Hạnh Phúc Mang Tên Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Yong. Anh xem ở chỗ này mình sẽ đặt một chậu hoa.

- Được. Tuỳ ý em.

- Yong. Chỗ này sẽ đặt TV nhé.

- Ok.

- Yong.....

-......

- Yong.....

Em tíu ta, tíu tích, luyên thuyên hỏi ý kiến tôi để sắp xếp lại tổ ấm mới cho chúng tôi. Mặc là em đòi hỏi gì tôi cũng thuận lòng. Miễn là em vui thì tôi cũng vui.

Nhớ lại quãng thời gian trước phải khó khăn, vất vả thế nào tôi mới cưa đổ được em. Nhiều lúc nghĩ lại tôi tự thấy mình thật vĩ đại. Em - SeungRi của tôi lúc trước là một người cực kì khó tính và nguyên tắc.

Lần đầu gặp em là năm tôi 22 tuổi và cũng là sinh nhật lần thứ 20 của em. Ba tôi và ba em là bạn thân trên thương trường, từng giúp đỡ nhau để phát triển sự nghiệp. Vậy mà ngần ấy năm tôi không phát hiện ra em. Đúng là một thiếu sót.

Em một thân đen chấp tay nguyện sau ánh nến của bánh. Đôi mắt nhấm nhẹ, hàng lông mi rũ dài, khoé miệng không giấu được ý cười hạnh phúc. Trông em lúc ấy long lanh, dịu dàng. Chính khoảng khắc đó làm tôi đỗ gục vì em.

Sau buổi tiệc tôi bắt đầu tra thông tin về em. Em là con trai một của nhà Bác Lee cũng như tôi là con trai một của nhà họ Kwon cho nên thông tin cực kì bảo mật. Nhờ quen biết tôi mới tra ra nhưng cũng mất khoảng một tuần. Lúc cầm tất cả thông tin trên tay tôi vui mừng như nắm được một nữa trái tim em.

Lee SeungRi từ năm 10 tuổi đã sang Mỹ đào tạo. Là một cậu bé lễ phép, thông minh. Hiện tại đã tốt nghiệp Đại Học Havard danh tiếng mặc dù mới 20 tuổi. Đợt này em trở về là để tiếp quãng cơ nghiệp của gia đình. Một thân trời Tây xa xôi 10 năm thảo nào tôi không biết em cũng đúng thôi. Nhưng giờ khác rồi. Biết được em và tôi đã xác định em sẽ là bạn đời của tôi.

Nhờ mối quan hệ của hai nhà mà tôi tiếp cận em. Ba tôi cũng biết chuyện và cả nhà tôi điều ủng hộ tôi chinh phục em. Phải nói ba mẹ tôi cực kì thoáng trong chuyện tính hướng của tôi. Tôi lấy làm vui vì điều đó.

Cách sinh nhật em một tuần ba tôi chủ động mời cả nhà em sang dùng cơm. Với lý đó là đã lâu không dùng bữa cơm cùng nhau. Đúng 7h tối cơm nước đã sẵn sàng. Ngoài cửa có tiếng chào hỏi của ba. Khỏi cần suy nghĩ tôi cũng biết gia đình em đến. Mừng rỡ chạy ra nhưng tôi hơi sững người. Chỉ có ba mẹ em. Tôi đảo mắt xem có bỏ lỡ vị trí nào không thì nghe ba em lên tiếng bảo là em mệt không đến được. Cảm xúc tôi tụt đến tận đáy lòng. Buồn rười rượi, lõng thỏng bước sau mọi người vào bàn ăn.

Em là lý do chính khiến tôi mong chờ cả tuần nay. Vậy mà không gặp được hỏi sau tôi không thất vọng cơ chứ. Rồi ba tôi vui cười nâng ly bảo là SeungRi mới về nước, còn lạ lẫm nhiều thứ để tôi đưa em đi đây đi đó. Thật sự lúc ấy khỏi nói cũng biết tôi vui thế nào khi được cái gật đầu đồng ý của ba em.

Được sự đồng ý của hai gia đình thì lấy lý do gì tôi không tiến tới. Không cần đợi hôm nào. Ngay sau bữa cơm tôi đã xin phép hai nhà để đón em đi dạo. Chỉnh chu lại quần áo lần cuối tôi mới ấn chuông cửa nhà em. Thật lâu mới có người bước ra. Tôi hỏi dì giúp việc rồi bước thật nhanh lên phòng em. Cảm giác háo hức, rạo rực cùng với một chút nhớ khiến tôi không kìm chế được mà đẩy cửa xong thẳng vào. Không có chuyện gì xảy ra nếu tôi không manh động. Đôi lúc nhớ lại lúc ấy làm tôi lại mắc cười. Em vừa trong phòng tắm bước ra chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc. Đầu tóc còn chưa được lau khô. Thấy tôi bước vào em hai tay che chắn hét toán lên. Tôi cũng lúng túng không biết giấu mặt vào đâu cho phải.

Em hét lớn rồi đuổi tôi ra khỏi phòng. Đóng cửa thật mạnh nhưng kẹt lại một góc áo của tôi ở trong phòng. Em tức giận trừng mắt với tôi rồi đóng mạnh cửa lần nữa. Đứng cả buổi ở ngoài cửa tôi nhớ lại cảnh xuân lúc nãy làm cả người nóng ran lên. Rồi cũng mỉm cười lắc đầu ra về. Nhiều khi nghĩ lại không biết cảm giác em lúc ấy thế nào nhỉ. Có mắc cười không khi vạt áo tôi còn lũng lẵng chỗ cánh cửa.

Số điện thoại của em rồi tài khoản SNS của em tôi điều biết hết. Nhấp theo dõi rồi nhắn tin trò chuyện với em. Tôi nhận ra em rất tiết kiệm lời nói. Cũng phải thôi. Mạng xã hội mà. Thế là tôi quyết định gọi điện, trực tiếp nói chuyện với em. Có lẽ là số lạ. Ban đầu tôi phải gọi tận 5, 6 lần em mới bắt máy. Giọng em trong trẻo, dễ thương vang lên làm tôi không biết nên nói gì cho phải. Thế là em gác máy. Tôi lại gọi. Cứ thế hết buổi này đến buổi khác tôi gọi điện, nhắn tin cho em. Phải nói với em tôi là con của ba Kwon bạn thân của ba em, em mới tiếp chuyện. Nhưng cũng trả lời tiếng một mà không buồn hỏi lại.

Em rất nguyên tắc trò chuyện đến 10h là em gác máy đi ngủ. Những lần sau đó chúng tôi trò chuyện nhiều hơn chút. Tôi luôn là người khơi đề tài để em nói. Phải năn nỉ, ỉ ôi, thuyết phục lắm em mới đồng ý để tôi đưa đi làm mỗi ngày. Đơn giản là thấy mặt em hằng ngày làm tôi tự tin hơn. Tôi bắt đầu ăn trưa cùng em. Tối lại đón em về nhà. Lâu lâu lại chở em đi chơi. Dần dần em không còn dè chừng mà nói chuyện với tôi nhiều hơn. Em cũng cười nhiều hơn. Hôm nào em vui vẻ cười nhiều là y như rằng đêm đó tôi mất ngủ.

Thấy thế mà tôi theo em đi làm, trò chuyện, dùng bữa riếc cũng thành thối quen. Lâu lâu em lại chút động gọi cho tôi trước hỏi xem tôi thế nào còn dặn đủ thứ như cô vợ già. Tôi vui cười trêu em thế là em giận không nói chuyện với tôi cả buổi. Thấy ngốc ngốc hay giận vậy chứ em vẫn rất dễ thương.

Ngày tôi tỏ tình với em là vào mùa đông cũng là sinh nhật lần thứ 21 của em. Là một năm tôi theo đuổi em. Lúc tôi quỳ trước mặt em tay nâng cao chiếc nhẫn cưới nhìn em. Tôi đã thấy em nghẹn ngào nước mắt rơi. Tôi hơi lo là em sẽ từ chối vì còn hơi sớm. Nhưng tôi tự tin là em sẽ đồng ý vì thời gian qua đủ để tôi biết em cũng yêu tôi. Cái khoảnh khắc em gật đầu đồng ý cũng là lúc tuyết đầu mùa rơi. Quá đẹp. Quá lãng mạn. Quá đáng nhớ. Tôi vui sướng trao nhẫn vào tay em rồi kéo em vào lòng trao cho em nụ hôn sâu. Đêm đó chúng tôi ngồi bên nhau thật lâu. Nắm tay nhau thật chặt mà tận hưởng niềm hạnh phúc. Không đợi lâu. Ngay sáng hôm sau tôi tức tốc đưa em sang Mỹ để đăng ký kết hôn. Tôi chỉ sợ chậm một chút là em chạy mất.

- Anh cười cái gì thế. Ngốc à.

- Em mới ngốc.

Tôi cốc yêu em rồi ôm em vào lòng.

- Anh lại bắt đầu sến súa gì thế.

-........

Em đẩy tôi ra chỉ về gốc phòng.

- Yong. Chỗ này anh kê tủ sách cho em nhé.

- Được.

- Yong. Chỗ này anh đặt cây đàn cho em nhé.

- Sẽ làm theo em.

- Yong. Còn chỗ này. Chỗ này. Chỗ này nữa......

- Được. Được. Được. Nghe theo em. Tất cả điều nghe theo bà xã của anh.

- Ple. Anh là vợ em thì có.

- Hôm nay còn đòi phản công cơ à. Để anh xem em có dám không.

- Để xem.

Em đưa mặt thách thức. Tôi liền thuận theo giữ chặt phía sau đầu mà hôn em thật sâu. Ban đầu em hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh quàng tay ra sâu đầu tôi cuồng nhiệt đáp trả. Tôi thỏ thẻ vào tai em là tôi yêu em rất nhiều. Em cười hôn tôi lần nữa.

Và đó là nụ hôn đầu tiên trong tổ ấm mới của chúng tôi.

--------------

Thương ❤️
12.11.2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net