Flower shop [ short 1 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__Oct/2nd__

__London - England__

Hiện đã là đầu thu, bầu trời nắng gắt của mùa hè dần qua đi, để lại cho thành phố London xa hoa nhộn nhịp thời tiết trong lành mát mẻ cùng một chút se lạnh. Những tán cây xanh ngát trở nên vàng úa, những chiếc lá già nua đã ngả màu tranh nhau buông mình, tầng tầng lớp lớp mà chồng lên nhau, tựa như một chiếc thảm vàng óng khổng lồ, mềm mại trải trên nền đất nâu khô khan.

Hôm nay trời lại mưa, nhưng cơn mưa ấy chẳng thể ngăn nổi những tiếng còi xe ầm ĩ, những bước chân vội vàng của người đi đường. London vẫn luôn như thế, vẫn luôn bận rộn, vẫn luôn ồn ào và nhộn nhịp đến khó chịu.

Nhưng ở cái nơi xa hoa ồn ã như London đây, một con phố nhỏ yên bình đến lạ vẫn hiên ngang tọa lạc tại một góc của thành phố. Ở đây, những ngôi nhà theo kiến trúc có phần cổ điển nằm san sát nhau làm nên cảm giác nơi này có chút chật hẹp. Những tòa nhà ấy theo thời gian đã dần trở nên phai màu và xưa cũ, hòa cùng màu vàng ảm đạm của mùa thu, mang lại cho con phố này thêm một chút buồn bã và hiu quạnh.

Nép mình ở sâu trong một góc nhỏ của con phố, một cửa hàng với những bông hoa, cây cỏ đủ các loại đang được bày bán khắp nơi trong tiệm. Đặc biệt nhất vẫn là những chậu hoa cúc xinh xắn đủ màu đang cố vươn mình đón lấy từng giọt mưa lóng lánh rơi xuống, chúng được trưng bày trước tấm kính cửa sổ lớn bên cạnh cánh cửa ra vào được trang trí đơn giản nhưng tinh tế. Phía trên gắn một bảng hiệu mang tư vị của thời gian mà trông đã sờn cũ, khắc một cái tên đã dần phai đi màu bạc óng ánh "Neville's Flower Shop".

Hôm nay, Theodore Nott đột nhiên có hứng thú đi dạo phố. Trong cái thời tiết mưa tầm tã, gã một mình lang thang qua từng con phố lớn nhỏ ở London. Gã không mang theo dù, cứ thế phơi mình dưới dòng mưa lạnh lẽo, mái tóc đen gọn gàng vì ướt mưa mà rũ rượi nhỏ từng giọt nước. Gương mặt điển trai lấm tấm những giọt mưa sượt qua đôi gò má nam tính góc cạnh của gã. Trông thật thư thả, nhưng cũng thật cô đơn. Gã đi trong vô thức, chẳng biết đi đến đâu, cuối cùng lại dừng chân tại con phố nhỏ vắng lặng và yên bình.

Nơi này đến cả người đi đường cũng thưa thớt chứ đừng nói đến xe cộ ồn ào như ngoài kia.

Lạ thật, ở London vẫn còn tồn tại một nơi thế này sao?

Theodore quét mắt khắp khu phố nhỏ, cuối cùng dời tầm mắt mình đến một tiệm hoa. Tuy nó không có gì nổi bật hay bắt mắt, trông cũng hệt như những cửa hàng hoa bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, nó lại thu hút gã một cách kì lạ. Gã bước đến, dừng chân trước cửa tiệm, vô tình lại bắt gặp được một cậu thiếu niên dỏng cao đang chăm chút cho những cái cây nhỏ nhỏ dễ thương. Gã để ý, mái tóc người này bồng bềnh, có màu nâu nhạt của nắng, khi cúi đầu xuống lại vô tình phủ đi đôi mắt nâu sáng màu đang chăm chú vào cái cây nhỏ. Bàn tay mảnh mai của em đang liên tục thoăn thoắt cắt tỉa từng chiếc lá. Theodore trong đầu lại thoáng qua một ý nghĩ.

Cậu ta... đáng yêu nhỉ?

