Chương 6-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Nàng hãy lấy thân báo đáp đi

Ngay đúng lúc này, không biết ai hô to: "Nhanh lên nhanh lên! Ngay ở phía trước!" Theo tiếng hô, tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân dồn dập từng chập truyền đến, nền đất dưới chân run nhè nhẹ như có thiên quân vạn mã cuồn cuộn kéo qua.

Tôi không nhìn rõ nên ngẩng đầu định nhìn trộm như thế nào, Hi Âm ôm chặt lấy thân thể tôi, hơi hơi run rẩy. Ánh mắt bình tĩnh nhu hòa đột nhiên trở nên thâm trầm, hình như có một gợn sóng nhanh chóng xẹt qua, hắn không khỏi ôm lấy tôi ẩn nấp dưới tảng đá to.

Cái này...làm cho hai người càng sát vào nhau...

Gương mặt tuấn tú vô hạn có thể làm điên đảo chúng sinh ngày càng hiện lớn hơn, chóp mũi hời hợt nhẹ nhàng ma sát, cùng nghe thấy hô hấp lẫn nhau, hơi thở của hắn tùy ý phả vào bờ môi tôi, làm cho hai gò má tôi nóng bừng như có một trận lửa xuân kéo qua. Giờ này phút này, mọi âm thanh bên tai đều ngưng bặt, chỉ còn lại tiếng tim đập vang như nổi trống của tôi.

Tôi chỉ cảm giác sống lưng tê rần, thân mình tựa vào vách đá, hạ giọng hỏi: "Thánh...thánh tăng, xảy ra chuyện gì?"

Hắn lấy tay suỵt lên môi, là động tác ý chỉ im lặng, mặc dù tôi không hiểu tại sao nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Qua bên kia nhìn xem!"

Hi Âm rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào hướng đi của nhóm người đó, lại gia tăng thêm lực đạo trên cánh tay, tay phải siết chặt bờ vai tôi. Tôi không dám cử động, chỉ cần tôi động đậy một chút, cho dù bản thân đang ở hướng nào thì môi của tôi cũng sẽ không chút do dự dán lên người hắn.

Tuy nói hắn ôm tôi cũng không phải chỉ mới một hai lần, nhưng chưa một lần nào cả hai dán vào nhau hoàn toàn như hôm nay. Hơi thở đàn ông quen thuộc mà tươi mát quanh quẩn bên chóp mũi, có vài phần dược hương, vài phần đàn hương, có lẽ còn có...mùi của long diên hương.

Tôi như bị cố định cứng ngắc trong vòng tay hắn, chợt suy nghĩ ùa đến mãnh liệt như thủy triều trong lòng – có lẽ trí nhớ và khứu khác không lừa gạt tôi, tôi nhớ rõ mùi hương này.

Tôi không khỏi khẩn trương, ánh mắt nhìn hắn dò xét. Hắn đón nhận ánh mắt của tôi, ra vẻ tỉnh bơ như chưa có điều gì xảy ra.

"Thật kì lạ, vừa rồi giọng hát rõ ràng truyền từ nơi này ra, người đâu?". Chỉ nghe một tiếng hí dài, giọng nói lúc trước vang lên rõ ràng phía sau chúng tôi, tên còn lại nói: "Điện hạ, ngài có nghe nhầm không? Có thể phu nhân đang ở nơi khác?"

"Không thể". Tiếng của người đàn ông nhẹ như nước suối róc rách chảy qua, có vài phần không che giấu được sự lo lắng: "Tiếng hát của nàng ta nhận ra được, các ngươi tìm lại thử xem".

"Vâng, thưa điện hạ". Người nọ tiếp lời, chợt cao giọng nói: "Lời điện hạ nói các ngươi nghe thấy chưa? Phu nhân chắc là ở gần nơi này, tìm cẩn thận cho ta! Nếu tìm không thấy các ngươi tự mang đầu tới nộp cho thái tử điện hạ!"

Bọn họ dừng ở đây không bao lâu, sao đó liền chậm chạp tìm sang hướng khác.

Hi Âm chậm rãi buông tôi ra, tôi thở một hơi như trút được gánh nặng. Hắn mềm mại phủi phủi bả vai tôi hỏi: "Tiểu Mai, nàng không sao chứ?"

Tôi cười nói: "Không có việc gì".

Thực ra nếu có chuyện gì có thể xảy ra với tôi, không hiểu sao cuối cùng tôi cảm thấy hắn có chút lo lắng tôi, sợ tôi có sơ suất nhỏ gì đó. Tôi được sủng ái nhiều đâm ra lo sợ, mơ hồ sinh ra vài phần bất an.

Hành vi khác thường như vậy thật không giống ấn tượng thánh tăng bình tĩnh, 'tất cả đều như mây bay trên trời thôi' trong lòng tôi.

Tôi nhìn xung quanh, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng của đám người kia nữa, một chút dấu vết cũng không còn. Tôi hỏi Hi Âm: "Thánh tăng, bọn họ...tìm ta có đúng không?"

Hi Âm nói: "Không phải".

"Tại sao người biết là không phải?". Tôi liền hỏi.

Cặp mắt phượng như thiêu đốt mọi thứ kia liếc tôi, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào, không nhanh không chậm hỏi tôi: "Tại sao nàng lại biết là phải?"

Tôi: "..."

Tôi lờ mờ cảm thấy được hắn như là một chút mất hứng...Tôi nghẹn giọng, trong lòng thổi qua một cơn gió lạnh ngắn, sau lưng lông tơ nhất thời dựng đứng lên, ban đầu muốn hỏi câu: "Không phải tìm ta, vì sao ta lại phải trốn?" giờ thuận miệng nuốt xuống.

"Tới đây, ta cõng nàng về". Hi Âm hơi cúi xuống, ý bảo tôi trèo lên.

Nhiệt độ hai bên má vất vả lắm mới hạ xuống giờ lại tăng lên lần thứ hai, tôi cười cười nói: "Không cần làm phiền thánh tăng, người xem chân ta đi rất tốt, tự trở về cũng không thành vấn đề".

"Phiền cũng đã phiền rồi, thêm chuyện này nữa không được sao? Nói sau đi..." Hi Âm cười khẽ, lại nhìn trộm xuống chân tôi hỏi: "Nàng chắc chắn rằng có thể đi về như thế sao?"

Hả?

"Ối, giày của ta sao lại không thấy đâu cả? Mới vừa rồi rõ ràng còn ở đây, sao tự nhiên không cánh mà bay..." Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy dưới thân nhẹ bẫng, khi lấy lại được tinh thần thì thấy mình đã nằm vững trên lưng Hi Âm.

"Thánh tăng ơi thánh tăng...". Tôi trịnh trọng mở miệng: "Thực ra người không cần làm như vậy, hầy...". Tôi yên lặng khó xử, nhất thời không biết dùng từ gì để bày tỏ. Nếu nói 'vội vã' thì không diễn đạt đủ suy nghĩ, nếu nói 'để ý' lại giống như tôi rất đề cao bản thân.

Hình như hắn nhìn thấu tâm tư tôi, thản nhiên nói: "Lúc trước mất đi nhiều rồi, giờ đặc biệt biết quý trọng"

Lúc trước mất đi nhiều...

"...Người đang nói ta sao?"

"Nơi này còn có người khác sao?"

Giờ đặc biệt biết quý trọng...

Tôi ngẩn ngơ, bỗng nhiên giống như gáo nước xối trên đầu, hiểu ra – quả thật thánh tăng là người từ bi hỉ xả, yêu nhân loại vô cùng! Đối với tôi chỉ là người bèo nước gặp nhau, hắn đều có thể xuất phát từ lòng ái mộ và chờ đợi như vậy, nghĩ đến danh hiệu 'thánh tăng' không phải ai cũng đảm đương nổi.

Tôi cười ha ha nói: "Không phải là ta vẫn chưa chết sao?"

"May mắn là nàng không chết". Hi Âm hạ đôi mắt xuống, lông mi dài như cánh quạt, trên gương mặt trắng nõn tuấn tú xuất hiện bóng mờ loang lổ. Lặng im một lúc lâu, hắn dùng giọng nói cực nhẹ bổ sung: "May mắn nàng đã tỉnh lại..."

Hả?

"Ngươi nói cái gì?". Trong lòng tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm, liền vươn cổ tới muốn xem thần sắc trên gương mặt hắn.

"Không có gì". Hắn ho nhẹ, nói: "Nàng bẩm sinh ngốc, đừng có lộn xộn".

Vừa nghĩ vừa tưởng tượng, cái gọi là rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, mặc dù so sánh này không đúng lắm nhưng cũng rất có hình tượng. Dù sao mạng này của ta đều do hắn giữ lại, tôi nợ hắn ân tình e là cả đời đều xong rồi, hắn nói gì thì coi như là phải đi.

Tư tưởng thông suốt, tôi cảm thán tự đáy lòng nói: "Nếu không phải thánh tăng chỉ sợ giờ phút này ta đã trở thành oan hồn ở núi Thanh Thành. Tháng tăng cứu tính mạng ta trước, sau đó còn trị thương, đại ân đại đức như thế, Tiểu Mai kết cỏ ngậm vành cũng khó báo đáp. Không bằng ta..."

"Ta không cần nàng báo đáp". Hắn nhẹ nhàng thản nhiên cắt lời tôi.

Trong nháy mắt tôi cảm động rơi lệ đầy mặt, vừa định mở miệng khen hắn là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, lại nghe hắn nói: "Nàng hãy lấy thân báo đáp đi".

***

Phòng Hi Âm tuy không lớn nhưng cũng rất lịch sự tao nhã sạch sẽ. Mấy chỗ bồn hoa xanh ngắt mướt mát, mấy đóa hoa xanh mềm mại khắc lên bình nhỏ bằng gỗ lim thật là tinh xảo thanh lịch, khiến người ta tuy chỉ liếc mắt một cái nhưng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Bàn học có ba giá sách cao lớn, phần lớn là một ít sách thuốc "Thần nông bản thảo kinh", "Hoàng đế nội kinh", "Thương hàn tạp bệnh luận"*, còn có sách nho gia kinh điển "Đại Học", "Trung Dung"** cùng với sách võ thuật, binh thư linh tinh. Giá sách trước mắt chỉ có sắp xếp vài bản kinh Phật như " Kinh Kim Cương", "Kinh Viên giác"***, tôi đoán chủ yếu là vì để giữ thể diện, ý tứ một chút.

*Các sách thuốc quý.

** 'Đại Học', 'Trung Dung' là hai trong bốn cuốn Tứ thư. Trung Dung do Tử Tư, học trò của Tăng Tử (cháu nội Khổng Tử) biên soạn. Đại Học nguyên là một chương trong Lễ Kí được viết thành sách trong khoảng thời gian từ thời chiến quốc đến thời Tần Hán, được xem là một trong những sách chủ yếu của Nho Gia. Tác giả của Đại học là ai hiện nay vẫn chưa xác định rõ.

***Kinh Kim Cương là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á. Kinh Viên Giác là một bộ kinh thuộc nhánh Phật giáo Đại thừa.

Tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thích thú nhìn xung quanh sân của Hi Âm, hóa ra sân của thánh tăng trụ trì rộng như vậy. Ngoại trừ có nhiều cây đào, hoa đào nở càng xinh đẹp tao nhã thì so với chỗ của tôi cũng không khác mấy.

Nếu tôi nhớ không lầm mới rồi hắn có nói muốn tôi ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời...Tôi nghĩ đến mấy ngày trước đây, bỏ đi các việc vệ sinh tắm rửa, tôi có thể phát hiện ra giọng nói của Đầu Tròn trong vòng một trượng, buổi tối đi ngủ hắn cũng một tấc không rời, canh phía ngoài phòng tôi.

Chẳng lẽ Hi Âm cũng muốn như hình với bóng bên tôi giống như vậy sao?

Tôi trộm liếc nhìn Hi Âm, hắn đang tập trung tinh thần nghiên cứu một cuốn sách, ánh nắng mùa xuân chiếu lên một bên mặt hắn, tỏa ra sự nhu hòa, có thêm mấy phần phong thần tuấn lãng, ôn nhu như ngọc.

Người ta nói trên đời có loại đàn ông thật sự rất có mị lực, lời ấy quả không sai. Tuy rằng hôm nay không cần làm gì, hắn lại vẫn khoác lên chiếc áo cà sa gấm lừa bịp thế nhân, toàn thân khó khăn lắm mới toát ra một vẻ cấm dục hấp dẫn.

Tinh thần tôi không khỏi loạn nhịp, tim đập mạnh, kìm lòng không được lại nghĩ đến tình hình khi ấy, trước mắt hiện ra cảnh tại bờ suối, hai người tha thiết ở bên nhau...

"Nàng đang nhìn cái gì?". Hi Âm chợt đưa mắt liếc tôi cười một cái, tiếng cười hơi có mấy phần chế nhạo: "Thấy mặt nàng đỏ hết..."

Tôi nhất thời ngượng ngùng, nhanh chóng gục đầu xuống, lấy tay sờ vào gò má trên mặt mình, quả nhiên thật là nóng.

Chốc sau hắn lại nhắc nhở tôi: "Nhân tiện lau nước bọt luôn đi".

Không, không phải vậy đâu...

Tôi ngại ngùng lau đi nước miếng trên môi, cười đen tối nói: "Mới vừa...vừa rồi đang ngủ, không...lưu ý...nên nước miếng chảy ra".

"Hả? Nàng trợn tròn mắt khi ngủ sao?"

"Ta, ta...". Tôi nghẹn lời, cảm giác lấy lí do này thật vụng về, đầu óc cứng đờ không thể suy nghĩ được, rốt cuộc không bịa ra được lí do khác.

Hi Âm khoan thai gấp sách, ý cười trong mắt lại sâu thêm ba phần, hắn đứng dậy đi đến bàn thuốc, bắt đầu lấy thuốc ra nghiền thành bột.

Tôi mếu máo đứng tại chỗ sửng sốt một lát, quyết định nói sang chuyện khác, bèn nói: "Thánh tăng, ta có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không".

"Nàng nếu đã mở miệng như vậy, tự nhiên là nghĩ đến việc hỏi".

...Thánh tăng à, người xuất gia nói chuyện sao lại không khéo léo một chút chứ.

Hắn nói như vậy tôi cũng không khó chịu, đơn giản gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ta cảm thấy hình như...trước khi ta mất trí nhớ có biết người, đúng không?"

Thân mình cao lớn đẹp đẽ của hắn nhẹ run lên, tay giã thuốc cũng dừng lại một chút. Sau một lúc lâu hỏi: "Vì sao lại có cảm giác này?"

"Không nói rõ được, đây chỉ là một cảm giác thôi. Trên người người có mùi hương rất quen thuộc, tuy rằng ta không nhớ được chuyện trước đây nhưng lại có thể nhận ra mùi hương này".

"Mùi hương?"

Tôi gật đầu nói: "Phải, ta cảm thấy giống như đã từng biết qua mùi hương kia".

Hi Âm dừng việc trong tay, xoay người đi đến bên tôi, ngồi xuống cười nói: "Cho nên nàng lấy điểm này ra để kết luận nàng quen biết ta?"

"Đúng, đúng vậy...". Tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

"Vậy nàng nói thử xem trên người ta có hương gì?". Hắn dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung nhìn tôi.

"Đàn hương, thủy trầm hương, dược thảo hương, hương khói*, còn có...". Tôi dừng một chút, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Long diên hương".

*Hương khói: mùi nhang khói.

Thực ra việc làm tôi nghi hoặc hơn chính là Hi Âm có khi nào là hòa thượng mà lại dùng 'thánh vật tráng dương' trong truyền thuyết – long diên hương*. Chẳng lẽ hắn muốn hoàn tục? Huống chi long diên hương vô cùng quý giá, bình thường chỉ có trong tẩm cung mới có.

*Long diên hương: chất thải của cá nhà táng. Khoảng năm 1000 CN, trong cổ thư Trung Quốc đặt tên cho chất này là long diên hương (bính âm:Lóngxiánxiāng, zh:龙 涎 香) và miêu tả nó là một loại "nước bọt của rồng", bởi vì người ta tin rằng chất này có nguồn gốc từ nước bọt của con rồng đang nằm ngủ gần biển tiết ra. Lúc trước được dùng để sản xuất nước hoa, hiện tại chỉ có một số loại nước hoa rất đắt tiền mới sử dụng nguyên liệu này. Người xưa tin rằng đây là một hương liệu có khả năng tăng cường tinh lực.

Hi Âm vỗ tay cười nói: "Toàn bộ đều đúng".

Tôi khiêm tốn cười cười, mắt nhìn về phía hắn trông đợi, lòng tràn ngập chờ mong hắn kết luận. Nhưng nói xong ba chữ này hắn lại nhàn nhã cầm chén trà lên uống – tên nhãi này hiển nhiên không tính trả lời câu hỏi của tôi mà.

Tôi: "?"

"Làm sao vậy?". Hắn biết rõ còn giả ngu!

Tôi im lặng giật giật khóe miệng, không thể không nhắc nhở hắn: "Thánh tăng, người còn chưa trả lời câu hỏi của ta".

"Ta nhớ rõ nàng từng nói nàng không muốn phải nhớ lại quá khứ đau đớn đẫm máu kia mà. Mất trí nhớ, tỉnh lại, vứt lại mọi thứ bắt đầu lại, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"

Tôi sửng sốt thành thật nói: "Tốt, rất tốt, chẳng qua là lòng hiếu kỳ muốn biết thôi. Có khi trong đầu chẳng biết tại sao xuất hiện một đoạn ngắn, nhắc nhở ta nên thử nhớ lại quá khứ một chút xem sao".

"Tiểu Mai". Hi Âm buông chén trà, mới vừa rồi còn vui vẻ, tầm mắt sáng quắc nhìn về phía tôi nói: "Đoạn quá khứ kia đối với nàng quá mức tàn nhẫn, không cần truy cứu lại. Nàng đã cho chính mình một cơ hội sống...cũng...". Dừng một chút, hắn tiếp: "Cho người bên cạnh một cơ hội, được không?"

Tôi chìm trong ánh mắt hắn, giống như đi lạc, chỉ biết lòng tôi muốn trả lời: "Được".

Hi Âm nhẹ nhàng cười một cái, ánh mắt trở nên ôn nhu lưu luyến nói: "Ngày mai ta phải xuống núi, nàng có đồng ý đi cùng ta không?"

Hả? Suy nghĩ của thánh tăng này không khỏi quá mức nhanh chóng, suy nghĩ đơn giản của một người mất trí nhớ (giống như tôi) thật là có chút không theo kịp.

Thấy tôi sợ run, hắn khẽ mỉm cười giải thích: "Ta thấy nàng buồn chán ở chùa, cả ngày không phơi nắng thì đếm hoa đào, dù sao thân thể nàng cũng khôi phục được bảy tám tuần rồi, nếu không ngại thì cùng ta xuống núi, cứ coi như mình đang giải sầu".

Đây chính là điều không thể tốt hơn!

Tôi không khỏi mở cờ trong bụng, vội không ngừng gật đầu nói: "Được, được, chứ thế này ta sẽ thành cây nấm mất!"

"Để nàng ở lại một mình trong chùa cũng không thích hợp, ta không yên tâm". Hi Âm liếc mắt nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: "Chân nhỏ của nàng sẽ chạy loạn mất".

Tôi ngượng ngùng cúi đầu cười hỏi: "Thánh tăng, chúng ta đi vì việc gì vậy?"

"Đi làm".

"Đi làm?". Tôi ngạc nhiên nói: "Người ta có thể mời người đi hành lễ cúng bái sao?". Thật là không chuyên nghiệp chút nào.

Hắn cười nói: "Không phải đi cúng tế, là chữa bệnh cho người".

Chương 7

Lần này ta quyết không buông tay

Chạng vạng, hoàng hôn tứ phía. Trăng sáng treo trên đầu cành liễu, bầu trời xanh đen chi chít những ánh sao lóe ra như ngọc sáng.

Sau khi ăn tối, tôi cùng Hi Âm đi bộ trong chùa cho tiêu cơm. Gió đêm khẽ thổi, tình cảm hòa thuận ấm áp, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lòng tràn đầy vui mừng nói: "Ngày mai trời đẹp, thích hợp ra ngoài".

Hi Âm liếc tôi cười, trêu chọc nói: "Hóa ra nàng còn có thể xem được thiên tượng".

Tôi chỉ tay về phía ngôi sao ở xa, cười nói: "Đương nhiên rồi, người xem tối nay ánh trăng sáng rõ, ánh sao rực rỡ là biết ngày mai nhất định thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm".

Sau khi tỉnh lại, trừ bỏ bản lĩnh dám lén đi ra ngoài một chút như hôm nay, tôi còn chưa bước ra khỏi chùa Đại Lôi Âm nửa bước, từ lâu đã nhìn Phật tổ và mấy cái đầu trọc kia đến phát chán (khụ khụ, thánh tăng tự nhiên là ngoại lệ...). Mặc kệ ngày mai xuống núi làm chuyện gì, khám bệnh cũng được, làm việc cũng được, quan trọng là...tôi cuối cùng cũng không phải buồn chán ngồi đếm hoa đào ở chùa.

Chờ đợi, thích thú, phấn khởi...Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong tim, ngay cả trong lòng cũng đặc biệt khoan khoái.

Tôi hỏi: "Đúng rồi, thánh tăng lần này xuống núi chữa bệnh cho ai vậy? Người đó bệnh có nặng lắm không?"

Hắn thản nhiên đáp: "Ta cũng không biết người đó, chẳng qua là được người khác nhờ. Nghe nói là một loại bệnh kỳ quái rất hiếm thấy, trên dưới cả nước, phàm là thầy thuốc có danh tiếng đều đã được mời đến, nhưng không thể chữa khỏi cho người này".

Được người khác nhờ? Trong đầu tôi trước tiên nghĩ đến mỹ nhân hư hư ảo ảo ái mộ thánh tăng kia, Hi Âm từng hỏi tôi có muốn hắn chấp nhận hay không chấp nhận thỉnh cầu của nàng ta. Hiện giờ hắn đặc biệt xuống núi, lại vì người bệnh chưa biết mặt, lại chỉ vì được người khác nhờ vả...Trước nghĩ ngợi, sau tưởng tượng, tôi không nghĩ ra được người thứ hai nào khác.

Lúc này tôi ra vẻ tò mò hỏi: "Người nào nhờ vả?"

"Một người quen cũ".

"Người quen cũ?". Tôi chớp chớp mắt: "...Là mỹ nhân mấy ngày trước đến đây dâng hương sao?"

"Đúng là nàng ấy". Hắn trả lời vừa thành thực vừa thẳng thắn.

Không biết vì sao lại thấy hơi hơi có vài phần mất mát, cảm giác vui vẻ bị quét sạch, tâm tình trong nháy mắt chuyển sang ngược lại. Tôi "Ừ" một tiếng, cúi đầu chằm chằm nhìn vào con đường đá cuội nhỏ dưới chân đến xuất thần, không biết nên nói gì nữa.

Chợt một đôi giày gấm thêu vân rồng bất ngờ đập vào tầm mắt, tôi ngẩng đầu, nhìn Hi Âm đã dừng lại trước mặt mình, lông mày cười như có như không nhìn tôi, bờ môi hình như có một chút ý cười.

"Tiểu Mai, nàng làm sao vậy?

"Không có gì". Trong ngực giống như bị nghẹn lại, tôi thờ ơ lắc đầu, lách qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

"Nàng mất hứng sao?". Hắn đuổi theo, giọng nói thêm ba phần ý cười.

Tôi ngẩn ra, ý thức được bản thân khác thường, ngay lập tức thay đổi nét mặt cười nói: "Ta không có mất hứng".

Hi Âm nhìn tôi rất lâu, bí hiểm nói: "Đây chẳng qua là ta và nàng ta đang giao dịch công bằng với nhau thôi, cũng không liên quan tới chuyện tình cảm cá nhân. Sở dĩ ta đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta chính là vì muốn lấy một thứ từ nàng ấy. Ta theo ý nàng ta xuống núi chữa bệnh, ta muốn gì nàng ta phải đáp ứng cái ấy. Hơn nữa, cho dù ta không chữa được thì tiền chữa bệnh cũng lấy không thiếu một xu".

Hầy, nghe hắn giải thích như vậy, hình như tôi...trong lòng thản nhiên không ít.

"Nàng không yên tâm chuyện này sao?". Bên trong mắt phượng lóe lên một chút ý cười, giọng nói bình thản hàm chứa một chút cân nhắc.

Yên tâm...

Lời này sao nghe có một chút ý tứ không bình thường...

Tôi cười cười, vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phía xa xa có một hồi ồn ào náo động, ngay sau đó Đầu Hồ Lô vốn trầm tĩnh xưa giờ vô cùng lo lắng chạy như điên đến đây, miệng lớn tiếng hô: "Xảy ra chuyện!"

Hi Âm nhíu mày nhìn Đầu Hồ Lô hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Hắn ngay cả thở cũng không nổi, vội vàng thì thầm cùng với Hi Âm một hồi. Chỉ thấy trên mặt Hi Âm trong chớp mắt thay đổi, sau đó chợt bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, các ngươi đối phó trước đi, ta sẽ đến sau".

Đầu Hồ Lô cuống quít trả lời, trong chớp nhoáng đã biến mất như cơn gió.

Hi Âm nhìn tôi cười mỉm: "Tiểu Mai, trong chùa có khách ghé thăm, ta phải đi tiếp đãi họ. Xem sắc trời không còn sớm nữa, hay là nàng trở về nghỉ ngơi trước đi". Nói xong, không đợi tôi trả lời, hắn liền kéo tôi trở vào phòng, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Ngoan ngoãn ở lại chỗ này, ngàn vạn lần đừng ra ngoài đi lung tung".

Tôi vỗ ngực cam đoan: "Ta tuyệt đối không bước ra khoảng sân này nửa bước".

Hi Âm đi rồi, tôi ở trong viện đi đi lại lại.

Thật sự không phải tôi đa nghi, chẳng qua cảm giác hôm nay tổng thể là Hi Âm thật sự có chút không bình thường, khó khăn lắm mới thấy được vẻ sợ bóng sợ gió thần hồn nát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC