nguyện ước cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIỌNG NÓI LÝ TRÍ (6)
Tên thợ săn quái nới lỏng chiếc áo và rút dây buột đẫm mướt nơi cổ. Không khí trong động rất ấm, nóng, thậm chí làn hơi như treo nặng nề ẩm bức, cái ẩm đang ngưng thành nhiều giọt trên những phiến đá phủ đầy rêu và mấy khối tường bazan.
Cây cỏ mọc khắp xung quanh. Từ mặt đất tràn qua cả nền đá và dính đầy mùn thành những tụm và rảnh lớn. Chúng trèo lên đá, men qua những chạc gỗ và cành cây. Geralt để ý chúng với sự chăm chú, nhận ra vài loại hiếm gặp, thứ có thể làm nguyên liệu cho thuốc và cường chất của thợ săn, bùa ngải và nước sắc của phù thủy. Rồi còn nữa, thậm chí hiếm hơn, những thứ mang công dụng hắn chỉ có thể đoán. Một vài hắn còn chẳng biết hay chưa từng nghe tới. Hắn thấy những chiếc lá nhãn hương hình sao vươn dài xen lẫn những bông tơ tràn đổ đầy mấy luống khổng lồ, những lá vòi voi rắc mâm xôi màu đỏ máu ló cao. Hắn nhận ra kiểu lá tơi xốp với những đường gân dày kín của cây fastaim, hình tròn vàng đỏ của cây gì khó mà biết, rồi hình thù nhọn tối của loại cỏ hình dáng như lưỡi cưa. Hắn lưu ý đám rêu đỏ nước hình lông chim đang vẫy nhẹ trên những phiến đá, chùm rễ hừng sáng và loang vằn trên từng nhánh phong lan của cây mắt quạ.
Nơi bóng râm của hang động nhô lên hình mũ những nấm, xám như màu đá xung quanh. Không xa từ đó là reach cluster, một loại cây thuốc giải cho mọi loại độc tố và nọc độc từng biết đến. Những bụi nhỏ vàng xám ló ra từ mấy luống nằm sâu vào lòng đất hiển hiện ra scarix, loài cây có bộ rễ mang thuốc tính mạnh mẽ và đa dạng.
Chính giữa hang động bị chiếm bởi các loài cây ngậm nước. Geralt thấy những đám đầy rong nước và bèo tấm lật úp, mấy cái ao phủ bởi lá rêu tản, nhà của bọn hàu lớn kí sinh. Những vũng nước trong veo ngập tràn từng chùm rễ gân guốc của loài ảo mộc, những chùm nối dài xanh sẫm của cây giun tròn. Mấy rãnh đọng bùn là mảnh đất sinh sôi phì rộ của vô số loài vi nấm, tảo và địa y.
Trong lúc xắn tay áo bộ đồ nữ tu của mình, Nenneke cầm lấy kéo và một cái cào nhỏ bằng xương từ trong giỏ và bắt tay vào việc. Geralt ngồi trên chiếc ghế dài giữa những vệt ánh sáng chiếu xuyên qua phần đỉnh trong suốt của hang động.
Vị nữ tu thầm ngân nga nhè nhẹ, khéo léo luồn tay vào trong rậm rạp những lá, cành, gai, cây kéo thoăn thoắt và chất đầy giỏ hàng nắm hoa cỏ. Bà chỉnh lại mấy xiên đỡ cây con, liên tục xới đất lên bằng cái cào nhỏ. Có lúc lầm bầm cáu kỉnh khi rút phải những que đã mục khô rồi vứt chúng sang chỗ đất mùn như để mồi cho nấm, cây lá vảy và những cây xoắn vào nhau như rắn mà tên thợ săn cũng chẳng nhận ra. Hắn thậm chí không chắc chúng có phải thực vật hay không - có vẻ như với hắn, mấy bộ rễ sáng kia đang chuyển động, vươn dài những cái lá nhọn như que về phía đôi tay vị nữ tu.
Không khí thật ấm. Rất ấm.
"Geralt?"
"Hả?" Hắn cự lại cơn buồn ngủ lên tới đỉnh điểm. Nhấp nhéo kéo trong tay, Nenneke đang nhìn hắn từ đằng sau tấm lá bự hình lông chim của bụi hồng cát.
"Đừng đi vội. Ở lại. Một vài ngày nữa."
"Không, Nenneke. Tới lúc ta nên lên đường rồi."
"Sao phải vội? Ngươi không cần phải lo về Hereward. Và cứ để tên Dandilion cầu bất đi và ngã gãy cổ kệ hắn. Ở lại thêm, Geralt."
"Không, Nenneke."
Cây kéo lại căng cắt. "Ngươi vội vàng rời đi thế này có phải vì sợ rằng cô ấy sẽ tìm thấy mình ở đây?"
"Phải," hắn miễn cưỡng thừa nhận. "Bà đoán ra rồi."
"Thật sự cũng không khó lắm," bà lầm bầm. "Nhưng khỏi lo, Yennefer mới ở đây mà. Hai tháng trước. Cô ta sẽ không quay lại vội, bọn ta có cãi vả chút. Không, không phải vì ngươi. Cô ta không hỏi ngươi."
"Cô ấy không hỏi?"
"Đúng ngay chỗ đau," vị nữ tu bật cười. "Ngươi đang đề cao mình đấy, cũng như tất cả đàn ông. Không có gì tệ hơn sự thiếu quan tâm phải không? Sự hờ hững? Không, nhưng đừng mất tinh thần. Ta biết Yennefer vừa quá rõ. Cô ta không hỏi gì cả, nhưng cổ có để ý kĩ xung quanh , tìm kiếm dấu hiệu của ngươi. Và cô ấy cực kì giận ngươi, theo như ta cảm thấy."
"Các người cãi vả về chuyện gì?"
"Không có chi đáng để ngươi quan tâm."
"Mà ta cũng biết rồi."
"Ta không nghĩ vậy," Nenneke bình thản đáp, chỉnh lại mấy xiên que. "Ngươi hiểu về cô ấy rất hời hợt. Cũng như, tiện thể đây, cách cô ấy hiểu ngươi. Đây có vẻ là kiểu mẫu của mối quan hệ gắn kết, hoặc đã gắn kết hai người. Hai nhân vật đều không mang tài năng gì khác ngoài sự cứng đầu tới cùng mỗi khi có chuyện gì, trong khi bỏ qua những nguyên nhân dẫn đến chúng."
"Cô ấy đến tìm một cách điều trị," hắn quả quyết lạnh lùng. "Đó là chuyện hai người đã tranh cãi, thừa nhận đi."
"Ta sẽ chẳng thừa nhận gì cả."
Tên thợ săn đứng lên và bước lại chỗ đầy ánh sáng bên dưới một trong những mảnh trong suốt trên nóc hang động.
"Lại đây một lát, Nenneke. Xem thử thứ này." Hắn tháo cái túi giấu trong thắt lưng, lộn ra một bọc nhỏ, một cái túi làm bằng da dê có dây rút lại, và đổ vài thứ trong đó ra lòng bàn tay mình.
"Hai viên kim cương, một rubi, ba viên đá phong thủy khá đẹp và một viên mã não độc đáo." Nenneke thông thạo về mọi thứ. "Chúng tốn ngươi bao nhiêu vậy?"
"Hai ngàn rưỡi đồng Temeria. Trả công cho Striga ở Wyzim."
"Cho một cái cổ bị xé toạc," vị nữ tu nhăn mặt. "Oh, được rồi, vấn đề giá cả. Nhưng ngươi đã khá khéo khi đổi tiền xu thành mấy viên đá này. Tiền đồng thì yếu và giá đá quý Wyzim lại không cao; nó ở rất gần những hầm mỏ của người lùn ở Mahakam. Nếu bán mấy cái này ở Novigrad, ngươi sẽ được ít nhất 500 đồng Novigrad, và đồng này theo hiện tại, đổi bằng 6 đồng rưỡi Temeria và vẫn đang tăng lên."
"Ta muốn bà nhận lấy chúng."
"Để giữ hộ?"
"Không. Giữ đá phong thủy cho đền như là, có thể nói, lễ vật của ta đối với nữ thần Melitele. Còn những viên đá còn lại ... là dành cho cô ấy. Yennefer. Đưa cho cô ấy khi cổ lại ghé thăm bà, chuyện không ngờ gì sẽ sớm thôi."
Nenneke nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ta sẽ không làm thế này nếu là ngươi. Ngươi sẽ chỉ khiến cô ta giận hơn, nếu như còn có thể, tin ta đi. Cứ để mọi chuyện như là nó, bởi vì ngươi không còn ở một vị trí để sửa chữa hay làm bất cứ thứ gì tốt hơn. Chạy khỏi cô ấy, ngươi cư xử ... hừm, có thể nói, trong lối thật không ra dáng một người đàn ông trưởng thành. Cố gắng xóa sạch lỗi bằng những viên đá quý báu, ngươi lại xử sự rất rất giống một kẻ quá-khổ-trưởng-thành. Ta thật sự không biết kiểu đàn ông nào mình thấy ngán hơn."
"Cô ấy luôn quá chiếm hữu," hắn thì thầm trong lúc quay mặt đi. "Ta không thể chịu nổi. Cô ấy đối xử với ta như -"
"Thôi đi," bà cắt ngang ngay. "Đừng khóc than cho ta nghe. Ta không phải mẹ ngươi, và cũng không phải bạn tâm tình. Ta chẳng đếm xỉa gì chuyện cô nàng đối xử với ngươi như thế nào và ta để tâm thậm chí ít hơn ngược lại ngươi đối với cô ta ra sao. Và ta không định xen vào giữa hay đưa hộ mấy viên đá ngu si này. Nếu ngươi muốn làm một thằng ngốc, cứ làm thế bỏ quá cho ta vai trò một bà mối trung gian."
"Bà hiểu lầm rồi. Ta không nghĩ đến chuyện làm dịu hay mua chuộc cô ấy. Nhưng ta có nợ cổ vài thứ, và việc điều trị cô ấy muốn theo đuổi hình như rất tốn kém. Ta muốn giúp cổ, tất cả chỉ có vậy."
"Ngươi còn hơn cả một tên ngốc ta tưởng." Nenneke nhặt cái giỏ từ mặt đất. "Điều trị tốn kém? Giúp? Geralt, mấy viên đá này của ngươi với cô ấy, sỏi cuội chẳng đáng liếc nhìn tới. Ngươi có biết Yennefer kiếm được bao nhiêu mỗi khi phá bỏ một cái thai ngoài ý muốn cho mấy bà mệnh phụ không?"
"Ta có dịp được biết. Và cổ kiếm được còn nhiều hơn cho việc chữa vô sinh. Thật đáng tiếc cô ấy không chữa được cho chính mình ở điểm đó. Đó là lý do vì sao cô ấy tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác - như bà chẳng hạn."
"Không ai có thể giúp được cổ, đó là chuyện không thể. Cô ta là phù thủy. Giống như hầu hết nữ pháp sư, buồng trứng họ đều bị tiêu biến và không thể thay đổi được. Cô ấy sẽ không bao giờ có khả năng sinh con."
"Không phải tất cả phù thủy đều bị khiếm khuyết ở phương diện này. Ta biết có những chuyện như thế và bà cũng vậy."
Nenneke nhắm mắt lại. "Phải, ta biết."
"Một thứ không thể là bất biến nếu nó có những trường hợp ngoại lệ. Và xin đừng nói ta thêm bất cứ lời sáo rỗng không thật nào về chuyện ngoại lệ tạo nên những quy luật. Nói gì đó về những ngoại lệ ta muốn biết."
"Chỉ có một điều," bà đáp lạnh lùng, "có thể nói về những ngoại lệ. Chúng có tồn tại. Không gì hơn. Nhưng Yennefer... ừm, thật không may, cô ấy không phải ngoại lệ đó. Ít nhất không ở trường hợp khiếm khuyết chúng ta đang nhắc đến. Ở những phương diện khác, khó mà tìm được một ngoại lệ lớn hơn cô."
"Phù thủy," Geralt vẫn không nguôi bởi sự lạnh nhạt hay điều bà ám chỉ, "hồi sinh được người chết. Ta biết những trường hợp thực chứng như thế. Và dường như với ta, hồi sinh người chết thì khó hơn so với hồi phục một bộ phận nào đó bị tiêu biến."
"Ngươi lầm rồi. Bởi vì ta không hề biết một ca nào, thực tin cậy, hoàn toàn phục hồi thành công cơ quan bị tiêu biến hay tái tạo lại được tuyến nội tiết. Geralt, đủ rồi. Chuyện này bắt đầu trở nên nghe như một buổi thảo luận. Ngươi không biết gì về những thứ này. Ta thì có. Và nếu ta bảo ngươi Yennefer đã đổi lấy những khả năng nhất định bằng việc mất đi vài thứ khác thì có nghĩa nó là như thế."
"Nếu nó quá rõ ràng vậy, ta thật không hiểu tại sao cô ấy vẫn cứ cố tìm -"
"Ngươi hiểu rất ít," vị nữ tu cắt ngang. "Cực kì ít. Hãy ngừng lo lắng về nỗi phiền muộn của Yennefer và nghĩ đến bản thân mình. Cơ thể ngươi cũng là một đối tượng của những biến đổi không thể đảo ngược. Cô ấy làm ngươi ngạc nhiên, nhưng còn ngươi thì sao? Nó hẳn là nên rõ với ngươi rằng, ngươi sẽ không bao giờ lại là một người bình thường, nhưng ngươi vẫn cố trở thành một. Mắc phải những sai lầm của con người. Những sai lầm một thợ săn quái không nên có."
Hắn tựa lưng vào mặt tường của động và quệt mồ hôi trên hàng lông mày.
"Ngươi không trả lời," Nenneke khẽ cười. "Ta không ngạc nhiên. Chẳng dễ gì để nói chuyện với giọng nói của lý trí. Ngươi không ổn, Geralt. Ngươi không hoàn toàn khỏe mạnh. Ngươi phản ứng tệ với cường chất. Mạch đập nhanh, nhãn cầu co giãn yếu, phản xạ bị chậm. Ngươi không thể sử vài phép đơn giản nhất một cách hoàn chỉnh. Ngươi cần một chuỗi trị liệu. Và trước đó, một buổi thôi miên."
"Có phải đó là lý do bà gửi Iola đến với ta? Như một phần của chuyện trị liệu? Để khiến lần thôi miên dễ dàng hơn?"
"Ngươi là một thằng ngốc!"
"Nhưng lại không ngốc đến thế."
Nenneke quay đi và chạm tay vào đầu mầm đầy tơ của cây gì đó tên thợ săn không nhận ra.
"Được rồi, cứ nghĩ gì ngươi thích," bà ung dung nói. "Phải, ta gửi con bé đến với ngươi. Như một phần của việc trị liệu. Và ta nói cho ngươi biết, nó có hiệu quả. Phản ứng của ngươi đã tốt hơn nhiều ở ngày sau đó. Ngươi bình tĩnh hơn. Và Iola cũng cần điều trị. Đừng tức giận."
"Ta không tức giận bởi vì chuyện trị liệu, hay bởi vì Iola."
"Mà bởi giọng nói của lý trí ngươi đang nghe?"
Hắn không trả lời.
"Một buổi thôi miên là cần thiết," Nenneke nhắc lại, dõi nhìn xung quanh vườn động của bà. "Iola đã sẵn sàng. Con bé đã tạo kết nối cả thực thể lẫn tâm linh với ngươi. Nếu ngươi muốn đi, hãy làm nó tối nay."
"Không, Ta không muốn. Nghe này, Nenneke, Iola có thể sẽ bắt đầu tiên tri lúc thôi miên. Để dự đoán, để đọc tương lai."
"Chính là thế."
"Chính xác. Và ta không muốn biết tương lai. Làm sao ta có thể làm công việc ta đang làm nếu biết trước? Bên cạnh đó, ta cũng biết rồi."
"Ngươi chắc chứ?" Hắn không trả lời. "Ồ, rồi, được thôi," bà thở dài. "Đi thôi. À, Geralt? Ta không có ý tọc mạch nhưng mà nói xem ... Hai người gặp nhau như thế nào? Ngươi và Yennefer? Tất cả bắt đầu từ đâu?"
Tên thợ săn mỉm cười. "Chuyện bắt đầu với ta và Dandilion không có gì lót bụng bữa sáng và quyết định đi bắt vài con cá."
"Ta có thể hiểu là thay vì cá ngươi lại đụng phải Yennefer?"
"Ta sẽ kể bà chuyện xảy ra. Nhưng có lẽ sau bữa tối. Ta đói bụng rồi."
"Vậy đi thôi. Ta có mọi thứ mình cần đây rồi."

Tên thợ săn làm một cử động về phía lối ra và nhìn lần nữa xung quanh hang động.
"Nenneke?"
"Aha?"
"Một nửa số cây cỏ bà có ở đây không mọc ở bất cứ đâu thêm nữa. Ta đúng chứ?"
"Phải. Hơn một nửa."
"Sao thế được?"
"Nếu như ta đã nói là nhờ đặc ân của nữ thần Melitele, dám bảo điều đó không đủ thỏa mãn ngươi, phải chứ?"
"Ta dám nói nó không đủ."
"Đúng như ta nghĩ." Nenneke mỉm cười. "Ngươi thấy đó, Geralt, mặt trời rực rỡ này của chúng ta vẫn đang chiếu sáng, dù không còn giống như cách nó đã từng. Đọc vài cuốn sách lớn nếu ngươi thích. Nhưng nếu ngươi không muốn phí thời gian vào chúng, có lẽ ngươi sẽ hài lòng với lời giải thích rằng mái vòm trong suốt kia giống như một cái máy lọc. Nó loại bỏ những tia chết chóc, thứ đang ngày càng được tìm thấy trong ánh nắng. Đó là lý do những cây cỏ ngươi không thấy ở đâu khác ngoài kia có thể mọc tại đây."
"Ta hiểu rồi," thợ săn gật đầu. "Còn chúng ta, Nenneke? Chúng ta thì sao? Mặt trời cũng chiếu sáng trên chúng ta nữa. Ta có nên trú dưới một mái vòm như thế?"
"Theo nguyên tắc, có," vị nữ tu thở ra. "Nhưng ..."
"Nhưng gì?"
"Đã quá muộn rồi."

NGUYỆN ƯỚC CUỐI CÙNG
I
Con cá trê mắc cái đầu bự trên mặt hồ, giật mạnh tung toé cả nước, lật ngửa cái bụng trắng muốt.
"Coi chừng, Dandilion!" Tên thợ săn la lớn, gót chân ấn giữ sâu vào lớp cát ẩm. "Giữ chặt, mẹ kiếp!"
"Ta đang giữ đây ..." nhà thơ rống lên. "Thần bà, như một con quái vật! Thuỷ quái, không phải cá! Ăn nó phải đã lắm đây, thánh linh ơi!"
"Thả đi. Thả không thì dây đứt đó!" Con cá trê lặn xuống lòng nước và quăng mình ngược dòng về phía chỗ rẽ của con sông. Dây câu vít căng trong lúc găng tay Dandilion và Geralt như muốn rớt cả ra.
"Kéo, Geralt, kéo! Đừng thả hoặc nó mắc vào mấy bụi cây mất!"
"Dây sắp đứt kìa!"
Họ khom người kéo. Đường dây cắt mặt nước một tiếng rít, rung bần bật toé những giọt nước vầng lên như ánh mặt trời lướt nhanh. Con cá trê chợt nổi lên, khiến mặt nước cuộn ùng ục ngay cạnh nó, và dây câu cũng từ đó mà được nới lỏng. Họ liền nhanh chóng bắt đầu quấn lại phần chùng ra.
"Chúng ta sẽ nướng nó," Dandilion thở phì phò. "Chúng ta đem nó về làng và nướng lên. Và lấy đầu để nấu súp!"
"Coi chừng!"
Cảm thấy chỗ nông ngay dưới bụng, con cá quăng nửa cái thân dài cả mét của mình khỏi mặt nước, giật đầu, quẩy cái đuôi bè và lặn một phát thật sâu xuống lòng sông. Mấy đôi găng tay lại muốn tuột ra.
"Kéo, kéo! Tới bến luôn, mẹ chó đẻ!"
"Dây căng quá rồi! Thả đi, Dandilion!"
"Nó chịu được, khỏi lo! Chúng ta sẽ làm cái đầu ... nấu súp .."
Con cá lại bị kéo vào gần bờ, giãy giật điên cuồng như để họ biết nó chẳng phải loại dễ dàng chịu chui vào rọ. Nước vảy tung lên không trung.
"Chúng ta sẽ bán lớp da ..." Dandilion đỏ bừng vì nỗ lực, kéo dây với cả hai tay. "Còn cái đầu ... chúng ta lấy cái đầu để -"
Không ai biết được anh nhà thơ định làm gì thêm với cái đầu con cá trê lớn. Dây câu đứt một tiếng vút và cả hai chàng đánh cá mất thăng bằng, ngã bịch xuống bãi cát ẩm.
"Quỷ bà!" tiếng Dandilion thét lớn đến nổi nó vọng lại từ mấy hàng liễu. "Quá trời đồ nhắm chạy thoát! Chết mẹ mày luôn đi, con cá trê chó đẻ!"
"Ta nói rồi," Geralt phủi cái quần lấm cát. "Ta đã nói cậu đừng dùng lực quá mạnh khi kéo. Hỏng rồi, bạn ơi. Bạn đánh cá giỏi cũng y như đít dê thổi kèo vậy."
"Còn lâu," tên hát rong nổi sùng. "Đó là công của ta con thủy quái mới cắn câu ngay từ đầu."

"Ồ thế sao? Cậu chẳng thèm nhấc một ngón tay giúp ta thả câu. Chơi đàn và hú hé đủ cho cả xóm quanh đây có thể nghe thấy, chẳng làm gì hơn."
"Ngươi lầm to," Dandilion nhe hàm răng. "Khi ngươi ngủ quên, coi lại đi, ta gỡ mấy con giun khỏi lưỡi câu và mắc con quạ chết vào, thứ ta tìm thấy trong mấy cái bụi. Ta muốn thấy nét mặt của ngươi vào buổi sáng khi kéo lên con quạ. Và con cá đã đớp nó. Lũ giun của ngươi có mà câu được phân."
"Chắc là thế. Chắc là thế." Tên thợ săn nhổ toẹt vào dòng nước, quấn lại dây vào cái cần gỗ nhỏ. "Nhưng dây câu đứt nhờ cậu giật như một thằng ngu vậy. Bặm môi kéo rối cả dây thay vì từ từ. Mặt trời đã lên rồi, tới lúc đi thôi. Ta thu dọn đồ đây."
"Geralt!"
"Gì?"
"Có cái gì trong dây kia kìa ... Không, mẹ kiếp, nó vừa mới cắn thôi. Quỷ bà, nó nặng như đá, ta không kéo lên được! Ah, đây rồi ... Ha, ha, xem ta kéo lên được gì này. Chắc phải là từ xác đắm của một con thuyền từ thời vua Dezmod! Hàng quý đây. Xem này, Geralt!"
Rõ ràng là Dandilion đang nói quá; một chùm những dây thừng mục, lưới và tảo kéo lên khỏi sông là khá kì lạ nhưng khó lắm mới có thể là một phần của con tàu đắm nào đó từ những ngày của vị vua huyền thoại. Tên ca sĩ quẳng mớ lộn xộn lên bờ sông và bắt đầu khơi quanh nó bằng mũi giày. Chùm tảo sống chung cùng bọn bọ nước, rêu và vài con cua nhỏ.
"Ha! Xem ta tìm thấy gì này!"
Geralt tò mò tiến lại. Thứ tìm thấy là một cái bình gốm nhỏ, nhìn giống như một bình cổ có hai quai cầm mắc trong lưới, phủ đen bởi tảo chết, bám đầy sên nhỏ, ốc và đang nhỏ những giọt quánh nặng mùi.
"Ha!" Dandilion lại reo lên đầy tự đắc. "Ngươi biết đây là gì chứ?"
"Một cái bình cũ."
"Sai nhé," tên hát rong tuyên bố, gạt sang bên nào là vỏ sò, đất sét cục sáng bóng. "Đây là một bình đựng huyền bí. Có một thần Djinn bên trong, người sẽ đáp ứng ba điều ước của ta."
Tên thợ săn nhếch mép.
"Ngươi cứ cười đi," Dandilion đã bới xong, ngồi xổm xuống rửa cái bình. "Nhưng có một dấu niêm chỗ nút và một kí hiệu của pháp sư ở trên đó."
"Kí hiệu gì? Để xem nào."
"Ồ, hẳn rồi." Thi sĩ giấu cái bình ra sau lưng. "Rồi ngươi còn muốn thêm gì nữa? Ta là người tìm thấy nó và ta cần mọi điều ước."
"Đừng động vào cái dấu niêm! Để yên đó!"
"Thả ra, ta nói rồi! Là của ta!"
"Dandilion, cẩn thận!"
"Hẳn rồi!"
"Đừng động vào nó! Ôi quỷ thần!"
Cái bình rơi xuống nền cát trong lúc họ giằng co, một làn khói đỏ rực vụt bốc lên.
Tên thợ săn nhảy lùi lại và phóng ngay về lều lấy kiếm của hắn. Dandilion không di chuyển, hai tay bắt ngang trước ngực.
Đám khói gầm gụ và hợp thành hình một khối cầu bất thường ngang tầm mắt Dandilion. Khối cầu nén lại thành cái đầu méo mó rộng khoảng 2m, không có mũi, cặp mắt khổng lồ và kiểu mỏ quằm nào đấy.
"Djinn!" Dandilion nhịp nhịp chân. "Ta giải thoát cho ngài và kể từ hôm nay, ta là chủ nhân của ngài. Điều ước của ta -"
Cái mỏ trên đầu kia tợp mạnh, đúng hơn không phải mỏ mà là thứ gì đó có hình dạng cặp môi biến dạng rũ xuống và thay đổi không ngừng.
"Chạy đi!" tiếng thợ săn hét. "Chạy đi, Dandilion!"
"Điều ước của ta," thi sĩ tiếp tục, "như sau. Đầu tiên, ước cho Valdo Marx, thằng hát rong xứ Cidaris, đột quỵ chết ngay tức thì. Thứ hai, có một cô con gái thành trưởng ở Caelf tên là Virginia, người phớt lờ mọi lời tán tỉnh. Mong nàng mê mệt trước ta. Thứ ba -"
Chẳng ai biết được điều ước thứ 3 của Dandilion.
Hai bàn vuốt gớm ghiếc mọc ra từ cái đầu kinh khủng chộp ngay cổ người ca sĩ. Dandilion ré lên.
Geralt phóng 3 bước tới cái đầu, chém thanh kiếm bạc xuyên giữa nó. Đám khí gầm rú, cái đầu hắt ra khói và tức thì nở gấp đôi đường kính. Cái hàm gớm guốc giờ còn to hơn nhiều, tợp thổi dữ dội, cặp vuốt kéo Dandilion đang vẫy vùng vòng quanh, bóp chặt anh chàng đè xuống đất.
Người thợ săn quái giơ tay sử phép Aard và bung sức nhiều nhất hắn có thể tập trung vào cái đầu kia. Luồng năng lượng hiển hiện thành một tia loá, cắt xuyên vầng sáng bao quanh cái đầu và đánh trúng vào nó. Tiếng nổ to đến mức lùng bùng tai Geralt và không khí xì ra khiến rào rạc mấy hàng liễu. Tiếng gầm của thứ quỷ vật mỗi lúc một to và chói tai hơn, nhưng nó đã thả chàng thi sĩ ra, bay lên cao, lượn vòng và vẫy bộ vuốt phóng ra xa trên mặt nước.
Người thợ săn té ngay lại kéo Dandilion dậy - người đang nằm bất động. Đúng lúc đó, ngón tay hắn chạm phải vật gì đó hình tròn trộn lẫn dưới cát.
Đó là miếng niêm bằng đồng điểm trí bởi một kí hiệu dấu thập gãy và hình sao 9 cánh.
Cái đầu lơ lửng bên trên mặt sông đã phình thêm như một đống rơm, cùng lúc cặp hàm gầm thét, mở rộng lại giống cánh cổng một nhà kho cỡ vừa. Duỗi dài móng vuốt, con quỷ tấn công đến.
Geralt, không một gợn ý tưởng nhỏ nhất nào về việc phải làm gì, nắm chặt miếng niêm trong lòng tay và giơ thẳng về phía thứ đang bay đến, hét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net