Dù biết từ đáng yêu không dành để miêu tả một cậu trai. Nhưng thật sự gã không còn lời nào để nói về em ấy ngoài từ đó cả. Gã đứng như trời trồng ở đó, say sưa ngắm nhìn cậu thiếu niên, đến khi ánh mặt trời đã dần khuất sau những tòa nhà cao tầng của thành phố, mưa cũng đã dứt hoàn toàn gã mới chịu cất bước đi về.

__Oct/3rd__

Hôm nay, Theodore lại đến trước cửa tiệm hoa. Giờ gã mới để ý đến cái bảng hiệu có khắc chữ "Neville's Flower Shop" màu bạc đã phai dần theo thời gian. Vậy là chủ cửa hàng này tên là Neville, cũng tức là cậu thiếu niên đứng ở trong hôm trước. Tên cũng đẹp nhỉ?

Gã vẫn đứng ngoài ngó vào tiệm như hôm qua. Lại bắt gặp được em thay vì tỉ mỉ cắt tỉa những nhánh cây, thì hôm nay lại đang loay hoay dọn dẹp cửa tiệm một chút. Nhưng trông khác hoàn toàn, người hôm trước gã nhìn thấy là một Neville rất khéo léo, cắt cắt tỉa tỉa không thừa không thiếu nhánh cây nào, thậm chí ngay cả lá cây cũng rất hoàn hảo. Vậy mà bây giờ tay chân vụng về, đụng đâu rớt đó. Cũng may không va vào những chậu cây, nếu không thì phiền phức lắm.

Nhưng mà được cái, Neville thế này lại cực kì dễ thương, gương mặt bối rối khi phải xếp lại những đồ vật đã bị rớt trông đáng yêu quá đi mất. Nhìn hai cái má bánh bao đó kìa.

Trời ạ, đáng yêu quá!

Theodore đứng ngây ngốc ngắm em, đến mức chẳng thèm để ý đến xung quanh nữa. Đồng thời, trong lòng gã bấy giờ chợt nảy sinh một thứ cảm xúc không rõ rệt dành cho cậu thiếu niên đang đứng trong kia, một cảm xúc mà chính gã cũng chẳng thể lý giải, chỉ biết nó thật đặc biệt. Trời đã sập tối, gã mới sững người thoát khỏi mớ hỗn độn trong tấm trí, rồi lại lủi thủi đi về.

Ngày qua ngày, gã cứ vậy đứng trước cửa hàng hoa của Neville, ngắm em tới chiều muộn mới chịu cất bước về nhà. Đến mức người dân sống quanh cũng để ý mà lấy làm lạ, họ nói rằng có một cậu trai rất khôi ngô tuấn tú, ngày nào cũng đứng trước một tiệm hoa cũ kĩ, không thấy mua hoa, chỉ thấy anh ta đến đứng từ sớm cho đến tối rồi bỏ đi. Chẳng biết để làm gì.

__Nov/2rd__

Tháng mười một, trời thu dần chuyển đông, không khí se lạnh len lỏi khắp thành phố London, luồn lách qua từng con phố khiến người ta rùng mình, lại cảm thấy lạnh lẽo cùng một chút cô đơn. Cây cối bên đường đã rụng hết lá, để lại những cành cây khô khan, hiu quạnh. Ấy vậy mà người đi đường vẫn không giảm bớt, vẫn luôn đông đúc mặc cho những hạt tuyết đầu mùa đã thưa thớt trải trên đường phố như một tấm thảm trắng mỏng manh.

Đã tròn một tháng kể từ lúc Theodore thấy em tại tiệm hoa. Và hôm nay gã lại đến, nhưng chẳng gặp được em như mọi ngày. Chán nản cầm cốc cà phê ấm nóng trên tay lắc qua lắc lại, làn khói ấm tỏa ra nhẹ nhàng lướt qua gương mặt điển trai của gã, tạo nên một cảm giác ấm áp đan xen cùng sự lạnh lẽo của trời đông. Thật thư thái và dễ chịu biết bao. Đứng chôn chân ở trước cửa tiệm thêm chút nữa, gã định sẽ trở về nhà. Thật ra thì Theodore cũng chẳng thích cái tiết trời cắt xương cắt thịt này lắm đâu, chỉ là gã đã lỡ tương tư ai đó mất rồi mà thôi.

