em làm ơn đừng bám anh nữa được không?
- Kai: ? Em bám anh thì có gì là sai? Em thích anh nên em mới làm thế mà
- Jm: em xem lại em đi.. Em mới học năm đầu mà cứ theo anh làm gì? Đi về lớp mà học đi
KAI: em không từ bỏ anh đâu.. Anh cứ đợi đấy
Jm: aish.. Khùng !
Đó là Min Kai cậu ta là người Trung gốc Hàn cậu ở Hàn mới được 1 năm thôi và cậu mới vào trường đc 1 năm đẹp trai nhà giàu học giỏi nhưng lại rất thích jimin Dù jimin không thích chút nào .. Cậu thích min tới mức bám jimin không buông cứ nhìn thấy là sẽ bám ríu rít và mỗi lần mà Jimin thấy vậy là sẽ làm ầm lên và bỏ đi và sẽ kể lể cho Kook nghe!
- Jk: ủa.. Minie của anh.. Em sao thế?
- jm; có nhóc ở trường thích em! Mà cứ bám em hoài .. Rách việc!
Jk: em xinh thế này ai chả thích ! Sao thế hả?
- Jm: nhưng mà phiền phức lắm đó anh à!
- Jk: phiền gì đâu? Người ta thích em thì em kệ người ta thui'
- jm: .. Ơ.. Anh lại còn bênh nữa
- Jk: thôi được rồi xin lỗi bé ngoan được chưa..
Jm: mà anh ăn mặc đẹp thế này đi đâu vậy'
- Jk: anh đi tới công ty có hẹn đối tác đi cùng không ?
- Jm: được được em đi liền
- JK: lên thay quần áo đi
- jm: dạ
Cậu cùng anh tới công ty và hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới đây được nhìn anh làm việc
Jk: tôi mong chúng ta sẽ hợp tác thành công
- minji: dạ dĩ nhiên rồi
Anh tới đó làm thủ tục hợp đồng làm ăn rồi đi về phòng ..
- jm: anh jungkook nè
- Jk: sao em?
- Jm: anh có thấu cái cô Minji ban nãy xinh không?
- Jk: xinh ! Tử tế nghiêm trang đúng gu yêu thích của anh
Cậu nhìn lại mình sau câu nói đó cô gái đó đúng là rất xịn xắn rất tuyệt vời ăn mặc lại rất phòng cách còn cậu vẫn chỉ là 1 cậu bé mặc chiếc áo rộng thùng thình và chiếc quần bò rách gối bó sát mà thôi trông thật khâc nhau
- Jm: vậy.. Cô gái đó thích anh anh có đồng ý thích lại cô ấy không?
- Jk: tất nhiên rồi.. Cô gái xinh đẹp kinh doanh giỏi nhue cô ấy thì tất nhiên là tốt
- jm:vâng em biết rồi
JK: nhóc con em phải học nhiều rồi mai này cũng sẽ có người con gái em gặp như thế thôi
- Jm: anh à.. Anh đã bao giò nghĩ tới quan hệ người đồng tính chưa?
- JK: cái đó anh cũng không ác cảm lắm nhưng mà anh không phải người như vậy.. Nhìn anh trai em đi thẳng thế này cơ mà
-    Jm: vâng..
Cậu ngồi đợi anh làm việc tới nỗi ngủ quên trên bàn anh chỉ tiến lại lấy chiếc áo vest đắp lên cho cậu và ngồi làm hết đống việc dang dở
- jm: hôm nay anh đưa  em đi ăn nhé
- jk; được rồi .. Mình đi
- khi hai người vừa bước xuống cửa
- Minji: ơ.. Jeon tổng.. Tôi định tìm anh !
- Jk: à.. Vâng tìm tôi có việc gì?.
Minji: tôi có thể mời anh đi ân một bữa không?
- Jk: vâng..
