hạt của sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


GIỌNG NÓI LÝ TRÍ (2)
I
"Geralt,"
Hắn ngẩng đầu, rơi khỏi giấc ngủ. Mặt trời đã lên cao, lấp những tia nắng vàng qua màn chắn cửa sổ, xuyên vào căn phòng với những vệt dài ánh sáng. Tên thợ săn quái lấy tay che mắt, một phản xạ theo bản năng không cần thiết mà hắn chưa bao giờ dứt bỏ được - bởi dù sao thì, tất cả điều hắn cần làm chỉ là thu hẹp cặp đồng tử lại như những vết cắt dọc đứng.
"Trễ rồi," Nenneke nói khi đang mở cửa sổ. "Ngươi đã ngủ quá. Con lui đi, Iola."
Cô gái đột ngột đứng dậy và trườn khỏi giường để nhặt cái áo choàng dưới nền. Geralt cảm thấy một vệt mát nước bọt trên vai hắn, nơi đôi môi cô ấy ở vài giây phút trước đó.
"Chờ đã," hắn ngần ngại nói. Cô nhìn hắn, rồi ngay đó quay đi.
Cô ấy đã thay đổi. Chẳng còn gì cái dịu êm như đại dương ấy trong cô nữa. Không gì của cái ấm áp, của mùi hương mờ ảo cô mang theo lúc bình minh. Mắt cô màu xanh dương, không phải màu đen. Và cô có những chấm đồi mồi trên cổ, trên vai. Chúng không phải thiếu hấp dẫn, chúng hợp với nước da và mái tóc đỏ nhạt của cô. Chỉ là hắn không thấy chúng lúc sáng, khi cô là giấc mơ của hắn. Hắn xấu hổ nhận ra mình cảm thấy bực dọc đối với cô, bực rằng cô đã không tiếp tục là một giấc mơ, và rằng hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho bản thân vì điều đó.
"Chờ đã," hắn lặp lại. "Iola, ta muốn -"
"Đừng nói chuyện với cô ấy, Geralt," Nenneke nói. "Cô ấy sẽ không trả lời ngươi đâu. Con lui đi, Iola."
Choàng trong tấm áo, cô gái thoăn thoắt về phía cửa, bàn chân trần vỗ trên nền phòng - bồn chồn, thẹn thùng, thơ thẩn. Không còn gợi nhớ hắn, một chút gì đến -
Yennefer.
"Nenneke," hắn nói, với tới cái áo. "Ta hi vọng bà không khó chịu về chuyện đó - Bà sẽ không phạt cô ấy chứ?"
"Tên ngốc," người nữ tu khịt mũi. "Ngươi quên mất mình đang ở đâu à. Đây không phải một viện tu khổ hạnh hay viện nữ tu kín. Đây là đền thờ Melitele. Nữ thần của bọn ta không cấm các nữ tu bất cứ điều gì. Gần như thế."
"Bà đã cấm ta nói chuyện với cô ấy."
"Ta không cấm ngươi. Nhưng ta biết nó là vô ích. Iola không nói chuyện."
"Sao?"
"Cô ấy không nói chuyện. Cô ấy đã lập một lời thề. Nó như một kiểu hi sinh để ... ồ, giải thích làm gì chứ, dù sao ngươi cũng sẽ không hiểu. Ngươi thậm chí sẽ không cố thử hiểu, ta biết cách nhìn của ngươi về tôn giáo. Không, đừng mặc áo vội. Ta muốn xem qua cổ ngươi."
Bà ngồi trên mép giường, một cách thành thục, tháo dải băng vải lanh quấn chặt quanh cổ tên thợ săn. Hắn nhăn mặt đau đớn.
Ngay khi hắn tới Ellander, Nenneke đã cắt bỏ những đường khâu chặt đầy đau nhức của thứ chỉ bện của thợ làm giày mà người ta đã khâu giúp hắn ở Wyzim, mở vết thương và khép nó lại lần nữa. Kết quả thật rõ ràng: hắn đã đến đền thờ gần như hồi phục, nếu có chỉ là một chút khó nhọc trong cử động. Giờ thì hắn lại mệt sức, và đau đớn. Nhưng hắn không phản kháng. Hắn biết vị nữ tu đã nhiều năm và biết kiến thức về chữa lành của bà giỏi như thế nào, phương thuốc của bà đa dạng và toàn diện ra sao. Một chuỗi trị liệu tại đền Melitele chẳng có gì ngoài tốt lành.
Nenneke xem vết thương, rửa ráy và bắt đầu lầm bầm. Tự hắn rõ các bước này từ trước. Bà đã bắt đầu ngay từ những ngày đầu tiên và không bao giờ quên cằn nhằn khi thấy dấu vết để lại bởi móng vuốt của công chúa xứ Wyzim.
"Thật kinh khủng! Để bản thân mình bị cắt như thế bởi một con striga bình thường. Lớp cơ, gân - nó chỉ hụt có động mạch chính của ngươi thôi. Melitele vĩ đại! Geralt, có chuyện gì với ngươi vậy? Sao nó ở gần ngươi đến thế? Ngươi đã muốn làm gì? Cưỡi lên nó sao?"

Hắn không trả lời, chỉ cười nhẹ.
"Đừng có nhăn nhở như một thằng ngốc." Vị nữ tu đứng dậy và lấy túi đồ từ cái rương trong tủ. Mặc cho tầm dáng thấp và cân nặng, bà vẫn di chuyển nhanh và duyên dáng. "Chẳng có gì buồn cười về nó. Ngươi đang mất dần phản xạ của mình, Geralt."
"Bà đang nghiêm trọng hóa rồi."
"Ta không nói quá chút nào." Nenneke thoa một chút bột lục nhạt thanh mùi bạch đàn khắp vết thương. "Ngươi không nên để mình bị thương như thế, nhưng ngươi đã, và lại rất nghiêm trọng, thậm chí nguy hiểm chí tử. Và kể cả với khả năng hồi phục phi thường của mình, cũng sẽ mất vài tháng trước khi cổ ngươi cử động hoàn toàn bình thường lại. Ta cảnh báo ngươi, đừng thử sức mình đấu với những đối thủ nhanh nhẹn thời gian này."
"Cảm ơn bà vì lời cảnh báo. Có lẽ bà cũng nên cho ta thêm vài lời khuyên nữa: ta sẽ phải sống như thế nào lúc đó? Kiếm một vài cô gái, mua cái xe ngựa và sắp xếp một nhà chứa di động?"
Nenneke nhún vai, băng bó cổ hắn với những động tác nhanh, khéo léo. "Vậy là ta nên cho ngươi lời khuyên và dạy ngươi cách sống? Ta là mẹ ngươi hay gì đây? Được rồi, xong rồi đấy. Ngươi có thể mặc đồ vào. Bữa sáng đang đợi ở nhà ăn. Nhanh chân hoặc ngươi phải tự làm nó. Ta không định giữ những cô gái lại trong bếp tới trưa."
"Ta sẽ tìm bà ở đâu, lúc sau? Trong thánh điện?"
"Không," Nenneke đứng dậy. "Không ở trong thánh điện. Ngươi được chào đón ở đây, thợ săn, nhưng đừng lảng vảng trong thánh điện. Cứ đi dạo một vòng, ta sẽ tự tìm tới ngươi."
"Được thôi."

II
Geralt dạo chậm rãi - lần thứ tư - dọc theo giữa hai hàng bạch dương, dẫn từ cổng đến khu nhà ở, bên cạnh thánh điện và phần chính tựa vào vách đá dựng của đền thờ. Sau khi cân nhắc nhanh, hắn quyết định không quay về chỗ ở nữa mà rẽ hướng khu vườn và những nhà nhỏ lẻ bên ngoài. Rất nhiều nữ tu, khoác đồ lao động màu xám, đang cần mẫn làm việc, giũ sạch giường và cho chim trong những chiếc lồng ăn. Phần lớn họ đều trẻ hay quá trẻ, gần như chỉ là những bé gái. Một vài gật đầu chào hắn hoặc mỉm cười khi đi ngang. Hắn đáp lại lời chào của họ nhưng không nhận ra ai. Dù hắn cũng thường ghé qua đền thờ - một hay thậm chí hai lần mỗi năm - hắn chẳng bao giờ biết được hơn ba hay bốn khuôn mặt. Những cô gái đến rồi đi - trở thành những người truyền đạo trong các đền thờ khác, người đỡ đẻ và chuyên gia chữa trị những căn bệnh của phụ nữ và trẻ em, những bà dòng lang thang, dạy học hoặc giữ trẻ. Nhưng không bao giờ thiếu những nữ tu, đến từ khắp mọi nơi, kể cả những vùng đất xa xôi nhất. Đền thờ Melitele ở Ellander được biết đến rộng rãi và hoàn toàn xứng đáng với danh tiếng đó.
Thờ Melitele là một trong những tín ngưỡng cổ xưa nhất và trong năm tháng đỉnh cao của nó; một trong những tín ngưỡng lan rộng nhất từ thuở hồng hoang. Thực tế, mọi chủng loài trước con người và mọi bộ phận loài người du cư đều tôn thờ một nữ thần của mùa màng và sinh nở, một thần hộ vệ của người nông dân và làm vườn; một thần bảo trợ của tình yêu và hôn nhân. Nhiều trong số những tín ngưỡng này có nguồn gốc từ tín ngưỡng Melitele.
Thời gian, thứ chẳng dành tiếc nuối gì với những tôn giáo và tín ngưỡng khác, lạnh lùng đưa chúng vào quên lãng, hiếm khi ngó ngàng đến những ngôi đền nhỏ và những kẻ dẫn đạo được chôn giữa những vùng đông dân cư, lại tỏ ra nhân từ với Melitele. Bà không thiếu cả người theo lẫn người ủng hộ. Để giải thích sự phổ biến của tên tuổi vị nữ thần, những nhà nghiên cứu hiện tượng này từng đi ngược lên những tín ngưỡng trước đó về Mẹ vĩ đại, Mẹ thiên nhiên, và chỉ ra mối liên hệ của chúng với chu trình tự nhiên, với sự tái sinh của đời sống và những thứ khác nghe to lớn như thế. Bạn của Geralt, tên hát rong Dandilion, người với danh tiếng như một chuyên gia trong mọi lĩnh vực có thể, tìm kiếm lời giải thích đơn giản hơn. Tín ngưỡng Melitele hắn khẳng định, là một kiểu tín ngưỡng của phụ nữ. Sau cùng thì Melitele là, thần bảo trợ của mùa màng bội thu và sinh nở, bà là thần hộ vệ của những người đỡ đẻ. Và một người phụ nữ khi sanh con thì luôn rên la. Cùng với lời rên quen thuộc - thường là quyết không bao giờ giao thân mình cho bất kì thằng đàn ông nào nữa trong đời - thì người phụ nữ khi sanh cần phải kêu gọi sự giúp đỡ từ thần linh, và Melitele thật vừa khớp. Và khi phụ nữ đã sanh đẻ, đang sanh đẻ và sẽ tiếp tục sanh đẻ, nữ thần Melitele, tên nhà thơ kết luận, không cần phải lo lắng về tăm tiếng của mình.
"Geralt,"
"Nenneke. Ta đang tìm bà đây."
"Ta?" Người nữ tu nhìn hắn mỉa mai. "Không phải Iola?"
"Iola nữa," hắn thừa nhận. "Điều đó có làm phiền bà?"
"Ngay bây giờ thì có. Ta không muốn ngươi xen vào và làm con bé mất tập trung. Nó cần phải sẵn sàng và cầu nguyện nếu muốn tìm được thứ gì đó sau lần thôi miên này."
"Ta đã nói bà rồi," hắn lạnh lùng, "ta không muốn bất cứ chuyện thôi miên hay gì cả. Ta không nghĩ nó sẽ giúp được gì cho ta."
"Còn ta thì," Nenneke nhíu mày, "không nghĩ một lần thôi miên sẽ gây hại gì cho ngươi."
"Ta không thể bị thôi miên, cơ thể ta miễn nhiễm. Ta lo cho Iola. Đó có thể là một nỗ lực quá lớn cho một người trung gian."
"Iola không phải một trung gian hay một mụ tiên tri có vấn đề tâm thần nào đó. Đứa trẻ đó có được món quà của nữ thần. Đừng ngơ mặt ra vậy, nếu ngươi không phiền. Như ta đã nói, ta biết cách nhìn của ngươi về tôn giáo. Nó chưa từng gây khó chịu gì cụ thể đối với ta và, không nghi ngờ gì, nó sẽ không làm ta khó chịu trong tương lai. Ta không phải một kẻ cuồng tín. Ngươi có quyền tin rằng chúng ta được nuôi dưỡng bên trong Mẹ thiên nhiên và Năng lượng ẩn sâu trong Bà. Ngươi có thể nghĩ rằng những vị thần, gồm cả Melitele của ta, chỉ là những biểu tượng của năng lượng này, được sáng tạo cho số đông bình thường để họ có thể hiểu được nó dễ hơn, chấp nhận sự tồn tại của nó. Đối với ngươi, năng lượng đó là không nhìn thấy được. Nhưng với ta, Geralt, lòng tin cho phép người ta trông đợi vào những gì nữ thần của ta tượng trưng từ tự nhiên: trật tự, quy luật, sự tốt đẹp. Và hi vọng."

"Ta biết điều đó."
"Nếu ngươi biết, vậy tại sao ngươi lại nghi ngờ về nghi thức thôi miên này? Ngươi lo sợ gì? Rằng ta sẽ bắt ngươi cúi đầu trước một bức tượng và hát thánh ca? Geralt, chúng ta chỉ đơn giản ngồi cùng nhau một lúc - ngươi, ta và Iola - và xem thử khả năng của con bé, có giúp nó nhìn thấy được bên trong luồng xoáy năng lượng xung quanh ngươi hay không. Có thể chúng ta sẽ khám phá ra điều gì đó đáng được biết. Và có thể chúng ta sẽ không tìm ra được điều gì cả. Có thể thứ năng lượng và định mệnh bao lấy ngươi sẽ không chọn hé lộ cho chúng ta, để tiếp tục ẩn mình không thể cảm nhận được. Ta không biết. Nhưng tại sao chúng ta không thử?"
"Bởi vì chẳng để làm gì cả. Ta không được vây quanh bởi luồng năng lượng hay định mệnh nào cả. Và nếu có đi nữa, thế quái nào ta đào sâu vào nó làm gì chứ?"
"Geralt, ngươi đang mệt mỏi."
"Ý bà là bị thương."
"Ta biết ta có ý gì. Có gì đó không đúng với ngươi. Ta có thể cảm nhận được. Dù sao thì, ta cũng đã biết ngươi từ khi ngươi còn là một cậu bé. Khi đó ngươi chỉ tới thắt lưng ta. Và bây giờ ta cảm thấy ngươi như đang quay vòng vòng trong mớ xoáy nguyền rủa nào đấy, rối ren trong một thứ thòng lọng đang chầm chậm siết chặt dần. Ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ta không thể tự mình làm được, ta phải dựa vào món quà của Iola."
"Bà muốn biết rõ về nó. Tại sao trông vào những thứ tâm linh? Ta sẽ giãi bày với bà nếu bà muốn. Ta sẽ lấp đầy những buổi tối với những câu chuyện, những sự kiện kinh ngạc từ quá khứ tới những năm gần đây. Chuẩn bị một thùng bia để cổ họng ta không khô khát và chúng ta có thể bắt đầu ngay hôm nay. Nhưng ta sợ nó chỉ đem lại buồn chán, vì bà sẽ không tìm thấy bất cứ thứ thòng lọng hay vòng xoáy gì ở đó cả. Chỉ là những câu chuyện bình thường của một thợ săn quái."
"Ta rất sẵn lòng được nghe kể chuyện. Nhưng một nghi thức thôi miên, một lần nữa, không gây hại gì cả."
"Bà không nghĩ là," hắn mỉm cười, "việc thiếu lòng tin của ta sẽ làm cho một nghi thức như thế trở nên vô nghĩa?"
"Không, ta không nghĩ vậy. Và ngươi muốn biết tại sao chứ?"
"Không."
Nenneke nhướn tới và nhìn vào mắt hắn với một nụ cười lạ lùng trên đôi môi nhợt.
"Bởi vì nó sẽ là bằng chứng đầu tiên mà ta từng biết rằng, một người thiếu đi lòng tin lại có được bất kì chút sức mạnh nào đó."

HẠT CỦA SỰ THẬT
I
Một số lượng những chấm đen đang di chuyển trên nền trời trong xanh, thoáng gợn chút sương mù thu hút sự chú ý của kẻ săn quái vật. Những con chim. Chúng lượn thành những vòng tròn trong chậm chạp, yên lặng, rồi thình lình khép đôi cánh rơi xuống và bay lên trở lại.
Tên thợ săn quan sát bầy chim một lúc lâu rồi sau đó, mường tượng trong đầu hình dáng của vùng đất, trùng trùng rừng gỗ, độ rộng và dài của cái thung lũng hẹp mà hắn đoán là đang nằm trên đoạn đường hắn đi qua - ước tính khoảng cách tới đó và thời gian cần để đi hết. Cuối cùng hắn bỏ chiếc áo choàng sang bên và buộc lại dây buộc ngang trước ngực từ hai lỗ trên áo. Đỉnh và chuôi thanh kiếm đeo trên lưng hắn nhô lên từ dưới vai.
"Chúng ta sẽ đi chệch ra ngoài một chút, Roach." Hắn nói. "Chúng ta sẽ rẽ khỏi đường lớn. Tao không nghĩ bọn chim lượn vòng ở đó ngẫu nhiên."
Người bạn đồng hành bước tiếp, tuân theo lời Geralt.
"Có thể đó chỉ là xác chết của một con nai," Geralt nói. "Nhưng có thể không. Ai biết được chứ?"
Có một lối đi hẹp đúng như hắn ngờ; tên thợ săn dò xét những chỏm cây san sát nhau lấp đầy khe nứt. Nhưng phần rãnh bên dưới dễ nhìn hơn, lòng sông khô cạn, sạch trơn những bụi gai hay những rễ cây già mục thối. Hắn băng qua nó dễ dàng. Ở phía khác là nghiêng ngã những cái cây bật gốc, và đằng sau đó, một khoảng thưa lớn những bụi cây cằn cỗi không thể lớn thêm, phải giơ những cái vòi dài cành rễ rối rắm ngược lên trời.
Bầy chim, hoảng sợ trước sự xuất hiện của người trên ngựa, té lên cao, ré lên đột ngột cái tiếng kêu đục khàn của chúng.
Geralt nhìn thấy cái xác đầu tiên ngay lập tức - màu trắng của chiếc áo khoác lông cừu và màu xanh mát của chiếc váy nằm riêng rẽ tương phản chùm bụi cỏ úa vàng. Hắn đã không nhìn thấy cái xác thứ hai nếu không phải vì ba con sói đang gập chân ngồi thản nhiên quan sát tên thợ săn. Anh bạn đồng hành khịt mũi và những con sói, như là một mệnh lệnh, không vội vã, lánh về phía cánh rừng, cứ chốc chốc lại quay cái đầu tam giác nhìn về kẻ mới đến. Geralt nhảy khỏi ngựa.

Cô gái trong chiếc áo lông cừu và váy xanh dương chẳng còn khuôn mặt hay cổ họng, và phần lớn cái đùi trái cũng vậy. Tên thợ săn không lại gần mà đi qua cô.
Người đàn ông nằm úp mặt trên mặt đất. Geralt không lật cái xác lại, nhận thấy rằng mấy con sói và bầy chim đã không rời đi tay không. Và không cần thiết phải xem qua cái xác thật chi tiết - phần vai và lưng của cái áo chẽn len là chi chít vết máu đỏ khô. Rõ ràng là người này đã chết bởi một cú đánh vào cổ, và bọn sói chỉ vớ được cái xác sau đó.
