Chương 114 -> 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 114

Ảnh vệ của Thu cung, mỗi người đều có một kỹ năng hạng nhất, chính là Thuật Dịch Dung! Mà kỹ năng này không chỉ do Phi Ảnh người đứng đầu Thu cung đích thân chỉ dạy, hơn nữa phải sau khi được Phi Ảnh tự mình khảo nghiệm là đủ tư cách, mới có thể chính thức trở thành ảnh vệ. Kỳ thật ở Nghiễm Hàn Cung nhiều năm như vậy, ai cũng không biết gương mặt mà họ đã nhìn quen này của Phi Ảnh, rốt cục có phải là gương mặt thật của hắn hay không — đương nhiên ngoại trừ Lục Đỉnh Nguyên. Bởi vậy có thể nghĩ, Thuật Dịch Dung của Phi Ảnh cỡ nào cao minh.

"Chủ tử?" Phi Ảnh nghe vậy liền cùng Hạ Thiên vừa hoàn hồn lên tiếng hỏi.

Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, "Ta biết ngươi suy nghĩ gì, ngươi không phải là không muốn có cố nhân nhận ra ngươi sao? Đi cùng với Phi Ảnh đi!"

Lục Đỉnh Nguyên nói đến mức này, đã xem như vô cùng rõ ràng, Hạ Thiên cũng không dễ nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhìn về phía Phi Ảnh.

Phi Ảnh gật đầu, dẫn Hạ Thiên đi.

"Chủ tử..." Tiểu Hà Tử muốn hỏi, lại không biết làm thế nào để mở miệng.

"Hắn chưa nói chuyện quá khứ cho ngươi biết sao?" Lục Đỉnh Nguyên hỏi Tiểu Hà Tử.

Tiểu Hà Tử lắc đầu.

Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, nhưng do y mở miệng lại không quá tốt, chỉ có thể nói: "Ngươi cho hắn thêm chút thời gian đi!"

Kỳ thật tình huống của Nghiễm Hàn Cung không có nghiêm trọng như trong dự kiến của mọi người, lại càng xa không bằng sự hình dung đầy giật gân của địch quân, mà Hàn Lượng, lại nhàn nhã ngoài dự kiến của mọi người.

Đúng là có không ít người tiến vào dãy núi của Nghiễm Hàn Cung, nhưng trên thực tế đường đi thông đến cung của cung chủ Nghiễm Hàn Cung chỉ có bốn đường, còn có một mật đạo chỉ có Tứ hộ pháp cùng cung chủ biết đến, đương nhiên hiện tại thêm một Hàn Lượng. Cho nên, chỉ cần phái người thủ vững bốn con đường, lại thả ra một ít người giống như đánh du kích mà dẫn mọi người đi vòng vòng trong núi, trên cơ bản Nghiễm Hàn Cung bên này là gặp may lại dùng ít sức. Ngẫu nhiên cũng có cao thủ xông vào, cũng bị Hàn Lượng bịt mắt trói thành bánh chưng, lại đút mấy viên thuốc hóa công do Tiểu Hà Tử đặc chế sau đó ném ra ngoài, cam đoan bọn họ mười ngày nửa tháng cũng chưa tỉnh lại.

Mà mấy ngày nay, Hàn Lượng lo lắng cũng không phải chuyện Nghiễm Hàn Cung bị tấn công, mà là Lục Đỉnh Nguyên xa ở tha hương.

Sau khi Lục Đỉnh Nguyên xuất phát mấy ngày, Hàn Lượng ban đêm rảnh rỗi không có việc gì làm, liền thành thật đem quyển võ công bí tịch mà Lục Đỉnh Nguyên đưa cho hắn lúc trước ra xem một chút. Ai ngờ không xem thì thôi, vừa xem, liền để cho hắn nhìn ra vấn đề.