Rồi đột nhiên, một bóng người vội vã chạy lướt qua Theodore, lại xui xẻo vô tình làm rơi mất ly cà phê trên tay mà gã chỉ mới nhâm nhi được vài ngụm. Ly cà phê đổ tứ tung ra đất, tạo nên một vùng sẫm màu trên nền tuyết trắng xóa. Đồ đạc mà người kia ôm trong lòng cũng rơi rớt khắp nơi, mỗi thứ một chỗ.

- Tôi xin lỗi, xin lỗi... - Người đó vội vàng liên tục xin lỗi trong lúc tay đang vụng về nhặt từng món đồ trở lại.

- Không sao. - Theodore không giận, ngược lại còn tốt bụng cúi xuống nhặt hộ. Đến khi xong xuôi, người đó ngước lên, gã mới bất ngờ nhận ra, là em. Cậu trai mà gã đã chờ đợi từ nãy đến giờ.

- Còn chuyện gì sao, sao anh nhìn tôi chằm chằm thế? Hay là... - Neville, cậu trai với mái tóc màu nắng bối rối nhìn gã. Không biết gã có trách mình đã làm đổ ly cà phê thơm ngon ấy không. Trời lạnh thế này mà được nhâm nhi ly cà phê ấm nóng ấy thì tuyệt biết bao. Vậy mà em lại làm đổ nó mất rồi.

- C... cũng không có gì.

- Vậy hay là, anh vào cửa tiệm của tôi ngồi một lát đi. Trời lạnh thế này đứng ngoài không tốt đâu. - Vì vẫn còn áy náy chuyện ly cà phê, em đã mời gã vào cửa tiệm trò chuyện đôi chút. Mà em còn làm đổ đồ của gã, người ta không trách em, còn giúp em nhặt lại đồ bị rơi nữa. Bây giờ xong hết rồi lại bỏ mặc gã ngoài trời đông lạnh thế này thì cũng có hơi kì cục quá rồi.

- À mà, cậu tên là gì? - Một câu hỏi Theodore đã biết câu trả lời từ lâu nhưng vẫn hỏi em. Cái bảng hiệu khắc mấy chữ "Neville's Flower Shop" to đùng thế kia mà còn không biết tên em là gì thì không bị mù cũng chính là bị ngốc.

- Là Neville, Neville Longbottom. Được rồi, mau vào thôi. - Không chậm trễ thêm nữa, em cùng gã bước vào cửa tiệm hoa nhỏ xinh. Cứ đứng ngoài mãi sẽ chết cóng mất thôi.

Cả hai người lật đật bước vào cửa tiệm. Trong này khá bừa bộn, chậu cây và dụng cụ nằm lênh láng khắp cái sàn gỗ cũ đã bạc màu. Ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo soi sáng những cái kệ trông có vẻ xập xệ, trên đó là đủ các loài hoa muôn màu thi nhau tỏa sắc cùng những loại cây kì lạ mà lần đầu Theodore được trông thấy. Tất cả cây cỏ hoa lá ở đây đều rất tươi tốt, xem ra chủ của chúng chăm sóc chúng rất chu đáo. Ở cửa tiệm hoa này còn mang một hương thoang thoảng, một hương thơm dịu nhẹ lại khiến gã lưu luyến mãi không thôi.

Nơi này thật tuyệt!

- Xin lỗi, khi nãy đi vội quá, tôi vẫn chưa kịp dọn dẹp lại cửa tiệm. - Neville vừa nói vừa đặt những món đồ khi nãy vừa mua được ở siêu thị lên một chiếc bàn gần đó.

- Không sao. - Theodore tìm cho mình một chiếc ghế rồi ngồi xuống nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Dù đã đến đây không biết bao lần, nhưng đây là lần đầu tiên gã được đặt chân vào cửa tiệm của em. Trong này trông vậy mà cũng khá tuyệt đấy chứ.

- Vậy tôi sẽ đi pha trà, anh ngồi đợi một lát. - Neville nói xong liền bỏ đi mất hút vào trong, còn chưa cho người kia cơ hội để kịp trả lời.

Đảo mắt thêm một lần để quan sát được toàn bộ cửa tiệm. Theodore thầm đánh giá, chỗ này khắp nơi đều mang một vẻ đã cũ, không hiện đại, không sang trọng cũng không màu mè để gây ấn tượng như những tiệm hoa ở trung tâm của thành phố, nơi này lại mang đến một cảm giác yên bình, thân quen đến lạ, như một kỉ niệm cũ đã trôi qua từ lâu nhưng sẽ còn đọng lại trong tâm trí ta mãi không thể quên.

Ngọn lửa trong chiếc lò sưởi cứ tí tách tranh tối tranh sáng tại một góc tiệm. Bên trên lò sưởi được trang trí bằng một vài bức ảnh cùng mấy nhánh tầm gửi sẫm màu. Ánh lửa bập bùng sưởi ấm cả cửa tiệm nhỏ, làm Theodore có cảm giác thật thư thái và thoải mái biết bao, thật khác xa với cái sự lạnh đến thấu xương ngoài kia.

- Trà đến rồi đây. - Neville từ trong bước ra, trên tay là một khay trà ấm nóng, tỏa khói nghi ngút. Nhẹ nhàng đặt khay trà xuống bàn. Em cùng gã tán gẫu vài câu. Cả hai cùng nhau kể về những câu chuyện vụn vặt trong đời sống thường ngày của mỗi người, hay cùng nhau cười đùa về những việc dở khóc dở cười do sự vụng về của Neville gây ra. Họ trò chuyện say sưa đến quên cả giờ giấc. Trời đã dần trở tối, hai con người đang mải mê trò chuyện kia mới chợt giật mình. Thì ra đã trễ như vậy.

- A, rất xin lỗi, lo nói chuyện với cậu quá mà tôi quên mất. - Theodore ái ngại ngước nhìn bầu trời đã tối sầm và đầy tuyết là tuyết. Rồi lại nhìn sang cái đồng hồ quả lắc cũ kĩ trên tường, đã bảy giờ tối. Trời ạ!

- Không sao, không sao hay là anh mau về sớm đi, trời cũng đã tối rồi. - Neville đứng dậy, bưng khay trà đã vơi từ lâu bước vào trong dọn dẹp.

Đứng trước cửa tiệm hoa không nỡ rời đi, gã luyến tiếc. Thầm trách vì sao thời gian lại trôi nhanh đến vậy, gã còn muốn trò chuyện với em thêm một lát nữa và cũng muốn hưởng thụ cái cảm giác ấm áp của cửa tiệm nhỏ thêm chút nữa. Nhưng tiếc là thế, gã về thì vẫn phải về. Chào tạm biệt em với một nụ cười nhẹ trên môi. Gã trai quay lưng khuất bóng vào đêm đen.

Neville vẫn đứng trước cửa tiệm hoa. Em đứng đó, nhoẻn miệng cười cười với gã trai đã khuất bóng ở đằng xa. Trong tâm trí cũng đã nảy nở một cảm xúc có chút đặc biệt dành cho gã trai. Những bông hoa của em trước tiệm dù đã có tấm bạt che chắn vẫn không thể tránh khỏi những hạt tuyết như vô tình như cố ý mà vương lại trên cánh hoa mỏng manh rồi rơi xuống đất, hòa vào nền tuyết đang ngày một dày lên. Những bông hoa ấy do trời lạnh đã dần héo khô cả. Em nghĩ đã đến lúc mình nên cất chúng đi một thời gian rồi.

Sau hôm ấy, tần suất gã đến tiệm hoa của em chỉ ngày một nhiều hơn chứ chẳng có xu hướng giảm đi. Nhưng thay vì chỉ đứng ở cửa tiệm hay bên kia đường như trước kia, gã Theodore lại vào thẳng tiệm hoa mà cắm cọc ở đấy đến tận chiều tối mới chịu về nhà. Cứ như vậy, em và gã đã quen dần với sự hiện diện của đối phương luôn ở xung quanh mình. Cứ như điều ấy vốn là một chuyện thân quen đã luôn xảy ra từ lâu.

