oliver wood

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lưu ý: ooc, có chửi thề, nhân vật hành động trước khi suy nghĩ.

;

sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi về oralia thì nó và cedric lại im lặng. anh cũng cảm thấy không nên gợi chuyện phiếm vào lúc này - nên chỉ im lặng nhìn nó trong bóng tối.

gió đêm vẫn hiu hiu lạnh. không biết có phải nhờ vậy mà vết thương lòng nó được hong khô, hay do nó đã bắt đầu nguội lạnh với người đã vứt bỏ nó. nghĩ đến đây, trong lòng esther dấy lên một cảm giác kì lạ. nó không còn là u buồn, ghen tuông hay tị nạnh nữa. nó cảm thấy giống như là thương hại hơn. thiếu gia nhà họ nott, theodore nott, vậy mà lại hạ thấp giá trị bản thân như thế. vậy thì nó, cũng không nên hạ thấp giá trị bản thân nó để chơi với cậu ta làm cái thá gì nữa.

khóc lóc cả ngày nay nó cũng đã thông não rồi. không quan trọng hai người kia đã làm cái quái quỉ gì với nhau, nó biết bản thân mình là ai để không bi lụy hoài một người không biết trân trọng nó như thế. tiếc cũng đã tiếc rồi, giờ thì nó sẽ dung dưỡng đôi mắt vàng ngọc này, chờ ngày merlin trên cao quật chết hai con người kia đi.

việc của nó là phải mạnh mẽ lên, không để bị ảnh hưởng. marcus vẫn luôn nói với nó thế mà, giờ là lúc nó phải nghe lời anh thôi.

cedric nhìn nó chăm chú, thấy nó bắt đầu bình tâm lại rồi, anh buông một tiếng thở dài nhỏ. nó lén nhìn anh qua khóe mắt, thì lại thấy anh cười.

"sao anh nhìn em cười mãi vậy?"

"em đỡ buồn rồi nên mới có sức hoạnh họe anh thế này đúng không?"

khóe môi nó bất giác cong lên thành một nụ cười mỉm. thật là ngu ngốc khi trong một phút nóng giận, nó đã đổ lỗi cho bản thân khi đi chơi với người tốt như thế này.

"anh xuống đây để an ủi em hay để dạy dỗ lại em?"

"cả hai."

"em ổn hơn rồi."

"ổn hơn, nhưng chưa ổn hết. anh sẽ ngồi đây cho tới khi nào em hoàn toàn vui vẻ trở lại, hoặc em đuổi anh đi."

cedric nhún vai, còn nó thì bật ra một tiếng cười nhỏ. sân trường trống vắng, chỉ có mỗi hai chúng nó. trăng thì đã lên cao, không muốn phải nhìn lên nhưng thật sự là rất đẹp. song, nó bắt đầu quay hẳn sang người kia để giảm bớt sự ngứa ngáy trong lòng.

"hè năm nay có cúp quitdditch thế giới. em có định đi không?"

"tất nhiên rồi. anh marcus sẽ quậy tung cả nhà nếu như ba mẹ em không cho ảnh đi."

"ừm, ba anh làm ở bộ pháp thuật, nên cũng thường xuyên được tặng vé. em định ủng hộ đội nào?"

"anh marcus ủng hộ đội nào thì em theo đội đó." - nó nhún vai, rồi cười - "em thật ra không có hứng thú với quitdditch lắm. em chỉ vô tình hiểu nó hơn bình thường thôi."

"nói cách khác là do em thông minh nhỉ?"

"anh khen thật hay khen giả vậy?"

"thật mà."

giờ thì trong khoảng không tĩnh lặng của sân trường, có tiếng nói cười của tụi nó. nó thấy đây là giây phút bình yên nhất trong cuộc đời. và nó thề là nó càng ngày càng xem cedric như một người anh, giống anh marcus, để nó có thể tin cậy vào những lúc như thế này. cảm ơn người nào đó đã bỏ nó đi, để nó nhận ra bên cạnh nó còn có nhiều người tốt như vậy.

một cách nói để tự dỗ dành bản thân, nhỉ?

"hồi tối, anh marcus đã nổi khùng như nào vậy anh?"

"em không nên thấy thì hơn. thoạt nhìn thì ảnh như bị thất tình rồi chửi um cả lên ấy. trước ảnh có một con bé tóc ngắn ngang tai, khai mào trước.."

"đó là pansy parkinson."

"ừ đúng rồi, pansy parkinson. nhưng thôi, anh sẽ không nói về chủ đề này nữa. em muốn hỏi anh cái gì khác cũng được."

cedric nhẹ xoa đầu nó. như thể anh sợ nếu cứ chăm chăm vào cái vết thương đó thì lòng nó sẽ lại toét ra. nhưng không, nó thấy là nó đã hoàn toàn bình phục rồi.

"thế cái người mà anh từng tỏ tình ấy, lúc bị dụ ăn kẹo hơi cay ấy, là ai vậy ạ?"

"em thật sự còn nhớ chuyện đó luôn?"

"em tò mò thôi mà." - nó nhún vai.

"ừ thì, cho chang bên ravenclaw ấy, biết không? giờ thì anh thậm chí còn chẳng gặp người ta nữa."

"buồn nhỉ?"

"vui chết được ấy, gặp phải thì ngượng. vả lại, anh có người khác để thích rồi."

"anh không biết đâu. em lỡ gây thù chuốc oán với người ta, xong bây giờ đi đâu cũng gặp. thiết nghĩ cái tòa lâu đài này bé xíu, trốn có một người mà trốn mãi cũng không xong.."

nó chau mày khi nghĩ đến người kia. anh thì có chút bất ngờ trước thông tin nó vừa nói.

"em đang tránh mặt ai cơ? người cùng nhà em à?"

"không, oliver wood ạ."

rồi nó kể cho cedric nghe về chuyện ở tháp thiên văn, thêm kiểu hành xử kì lạ của oliver trong thư viện. anh nghe thì ngơ ra, chẳng biết hiểu được đến đâu mà cuối cùng lại chốt hạ bằng câu:

"ảnh thích em đó."

"anh điên à?"

nó thấy lạnh cả sống lưng. oliver wood? thích nó? esther flint? cedric bị mát thật rồi.

trái ngược với bản mặt khó chịu của nó, cedric chỉ khẽ nhún vai và nói với vẻ dửng dưng.

"anh thấy vậy đó. oliver trước giờ không quan tâm đến ai nhiều hơn quitdditch đâu. vậy mà ảnh lại chịu xin lỗi em, ngồi trong thư viện là cố tình gặp em đó. bình thường gryffindor thích ở trong phòng sinh hoạt chung của họ hơn."

"anh thôii đi, em không dám đâu."

"thật."

nó lắc đầu nguầy nguậy. rồi cố tình lảng sang chuyện khác. cedric cũng hiểu ý nên coi như tạm quên luôn chuyện kia. nói hồi, nó thấy buồn ngủ, nên cedric bảo nó lên ngủ đi. bây giờ đã khoảng hai, ba giờ sáng rồi, giám thị cũng không canh nhiều nữa, nên nó đánh liều thử một lần xem sao.

...

nó đinh ninh hôm nay nó đã xui xẻo đủ rồi, ấy vậy mà lúc đi gần đến cửa hầm slytherin, nó đã bị một lực tay kéo mạnh đi đâu đó. trong bóng đêm, nó không thấy được cái bóng đó là ai, chỉ biết là người cao lớn vô cùng, và siết cổ tay nó đau đến ứa nước mắt. esther mừng là đây không phải thầy giám thị, vì nếu ốm cà tong cà teo thì đã chẳng thể lôi xềnh xệch nó đi như thế này.

đi theo cái bóng kia hồi lâu, nó bị đẩy vào góc của một hành lang khá chật chội. người đó nhìn nó, trong bóng đêm, nó cảm nhận được mùi gỗ nhè nhẹ xộc lên mũi. nó chưa kịp hỏi gì, thì một giọng nói đáng ghét quen thuộc đã cất lên.

"..khi nãy, lúc em đang đi, lão flich đã đi theo em. giờ thì ổn rồi.."

"sao anh lại ở đây?"

nó nheo mắt nhìn oliver wood. tiếc là giờ đã qua ngày mới, chứ nếu không nó sẽ kết luận hôm nay là ngày chủ nhật bất ổn nhất trong đời của nó.

"nếu anh bảo rằng anh đã đứng ngoài kí túc xá slytherin để chờ em, rồi ngủ quên, thì em có tin không?"

"anh chờ tôi làm gì?"

"thì.. để nói chuyện. em đã hứa rồi mà.."

sao lại nhìn nó cái kiểu đó? esther ngao ngán né tránh ánh mắt tội nghiệp của người kia, vùng tay ra toang bỏ đi.

"cho tôi về."

"nói chuyện đi, anh cần nói chuyện."

thôi thì người ta đã.. chờ nó cả buổi tối. nó dành vài phút của cuộc đời để nghe anh nói chắc cũng không sao.

"chuyện gì?"

oliver wood như mở cờ trong bụng, vô thức lấn tới gần nó hơn.

"ừm, anh muốn hỏi xem em có ghét anh không.."

"tôi không. nhưng nếu anh cứ thế này thì tôi sẽ ghét anh đó."

"vậy thì tốt rồi. tại, anh thấy bản thân dường như có cảm xúc hơi kì lạ với em thì phải.."

"kiểu ánh mắt em nhìn anh lúc hồi trong tiệm công tước mật ấy, đợt đi hogsmeade đầu tiên ấy, làm anh thấy có chút.. lạ."

vậy là anh đã biết.

nó thấy may mắn vì ở đây tối rất tối, chứ nó cam đoan rằng vành tai nó đã hơi ửng hồng rồi. cái kiểu nói chuyện đó, với cái khoảng cách này..

"..anh cũng thấy buồn khi bị em chất vấn trên tháp thiên văn nữa. sao nhỉ? anh muốn làm lành với em, theo kiểu, bạn bè. nhưng đồng thời anh cũng.. không biết cảm xúc của mình là như thế nào."

đầu esther chợt nhảy số những gì cedric vừa mới nói với nó - "ảnh hích em đó" - không đâu mà, làm ơn là không phải đi.

"nên, anh không biết em có thể.. ừm, đừng nhìn anh theo kiểu ghét bỏ đó nữa được không? anh hiểu là anh với anb trai của em có quan hệ không tốt, nhưng chắc là anh sẽ xin lỗi cho đến khi nào em hoàn toàn tha thứ cho anh thì thôi.."

"tôi không-"

"ừ, cả ngày nay anh cứ không được bình thường lắm, nên lời lẽ có hơi lộn xộn. nhưng.."

chợt, nó cảm thấy có gì đó chạy qua chân nó. ôi thôi, cái tiếng chít chít này thì rõ là chuột rồi. nó giật mình mà nhón chân lên, tránh thứ sinh vật gớm ghiếc ấy, nhưng rồi..

nó thấy môi mình áp lên một thứ gì đó mềm mềm khác. nó hoảng hồn, giật người lại. trong một thoáng chốc thôi, nhưng cả nó và người kia đều như bốc cháy trong đêm tối. khỏi cần nhìn cũng biết, mặt nó đỏ gay. nó như muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống ngay tại chỗ, nhưng nó chưa kịp phất tay chạy trốn, thì người kia đã giữ nó lại.

oliver wood cúi người xuống, áp môi mình lên môi nó một lần nữa. anh thấy trống ngực mình đập rộn ràng, và anh chắc là người kia cũng cảm thấy vậy. trong lòng anh dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả - thứ kia mềm mại và ngọt hơn anh tưởng. nhưng anh không dám tham lam, chưa đầy vài giây anh đã nhận ra hành động cầm thú vô nhân tính của mình, nên dứt nụ hôn ngay lập tức.

nó đứng đó như trời trồng, trân trân nhìn người kia. huống hồ nó muốn giương tay lên tát anh một cái, nhưng chẳng hiểu sao lại không đủ dũng cảm để làm gì đó. tay chân nó nhũn ra như bún, và miệng nó không thốt ra được lời nào. không để người kia kịp nói câu xin lỗi, nó đã vụt người chạy đi mất.

suốt hành lang trở về kí túc xá, nó không gặp ai. nó thấy may mắn hơn bao giờ hết - nhìn nó như quả cà chua chín vừa được hái xuống, chứ không phải con người nữa rồi. esther flint thầm rủa oliver wood trong bụng, định rằng sáng mai sẽ chạy sang méc anh marcus đầu tiên, để anh sang gryffindor xiên sống tên kia rồi đem ướp với sốt bbq thì nó mới vừa lòng.

chết mất thôi..

;

13/2/2024
vktx.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net