Ban đầu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không thể nói rõ, thẳng đến hai ngày gần đây, Hàn Lượng rốt cục hiểu rõ huyền bí trong đó, cũng phát hiện, Lục Đỉnh Nguyên, chỉ sợ ngay từ đầu đã đem quyển võ công bí tịch này luyện sai. Muốn tìm người truyền lời cho Lục Đỉnh Nguyên, lại sợ ảnh hưởng tâm tình luận võ của y, không tìm, lại luôn cảm thấy bất an. Nghĩ y mấy năm nay đều là như vậy, không có trở ngại gì, nhưng trong đầu Hàn Lượng, lại luôn cảm thấy không yên lòng.

Nhắc tới chuyện này cũng là đúng dịp, đặt ở trên người người khác, nếu không có người chỉ điểm, tuyệt đối không phát hiện được sai lầm này, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là do thói quen đọc sách thôi.

Nguyên lai, bản bí tịch này, cũng không phải một quyển võ công bí tịch, hoặc là nói, không chỉ là một quyển võ công bí tịch. Bí tịch là bản viết tay, ghi lại pháp môn song tu võ đạo của đạo gia. Đại khái là do cung chủ đệ nhất của Nghiễm Hàn Cung là nữ tử, lúc nào chép bản bí tịch này, liền đem phương pháp tu luyện của nữ tử đặt ở phía trước, cũng chính là chiều thuận, lại đem phương pháp tu luyện của nam tử, đặt ở mặt sau, cũng chính là ngược chiều. Nói cách khách, bản bí tịch này, lật từ trước ra sau, là nữ tử luyện, lật từ sau ra trước, mới là do nam tử luyện. Mà lấy thói quen ngay lúc đó, mọi người đọc sách đều là lật từ trước ra sau, thử hỏi, ai rảnh rỗi lại đi đọc sách ngược bao giờ? Hơn nữa Nghiễm Hàn cung vừa truyền liền mấy trăm năm, đều là bang phái thuần nữ tử, sợ là theo năm tháng trôi qua, pháp môn mà nam tử có thể luyện cũng đã thất truyền. Cho nên ngay từ đầu, Lục Đỉnh Nguyên luyện chính là phương pháp tu luyện của nữ tử do mẫu thân truyền cho y!

Nếu không phải Hàn Lượng xuyên từ hiện đại đến, nếu không phải Hàn Lượng ở hiện đại xem quen tạp chí y học lật xem từ phải sang trái, sợ là, chuyện Lục Đỉnh Nguyên luyện công sai, đến chết cũng không có người biết.

Chương 115

Mà Hàn Lượng nếu đã biết được phương pháp tu luyện, tự nhiên liền bắt đầu tự mình diễn luyện, ngắn ngủn mấy ngày, trong lúc lơ đãng, đã luyện tới tầng năm. Đến đây, Hàn Lượng mới hiểu được một tầng ý khác của bí tịch.

Nguyên lại, Ngọc Hư Công này cũng chia làm chín tầng. Mặc dù từ tầng thứ ba liền có thể bắt đầu song tu, nhưng kỳ thật trước tầng năm cho dù đơn độc tu luyện cũng không sao. Mà ở trên trang giấy của bí tịch hiện ra là, bắt đầu từ tầng thứ ba, cùng một tờ, mặt chính đều là chữ, mà mặt trái thì vẽ ra một bộ công pháp tu lyện khác, cứ thế thẳng đến tầng chín. Ở trang đến tầng chín kia, phương pháp tu luyện của nam lẫn nữ vừa lúc trùng nhau ngay trang chính giữa, liền không cần lại vẽ tranh phối hợp. Hàn Lượng còn nhớ rõ Lục Đỉnh Nguyên từng nói: Bí tịch này cũng thực kỳ quái, thế nhưng từ tầng 1 luyện tới tầng 9 lại bắt đầu quay về trang đầu luyện lại, cũng không biết rốt cục là mấy tầng. Vốn còn tưởng rằng là cái gì phương pháp trở lại nguyên trạng, thế này mới chân chính biết, Lục Đỉnh Nguyên bất quá là đem trang vẽ công pháp phối hợp của một bên khác trở thành trang chính thức mà xem.

Mà khi Hàn Lượng luyện Ngọc Hư Công đến tầng năm, làm sao cũng không thể luyện tiếp.

Nguyên nhân có hai. Một là Lục Đỉnh Nguyên từng nói qua, trước kia các đời cung chủ chỉ luyện đến tầng năm liền khó mà tinh tiến, hắn lại là dựa vào nội lực thâm sâu do Can Chi Quả mang lại mới miễn cưỡng đột phát tầng thứ năm, dựa theo suy đoán của Hàn Lượng, sợ là Ngọc Hư Công này bắt đầu từ tầng thứ 5 phải chân chính song tu mới dễ tinh tiến, hắn thật không cần lãng phí thời gian đi lao lực. Mà thứ hai, mới là nguyên nhân chân chính làm cho Hàn Lượng không có tâm tình luyện công, tin tức của Lục Đỉnh Nguyên chặt đứt.

"Thế nào?" Ở Tụ Sự Đường chờ tin tức, Hàn Lượng thấy Đông Ly tiến vào liền vội vàng hỏi.

Đông Ly lắc đầu. Đã ba ngày trôi qua, vốn tin tức là cố định cách một ngày đưa một lần, lại vẫn luôn không có tin tức. Nói cách khác, tin tức đã bị chặt đứt hai đợt.

"Đáng chết!" Hàn Lượng nện một quyền lên bàn, lại không ngờ chiếc bàn đá rắn chắc lại bị chấn thành đá vụn. Đối với kết quả này, Hàn Lượng cùng Đông Nhi đều mở to mắt.

Hàn Lường kinh dị là bản thân lại không thể khống chế tính tình của mình, phải biết rằng, hắn sớm đã xưa đâu bằng nay. Nguyên bản tuy được Lục Đỉnh Nguyên củng cố nội lực trăm năm ở trong cơ thể hắn, nhưng người lại không có nội công tương ứng, bất quá giống như một cái lọ chứ đồ, chỉ có thể đổ vào đổ ra, lại khó khống chế, dùng còn cố sức, càng miễn bàn tăng trưởng tu vui, chỉ có thể mặc cho hao tổn. Nhưng hiện tại không giống với, Ngọc Hư Công đã đọt phá tầng thứ tư, Hàn Lượng tiến vào tầng thứ năm, nội tức ở trong cơ thể tự nhiên vận chuyển, theo hơi thở cùng lực lượng dao động mà cổ động, nhưng Hàn Lượng đã sớm thu phát tự nhiên, đã không còn bộ dáng khó điều khiển như trước. Ai ngờ hôm nay, trong lúc giận dữ lại không khống chế được.

Mà Đông Ly là kinh ngạc với sự để ý Hàn Lượng dành cho Lục Đỉnh Nguyên. Cho tới nay, nhìn Hàn Lượng bình chân như vại, nhìn Lục Đỉnh Nguyên khuynh tẫn toàn bộ mà trả giá, nghĩ đến Hàn Lượng bất quá là mượn thế của Lục Đỉnh Nguyên để sống yên, nhưng từ hôm nay xem ra, Hàn Lượng không đơn giản chỉ là một nam sủng chỉ biết tán tỉnh, hắn, hẳn cũng là thiệt tình với chủ tử đi! Như vậy kế tiếp...

"Hàn công tử, còn có một chuyện..." Đông Ly châm chước làm thế nào để báo cáo.

"Nói thẳng." Nhìn ra Đông Ly do dự, Hàn Lượng thẳng thừng. Hắn luôn không thích dài dòng, nhất là thời khắc quan trọng.

"Mấy ngày nay, người dưới núi đã qua ngàn, hơn nữa đã không còn kiên nhẫn đi tìm kiếm đường vào, bắt đầu đối chúng ta hạ tử thủ, mấy ngày nay chúng ta đã tổn hại mấy ảnh vệ, hơn nữa..." Đông Ly dừng lại, nói: "Đối phương tự hồ muốn phóng lửa đốt núi."

Chương 116

"Phóng lửa đốt núi?" Hàn Lượng híp mắt. Chiêu số thật âm độc, không chỉ muốn vây chết người, ngay cả vật sống khắp núi cũng không buông tha sao?

