15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi đó, Five xuất hiện ở tầng dưới, lao khỏi cửa và đi vào con hẻm với một tốc độ đáng kinh ngạc. Klaus chết tiệt. Vô tình giao cho Harold Jenkins mọi thứ hắn cần để biến gia đình này thành một mớ hỗn độn hơn cả những gì mà nó vốn có. Five không hề ngần ngại mà nhảy xuống một cái thùng chất đầy túi rác. Anh bắt đầu sàng lọc đống hỗn độn, loại bỏ bất cứ thứ gì vô dụng, thầm hi vọng rằng Jenkins vẫn chưa tìm thấy cuốn nhật ký.

- Chết tiệt.

Anh bò ra khỏi thùng rác trông có vẻ tồi tệ hơn vì quần áo dính đầy mùi hôi và anh thậm chí còn không thể tìm thấy cuốn nhật ký trong đó. Mọi thứ bên trong chiếc thùng nhựa đã bị rải ở khắp mọi nơi, không có bất kỳ chiếc túi rác nào là không bị lục lọi và cuốn nhật ký cũng không có ở đây. Cuộc trao đổi hẳn là đã xảy ra. Five cố nén cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nghĩ đến việc người đàn ông khó ưa đó đã tiết lộ những bí mật thầm kín nhất của gia đình mình. Những hình ảnh về khuôn mặt bị trầy xước của gia đình anh trên gác xép của người đàn ông vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả họ đều gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, bây giờ trời đã bắt đầu tối, và anh đã không gặp may. Từ bỏ nhiệm vụ vô ích, anh bắt đầu lập một kế hoạch mới, đi vòng quanh trong con hẻm tối.

- Tệ thật. Jenkins có lẽ đã có cuốn nhật ký rồi.

Anh tự lẩm bẩm. Điều đó thật tồi tệ, nhưng không phải là trường hợp xấu nhất. Anh đã từng đến nhà của hắn trước đây rồi. Điều này có thể được khắc phục bằng một pha giết người nhanh chóng, yên tĩnh - một thứ mà anh khá thành thạo. Không có Jenkins thao túng Vanya, không có Vanya bất ổn về mặt cảm xúc. Một giải pháp đơn giản.

- Ôi chết tiệt, Vanya!!

Đầu anh hếch lên khi anh nghĩ về Vanya. Cô ấy đã gặp Jenkins vào thời điểm này chưa? Họ đã nhìn thấy nhau chưa? Mũi anh nhăn lại vì suy nghĩ đó, cảm giác chua xót lấp đầy dạ dày. Cô ấy có thể gặp nguy hiểm rồi. Trở về ngưỡng cửa, anh đi đến nhà bếp, nơi Allison và Klaus đang trò chuyện. Cả hai đều giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của anh, Klaus gần như ngã ngửa ra sau trên chiếc ghế nửa dựa của mình.

- Ôi Chúa ơi!

Allison che mũi tỏ vẻ kinh tởm.

- Five, em đã làm cái quái gì vậy?

- Vanya ở đâu?

Anh hỏi, phớt lờ vẻ mặt dò xét của cô.

- Ồ, cô ấy đi rồi.

Klaus uể oải trả lời, không muốn giúp gì thêm cho anh.

- Chết tiệt.

Khuôn mặt anh nhăn lại vì thất vọng. Anh với lấy một chùm chìa khóa từ quầy, hầu như biết chính xác chúng sẽ ở đâu.

- Em sẽ đi lấy xe.

- Anh tưởng là em mới có mười ba tuổi thôi chứ?

Klaus cười lớn.

- Em có biết lái xe không?

Allison hỏi anh, cặp lông mày hoàn hảo nhướng lên và nghiêm túc. Rõ ràng là cô ấy không hề có ý trêu chọc anh như Klaus - nhưng lại có vẻ rất quan tâm đến sức khỏe tinh thần của anh ấy. Cô ấy trông rất giống một người mẹ khi bước tới trước mặt anh, chặn đường anh trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất. Anh thừa nhận đó là một màn nhìn chằm chằm khá ấn tượng, nhưng Five không hề có ý định nhận lệnh từ chị gái của mình. Hoặc bất kỳ ai khác cho vấn đề đó.

- Em biết cách làm mọi thứ.

Anh khẳng định không bỏ sót một nhịp nào, trong khi quá vội vàng ở lại và tranh luận về tuổi tác và kỹ năng trưởng thành của mình. Anh biến mất khỏi tầm mắt của họ khi nhảy nhanh qua không gian, xuất hiện ở bên ngoài gần chiếc xe của cha họ.

Lái xe điên cuồng khắp thành phố, Five bật tắt đèn pha và tạt vào một bãi đậu xe cách căn hộ của Vanya một dãy nhà. Đó là một con phố yên bình, không có nhiều chuyện xảy ra vào thời điểm này trong đêm. Từ đây anh có thể thấy rằng đèn trong căn hộ trên lầu của cô đã tắt. Cô ấy vẫn chưa về đến nhà sao? Anh có thể cảm thấy tâm trí mình bắt đầu ghép những kịch bản bất khả thi lại với nhau, tất cả đều kết thúc một cách rất khủng khiếp, tất cả đều liên quan đến Jenkins và sự thao túng bệnh hoạn của hắn. Cô ấy đã ở đâu vậy?

Five buộc mình phải ngăn những dòng suy nghĩ ngớ ngẩn của mình và thở đều. Vanya lúc này đã an toàn, anh tự nhắc mình như vậy. Cô ấy hoàn toàn ổn, làm bất cứ điều gì cô ấy phải làm trước khi trở về nhà, ngay cả khi đó là với con quái vật như hắn ta. Lần trước khi anh trở về, anh đã đợi cô trong căn hộ của cô sau khi rời khỏi Griddy's.

- Ôi chết tiệt.

Anh đột nhiên nhận ra, mặt tái đi, đôi mắt xanh lục mở to. Griddy's. Con chip theo dõi.

- Chết tiệt.

Anh xé toạc ống tay phải của mình và ấn mạnh vào vùng da ở cẳng tay. Một cục u nhỏ nổi lên bên dưới khẳng định nỗi sợ hãi của anh. Ngay cả với sự thay đổi của tuổi tác và ngày tháng đã được đặt lại hoàn toàn - có nghĩa là Ủy ban vẫn đang theo dõi anh ngay lúc này. Cửa xe mở tung trong nháy mắt, và anh cố gắng để không phải nhìn xung quanh một cách đầy nghi ngờ với mỗi chiếc xe chạy ngang qua mình. Họ có lẽ đã ở đây, hoặc ở đâu đó. Làm sao mà anh lại có thể không nhớ đến cái con chip theo dõi ngu ngốc này lần thứ hai kia chứ!? Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!

Được rồi. Nghĩ đi. Họ sẽ không dám hành động ở giữa công cộng như vậy đâu. Họ sẽ đợi cho đến khi anh có thể ở một mình. Để đảm bảo thương vong công cộng là không đáng kể - và tốt nhất không nên tồn tại bất kỳ một nhân chứng nào. Cho tay vào túi, anh tiếp tục đi lên vỉa hè, hoàn toàn có ý định đi thẳng qua căn hộ của Vanya. Không có ý nghĩa gì khi dẫn họ đến đó cả. Anh cần tìm một con hẻm yên tĩnh, hoặc một tòa nhà trống. Một nơi nào đó để giữ cho họ bận rộn. Nhưng anh có thể sử dụng vũ khí ... Không sao. May mắn thay, anh có một chút lợi ích khi biết tối nay họ đang ở thành phố để tìm kiếm anh. Không có bất ngờ lớn lần này. Anh có thể giải quyết những trò chơi đó của họ và quay lại kiểm tra Vanya sau.

- Chết thật.

Anh rủa thầm khi chính Vanya bước ra khỏi xe taxi và nhìn anh chằm chằm. Điều này thật tệ. Họ nhất định đã để mắt đến anh vào thời điểm này rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net