Chap 1: Virus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Trân Khuynh, một thành phố lớn thuộc vương quốc Khuynh Minh chuyên về hoạt động sản xuất nông nghiệp để tiêu dùng trong và ngoài vương quốc. Một trong những thành phố yên bình và không có sự kỳ thị về giai cấp, thật là một thành phố đáng sống phải không?

Tại một con đường nhỏ ở thành phố Trân Khuynh

- Nàyyy chờ tớ với Mai, cùng nhau đi học đi!

- Tớ mà trễ học là do cậu đấy Nhi Rùa, sao cậu có thể đi chậm như vậy được chứ, nếu có cuộc thi ai là người đi chậm nhất thì cậu là ứng cử viên cho vị trí quán quân đấy

- Cậu đừng móc mỉa tớ vậy chứ, đâu phải tớ muốn sinh ra với cái chân ngắn và chiều cao 3 mét bẻ đôi này đâu

- Cậu đừng đổ thừa cho "sự lùn" của bản thân chứ

Cô gái tên Mai cười với biểu cảm nũng nịu của người bạn cô, "thật dễ thương" cô nghĩ vậy, đúng vậy cô muốn chọc Nhi mãi vì biểu cảm này của cô ấy, cô muốn cứ thế này với Nhi mãi, ở bên Nhi cô thấy thoải mái hơn là cái gia đình giả tạo của cô.

- Nhi à, cậu đừng lớn lên nữa nhé, cứ như bây giờ đi

- Không! Tớ muốn lớn nữa, tớ đã được mẹ mua cho hộp sữa tăng chiều cao rồi, một ngày không xa tớ sẽ cao 1m7 bằng cậu, à không tớ sẽ cao hơn cả cậu cơ

- Đồ con nít, cậu thích hơn thua với tớ vậy à, cứ như bây giờ thì tớ mới có thể bảo vệ cậu được chứ

Tai Nhi ửng đỏ sau khi nghe câu nói của Mai

"Tớ cũng muốn bảo vệ cậu Mai ạ"

- Ôi chết, còn 5 phút nữa là trễ học đấy, tớ không muốn bị đứng phạt ngoài cửa lớp đâu, chạy thôi nào!

Mai nắm lấy tay Nhi kéo đi, gió thổi nhẹ nhàng với những tán cây xanh rì rào hai bên đường tạo nên là một bức tranh đời thường thật đẹp.
.
.

.
.
.
UỲNHHH
Một tiếng động lớn vang lên phát ra từ vật thể lạ lao từ bầu trời xuyên qua làn mây trắng rơi xuống giữa sân trường Trân Khuynh, mọi thứ trong khoảng 1km đều bị san bằng hoàn toàn, cảnh tượng không thể nào kinh hoàng hơn.

Chuông cảnh báo thảm hoạ vang lên phá tan không khí bình yên tại thành phố này. Mọi người chạy tán loạn về nơi trú ẩn - nơi mà họ nghĩ sẽ là khu vực an toàn

- Ôi chuyện quái gì đang xảy ra thế này?! Cái quả cầu quần què gì thế kia?! Nó lao từ trên trời xuống sao????

Người đàn ông chạy ra ban công nhìn về phía xảy ra thảm hoạ. Hốt hoảng, tò mò, thích thú,... đó là những cảm xúc của anh ta ngay bây giờ thật hỗn loạn

- Mình phải chụp cảnh này rồi đăng lên blog mới được! Chắc chắn sẽ viral và kênh mình sẽ nổi tiếng! À không hay live luôn nhỉ? Ý kiến hay!

Anh ta chạy lại vào nhà cầm chiếc điện thoại với những công cụ hỗ trợ khác và quay trở lại ban công, diễn tả về những việc đang xảy ra tại thành phố này.

1k views, 10k views, 100k views,...

Con số người xem tăng vọt, họ cảm thấy thú vị, tò mò với những gì đang diễn ra hơn là lo sợ

"Nhìn bên dưới kìa, có phải tôi đang nhìn nhầm không?"

"Bà cô kia đang bị tấn công bởi những người khác đấy"

"Này quay xuống bên dưới đi, tên mập"

"Này này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bả đang bị bọn người kia ăn thịt à? Có thiệt không vậy?!"

"Zombie à? Bọn họ trông quá tỉnh táo để là zombie đấy"

"Như phim vậy! Thú vị quá! Tao đã chuẩn bị cho ngày này từ khi coi walking dead rồi"

Những bình luận chen trút nhau xuất hiện trên blog của anh ấy, vui sướng vì trở thành "người nổi tiếng" đến độ anh mặc kệ bản thân mà lao xuống dưới để thoả mãn những yêu cầu của người xem "xuống dưới quay cho rõ đi". Anh lao xuống lầu và chạy ra ngoài sau đó thì họ không còn nhìn thấy anh ta một lần nào nữa. Ít nhất đó cũng là cái live cuối cùng và thành công nhất trong sự nghiệp của anh...

- Mẹ ơi, vậy ai sẽ cứu chúng ta?

- Đức vua là một người nhân hậu và ngài rất yêu quý chúng ta, chắc chắn ngài ấy sẽ có cách cứu chúng ta con yêu ạ

Tin tức bắt đầu lan truyền nhanh chóng cuối cùng cũng đến tai đức vua của vương quốc Khuynh Minh. Sau khi xác thực thông tin, đức vua đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với sự tham gia của tất cả người có chức trọng cao trong triều và những quý tộc gần xa.

Trong cuộc họp, họ biết rằng đó là một vật thể lạ, phát ra một mùi hương gây kích thích não khiến cho những nạn nhân hít phải sẽ mất kiểm soát và muốn chém giết người khác với chủ đích là ăn thịt đồng loại. Họ giả định rằng đó là một loại virus không xác định đi qua đường hô hấp để tiếp cận đến trung ương thần kinh và khiến nó mất kiểm soát, đồng thời khi xét về tốc độ truyền nhiễm quá đỗi kinh ngạc. Ngạc nhiên thay nó không chỉ khiến người nhiễm bệnh thèm thịt đồng loại mà nó còn "ban phước", những người bị nhiễm có sức khoẻ hơn người, còn có thể biết "ma thuật" là những thứ vượt xa khả năng của con người.

Cuộc họp kéo dài 3 giờ đồng hồ và chưa có dấu hiệu ngưng, người dân của vương quốc bắt đầu lo sợ, họ gói gém đồ đạt để BỎ CHẠY. Phải, đấy là bản năng của loài vật khi gặp nguy hiểm. Tuy nhiên điều họ muốn sẽ không thành.

Đức vua bước ra cùng các vị khác, cuộc họp cuối cùng cũng đã kết thúc sau 5 tiếng, nhưng với biểu cảm của đức vua có vẻ sẽ hướng về kết quả tệ nhất. Sau khi nói gọn gàng về sự hiện diện của virus, đức vua đề xuất giải pháp cho vấn đề này

- Ta yêu cầu tất cả thần dân của vương quốc hãy ở yên tại nhà. Không ai được ra khỏi vương quốc, tất cả cổng ở các cửa khẩu sẽ tạm đóng vô thời hạn. Và ta rất xin lỗi phải nói nhưng ta phải buộc PHONG TOẢ TOÀN THÀNH PHỐ TRÂN KHUYNH, ta sẽ cố gắng để cứu sống những người chưa nhiễm bệnh vì thế hãy kiên trì và cố gắng sống sót người dân Trân Khuynh!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net