Thê Tử của Hoàng Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thê Tử của Hoàng Thượng
#2
“ Thiên ca ca thấy ta thế nào”. Nàng vận trên mình bộ hỉ phục vô cùng đẹp mắt, hắn nhìn thấy nàng cười thật đẹp thật hạnh phúc trong lòng không khỏi vui vẻ đến bên cạnh ôm nàng vào lòng
“ Nàng đẹp lắm thật tốt chúng ta sắp thành thân rồi ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt sẽ để nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ dưới một người trên vạn người”
“ Được chàng phải nhớ đó đây là hỉ phục tự tay ta làm cũng vì chàng mà làm, ta không cần làm nữ nhân tôn quý ta chỉ cần chàng”. Nàng dứt lời liền ôm trầm lấy hắn

“ Thiên ca ca bảo bảo của thiếp là nàng ấy chính là nàng ấy hại chết nó”. Nàng nằm trên giường lệ rơi như  mưa nhìn chằm chằm vào hắn khuôn mặt trắng bệch không ngừng gào thét
“ Không phải là nàng ăn trúng đồ tương khắc mới bị vậy nàng bình tĩnh lại đi”. Hắn ôm chặt lấy nàng đau lòng không kém nhẹ nhàng vỗ về, nàng ra sức lắc đầu nhìn thẳng vào mắt hắn
“ Chàng không tin ta sao ? Ta làm sao có thể không chú ý như vậy”. Hắn lúng túng không biết trả lời thế nào, nàng thấy vậy đôi cặp phượng không khỏi tuyệt vọng ,nàng buông hắn ra lau lệ khẽ cười thì ra là vậy? Hắn không tin nàng, hài tử của nàng mất rồi hắn vẫn muốn dung túng cho nữ nhân kia
“ Hoàng Thượng ta muốn nghỉ ngơi thỉnh người cũng hồi Thừa Càn Cung hoặc đến cung của Phương Phi cũng được “. Nàng nói xong liền quay mặt đi. Hắn thấy vậy không biết nên nói gì chỉ đành rời khỏi cung của nàng
Tại Uyển Lan Các bóng tối bao trùm xung quanh ánh trăng đêm nay thật sáng trên lầu cao nhất một nữ nhân bạch y mỹ lệ đừng sát mép lầu nhìn trăng khẽ cười hắn thấy nàng như vậy hốt hoảng chạy gần đến chỗ nàng, nàng thấy vậy khẽ xoay đầu nhìn hắn
“ Hoàng Thượng người đừng đến gần đây “. Hắn bỗng khựng lại mày kiếm gắt gao nhíu chặt giọng nói run rẩy
“ Hoàng Hậu nàng làm gì vậy mau đến đây đi nơi đó rất nguy hiểm”
“ Ta không phải Hoàng Hậu ta là Mộ Dung Thiên Nguyệt nữ nhi của Đại Tướng Quân, Hoàng Thượng người lại quên nhanh vậy sao người ra chiếu phế hậu rồi”. Hắn đang định mở miệng lại nghe tiếng cười của nàng
“ Hoàng Thượng người nghe thấy không là bảo bảo gọi ta, nó nói nó rất nhớ ta, nó cảm thấy rất lạnh nó muốn gặp ta, ta phải đi gặp nó hài tử của ta”. Vừa dứt lời nàng liền nhảy từ Uyển Lan Các xuống. Hắn thấy vậy chạy thật nhanh đến muốn giữ nàng nhưng không thể giữ đươc
“ Không, không Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi..”
Hắn giận mình tỉnh dậy
“ Thì ra là mơ chỉ là mơ nàng không có rời khỏi ta”. Hắn sắp xếp lại tấu chương trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Nguyệt Nhi đã rất lâu rồi nàng không cười với ta cũng không còn gọi ta là Thiên ca ca nữa. Hắn lắc đầu cười khổ cũng là do hắn là tại hắn nàng mới trở nên như vậy. Đang còn suy nghĩ miên man bên ngoài Lưu công công hổ hoảng đi vào
“ Hoàng Thượng không xong rồi Hoàng.. à Mộ Dung tiểu thư nàng ấy đến Uyển Lan Các lầu cao nhất còn không cho ai đến gần một mình ngồi trên mép thành lầu nô tài thấy tình cảnh không ổn cho lắm không biết..”. Hắn nghe đến đó liền chạy một mạch ra ngoài lời Lưu công công còn chưa nói xong đã không thấy hắn đâu liền vội vàng đuổi theo
“ Nguyệt Nhi không không được nàng không được rời xa trẫm”. Hắn vận khinh công thật nhanh đến đó miệng không khỏi lẩm bẩm giờ khắc này hắn không quan tâm gì nữa cung nữ thái giám xung quanh thấy hắn như vậy chỉ biết tròn mắt đứng nhìn
#mọi người muốn SE hay HE ngắn hay dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC