Chopper không lắm lông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang có một giấc mơ điên rồ.

Nói là điên rồ nhưng đúng hơn là giấc mơ bình thường thôi, có điều tôi hơi phấn khích một chút.

Chuyện là tôi mơ thấy mình đang ở trong sân vườn, chạy tám chục vòng quanh gốc cây gì đó có hoa vàng vàng. Chợt tôi nhìn thấy một con bướm với màu xanh lam viền đen. Rất đẹp. Với trí tuệ của một con chó, tôi làm theo bản năng, rượt theo con bướm đó. Muốn bắt nó về, tặng cho bà nội.

Rồi bỗng nhiên tôi thấy dưới chân mình hẫng lên. Tôi vấp phải một trong mấy cái gốc cây cổ thụ trong vườn của ông nội. Người tôi không cao, chân ngắn có một khúc, ngắn hơn cả chân thằng em kế của tôi nữa. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi lăn mấy vòng, đầu đập vào thân cây to ở góc vườn.

Định thần lại một chút, tôi đứng dậy, tự kiểm tra xem mình có bị đau ở đâu không. Đầu...hmm, hơi choáng nhưng không sao, vẫn ổn. Người ngợm cũng không thấy chảy máu. Nhưng mà tự nhiên đang vui té cái điếng người. Thôi chán không chơi nữa, vào nhà làm nũng với bà nội với cô Jom.

Ơ...

Oáiiiiii!!!

Chân sau của tôi... Ét o ét bà nội ơiiiii cô Jom ơiiiii... CHÂN CON ĐAUUUU.

Và đó là lí do tôi ở đây. Mà nãy giờ cũng chả phải mơ mộng gì. Tôi vừa tỉnh dậy ở trong Pet Clinic gần nhà. Chắc do tác dụng của thuốc gây mê nên tôi ảo giác một chút nghĩ là mình đang mơ. Thực ra sau cú té thì tôi đau quá gào toáng lên, rồi thấy nội với cô Jom hớt hải từ trong nhà chạy ra. Rồi hai người đưa tôi vào bệnh viện. Rồi ý thức tôi mơ hồ.

Tôi lồm cồm bò dậy, lại tự kiểm tra bản thân xem. Thấy mọi thứ bình thường, trừ một chỗ. Éc? Chân sau có chút nặng. Tôi loay hoay một hồi, phát hiện ra trên cổ ấy vậy mà gắn một cái loa chống liếm. Rồi cái chân của tôi hưuuuu... Không phải là đem cưa bỏ rồi đấy chứ? Sao lại cảm thấy nặng, nhưng lại không động đậy được?

Rồi tôi loáng thoáng nghe tiếng của ai đó dặn dò việc chăm tôi thế nào rồi cái gì mà uống thuốc mấy ngày mấy cữ gì đó. Chắc là bác sĩ đang dặn dò nội rồi. Mà khoan, trọng điểm không phải chỗ đó. Cái gì mà phải uống thuốc cơ? Không! Tôi không muốn uống thuốc đâu.

Rồi tôi nghe đâu đó có tiếng đáp lại của "người nhà bệnh nhân". Cái âm điệu dịu dàng này...không phải daddy. Chắc chắn. CHẮC CHẮN. LÀ.CON.MÈO.BỰ aka ba nhỏ. A! Ba nhỏ về thăm tôi mọi người ơi! Ba nhỏ là ai á? Thì là ba Gulf đó. Còn daddy chắc khỏi giới thiệu mọi người cũng biết là ba Mew rồi.

Ừ nhưng mà nói nãy giờ chắc mọi người cũng đoán ra tôi là ai rồi chứ gì? Đúng vậy. Chính là Cục bông tròn siêu cấp đáng yêu nhất vũ trụ Chopper Jongcheveevat của mọi người đây. Là cậu bé Pomeranian mềm mịn thơm, quý công tử của nhà Jongcheveevat đây.

Gì cơ? Mọi người bảo tôi không hề đáng yêu mà rất đanh đá ư? Không có miếng đanh đá nào luôn á trời. Vụ cắn hồi đó là do ba nhỏ mang một người toàn mùi mèo, đáng ghét, nên tôi mới cắn dọa có một cái thôi, không hề đổ miếng máu nào luôn á. Vậy mà ba nhỏ vẫn đi méc mọi người là tôi cắn ba trầy tay. Răng có chút éc luôn á. Huhu.