- JM: anh ấy đi với tôi rồi.. Cảm ơn chị đã mời .. Nhưng tôi có hẹn với anh ấy trước mình đi thôi anh
- Jk: hẹn cô lần khác.. Xin lỗi
minji: à.. Được rồi không sao!
Cậu kéo tay anh đi ra chỗ gửi xe anh liền tất tay cậu ra ngoài khiến cậu mất thăng bằng và ngã mất..
-Jm: .. Jungkook..
Jk: em làm cái gì vậy hả?
- jm: em .. Làm gì?
- jk: em ăn nói với đối tác của công ty như thế à? Cho cô áy đi làm sao hả? Sao em lại làm thế?

- Jm: .. Chỉ gì vậy... Mà anh khiến em ngã sao?
- Jk: đứng dậy đi.. Anh không đưa em đi ăn nữa .. Đi về anh sẽ không cho em đến công ty nữa..
Anh chưa bao giờ làm thế với cậu dù là bất kì lí do gì nhưng chỉ vì một cô gái mà anh đã lỡ xô cậu ngã và dùng những lời lẽ đó với cậu.. Cậu ngồi khóc phía ghế dưới xe anh nhìn cậu thấy mình quá đáng nhưng lại không nói gì!
Từ hôm đó cậu cũng chẳng nói chuyện với anh nữa anh thì đi sớm về khuya còn cậu cứ ngồi ở nhà mà khóc riết co rúm trong phòng và lúc đó chỉ có mộT NGƯỜI BÊN CẠNH HIỂU CHO CẬU..
- KAI: anh jimin!
- Jm: .. Haixx sao lại là em?
Kai: sao mắt anh sưng húp lên thế kia?
- Jm: anh làm sao thì mắc mớ gì em? Thôi bỏ fdi
- Kai: em thấy anh ngồi buồn nên em lại hỏi nè.. Dù gì anh cũng là crush của em!  Khóc đẹp đẽ gì hả? Cười lên nè
- jm: ha.. Nhóc con như em thì biết gì hả?
- Kai: em có phải nhóc đâu lớn lắm rồi đó !
- Jm: ừ .. Thì lớn
- Kai: em mua nước cho anh nè
- Jm: cảm ơn..
Thường ngày jimin cứ thấy mặt cậu ta là sẽ chạy xong la làng lên rất chi là sợ hãi nhưng giờ khi dang gặp chuyện buồn chính cậu ấy lại là người an ủi và bên cạnh cậu giúp cậu đỡ buồn và đỡ trống trải hơn ..
Con lúc này jungkook ngày đêm làm việc và thường xuyên đi cùng Minji cô ta và anh thường đi ăn hẹn hò với nhau mỗi tối nhưng anh lại không biết cậu vẫn luôn đợi anh về ăn cơm dù là chẳng nói 1 lời
- Minji: chúc  một buổi tối tốt lành
- JK: hôm nay cô rất đẹp
- MJ: cảm ơn anh..
- Jk:cô là người phụ nữ xinh đẹp nếu ai đó được cô yêu thương chắc là phúc lắm đúng không !
- MJ: vậy nếu đó là anh thì sao?
- JK: .. em đang đùa tôi đó sao?
Mj: .. Nói nhỏ này.. Em thích anh'
- Jk: .. Minji,. Em không đùa chứ!
- Mj: .. Em có gì để lừa anh hả? Jungkook?
- Jk: .. Anh cũng yêu em ! Yêu từ cái nhìN đầu tiên
- Mj: em yêu anh..
Phía cậu..
- jm: .. Buồn thật .. Jungkook không về..
Cậu ngồi buồn một mình giữa căn nhà trống trải đồ ăn cũng chỉ gọi về chưa chẳng thèm nấu  cậu ăn còn chưa hết lại ngồi khóc rồi đợi anh trở về đến nỗi ngủ quên.. Anh và cô tình yêu mới đã đi bên nhau cả đêm 1h sáng anh về tới nhà anh thấy rất vui nhưng khi thấy người đang nằm trước mặt anh liền dập tât
- JK: .. jimin...