"Bỏ đi người đã phái đến Lục gia trang, bây giờ trong cung có bao nhiêu nhân thủ có thể dùng?" Phía trước bởi vì lo lắng tình huống ở Lục gia trang, phái ra một đội ảnh vệ giúp đỡ, cũng may tựa hồ không có nhân sĩ giang hồ nào biết quan hệ giữa Lục gai cùng Nghiễm Hàn cung.

"Khoảng 200." Mặc dù Đông Ly không rõ tâm tư của Hàn lượng, cũng là có hỏi liền trả lời.

"Cho ta 100 người, chúng ta đi ra ngoài gặp gọn họ."

"Này..." Nếu để cho Hàn Lượng chính mình đi ra ngoài, lỡ như có chuyện gì, chủ tử trở về còn không phải muốn mạng của mình? "Ta đi cùng Hàn công tử đi!" Đông Ly chủ động xin đi giết giặc.

Hàn Lượng cười, biết Đông Ly là không tin năng lực của mình. Cũng đúng, chính hắn còn không rõ ràng công lực của mình rốt cục đến trình độ nào, huống chi người khác?

"Cũng được."

Hàn Lượng cùng Đông Ly mang theo 100 người, Đông cung chiếm sáu phần, còn lại là người của Thu cung cùng Hạ cung, còn người của Đông cung, mặc dù cũng có chút người tài, nhưng phần lớn đều không thể chiến đấu.

Chờ Hàn Lượng cùng Đông Ly mang theo người vừa xuất hiện, chúng nhân sĩ nhiều ngày không tìm thấy đường vào liền như ong vỡ tổ mà ùa lại, kêu đánh kêu giết thành một mảnh.

Hàn Lược tính sơ sơ, đối phương mặc dù không đến 10000, nhưng khoảng năm sáu ngàn cũng có. Thật không rõ Nghiễm Hàn Cung là chọc phải ai, lại khiến nhân sĩ các phái làm ra động tĩnh lớn như vậy?

Hàn Lượng rốt cục là học y, ở giữa một mảnh đao quang kiếm ảnh có thể né liền né, tránh được liền tránh, dù sao tính toán ban đầu khi mang người ra của hắn, kỳ thật bất quá la cho đối phương một chỗ phát tiết, đỡ phải đối phương bị bức dùng hỏa công, biến thành khắp núi rừng sinh linh đồ thán. Đông Ly cũng chỉ ngĩ là trong khoảng thời gian này Hàn Lượng chỉ luyện công phu né tránh, không biết sát chiêu, cho nên cũng không để ở trong lòng, thẳng đế, Hàn Lượng từ trong đám người của đối phương cứu ra một ảnh vệ Thu cung gần chết còn cố gắng chống đỡ chạy về phía bên này.

"Chủ...Chủ tử trọng...trọng thương...sinh tử...sinh tử chưa biết..." Nói xong, té xỉu ở trong ngực Hàn Lượng, không đợi Hàn Lượng mang người về cung trị liệu, liền chống đỡ không được bao lâu mà tắt thở.

Hàn lượng mở ra mật bảo ảnh vệ trước khi chết gắt gao nắm chặt nhét cho hắn, mặt trên chỉ có ba chữ: "Chủ nguy, gấp!"

Trọng thương? Sinh tử chưa biết? Chủ nguy? Hàn lượng buông thân thể còn ấm áp của ảnh vệ xuống, ánh mắt bị mấy từ không ngừng lặp lại trong đầu đốt đỏ.

Chủ nguy, sinh tử chưa biết...Hàn Lượng còn nhớ rõ ngày ấy lúc đưa Lục Đỉnh Nguyên đi, hắn tự mình đem y đưa lên xe, tự mình dặn dò Phi Ảnh chăm sóc y. Hắn còn nhớ rõ, Phi Ảnh từng nói: dùng tánh mạng đảm bảo. Mà lúc này mật hàm trong tay dính tầng tầng vệt đỏ đậm, sâu cạn không đồng nhất làm cho người ta vừa thấy liền biết không phải một lần dính phải, không biết, là do bao nhiêu ảnh vệ dùng sinh mệnh đổi lấy? Còn có ai sống sót?

Hàn Lượng siết chặt mật hàm trong tay, trong mắt, một mảnh băng hàn.

"Cẩn thận!" Đông Ly từ rất xa nhìn thấy Hàn Lượng đang sững sờ, mà ở phía sau hắn có hai người, ánh đao sáng chói từ phía sau bay đến. Nàng cách quá xa, căn bản không đến kịp!

Ngay tại Đông Ly muốn gấp đuổi tới bên người Hàn Lượng, liền thấy thân ảnh Hàn Lượng chợt lóe rồi biến mất, sau đó liền xuất hiện bên cạnh mình.

"Ngươi..." Đông Ly ngẩn ra, vừa quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn đến hai người đánh lén kia ngã xuống, lượng lớn máu từ cổ họng của bọn họ trào ra. Từ hai cặp mắt mở lớn của bọn họ có thể thấy được, bọn họ cũng không biết chính mình là chết như thế nào. Đông Ly quay lại, nhìn đến hai tay Hàn Lượng mỗi tay cầm một cây cương đao khéo léo, lưỡi đao sắc bén, không có rãnh lấy máu, chỗ mũi đao còn đang nhỏ máu, mà hình dạng đao, nàng chưa từng thấy, không khỏi cảm thấy thất kinh, hai người kia là do Hàn Lượng một mình giải quyết. Chỉ trong nháy mắt! Vốn có tưởng rằng hắn không quen với trường hợp giang hồ, mới khắp nơi trốn tránh, nhưng bây giờ là...

Chương 117

"Hạ tru sát lệnh!" Đông Ly còn chưa hồi phục tinh thần, liền nghe được thanh âm lạnh lùng của Hàn Lượng truyền đến. Theo thanh âm nhìn lại, nhìn đến trong mắt Hàn Lượng là một mảnh tĩnh mịch lạnh như băng. Nhân tiện, nhận được một đoạn giấy nhỏ do Hàn Lượng đưa lại. Đông Ly mở ra vừa nhìn, đúng là khẩn hàm cầu cứu của Thu cung. Chủ nguy? Đông Ly nháy mắt trừng lớn mắt! Lại giương mắt, chỉ thời gian ngắn ngủi nàng dùng để xem thư, Hàn Lượng đã hóa thân Tu La, đem địch nhân mà hắn có thể nhìn thấy đều chém giết không còn.

"Công tử..." Đông Ly thả người tiến lên, vốn định cùng Hàn Lượng thương lượng xem bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, lại bởi vì khoảng cách gần, rốt cục thấy rõ thân pháp của Hàn Lượng. Hàn Lượng ỷ vào nội lực thân hậu, còn có luyện tập trước đó, thân pháp cực nhanh, vô luận đối phương bao nhiêu người từ chỗ nào công tới, Hàn Lượng luôn có thể đúng lúc né tránh, sau đó đánh trúng yếu hại của đối phương, khiến đối phương bị mất mạng, quả thực so với sát thủ Đông cung càng nhanh, độc, chuẩn! Không khỏi cảm thấy thất kinh, mới mấy ngày a, sao Hàn lượng lại từ một văn sinh tay trói gà không chặt biến thành như vậy? Đông Ly lại nào biết được, Hàn Lượng vốn là học y, vẫn là ngoại khoa, trước không nói có phải đã nhìn quen sinh tử hay không, chỉ là hiểu biết về bộ phận yếu hại cùng động mạch chủ quanh thân đã đủ cho người thường không cách nào bằng được, giết người tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.

Hàn Lượng nghe được thanh âm của Đông Ly, biết Đông Ly muốn hỏi gì, đầu cũng chưa quay lại, trực tiếp ném một câu: "Hạ tru sát lệnh, phàm là tham dự lần bao vây tiễu trừ Nghiễm Hàn cung này, vô luận là ai thuộc phái nào, giết không cần hỏi!" Nói là trả lời Đông Ly, nhưng thanh âm của Hàn Lượng truyền ra rất xa, không chỉ hai bên địch ta gần hắn nghe rõ ràng, ngay cả người dưới núi, đều nghe rõ mồn một.

Đông Ly nghe xong lời của Hàn Lượng, trong lòng chấn động! Phải biết rằng, võ lâm tru sát lệnh này cũng không thể tùy tiện hạ, bình thường là bang phái nào đó hạ riêng cho một người nào đó, ý bảo: Không chết không ngừng! Mà đối với việc bang phái hạ tru sát lệnh, bình thường đều là Võ Lâm Minh Chủ đại biểu Võ Lâm Minh hạ, nếu không phải Võ Lâm Minh Chủ hạ đạt, mà là từ phía nào đó một mình hạ lệnh, đó là ý bảo hai phái đối địch đến cuối cùng. Mà một bang phái hạ tru sát lệnh với nhiều phái cùng một lúc, có thể nói là xưa nay chưa từng có!

Đông Ly mặc dù không yên lòng, không rõ Hàn Lượng có biết quy củ này của võ lâm hay không, nhưng miệng vẫn lặp lại mệnh lệnh của Hàn Lượng, cũng học hắn, dùng nội lực đem thanh âm truyền ra xa: "Công tử có lệnh, thuộc hạ Nghiễm Hàn cung nghe lệnh, nay hạ tru sát, phàm là người thàm dự lần bao vây tiễu trừ giáo ta nay, giết không cần hỏi, đuổi khắp thiên nhai, không chết không ngừng!"

Lần này đi theo đa số là thuộc hạ của Đông Ly, cung chủ Đông cung vừa nói xong, nhiều năm ăn ý lập tức làm cho trên dưới trăm người cộng đồng hưởng ứng: "Giết không cần hỏi, không chết không ngừng!" Hơn một trăm giọng dùng nội lực hò hét, truyền khắp cả sơn cốc, hơn nữa sau khi nhận được tru sát lệnh, Nghiễm Hàn Cung lập tức trở nên xơ xác tiêu điều, tình thế nhất thời nghịch chuyển.

Nguyên bản người của Đông cung đều là người tài trong việc ám sát, am hiểu giết người, bắt đầu đánh nhau lại không khỏi sợ đầu sợ đuôi, Không biết ý tứ của chủ tử, cũng không tốt đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa trước đó nhìn thấy người làm chủ luôn luôn trốn tránh, cũng không biết có nến giết người hay không? Nay được tru sát lệnh, lại thấy Hàn Lượng đi trước làm gương như Tu La chuyển thế, liền toàn bộ đều buông ra tay chân, thi triển hết khả năng có được. Ngược lại đám người dự định tới giết người phóng hỏa, bị tiếng hò hét khắp sơn cốc chấn nhiếp, bắt đầu trở nên luống cuống tay chân.

Chương 118

Bên này vốn là do các môn phái hỗn tạp cùng nhau, nó là đám ô hợp có vẻ quá mức hạ thấp, nhưng muốn nói có bao nhiêu đồng tâm hiệp lực thì không có. Dù sao môn phái nào không có chút tư tâm, hơn nữa nhiều năm giao phong trên giang hồ, giữa các môn phái, luôn khó tránh khỏi có chút ích lợi phân tranh. Vốn muốn cộng đồng xóa sổ Nghiễm Hàn cung lại chia cắt thế lực cùng bí bảo, dù sao Nghiễm Hàn cung ở trong chốn võ lâm nổi tiếng giàu có, ai ngờ đến giết người lại bị người giết, thật đến mức phải đánh bạc mệnh, những môn phái này đã có chút chùn bước. Dù sao chia một ly canh dễ dàng, nhưng phải liều mạng thì phải châm chước châm chước.

Vì thế, không bao lâu, đám người chính phái thế tới rào rạt, dưới thế giết người đầy gió tanh mưa máu của Nghiễm Hàn cung dần dần như hạt cát tản mạn khắp nơi, chỉ mấy ngày, liền lui hơn phân nửa. Mà Hàn Lượng đã sớm không kiên nhẫn, ngày đó sau khi giải vây cho Nghiễm Hàn cung, nghỉ tạm cũng không làm, thừa dịp đêm đen liền dẫn theo vài thân tín của Đông Ly một đường đi theo lộ luyến mà đám người Lục Đỉnh Nguyên rời đi.

"Chủ tử thế nào?" Phi Ảnh dắt dây cương, một đường giục ngựa chạy như điên, hỏi Tiểu Hà Tử trong xe.

"Tạm thời còn chịu được. Chúng ta còn mấy ngày lộ trình?" Tiểu Hà Tử hỏi.

"Nếu tiếp tục dựa theo tốc độ này chạy đi...còn có ba ngày lộ trình."

Tiểu Hà Tử nhíu mày không nói, Phi Ảnh cũng không hỏi nữa.

Kỳ thật tình huống của Lục Đỉnh Nguyên tuyệt không tốt, nói tạm thời chịu được, bất quá là một cách nói an ủi Phi Ảnh mà thôi. Đổi một cách nói, chính là hiện tại tuy rằng không có chuyện gì, nhưng tùy thời đều sẽ xảy ra chuyện!

Tình huống của Phi Ảnh cũng không lạc quan, nói là tiếp tục dựa theo tốc độ này chạy đi, nhưng phải biết rằng, loại chạy đi dùng năm ngày chạy xong mười ngày lộ trình này, không chỉ chạy chết đếm không hết ngàn dặm bảo mã, hơn nữa mỗi khi có địch nhân đuổi theo, liền phái ra một đội ảnh vệ, dùng máu thịt của mình dựng nên một bức tường người, dùng loại quyết tuyệt muốn đuổi theo phải đạp qua xác của ta, mới có thể kéo dài cước bộ của địch nhân, cam đoan tốc độ của bọn họ. Mà lúc này, ngay cả một đội ảnh vệ cuối cùng cũng đã phái ra, người tiếp ứng một ngày trước đã là một đám cuối cùng. Nói trắng ra là, hiện tại bên người Lục Đỉnh Nguyên chỉ có hai người — Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử! Hạ Thiên từ ngày hôm sau sau khi chạy ra ở trong một mảnh hỗn chiến đã biến mất. Nhưng là ba ngày, nói ra có vẻ ngắn ngủi, lại không biết hai người đã năm ngày không ngủ không nghỉ có chống đỡ được hay không? Điều kiện tiên quyết còn phải là không có địch nhân đuổi theo!

Yên tĩnh như chết, chỉ còn lại gióng đông lạnh thấu xương làm bạn tiếng vọ ngựa dồn dập chạy đi, hô hấp của Lục Đỉnh Nguyên khi nặng khi nhẹ, tình huống thật không lạc quan, tốc độ xe dần dần chậm lại, vô luận Phi Ảnh như thế nào quất roi, cho dù hung hăng thở ra hơi nước, cũng không thể nâng cao tốc độ rời đi, biểu hiện ra con ngàn dặm bảo mã dùng số tiền lớn mua xuống này cũng khó mà kiên trì lâu. Tuyệt vọng, chậm rãi thổi quét hai người thanh tỉnh. Từ lúc đi theo Lục Đỉnh Nguyên đến nay, bọn họ đã rất lâu không trải qua loại cảm xúc này, lần trước, có Lục Đỉnh Nguyên đến cứu chuộc bọn họ, mà lúc này thì sao? Ai tới cứu chủ tử của bọn họ? Cứu cứu bọn họ?

Lúc Hàn Lượng chạy đến, nhìn đến chính là cảnh tượng, một hắc y nhân giống như vừa từ trong biển máu lao ra, một con người tùy thời đều có thể tắt thở lại vẫn liều chết bôn chạy, chiếc xe phía sau, cửa đã không còn, cửa sổ rơi mất nửa cánh, hiển

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mỹ #đam