Còn bình thường chả phải là vì ba nhỏ giao nhiệm vụ nên mới canh không cho ai động vào daddy à? Ai bảo hai người nhận job riêng làm gì. Hành thằng này đi theo, còn mang tiếng. Sao không ai đánh giá con lắm lông kia hết trơn á.

Mà kể ra sau vụ đó tôi và ba nhỏ cũng thù dai nhau lắm.

Mỗi lần ba nhỏ đến nhà là tôi lại cắn tất đem đi giấu, để trả đũa vụ tại cái clip tôi sủa ba viral trên mạng xã hội sau đó mọi người nói tôi là giữ của, là đanh đá. Tôi nào có? Tại lúc đó tôi chưa gặp ba nhỏ bao giờ, xong lại còn đầy mùi mèo, mùi của thằng lắm lông mà mãi sau này tôi mới biết nó là em kế của tôi.

Mà ba nhỏ cũng nhây có kém đâu? Lần nào đến cũng đè tôi ra giáo huấn một trận. Nào là bắt tôi phải học cách bắt tay, rồi phân biệt chân bên trái chân bên phải, xong còn đứng lên ngồi xuống rồi mới cho tôi ăn. Mấy người còn cứ bênh ba nhỏ.

Thật sự tồi lắm luôn. Hic.

Mà đó là câu chuyện của hồi mới quen nhau thôi. Bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ trêu ba nhỏ bằng cách ổng gọi tôi trìu mến còn tôi sẽ giả đò không nghe, cho đến khi ổng đắc ý khoe mọi người là tôi không còn hung dữ với ổng nữa, thì tôi sẽ sủa lên mấy tiếng cho ổng quê chơi.

Nói gì nói, tôi vẫn là con chó siêu cấp đáng yêu của hai ba. Ai nói tôi trẻ con thì kệ thôi, tôi muốn lớn lên phải thật đáng yêu cơ, không phải cái mặt chù ụ ăn rồi liếc ba nhỏ như thằng lắm lông kia. Mà đó là tôi chưa kể tội thằng em ruột thừa của tôi nó hèn lắm mọi người ơi. Vô tay người lạ cái nằm im thin thít, có dám làm càng đâu. Chỉ có ba nhỏ bế nó nó mới đạp tay ổng ra, mà ổng thơm thơm nó, nó còn quay mặt đi chỗ khác cơ.

Thứ gì đâu...

Như cô Grace hay chú Yin nhà bên bế nó thơm thơm nó cũng không làm gì ngoài cái mặt hơi khó ở chút nhưng kể cũng biết cách hưởng thụ đó. Hmm... Đúng là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Hèn nó có cái hay của hèn.

Như tôi này, đi đâu người ta cũng muốn nựng hết. Tại tôi đáng yêu mà hihi. Tuy tôi đẹp trai nhưng đâu có dễ dãi đâu mọi người? Bộ ai muốn nựng là nựng chắc? Tấm thân này chỉ được gia đình hai bên nội ngoại và hai ông bô cưng nựng thôi. Tới cả chú Mild còn chưa được nựng tôi đấy nhé.

Cái hôm tôi đi làm cameo cho bộ phim của hai ông ba đóng đó. Đến nơi ai cũng khen đẹp trai này kia. Nhưng còn lâu mới đụng được nhé. Chỉ có ba nhỏ với daddy mới được ở gần tôi thôi.

Nội cũng hay đưa tôi đi theo event của daddy để gặp ba nhỏ lắm. Tôi là một đứa thông minh, tôi biết nội sợ tôi với ba nhỏ bất hòa lâu dẫn đến ghét nhau, nên toàn lôi tôi đi xong đứng từ xa chào hai người. Ui mà cái hôm ba nhỏ đứng ở trên nhìn xuống xong rồi thấy tôi đang vẫy cái đuôi mừng ba nhỏ, ổng nhìn tôi cười đúng tươi. Đúng dễ thương.

Lêu lêu, mấy người chỉ thấy từ xa, thấy qua clip chứ làm gì được tận mắt chứng kiến như tôi. Nên là thay vì nói "Sướng như chó" thì hãy nói là "Sướng như Chopper".

Ơ mà nãy giờ nói nhiều quá nên quên mất không kể. Không biết là sau một hồi ba nhỏ cùng nhân viên thú y trao đổi thế nào, thì lúc này ba đã bế tôi lên vuốt ve, tôi được đà rên ư ử như muốn nói tôi đang đau lắm, tôi cần ba yêu thương. Ba nhỏ nghe tôi rên cũng hốt hoảng đôi chút, luôn miệng xuýt xoa xin lỗi vì làm tôi đau. Hihi.

Gì? Mấy người ghen tị chứ gì? Tôi biết lắm. Nhưng mà không được đâu, ba nhỏ trên đời này chỉ bế mỗi tôi thôi...à ừm còn thêm cả con lắm lông nữa... Ư... còn cả Zulu nhà bên kia...

Huhu. Hóa ra tình yêu của loài người xinh đẹp cũng chỉ đến thế thôi.

Chopper. Về condo với ba được không?

Được ạ. Về đâu cũng được. Miễn là với ba. Hả gì?

Không phải chứ! Con đang đau chân thế này mà ba còn định mang con về ở cùng với thứ lắm lông kia á? Đáng ra ba nên đá đít nó về với Ngoại đi, rồi ngày ngày yêu thương chăm sóc con chứ. Con không chịu!

Nói thì nói thế thôi.

Chuyện là thằng kia nó làm đại diện đồ ăn cho thú cưng. Mà phía nhãn hàng kia cũng biết điều lắm, biết là ngoài mặt không ai nói về mối quan hệ của hai ba, nhưng người ta vẫn ngầm hiểu với nhau rằng ba nhỏ ở nhà vẫn còn một con chó là tôi, dù tôi thuộc nghĩa vụ nuôi con của daddy. Nên mỗi lần gửi đồ ăn cho thằng lắm...à...cho thằng em tôi thì đều gửi kèm một thùng các loại đồ ăn cho chó. Mỗi lần như vậy cứ cách tuần ba nhỏ lại nhờ trợ lý của daddy đem cả thùng chở về cho tôi. Ăn hoài không hết.

Hừ. Xem như là cũng có lợi khi có một thằng em...ờ...đáng yêu. Vì nó đáng yêu nên được các nhãn hàng lựa chọn. Tôi cũng yêu nó lắm. Được chưa? Cứ bắt người ta phải thừa nhận. Mắc ói thiệt chứ giỡn.

Quay lại cái vụ ba nhỏ đòi đem tôi về condo cho dễ chăm sóc. Nói thì như hỏi, nhưng mà nghe thì giống như là thông báo cho có thôi. Tôi đã kịp phản đối gì đâu? Đã kịp chở tôi về nhà lấy một số thứ cần thiết cho tôi, đồ ăn nội nấu cho ba nhỏ để dành bỏ tủ lạnh, thuốc men của tôi, và một số món đồ của daddy. Sau đó liền đem tôi lên xe của ba nhỏ chở về condo rồi.

Huhu. Con không muốn chung nhà với thứ lắm lông kia đâu. Dù con cũng thương nó vì nhờ nó con có nhiều đồ ăn. Nhưng mà không muốn đâu.

...

Phản đối gì được nữa. Chợp mắt ngủ có miếng vì còn tác dụng của thuốc, mở mắt ra thấy mình đang đứng trước cửa chờ ba nhỏ loay hoay bấm vân tay. Cửa vừa tít một cái, ba liền khệ nệ bưng tôi cùng một mớ đồ rồi cái vali quần áo linh tinh của daddy nữa. Đương nhiên là ba không bỏ tôi xuống vì tôi vẫn chưa đi đứng bình thường được, nên tôi đương nhiên vẫn ở trên tay ba.

Nhìn xuống. Hừ.

Con lắm lông kia rồi. Tôi sủa một cái. Không phải ghét nó, sủa chào hỏi thôi.

Ơ. Thế mà cái con mất nết đó chảnh thật sự luôn. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu "Hừ khách không mời lại đến ăn chực rồi sẵn tiện lấy một thùng đồ ăn làm quà mang về phải không?".

Má cái con hỗn láo này! Nếu tôi thật sự dùng được cùng một ngôn ngữ với nó thì tôi sẽ quát vào mặt mèo của nó là "Không có ai thèm đến ăn chực hết. Mà ai nói là ăn chực? Tài sản trong căn hộ này tao cũng có một nửa thừa kế!".

Chó mà cũng hiểu luật lắm chứ đùa. Sống từ nhỏ với người ham đọc sách mà. Nếu tôi là con người thì xin lỗi tôi sẽ là một loài người có trí thông minh vượt trội, sức học tập phải full A như daddy. Đó là sự thật.

Sự thật đó đã được Grey chứng minh, tuy mèo Thái nhưng IELTS của nó phải 9.0 ấy. Vì bố nó giao tiếp với nó bằng tiếng Anh cấp thạc sĩ từ nhỏ. Haha...

Nhưng tôi sẽ không phải một loài chó giỏi ngoại ngữ. Ở chung với thằng lắm lông kia cũng được nửa thời gian hai ba dọn về cùng nhà nhưng tôi không học được tiếng mèo. Hi.

Nó giống như kiểu mấy má đang ngồi nghe những gì tôi kể, nhưng rõ ràng chỉ có fanfic thôi chứ bình thường làm gì hiểu được tôi nói gì. Cùng lắm là tôi nằm im thì kêu tôi hiền, tôi vẫy đuôi thì bảo tôi vui mà tôi sủa thì auto nói tôi đang quạo.

Cái rắm ấy!

Nói chứ tôi cũng chột dạ lắm. Tôi thuộc dạng cũng ốm yếu này kia từ nhỏ, nên hễ đi đâu tôi hay bị lạ ổ. Khó ngủ ấy. Cái đứa nãy ngủ quên trên xe không phải tôi. Nhân cách khác của tôi đấy. Chứ tôi thật sự lạ chỗ mà.

À quên nói lung tung quá trời. Nãy tôi đang kể đến đâu rồi nhỉ?

À đến đoạn thằng lắm lông lườm tôi rồi quay đít đi vào nhà. Ừ. Mày cứ thế đi. Đợi chân bố mày lành hẳn rồi bố mày sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội.

Ba khệ nệ đem tôi vào trong nhà rồi đặt tôi lên salon phòng khách, sau đó mới ra cửa đẩy vali đồ của daddy cùng đống đồ ăn của Nội nấu và đống đồ dùng tạm của tôi trong khoảng hai hoặc ba tuần tới.

Có lẽ sắp tới ba cũng hơi vất vả rồi. Vì ông 'dà' tôi đang vi vu bên trời Mĩ với chú Tul, còn tôi ở đây với cái chân đau. Ba nhỏ thì còng lưng chăm sóc, daddy ăn rồi báo. Đêm nào cũng phải đọc comment ghép đôi hai ổng, tôi với Nội muốn stress luôn.

Xong Nội phải gọi cho ba nhỏ, hỏi xem ba có ổn không. Ba bảo vẫn ổn vì ba quen rồi. Mà ba nhỏ tôi cũng đâu phải rảnh rỗi đâu. Vừa bận fanmeeting ở Manila xong, mới đáp sân bay một cái nghe Nội gọi nói tôi bị gãy chân. Không những daddy báo ba nhỏ, mà tôi cũng báo nữa. Lịch trình thì bận nhưng vẫn muốn đưa tôi về chăm vì ông bà nội đều bận công việc đối tác này kia nọ. Còn cô Jom thì có lịch bay.

Thế nên tôi đành theo ba về nhà, chịu đựng cảnh sống chung đầy tủi hổ với thằng lắm lông kia.

...

Vèo một cái, qua một dấu ba chấm thôi mà cũng cả mười ngày trôi qua rồi. Hôm qua ba nhỏ có lịch làm muộn nên trễ mất lịch tái khám của tôi một ngày. Bác sĩ hẹn tôi mười ngày sau quay lại tái khám, xem có cần phải điều trị thêm cái gì không. Đó là tôi nghe loáng thoáng lúc ba nhỏ nói chuyện cùng bác sĩ.

Ông bà ta có câu, "Chó liền da, gà liền xương.", tôi không chắc ở đây có được bao nhiêu người trong các chị hiểu ý nghĩa nhưng theo mẹ của bà 'dà' tác giả nói thì là con chó bị thương ngoài da liếm mấy cái liền nhanh khỏi, còn con gà dù có gãy xương thì cũng rất nhanh lành. Nhưng mà tôi là con chó. Tôi gãy xương.

Ông bà không có truyền kinh nghiệm cho chuyện này. Tôi xổ Nho cho vui thôi.

Nói tới là muốn khóc. Lúc nãy khi trên xe đến phòng khám tôi đã nhận thấy giảm đau tôi dùng mỗi ngày bắt đầu dần hết tác dụng. Cơn đau nhói đến từ cái chân bị đau bắt đầu tra tấn tinh thần tôi, mặc dù nó không còn đau như những ngày đầu nữa. Nhưng vẫn là đau.

Sau khi khám xong về nhà, bác sĩ kê thêm cho tôi một đồng thuốc, và dặn ba tôi cỡ mười ngày nữa là có thể tháo bột. Lúc ba đặt tôi lên salon, tôi liền thấy không ổn. Nhưng mà không phải tôi không ổn, mà là ba nhỏ cơ...

Hắt xì!

...

Hắt xì!

Ơ kìa ba nhỏ?

Hắt xì!

Nào? Tôi nhận ra là lúc ba bế tôi từ xe lên căn hộ, tôi mơ hồ cảm thấy thân nhiệt của ba hơi cao. Tôi là chó, nên tôi rất nhạy cảm nha. Khi nãy ở nhà lên đã thấy hắt xì hơi nhiều rồi. Không lẽ...

Và rồi cái gì tới cũng tới. Sau khi cho tôi cùng cái thằng lắm lông ăn xong thì ba đem cái ổ hôm trước lấy từ nhà lên đặt ngay cạnh chiếc ghế salon dài giữa phòng. Sau đó còn phải dỗ tôi một lúc lâu mới chịu uống thuốc. Còn bản thân thì liền đi vào phòng ôm cái mền mỏng ra ghế làm ổ.

Thằng lắm lông cũng bắt đầu thấy có gì đó sai sai khi mà bình thường giờ này ba không có ngủ vậy, mà có có cũng không có nằm đây. Nó ngó nghiêng một hồi, bắt đầu mon men lại gần.

Trong mười ngày vừa qua, giữa hai chúng tôi không xảy ra việc gì nghiêm trọng. Ơn trời, cũng nhờ cái chân bị đau của tôi. Chứ bình thường hai đứa ghét nhau như chó với mèo...

...

Quên mất chúng tôi là chó và mèo. Haha.

Bình thường chúng tôi ghét nhau như Tom và Jerry. Nhưng nếu cần thì Tom vẫn có thể cùng Jerry làm bạn thì tôi và nó cũng thế. Đôi lúc tôi cũng thấy ghét cái kiểu õng ẹo làm bộ ghét tôi của nó. Nhưng rồi nó cứ lướt qua lướt lại rồi ve vẩy cái đuôi mập của nó vào mặt tôi, chọc tôi vì tôi không đi đứng bình thường được như nó.

Nhưng mà tối đến thì chúng tôi lại chia nhau cái ổ của tôi. Thực ra là tôi ngủ trước, còn nó cứ đêm lại sẽ mon men lại gần để nằm chen chúc trong cái ổ nhỏ của tôi, vì ấm. Thực ra vì nó cũng mập nên người nó mềm mại lắm, còn tôi thì do đau chân nên vẫn chưa được đi spa tỉa lại lông. Thành ra bọn tôi nhìn từ xa sẽ trông như hai cái gối lông đặt trong ổ vậy.

Hê... Tôi lạc đề rồi.

Thực ra bọn tôi, tôi và Hazard khác loài nhau nên không thể nào nói chuyện được với nhau, nhưng chúng tôi có thể hiểu nhau qua nhiều năm chung sống. Nó đánh mắt nhìn tôi như muốn hỏi ba nhỏ làm sao. Còn tôi thì nhìn nó trả lời.