Trước tới giờ anh luôn nghĩ cậu còn nhỏ chit quan tâm tới cảm xúc của mình chứ không để ý ai rồi khi anh thấy cạu đã khóc và buồn bã vì anh thế nào thì giờ anh mới biết mắt sưng híp vì khóc liên tục đến giờ nước mắt vẫn còn đọng lại anh bế cậu lại phòng của cậu rồi để cậu nằm đó.. Giờ anh mới biết lúc đó mình đã quá đáng với cậu.. Đáng lẽ anh không nên làm thế ..
Sáng hôm sau
- Jm: .. Sao mình lại nằm ở đây? ANH JUNGKOOK..
jk: nhóc!
Cậu chạy lại ôm lấy anh khiến anh bất ngờ .. Cậu lại sụt sịt khóc nữa rồi
- Jm: anh đã hết giận em chưa? Em xin lỗi.. Em không làm vậy nữa..
- Jk: .. Không sao.. Em trai anh đây rồi.. Anh đã quá đáng với em.. Anh xin lỗi em..
- Jm: .. Em hứa sẽ không vậy nữa .. Em hứa..
- Jk: được rồi.. Được rồi.. Lại ngồi ăn sáng đi nào.. Chúng ta đã không nói chuyện cả tháng rồi
- jm: .. Em nhớ món ăn do anh làm
- Jk: anh trai em có người yêu rồi đó nha.. Vui không?
Nghe tới đó cậu rơi luôn chiếc đũa đang cầm trên tay anh nhìn cậu hoảng hốt liền nhặt đũa lên rồi hỏi..
- Jk: em sao thế?
Nước mắt cậu không kìm được mà tự rơi tim cậu như vụn vỡ sau tất cả những lời những từ mà anh vừa nói..
- Jm: .. Anh ăn sáng đi.. Em đi học trước..
- Jk: .. Em.. Em..
- Anh thấy khó hiểu nhưng rồi lại thôi.. Chắc là cậu sợ anh sẽ bỏ rơi cậu nên mới như vậy.. Nhưng anh sẽ không làm thế anh sẽ mãi bên cạnh người em của mình nhưng giờ điều anh vui nhất là đã làm hoà được với cậu..
- Jk: .. Minji.. Em yêu..
- Mj: anh nói chuyện đó cho Jimin rồi ạ?
- jk: ừ anh nói rồi .. Nhưng có vẻ thằng bé còn hơi sốc '
- Mj: .. Haixx hay là để em qua oẻ đó với thằng bé cùng anh mấy bữa cho vui.. Rồi nó sẽ quen thôi
- Jk: em nói vậy thì được rồi.. Mình qua đó ha..
- Mj: dạ..
Nói rồi họ cũng nhanh chóng làm điều cần làm sắp xếp đồ rồi đi tới nhà anh cô ta thật sự came thấy tự nhiên ..
Cậu lúc này đang đi lại gần đến cửa nhà câu đi cùng Kai , cậu nhóc ấy luôn giúp cậu ở tất cả mọi mặt kể cả khi trước đó jimin luôn tìm cách né tránh cậu..
- Kai: anh Min.. Mai em qua đón anh.. Đừng buồn nữa.. Nghe em .. Khóc không đẹp chút nào!
- Jm: ... Anh biết rồi.. Cảm ơn em.
Cậu vào nhà .. Cầm theo bịch đồ ăn mà Kai mua cho vì cậu hay lười ăn nên rất bé nhỏ chỉ cao có 1m75 :)) và gầy ốm.. Kai thương cậu nên mua cho rất nhiều đồ ăn vặt chỉ mong là cậu sẽ mũm mĩm lên một chút nhưng đống đồ ăn đó đã bị cậu đánh rơi hết xuống đất..
jk: ủa.. Minnie.. Em về rồi
- MJ: CHÀO EM!
