I - Going Crazy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Biện Bạch Hiền, em xuất hiện ở nơi này làm gì? Đừng khiến tôi phát điên lên!
Phác Xán Liệt thực sự sắp phát điên rồi, phát điên về Biện Bạch Hiền.
-Tôi quay lại lấy đồ, không phải đây cũng từng là nhà tôi sao?
Biện Bạch Hiền cứ như vậy mà thản nhiên sập cửa bỏ đi.
_______________________________________________
Phác Xán Liệt mở tủ lạnh, bên trong ngập tràn đồ ăn. Hắn vẫn quyết định bật một chai rượu vang trong kho. Không có rượu thực sự không thể ngủ nổi.
Em đem hơi ấm đến rồi lại buông lời cay độc. Rốt cuộc là muốn tôi làm sao?
Hắn ngửa cổ, nốc rượu vào họng.
Tôi đã phân vân biết bao nhiêu lần, vẫn chỉ có một đáp án. Nhưng con tim tôi lại không chắc chắn? Không phải tôi nên ghét em hay sao?
_________________________________________________
Biện Bạch Hiền lại lén lút vào nhà hắn. Đây là lần thứ n rồi. Phác Xán Liệt luôn bừa bãi, ăn uống không tử tế. Những gì anh có thể làm cho hắn thì sẽ tận sức làm cho hắn. Nhưng vĩnh viễn không thể quay lại.
Cái này gọi là luyến tiếc ư? Phải là anh luyến tiếc hắn.
Biện Bạch Hiền như thường lệ sẽ dọn dẹp nhà cửa một lượt, giặt quần áo, mang đồ ăn đã nấu sẵn từ trước để vào tủ lạnh.
Tuy nhiên, duy chỉ có một căn phòng mà anh vẫn không dám đặt chân vào. Là phòng ngủ của hắn và anh trước đây. Có quá nhiều ký ức thì sẽ là cấm địa không nên vào.
Biện Bạch Hiền cứ như vậy mà đứng chết lặng trước cửa phòng.
Em nên dứt khoát dời bỏ nơi này, cứ như vậy sẽ khiến em không còn lí trí. Phác Xán Liệt, chỉ còn nốt lần này nữa thôi,...
Sau này anh nhất định phải sống tốt.

Biện Bạch Hiền quay người, cả một thân ảnh cao lớn che khuất tầm mắt anh.
__________________________________________
Phác Xán Liệt tan ca về sớm. Trước cửa nhà xuất hiện đôi giày quen thuộc, hắn lại phát điên lao vào. Đã bao lần hắn tự nhủ không được làm như vậy nhưng khi nó đến hắn lại chẳng thể kiềm chế. Cứ thế như mất đi hết thần trí.
Cảm giác ấy cắt đứt từng hơi thở trong hắn, nó mãnh liệt như muốn giết chết hắn.
Những vết thương đã thành sẹo ấy lúc này càng sâu hơn, càng đau hơn. Ngọt ngào xen lẫn đau đớn. Quá tàn bạo.
Hắn lao đến, lao đến, không cần quan tâm bất cứ điều gì nữa cả. Nhưng Biện Bạch Hiền lại không hề hay biết, đờ đẫn trước cửa phòng ngủ. Hắn cũng cứ vậy đứng sau mà cuộn tay thành quyền.
_________________________________________________
Khi anh nhìn thấy hắn, sự sợ hãi ngập tràn nơi đáy mắt rồi lại nhanh chóng biến mất. Trong đầu Phác Xán Liệt lúc ấy lại lướt qua vô vàn lời nói của anh.
Liệu có nên dùng từ tráo trở?
-Không phải vẫn chưa chia tài sản sao? Nơi này vẫn là nhà tôi và tôi không thể chấp nhận nó bẩn thỉu đến vậy.
-Tôi ghét em.
Phác Xán Liệt thực sự đã bị dục vọng chiếm lấy rồi. Hắn chẳng màng nữa, nhào tới ôm lấy anh vào lòng, bật tung cửa phòng ngủ.
-Phác Xán Liệt, dừng lại! Tôi bảo anh dừng lại!
Biện Bạch Hiền trở lên hoảng sợ.
Tôi phát điên vì em. Tôi ghét em. Mọi thứ thuộc về em đều đã trở thành vết sẹo trong tôi, không cách nào xóa nhòa.