Gã trai cùng cậu thiếu niên cười đùa vui vẻ trong một tiệm hoa nhỏ bé và ấm cúng, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của họ. Từ những câu chuyện tầm thường nhất cho đến những câu chuyện hoang đường nhất, rồi sẽ lại cùng nhau bật cười trước sự vô lý của chúng. Thật giản dị, cũng thật yên bình.

__Dec/24th__

Hôm nay vẫn như thói quen, Neville sẽ chờ gã trai kia đến rồi người sẽ trông coi cửa tiệm, người thì nhâm nhi tách cà phê nóng hổi ngon lành mà chuyện trò cùng nhau. Nhưng hôm nay lại có một điều khiến em hào hứng hơn tất thảy.

Đêm nay chính là Giáng Sinh!

Em vốn đã luôn háo hức, mong chờ đến cái khoảnh khắc được cùng Theodore đón Giáng Sinh trong sự ấm áp đến không tả. Cả hai sẽ cùng nhau ngồi trước lò sưởi, nhâm nhi ly cacao nóng ấm, tỏa khói nhè nhẹ trên tay và vài chiếc bánh quy ngọt ngào do chính tay em làm, rồi sẽ lại cười cười nói nói thật vui vẻ bên nhau trong cái đêm ấy. Thật tuyệt vời làm sao!

Neville đã luôn mơ về nó kể từ khi họ bước sang tháng Mười hai. Em đã nghĩ rằng sẽ còn tuyệt hơn nữa khi cả hai bên nhau vào đêm Giáng Sinh với tư cách là người yêu của nhau. Nhưng em sợ, nếu chỉ có mình em là đem hết tâm tư đặt lên người ta, còn họ thì lại chẳng cảm thấy giống như em, vậy nó sẽ kết thúc. Một kết thúc chẳng có hậu như trong các câu chuyện ngôn tình mà đám con gái thường hay đọc. Tình cảm của em đối với gã đã ngày một lớn dần, nên em càng sợ hãi điều ấy. Vì vậy Neville vẫn luôn bên cạnh gã trai kia như những người bạn thân thiết không hơn không kém. Chỉ điều ấy đã khiến Neville cảm thấy mãn nguyện, em chẳng dám đòi hỏi hơn đâu.

Theodore hôm nay lại đột nhiên không đến. Em đã đợi cả ngày mà lại chẳng thấy gã đâu. Đã gần 12 giờ đêm, Neville chỉ đành lẳng lặng khóa lại cánh cửa tiệm, tắt đi ánh đèn vẫn luôn lập lòe chiếu sáng mảng sân. Trong lòng em hiện tại lâng lâng khó tả, đó là cảm xúc gì em cũng chẳng rõ, là hụt hẫng, là thất vọng chăng, cứ như vừa để lỡ mất một thứ gì quan trọng lắm vậy. Em không biết, cũng chẳng muốn tìm hiểu. Quay lưng đi, em chuẩn bị bước vào trong, kết thúc một đêm Giáng Sinh mà không có một buổi trò chuyện bên lò sưởi ấm cúng, không có ly cacao tỏa khói, không có những chiếc bánh quy bơ thơm phức. Và đặc biệt hơn, không có gã.

Bất chợt em chợt nghe thấy tiếng gọi tên mình, giọng nói của người ấy cũng rất quen.

- Neville, chờ đã! - Từ đằng xa, bóng dáng chàng thanh niên chạy nhanh lại phía em. Đôi mắt Neville buồn rầu ngay khi thấy gã liền hóa vui tươi mà chào đón.

- Theodore, hôm nay sao anh đến trễ quá vậy?

- Xin lỗi, tôi có chút việc bận. - Nói xong, gã cười thật tươi. Nụ cười ấy, cái nụ cười vẫn luôn làm em mê mẩn, say đắm như một viên thuốc an thần để xoa dịu nỗi lòng đang cuộn trào trong em.