Trên cái thắt lưng bản rộng, bên cạnh thanh đoản kiếm trong cái vỏ gỗ, giắt một chiếc túi da thuộc. Tên thợ săn xé toạc nó và, vứt từng thứ một lên bãi cỏ: một bật lửa, một mảnh phấn, xi dán, một nắm đồng tiền bạc, một cái tai thỏ, ba chìa khóa và một tờ bùa có biểu tượng dương vật. Hai lá thư viết trên vải bạt, nhòe hỏng bởi sương mưa, loang lỗ quá khả năng đọc được. Lá thứ ba viết trên giấy da cũng bị phai hỏng, nhưng vẫn còn đọc được. Đó là giấy chứng ghi nợ từ một ngân hàng của người lùn ở Murivel cho một nhà buôn tên Rulle Asper, hoặc Aspen. Không phải là một khoảng lớn.
Ngồi xuống, Geralt nâng cánh tay phải người đàn ông lên. Đúng như hắn dự liệu, chiếc nhẫn đồng lẫn sâu vào trong ngón tay xanh trương phồng, mang kí hiệu của một hội thợ rèn: một giáp mũ cách tân với phần che mặt, hai thanh kiếm bắt chéo và kí tự A khắc chìm dưới chúng.
Tên thợ săn quay lại cái xác người phụ nữ. Khi lật cái xác lại, có gì đó chích phải ngón tay hắn - một nhành hoa hồng, đính trên chiếc váy. Bông hoa đã héo hon nhưng vẫn không mất đi màu sắc của nó: cánh hoa có màu xanh sẫm, cực kì sẫm. Đó là lần đầu tiên Geralt nhìn thấy một loài hoa hồng như thế. Hắn lật hoàn toàn cái xác lại và nhăn mặt.
Trên cái cổ trần máu me là những dấu cắn rõ ràng. Và không phải của một con sói.
Tên thợ săn cẩn thận lùi về chỗ ngựa mình. Không rời mắt khỏi bìa rừng, hắn trèo lên yên. Hắn lòng vòng hiện trường hai lần và, trườn tới nhìn xung quanh, dò xét mặt đất thật kĩ.
"Vậy là, Roach," hắn nói nhỏ, "trường hợp này đã khá rõ ràng. Người thợ rèn và cô gái đến từ hướng khu rừng trên yên ngựa. Họ đang trên đường về nhà từ Murivel, vì không ai lại mang theo giấy chứng nợ lâu. Tại sao họ đi đường này mà không phải đường chính? Tao không biết. Nhưng họ đang băng qua bãi hoang này, bên cạnh nhau. Và sau đó - một lần nữa, tao không biết tại sao - họ đều xuống ngựa, hoặc rơi khỏi ngựa. Người thợ rèn chết ngay tức thì. Cô gái bỏ chạy, rồi ngã và chết, và thứ gì đó đã tấn công cô - không để lại dấu vết nào - đã lôi cô ta dọc trên nền đất, răng cắm trên cổ đối phương. Những con ngựa bỏ chạy. Chuyện xảy ra hai hoặc ba ngày trước."
Bạn đồng hành khịt mũi liên tục, đáp lại giọng của hắn.
"Thứ đã giết họ," Geralt tiếp tục, nhìn về hướng bìa rừng, "không phải werewolf hay leshy. Cũng không để lại quá nhiều cho những kẻ đến sau. Nếu có đầm lầy nào ở đây, tao sẽ bảo đó là một con kikimora hoặc vypper ... nhưng chẳng có cái đầm lầy nào cả."
Nghiêng qua bên, tên thợ săn kéo tấm vải phủ một bên ngựa, để lộ ra thanh kiếm khác treo bên túi đồ - thanh kiếm với cái vỏ sáng lên những trang trí cầu kì và chuôi cầm chạm xoắn gợn màu đen.
"Được rồi, Roach. Chúng ta sẽ theo một tuyến đường vòng; tốt hơn là nên kiểm tra thử tại sao người thợ rèn và cô gái này lại cưỡi ngựa xuyên qua khu rừng mà không theo đường lớn. Nếu cứ phớt lờ bỏ qua những chuyện như thế này, chúng ta sẽ không bao giờ kiếm đủ cho cái bụng mình mất, phải không?"
Anh bạn đồng hành ngoan ngoãn bước tiếp, ngang qua vùng đất hoang, cẩn thận tránh những lồi lõm.
"Dẫu cho đó không phải là một con werewolf, chúng ta sẽ không gặp phải nguy hiểm gì," tên thợ săn tiếp tục, lấy ra một ít ô đầu khô từ túi đồ và dùng một ít. Con vật khịt khịt. Geralt nới lỏng áo một chút và lấy ra cái huy hiệu có khắc nổi hình con sói đang nhe nanh. Cái huy hiệu, gắn trên một dây xích bạc, nảy lên xuống theo nhịp chân ngựa, ánh lên dưới tia mặt trời màu kim loại bạc.

II
Hắn nhìn thấy màu gạch đỏ của cái chỏm tháp hình nón từ đỉnh đồi khi băng qua chỗ quẹo trên đường mòn. Đoạn dốc phủ đầy bởi cây phỉ, những cành khô và một tấm thảm dày màu vàng của lá cây, không đủ an toàn để đi xuống trên ngựa. Tên thợ săn lùi lại, cẩn thận rời khỏi dốc và trở lại lối đi chính. Hắn đi ngựa chậm, chốc lát lại dừng, nghiêng người trên yên tìm kiếm những dấu chân.
Anh bạn đồng hành lắc lắc đầu, hí vang, dậm nhảy điên cuồng trong cơn gió ngược những chiếc lá khô. Geralt vòng tay trái quay cổ, tay phải sử ra phép Axia trên đầu con vật trong lúc lẩm nhẩm một câu chú.
"Nó tệ đến vậy hả?" hắn thì thầm, nhìn xung quanh trong khi vẫn chưa thu lại phép. "Yên nào, Roach, yên nào."
Khác biệt đến thật nhanh chóng nhưng con ngựa, dù được hắn khuyến khích, vẫn hơi ngập ngừng khi bước tiếp. Người thợ săn quái ngay đó phải nhảy xuống, nắm cương dắt bộ nó. Rồi hắn nhìn thấy bức tường.
Không có gì ở giữa bức tường và khu rừng, không một khoảng hở tách biệt. Đủ loại cây con, bụi bách đan lá của mình trên những dây leo đang trườn bò khắp mặt đá. Geralt nhìn lên. Ngay khoảnh khắc đó, hắn có cảm giác nhói dọc cổ, như có một sinh vật mềm nhỏ ẩn mình nào đó, vừa để lại vết quệt đầy lông gai trên người hắn ta.
Hắn đang bị theo dõi.
Hắn nhẹ nhàng quay người lại. Roach khịt khịt mũi; những thớ thịt chuyển động nhẹ bên dưới lớp da cổ.
Một cô gái đang đứng chỗ đoạn dốc ngọn đồi hắn vừa trèo xuống, một tay thả lỏng trên nhành cây già cỗi. Màu trắng của cái váy tương phản với làn tóc rối đen bóng đang xõa xuống vai. Có vẻ như cô đang mỉm cười, dù không thật dám chắc.
"Xin chào," hắn lên tiếng, giơ tay trong một cử chỉ thân thiện. Hắn bước một bước về phía cô gái. Cô xoay đầu một chút theo chuyển động kia. Khuôn mặt trắng nhợt nhạt, đôi mắt đen to. Nụ cười - nếu nó từng là nụ cười - biến mất khỏi cô như thể vừa được lau đi. Geralt thêm một bước. Những chiếc lá lạo xạo bên dưới chân, và cô gái chạy khỏi dốc như một con nai, thoăn thoắt giữa những bụi cây. Cô không hơn gì một vệt trắng khi biến vào trong sâu thẳm cánh rừng. Chiếc váy dài không ở đó để vướng víu bước di chuyển của cô dù chỉ một chút.
Roach hí lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net