Ba ốm rồi...

Lúc bọn tôi đang dùng mắt nói chuyện với nhau thì ba nhỏ đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ rồi. Tôi nói ba nhỏ là con mèo bự, vì daddy hay nhéo má ba rồi nói ba nhỏ là mèo cưng của daddy. Ọe. Sến muốn chết. Nhưng mà trông ba ngủ lúc này đúng là không khác gì một con mèo cả. Thấy thương muốn chết.

Mười ngày tôi ở đây, ba nhất định không để tôi cho ai chăm sóc. Có công việc bên ngoài liền làm rất nhanh rồi trở về để lo cho tôi. Mơ hồ nghĩ lại thì đêm qua ngoài trời mưa to, ba vội vã từ chỗ làm trở về nhà vì sợ tôi không uống thuốc đúng giờ. Lúc thấy ba bước vào nhà, tôi vẫn còn thấy tóc ba nhỏ vài giọt nước.

Lại chạy từ xe của bác Best vào condo mà không để bác đưa xuống tầng hầm chứ gì? Xong rồi lại còn chủ quan để tóc ướt đi ngủ chứ gì?

Thiệt giống một con mèo nhỏ, dính một chút nước liền sốt.

Trong lúc ba tôi đang ngủ mê man thì tôi nghe thấy chuông điện thoại của ba nhỏ vang lên. Thử ngó vào xem thì thấy hình nền cuộc gọi là daddy. Mười ngày ở đây, tối nào ba nhỏ cũng dành ra ba mươi phút trước khi ngủ để gọi điện với daddy. Daddy thường hay bảo ba nhỏ còn có công việc nên phải ngủ sớm, mỗi ngày chỉ cần ba mươi phút thôi cũng đủ để daddy bớt nhớ ba nhỏ hơn.

Nhưng mà đêm nào cũng nghe hai người nhớ nhung sến súa con với thằng lắm lông ngán lắm rồi. Khi nào daddy mới về?

Thằng lắm lông cũng thấy giống tôi thì phải? Vì nó đang dùng cái móng vuốt của nó để khều cánh tay buông thõng xuống đất của ba, muốn gọi ba dậy nghe điện thoại để còn hóng xem khi nào ông 'dà' kia trở về. Ngủ trên ghế salon còn nằm sấp nữa. Daddy mà biết thể nào cũng mắng cho.

Cuối cùng chúng tôi cũng thành công gọi ba dậy. Thật ra có mình thằng kia gọi. Tôi cũng muốn, nhưng có những việc chỉ cần một đứa làm thôi, hai đứa cùng làm sẽ thành thừa.

Ba khẽ nheo mắt nhìn ánh chiều tà hắt vào sau tấm rèm. Cũng chiều rồi. Ngủ mãi từ trưa cơ. Sau đó ba mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy cầm điện thoại.

Sao lại gọi giờ này nhỉ? Gọi nhỡ mất rồi.

Xin ba đừng hỏi con hay thằng lắm lông. Mà hãy gọi lại.

Thực ra thì tôi không mong gì ba sẽ hiểu mong muốn của tôi. Nhưng đúng là ba đang làm theo những gì tôi muốn. Ba bấm nút gọi lại cho daddy, còn bấm luôn cả cuộc gọi video.

Em đang ngủ à? Chẳng chờ ba nhỏ lên tiếng, daddy vừa mở máy lên đã hỏi như vậy rồi. Hiểu người ta thế ông 'dà'? Mười điểm.

Vâng. Khụ. Vừa mới thức giấc lúc anh gọi. Giọng ba nhỏ có chút khàn.

Em ốm? Tôi nghe thấy giọng daddy lo lắng phát ra trong điện thoại.

Hơi đau đầu một chút.

Không hề. Ba nhỏ còn sốt nữa.

Tôi sủa nhẹ để đánh tiếng cho daddy. Nhưng đương nhiên ổng sẽ không hiểu tôi muốn nói gì. Ổng là người mà. Sao hiểu được tiếng chó. Chỉ có mấy người khùng điên mới đem tiếng sủa của tôi viết lại theo ngôn ngữ loài người thôi.

Em uống thuốc chưa?

Em sẽ uống sau.

Về mặt này thì tôi với ba nhỏ giống nhau, chúng tôi đều không thích uống thuốc. Ba nhỏ nói thế thôi, kiểu gì một hồi nữa ổng lơ đi việc uống thuốc rồi trốn luôn cho xem.

Khi nào anh mới bay?

Một chút nữa... Thực ra anh đang quá cảnh rồi. Sẽ sớm về đến Bangkok. Tính tạo bất ngờ cho em, nhưng không được rồi. Anh lo chết mất. Em ốm thế nào? Đã đi khám chưa? Mẹ biết không? Anh nhắn mẹ qua với em nhé? Hay để anh gọi P'Best?

Từ từ hỏi từng câu một thôi. Ba nhỏ phì cười khi thấy daddy của tôi vì lo mà hỏi dồn dập. Hôm qua em có dính mưa nên chỉ hơi sốt với đau đầu thôi. Hôm nay thì được off nên đang ở condo. Em uống thuốc trị cảm cúm rồi, không có gì nghiêm trọng đâu. Anh đừng gọi mẹ hay P'Best gì cả. Mai sẽ hết thôi.

Ba nhỏ ngoài miệng thì nói daddy hỏi dồn, nhưng rồi cũng nghiêm túc trả lời đúng thứ tự những câu mà daddy hỏi. Xem ra người ta nói tình yêu có thể làm con người ta từ bình thường trở thành bất thường là có thiệt.

Tôi với thằng lắm lông nhảy lên ghế đứng cạnh ba nhỏ, một đứa trái một đứa phải, chờ ba nhỏ đưa điện thoại để ngó mặt ông 'dà' xíu xiu. Hi. Thằng con thì bó bột được mười ngày nay chả thấy hỏi thăm câu nào. Nghe vợ nhỏ ho có một cái thì hỏi dồn tới tấp. Nhất bên trọng, nhất bên khinh. Tình cha con cảm lạnh quá.

Chopper sao rồi? Giờ mới nhớ đến thằng con này sao ông 'dà'?

Hôm nay em mới cho đi tái khám xong. Tầm mười ngày nữa mới được tháo bột, thuốc thì uống thêm ba ngày. Chủ yếu là thuốc bổ với kháng viêm. Ba hơi di chuyển điện thoại quay sang tôi để cho daddy nhìn xem thằng con có sút miếng thịt nào không.

Nhưng daddy lo thừa rồi. Chứ mọi người nghĩ làm sao thằng lắm lông lại có được cái body mỡ màng như thế? Đúng rồi. Là do ba nhỏ chăm tốt đó. Tôi ở đây được mười ngày thì cũng tròn mười ngày bỏ cái thói quen tập thể dục mỗi ngày, vì què. Nên ăn thì nhiều mà vận động tiêu hao calo thì gần như là không.

Ăn rồi nằm xem ti-vi cùng ba nhỏ. Hôm nào ba đi làm thì ngủ. Không ngủ thì nhìn thằng lắm lông liếm lông, phơi nắng cùng nó. Thi thoảng thằng mất dạy đó sẽ giả bộ khều trái banh lăn lại chỗ tôi rồi khoan thai đi lại nhìn tôi thương hại trước khi hất trái banh ra chỗ khác rồi vờn trước mặt tôi. Má!

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại. Ba nhỏ chăm chúng tôi rất tốt. Còn daddy thì không biết ở nhà ba nhỏ lười ăn muốn xỉu. Đợi daddy về tôi sẽ chỉ cho ổng thấy cái tủ lạnh vẫn còn đồ ăn dự trữ Nội đưa ba nhỏ mang lên, dù cái đống đó Nội dặn là để lâu được nhưng mà Nội vẫn gói cho ít mang lên ăn cho hết trong vòng năm ngày thôi.

Lúc đó cũng gãy thuốc mê mà vẫn loáng thoáng nghe Nội dặn nha. Nội lo cho sức khỏe của ba nhỏ lắm. Người thì cứ gầy đét cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net