____________________________________________________
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, chặn mọi ngôn từ. Tất cả chỉ còn những cảm xúc về thể xác.
Từng lớp quần áo cứ thế bị trút bỏ. Hòa làm một, phải hòa làm một, nhất định phải hòa làm một.
Khoảnh khắc tôi chớp mắt, tôi đã bị loại bỏ. Chỉ bởi vì lời nói của em thôi, chính là thế đó.
Xúc cảm cứ lan tỏa, cơ thể không còn khả năng điều khiển. Cứ vậy mà làm theo bản năng.
Điên cuồng hết lần này đến lần khác, giống như sóng đánh vào bờ. Mạnh mẽ đi vào rồi lại dịu dàng lui ra.
______________________________________________
Trái tim Biện Bạch Hiền như muốn chạy trốn khỏi sự bùng nổ đêm qua. Hắn bất ngờ ập tới làm cho anh không kịp trở tay. Đắm chìm trong đê mê, hoang dại như dã thú.
Đây là thứ cuối cùng em có thể cho anh.
Biện Bạch Hiền dời đi từ sớm khi hắn còn đang chìm trong giấc ngủ. Đêm qua hắn ôm anh, vậy là đủ rồi.
_______________________________________________
Biện Bạch Hiền sau đêm đó biến mất hoàn toàn. Hắn tìm đủ mọi cách cũng không thể tìm ra, càng không có cách nào liên lạc.
Phác Xán Liệt có cảm giác sụp đổ. Hắn đột nhiên nghĩ thà hắn ngu ngốc chấp nhận sự phản bội của anh mà níu giữ anh ở lại có lẽ còn tốt hơn. Cho dù việc nọ có hèn mạt, cố chấp đến nhường nào.
Biện Bạch Hiền ngày hôm đó mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh da trời rất sáng, rất hợp với anh. Trông đẹp mắt vô cùng, anh ngày hôm đó đem lại cho hắn cảm giác tươi mới như ngày đầu tiên gặp mặt.
-Mình chia tay đi, tôi mệt mỏi rồi.
-Rốt cuộc là anh sai ở đâu, Bạch Hiền? Có phải do anh về trễ? Hay do anh không chịu gọn gàng? Hay là vì anh...
-Không phải tại anh.
Đôi mắt của anh lúc ngước kên nhìn hắn rất đẹp, hắn cảm thấy trong đó chưa rất nhiều ánh sao.
-Là tại tôi. Tôi chán anh rồi, tôi sẽ tìm một người khác thích hợp hơn anh.
Phác Xán Liệt rơi vào trầm mặc. Hắn chỉ để tâm đến xem đôi mắt của anh có còn mị hoặc, đôi môi anh có còn hấp dẫn lại đáng yêu, bàn tay anh có còn mềm mại không xương như trước đây nữa không.
-Vậy nên mình chia tay đi.
Ngày hôm ấy, anh cuốn tất cả đi, cuốn theo cả những điều tốt đẹp trong hắn.
____________________________________________
Mấy tháng không gặp, Phác Xán Liệt vốn đã bê tha nay lại càng bê tha. Thế nhưng Độ Khánh Tú không có quyền khuyên nhủ cũng không muốn khuyên nhủ.
-Cậu đưa cái gì cho tôi đây?
Hắn nhếch mép cười, dưới cằm hắn có mấy cọng râu lúng phúng vì lâu ngày chưa cạo.
-Thứ cậu cần.
Độ Khánh Tú bỏ đi. Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.
_______________________________________________
-Biện Bạch Hiền, em làm rất tốt. Giấu diếm tôi lâu như vậy, Thì ra là trốn ở đây.
Người kia vẫn im lặng, cứ mãi mãi im lặng như vậy.
-Mình uống bia nhé?
Phác Xán Liệt bật hai lon bia. Một lon đổ thẳng lên đầu người kia, một lon một hơi uống sạch.
-Tôi rất hận em... Hãy để tôi hôn em.
Hắn áp môi lên tấm bia lạnh lẽo, áp môi lên tấm ảnh cũ của người kia. Biện Bạch Hiền trên tấm ảnh ấy vẫn thật dịu dàng mỉm cười với hắn.
Cả đời này tôi yêu em.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net