Neville nhìn gã trai từ trên xuống dưới. Đêm nay, Theodore đã đến đây với một chiếc áo len cổ lọ đen tuyền, cùng áo vest khoác ngoài và quần tây cũng đen nốt. Thật đơn giản, nhưng lại có thể tôn lên cái nhan sắc vốn đã rất điển trai của gã. Thật sang trọng.

Tuyệt vời!

Vậy mà nhìn lại em. Vẫn là bộ quần áo thường ngày với chiếc áo trắng đã lấm chút bụi bẩn, chiếc quần đen dài quá mắt cá chân để giữ ấm và vẫn là chiếc tạp dề cũ kĩ chắp vá đủ chỗ mà em đã mặc qua hàng năm nay. Nhìn thôi cũng đã thấy, Neville quả là không xứng với Theodore gã một tẹo nào.

Trước cái vẻ đẹp trai ngời ngời ấy của Theodore, mặt em liền xụ xuống. Gã đến rồi, nhưng em vẫn cảm thấy buồn, như trong lòng vẫn còn một nút thắt nữa chẳng thể gỡ bỏ.

Theodore đương nhiên để ý đến vẻ mặt bất thường của cậu bé kia, liền đưa tay nắm lấy tay em, dắt em đi dần khỏi khu phố nhỏ yên ắng mà ra đến trung tâm thành phố xa hoa trước sự ngơ ngác của Neville. Cả hai cùng nhau cuốc bộ trong đêm, rồi gã đưa em đến trước cổng của một nhà thờ cổ điển và trang nghiêm. Công trình kiến trúc tinh xảo hòa cùng ánh đèn đường vào lúc này hệt như những viên kim cương lấp lánh tỏa sáng trong đêm. Một cảnh tượng thật huyền ảo. Tuyệt đẹp.

-12:00-

Tiếng chuông nhà thờ văng vẳng vang khắp nơi, những tiếng hát lảnh lót ca tụng ngày Thiên Chúa chào đời cũng bắt đầu được cất lên. Theodore tranh thủ khoảnh khắc huyền diệu hiếm hoi này mà cúi người đưa đến trước mặt em một cành hồng đỏ thắm, tỏa hương. Tuy không nồng nhưng đủ khiến em chìm đắm mà si mê.

Neville đương nhiên biết, ý nghĩa của một bông hồng đỏ duy nhất là gì. Tình yêu và sự lãng mạn, đặc biệt hơn nó như để bày tỏ tấm lòng của người tặng với câu nói "I love you". Gã là đang tỏ tình với em.

Bông hoa hồng đỏ ấy như một câu yêu thương không lời Theodore Nott chỉ dành riêng cho mỗi Neville Longbottom.

Neville cảm thấy bên má mình ấm nóng và ươn ướt. Những giọt nước mắt. Nhưng không phải là của nỗi buồn khi nãy, mà là của hạnh phúc. Hạnh phúc đến không tả nổi trước những gì diễn ra trước mắt mình. Theodore đang thật sự tỏ tình với em, với Neville Longbottom! Nước mắt em cứ rơi mãi, đến nỗi làm nhòe đi bóng dáng chàng trai cùng đóa hồng mà em vẫn chưa nhận trên tay.

- Sao lại khóc rồi? - Theodore hoảng hốt, nhưng rồi lại cười hiền, bước đến bên em, ôm vào lòng dáng hình nhỏ bé trước mặt, dùng tay mình lau đi những giọt nước đang lăn dài trên má em, rồi đặt xuống một nụ hôn chứa đựng tình yêu nồng đậm gã dành hết cho em trước sự chứng kiến của Chúa. Một tình yêu vĩnh cửu.

Có một Neville Longbottom đã tưởng rằng Theodore Nott không yêu em. Nhưng đến cuối cùng, em đã biết được câu trả lời rồi. Là có.

Dưới bầu trời đêm đầy tuyết là tuyết của London, thế giới đã mất thêm hai con người cô đơn.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Hơi lâu rồi mình mới update thêm truyện. Không biết mọi người còn nhớ mình không ta 🥹.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net