- JM:.. Kook .. Sao chị ta lại oẻ đây?
- Jk: em sao thế? Anh nói với em rồi.. Đây là người yêu anh đó
- Jm: .. Anh vui đi.. Em lên phòng khỏi nấu ăn.. Bạn em mua cho rồi.,
- jk: .. Minji sẽ ở đây mấy bữa.. Em hãy hoà đồng đi
- Jm: .. Chưa phải lúc.. Thế đi anh..
Cậu nhặt hết đống đồ ăn lên và chạy một mạch lên phòng khóc rất to.. Cậu chỉ ước rằng anh thấu hiểu được câu.
Cô ta ở đó .. Làm rất nhiều thứ cùng anh.. Từ khi đó cậu cũn chẳng được anh quan tâm như trước cậu luôn một mình .... Tiếng cười của một người đã mãi mãi biến mất...
- Jk: .. Jimin.. Em đi học về rồi.. Thì lại ngồi ăn đi
Jm: em không ăn ... Hai người ăn đi
- Jk: .. ANH NÓI NGỒI ĐÂY.. JIMIN EM SAO THẾ? CẢ TUẦN NAY TA ĐÃ KHÔNG GẶP MẶT RỒI !
- jm: .. Anh muốn gì ở em?
- Jk: ngồi xuống ăn cùng người yêu anh.. Cô ấy nấu nhiều món chỉ mong em về ăn..
- Jm: ..
Cậu bắt buộc phải ngồi xuống cậu ngồi một bên lại nhìn thấu cảnh hai người đút cơm rồi cười nói vui vẻ cậu chỉ cúi gằm mặt xuống để ăn rồi tự động lên phòng.. Ôm một góc.. Cậu nhìn trong gương .. Tự hỏi? " nếu mình là con gái anh ấy sẽ thích chứ? " cậu nảy lên một ý định điên rồ.. Cậu sang phòng cô ta thấy cô ta đang soi gương skincare nhìn đống quần áo của chị ta khiến cậu Mê mẩn!
Cậu đợi chị ta đi rồi lẻn vào lấy một chiếc váy với 1 cái áo và tự soi lấy bản thân.. " chắc anh ấy thích thể này thôi"
- Mj: .. J.. Jimin?
- Jm: .. Minji...
- mj: em làm gì vậy? Trả lại quần áo đây?
- Jm: .. Xin lỗi ... Tôi sẽ trà lại cho cô ngay
- Mj: tôi không ngờ cậu lại là loại người này!
- Jm: .. Chị biết rồi thì đấy .. Đúng tôi là như vậy.. Tôi yêu anh ấy ... Do chị đã mang anh ấy đi rồi.. Tôi chỉ có thể làm thế này!
- Mj: anh ấy sẽ không bao giờ là của cậu.. Không bao giờ..đồ nam không ra nam nữ chẳng ra nữ
- Jm: ..
Cô ta nói đúng cậu đúng cậu là kẻ đáng bị ghét .. Cậu chẳng phải em ruột anh nhưng cũng chẳng thề đòi quyền được anh yêu thương.. Và điều đó lại càng kiến cậu né tránh anh hơn bao giờ hết cậu luôn về nhà muộn đi cùng Kai khiến anh lo lắng tụt độ nhưng rồi lại thôi  cho tới 1 buổi tối
- KAI: xin lỗi anh. Hôm nay em mệt nên không đua anh đi chơi nhiêu được.. Đừng giận nhé
- jm:  sao lại giận em .. Không đâu anh giận làm gì chứ?
- kai: anh vào nhà cẩm thận nhé.. Em về uống thuốc đây
Jm: được rồi chào em..
Cậu đi vào nhà  thì anh lại cản cậu lại rồi nói..
- Jk: ngồi xuống ăn cùng anh chị đi.. Sao em phải như thế?
- Jm: .. Em không muốn ăn.. Em nói bao lần rồi
- Jk: kể từ khi em đi với bạn bên ngoài...
- Jm cắt lời; đừng nói việc em đi với bạn là sai.. Anh đưa cô gái đó về nhà cũng không tốt đẹp gì đâu!
- MJ: em nói như vậy là xúc phạm chị rồi Jimin! Mà anh ấy cũng chưa biết chuyện em là người thế nào đâu nhỉ?
- JK: .. minji?
- Jm: .. Cô im đi..
- JK: JIMIN.. EM NGỒI XUỐNG ĂN NGAYCHO TÔI!
- jm: ..nếu em ăn anh sẽ ngừng nói đúng chứ?
- Jk: .. Jimin.. Ngồi xuống ăn đi... Anh xin lỗi anh chỉ thấy em đã quá thay đổi... Anh muốn em vẫn là em
- Jm: anh chưa hề nói chuyện với em về điều này.. Người thay đổi là chính anh mà thôi..
- Jk: ạnh không muốn thấy em như vậy đâu.. Em à..
-Jm: em ăn rồi.. Thì anh muốn làm gì thì làm
Cậu tức giận ăn nhanh anh lên ăn xuống rồi đi vào lấy cốc nước uống thì lại chạm mặt cô ta..
- MJ: cậu còn tiếp tục hỗn láo như thế thì đừng mong mọi thứ tốt đẹp.. Anh ấy sẽ biết hết đấy!
- jm: cô thôi cái trò đó đi đồ con gái bần thỉu
- mj: ai mới là người bẩn thỉu đây? Cậu hay tôi?
- Jm: đừng nghĩ lôi chuyện đó ra tôi sẽ sợ cô!
- Mj: đâu ai mà biết được..  Á..
- Jk: gì vậy? Có chuyện gì vậy?
- Mj: em đau quá anh ơi!
- jk: sao lại đứt cả tay ra thế này?
-Mj: em đã nói với jimin cẩn thận rồi em ấy không nghe em! Cứ cầm con dao rồi lấy ra..
- jk: em làm cái trò gì vậy? Jimin!
Jm: em không làm gì cả!
- Jk: em nói vậy mà nghe được sao hả?
- jm: anh không tin đó là việc anh.. Em lên phòng!
Cậu không cần giải thích với anh.. Kệ anh đứng đó.. Cô ta cười thích thú rồi buông tay anh ra..
-  Mj: em đi ra băng chút là xong .. Anh cư ra đi
- Jk: em chắc chưa?
- Mj: rồi.. Anh cứ đi đi..
Mấy ngày sau..
Jm: sao cô lại ở đây? Vào phòng tôi lamd gì?
- mj: jungkook .. Kêu tôi về nhà gọi cậu dậy đi học
- Jm: cút ra ngoài.. Tôi đây không cần loại cô gọi
- Mj: .. Nhớ lấy !
Cậu không nói gì rồi mặc quần áo đến trường .. Từ hôm mà anh có người con gái đó cậu đã mất đân vị trí trong tim anh .. Không còn được vui vê hồn nhiên.. Cậu chẳng quan tâm học hành chỉ quan tâm tới thứ cảm xúc đang vùi nén đau đớn..
- JM: .... BA MẸ À.. jungkook đang sai thật rồi.. Con đã luôn bên cạnh anh ấy mà..
- Kai: ..Min!
- Jm: .. Nhóc !
- KAI: sao lại trốn học ra đây ngồi vậy?
- jm: anh không có tâm trạng đâu em!
- kai: sao vậy chứ?
- Jm: anh cảm thấy nhớ ba mẹ!
- KAI: .. thôi .. Anh là người tốt.. Mọi điều tốt sẽ tới bên anh.. Đừng lo!
- jm: .. Cảm ơn em.. kai..
- Kai: hay ta trốn học đi.. Vậy sẽ vui lắm!
- Jm: ... Đi thôi.. Anh cũn chán cảnh này lắm rồi
Họ cùng nhau bỏ đi.. Bên cạnh nhóc Kai với cậu mọi thứ như muốn biến tan.. Cậu ấy xoa dịu jimin.. Khiến tim cậu như sưởi ấm! 
8h tối
- jm: .. Hôm nay vui lắm!
- Kai: anh ..
- JM: gì vậy? Sao em căng vây?
- Kai: à.. Em.. Em muoons hỏi anh là.. Anh đã có tình cảm với em chưa!
-Jm: .. Kai.. Anh xin lỗi.. Anh không thể hiểu rõ được nó.. Nhưng đó sẽ không phải tình yêu đâu em à.. Anh xin lỗi..
- kai: . .. Là vì anh yêu Jungkook?
- jm: ...kai..
- kai: em đã biết nó từ khi anh chỉ mới học năm 2.. 1 năm nay em luôn cố làm mọi thứ để anh có thể thích em.. .. Nhưng anh không thể
- jm: .. Kai.. Xin em . Đừng nói gì cả... Anh xin lỗi.. Là lỗi của anh
- Kai: không đâu.. Không phải... ... Đó không phải lỗi của anh.. Mọi thứ sẽ ổn thôi..
- Jm: ... Cảm ơn ..
/ Kai: anh nên vào nhà đi.. Jungkook sẽ đợi ạnh!
- jm: anh đii đây.. Em về đi
Cậu bước vào nhà nước mắt vì sự lỗi lầm vẫn còn vương trên mặt,..
- Jk. .. Jimin.. Lại đây!
- JM: .. có gì anh nói luôn đi
- JK: sáng nay em đã trốn học sao?
- Jm: .. Việc của em.. Không phải của anh
- jk: vậy còn tập tài liệu này? Đây là của công ty của Minji đối tác tại sao lại tìm thấy trong ngăn học tủ của em..
Jm: em không có biết tới mấy cái này.. Còn trốn học thì đúng là em trốn!
- Jk: Jimin.. Tôi xin em.. Xin em đó bình thường lại đi..em đã thay đổi!
- JM: đúng em thay đổi rồi... Đừng động vào em.. Anh là tên tồi.. Kai xứng đáng có được nó hơn anh.. Tại sao tôi lại đi yêu một kẻ như anh?
Jk: jimin..
- Jm; đúng tôi yêu anh.. Anh trai.. Tôi biết anh không thích tôi dù muốn nói rằng hãy yêu tôi nhưng tôi với anh chỉ là anh em.. Dù không phải ruột thịt máu mủ nhưng tôi cx chẳng thề nào có được nó từ anh.. Giờ anh hiểu rồi chứ gì?
- Jk: .. Em... Em đi đi .. Tôi không muốn nhìn thấy em..
- Jm: anh đừng nói.. Tôi cũng biết nơi nào thuộc về mình..
Cậu nhanh chán chạy lên phòng .. Anh đơ người ra.. Vì từ trước tới giờ người yêu anh không ai khác là cậu.. Còn anh chỉ không quan tâm chỉ biết đến bạn gái của mình.. Cả đêm đo anh ngồi nghĩ ngợi rất lâu anh khong ngờ mình đã làm tổn thương cậu.. Nhưng sao khi cậu nói yêu anh .. Thứ tình cảm mà anh chắn dám nghĩ tới đó lại không làm anh ghê tởm?
Ngày hôm sau
Cậu xách chiếc vali nặng nề bỏ đi về phía con đường phía trước và cậu biết điều gì sẽ xảy ra với cậu lúc này mệt như muốn ngất đi .. Đêm qua trời mưa cậu chỉ biết đứng đó để mưa lạnh ướt vai .. Cảm nhận nỗi đau mà anh mang tới ..
Jm: .. Mình biết làm gì đây?
-kai: .. Anh.. jimin'
- JM: .. KAI!
jimin thấy cậu nhóc đó liền vui mừng chạy lại.. cuối cùng cũng thấy được cậu nhóc đó rồi cậu đau đớn gục trên người KAI , kai lo lắng rồi liêN TỤC HỎI!
- KAI; anh có sao không? Người anh ướt hết cà rồi? Anh .. Sao..
- JM: .. jungkook không muốn anh ở đó .. Đúng. .. Co gì sai đâu.. Anh là con nuôi thôi mà..
- Kai: vào nhà em trước đi.. Anh ốm hết rồi!
- JM: .. KAI .. em nghĩ anh có đáng ghét không?
- Kai: không có.. Không có đâu mà.. Anh là một người đặc biệt với em!
Jm: hức.. Anh đã cố quên anh ấy... Đã cố lắm rồi
- Kai: .. Em đây rồi.. Giờ anh ở với em.. Em sẽ bảo vệ anh ...
- Jm: .... Cảm ơn em... Sau bao nhiêu lần em vẫn bên cạnh anh..
- Kai: em không cần anh phải yêu em.. Chỉ cần để em chăm sóc anh là được!
- Jm: ..được rồi..
Hach người họ ngồi tâm sự rất lâu cậu khóc và ôm Kai rất nhiều lần.. Rồi cậu bỏ học đi làm vì chỉ còn nốt năm cuối cậu làm phục vụ một quán cafe khi hồi nhỏ cậu với anh được ba mẹ cho ra đó chơi.. Cậu nhớ lắm nơi này... Kỉ niệm mà nói đó còn có người yêu thương cậu..
- Kai: .. Anh Minnie!
- JM: ủa... Em ra đây chi?
- Kai: xem anh làm việc có tốt không? Bánh của anh nè.. Anh ăn đi .. Trông anh mệt thật đó
- Jm: .. Bánh ngon thế này em nên ăn cùng anh đi.. Anh pha chút trà ra chúng ta ngồi nói chuyện nhé
Họ sống với nhau gần 1 năm hạnh phúc biết bao nhiêu thì ngược lại với anh.. Họ ngày càng xa cách .. Minji lúc này để chuyện vể ở riêng .. Anh và cô ta cãi nhau nhiều lần..và lúc này anh sẽ nhớ tới cậu.. Mỗi lần anh gặp chuyện gì cậu luôn dỗ dành yêu thương anh ... Anh nhoé sự dịu dàng đó của cậu.. Nhớ nhũng cái hôn trán an ủi của cậu.. Cậu làm nhiều chuyện vì anh.. Nhưng đồi lại anh làm gì với cậu.. Chỉ là nỗi đau sự buồn rầu .. Anh đi lên phòng cậu nhớ những hình ảnh cậu ở đây .. Cậu luôn cần có anh.. Anh là nguồn sống của cậu.. Nhưng sao anh lại không hiểu?
- MJ: .. MÌNH CHIA TAY ĐI,. JEON JUNGKOK!
- jk: .. Ừ!
- Mj: .. Tôi phát chán rồi.. !
Từ khi cậu bỏ đi.. Tình cảm của họ dần mờ nhạt nhưng nếu cậu oẻ lại mọi chuyện sẽ còn kinh khủng hơn nữa.. Anh ngày ngày lang thang trên phòng cậu nhìn từng tấm ảnh mà cậu để lại .. Và chỉ có một tấm cậu đặt trên bàn như một thứ quan trọng là tấm anh anh hôn vào má của cậu vào ngày 13/10 / 2003 là sinh nhật cậu... Bên dưới cậu ghi một dòng chữ nhỏ.. Yêu anh ! Tình cảm đó của cậu một mình cậu giữ .. Một mình cậu biết vậy mà anh lại làm cậu tổn thương .. Anh nhìn khắp nơi lại thấy một cuốn sổ nhật kí mà của rieng cậu chỉ riêng cậu biết.. Anh cầm nó lên.. Mở từng trang sổ ngày nào còn vui vẻ sao bây giờ chỉ còn những lời viết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net