1. Tách trà chiều, cuộc gặp gỡ, yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam đề của: Hoàng Oanh ✨

---------------------------------------


Nâng tách trà đượm màu oải hương, lắng nghe tiếng nắng ấm vỡ vụn trên nền đất lạnh, tìm tiếng hót lanh lảnh trong từng tán cây và nhớ về em, về nàng tiểu thư nhà ai chẳng bao giờ đi giày cao gót.

Tôi gặp em, vào một ngày London rực nắng. Vào một ngày nắng nhuộm vàng con đường nhỏ, ngày mà tất thảy dường như chỉ chuyển động quanh em. Em là đứa con của ánh nắng, được trau chuốt bởi đôi môi đỏ mọng và mái tóc nâu nhạt tựa cà phê sữa. Em là niềm tự hào của biển cả, được ban cho đôi mắt xanh ngọc luôn lấp lánh như châu báu bị vùi sâu. Và em, tôi tưởng em là món quà mà Chúa ban tặng, đến bên an ủi tâm hồn mục rữa và héo úa này. Tôi tưởng em cũng dành cho tôi những thương nhớ dày như thường xuân trước nhà, ôm mộng đẹp được tôi hôn lên vầng trán cao. Tôi thích vẽ ra cảnh em nhớ tôi nhiều da diết, nhiều hơn cả lũ quạ đen bay phấp phới ngoài khung cửa sổ. Mộng tưởng phù phiếm ấy ăn mòn trái tim tôi, quyến luyến tâm trí bằng màu kẹo ngọt ngào, bằng bảy sắc cầu vồng xuyến xao, mà tôi chẳng hay nó là một chất kịch độc.

Em chẳng yêu tôi đâu, một kẻ khờ dại và si tình như thế. Em yêu một chàng trai khác, người mà sẵn sàng đưa em tới chân trời cuối bể, đem mộng của em vụt lên những tầng mây êm ả trắng ngoài xa. Một người mà dẫn em tới một cánh đồng tít tắp xa những hoài bão và ước mơ, cùng em ngắm sao băng và cầu nguyện dưới trời đêm sâu thẳm. Người ta rồi sẽ yêu em thật nhiều, nhưng không bao giờ được như cái cách mà tôi yêu em. Không bao giờ bằng được cách tôi ngây dại vì một nàng thơ chênh vênh dưới nắng ngày London, bằng được cái cách tim tôi hẫng nhịp khi thấy đôi giày bệt tung tăng trên con phố nhỏ.

Oải hương của tôi ơi, có bao giờ em thắc mắc trà chiều hôm nay có vị gì không? Ngọt? Đắng? Hay vị của những hoang tưởng đẹp đẽ mỗi khi yêu chân thành sâu sắc một người...?


Teazlie,
09.08.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC