thì thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trần Đình Trọng mở mắt, một nửa căn phòng đang ngập trong sắc hồng nhàn nhạt của ráng chiều tà. Trời nhập nhoạng tối, cậu nhận ra cậu đang ở một mình, bởi phòng tối nhưng chẳng hề bật đèn.

Chắc thằng Bình lại đi loanh quanh đâu rồi, Trọng thầm nghĩ. Dù hơi ái ngại với bóng tối đang dần ăn mòn chút ráng hồng cam chiếu xiên qua tấm rèm trắng ngoài cửa sổ, cậu cũng chẳng cho thấy một ý định sẽ ngồi dậy để bật cái công tắc điện ở quá xa bên kia căn phòng. Thực ra thì với cái chân vừa mổ này cậu cũng có thể làm gì khác ngoài việc ở yên một chỗ đâu.

Thả lỏng người trầm xuống chiếc giường mềm trắng muốt của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng cứ lởn vởn mãi quanh mũi Trọng. Trong phòng yên ắng, những âm thanh xì xào khẽ khàng vẫn thường nghe ở bệnh viện giờ đây vọng lại trong phòng và trở nên rõ ràng hơn. Cậu nghe giọng một người phụ nữ, có vẻ tuổi cũng trung niên rồi. Giọng nữ nói gì đó với một giọng nam khác non nớt hơn, có lẽ cậu bé là con trai của bà. Trần Đình Trọng chỉ nghe, chứ không hiểu được. Tiếng Anh bình thường của cậu đã bập bõm chữ được chữ mất, người Sing lại còn nói Singlish cộng thêm một đống từ đệm tiếng Hoa thật khó hiểu. Mãi rồi một chữ "dinner" mới lọt qua tai cậu. À "dinner" là gì nhỉ? Là bữa tối đúng không? Phải rồi, giờ này có lẽ phù hợp để ăn "dinner", kể cả ở Việt Nam hay Singapore. Giờ Singapore cũng chỉ nhanh hơn Việt Nam một tiếng thôi.

Mà thế tức là, đến giờ này thì mọi việc cũng xong xuôi cả rồi.

Bên cạnh cửa sổ còn chút ánh sáng hồng hào, cuốn lịch vẽ một số 26 thật lớn, thật đỏ, thật rõ, như muốn in hằn vào trong đáy mắt cậu, như muốn nhắc đi nhắc lại, nhắc cho Trần Đình Trọng nhớ rằng ngày đó đến rồi, bây giờ đã sắp qua rồi. Mọi sự đã định rồi.

Cậu cay ghét nhắm nghiền mắt lại, thế nhưng dư ảnh màu xanh của số 26 mờ mờ vẫn dai dẳng trôi nổi trong khoảng không gian đen đặc sau mi mắt.

Trần Đình Trọng thầm nghĩ, vừa nghĩ vừa thấy nực cười chính mình. Cậu mổ chân chứ có phải mổ tim đâu, sao cái cảm giác trống rỗng nơi lồng ngực như thể ai đó đã khoét mất một phần sự sống lại có thể tồn tại ngay lúc này được chứ?

Từ sau cuộc phẫu thuật chiều hôm qua, cậu đã ngủ rất nhiều. Tối hôm qua đến tận 9 giờ sáng hôm nay, sau đó ăn tạm bữa trưa, rồi lại tiếp tục ngủ đến tận bây giờ. Phẫu thuật chỉ gây tê tủy sống chứ không gây mê bệnh nhân, nên chẳng phải vì thuốc mê mà cậu cứ li bì mãi không chịu tỉnh táo. Lúc nghe bác sĩ nói vậy, trong vài giây cậu đã nén lại mong muốn bật dậy cầm tay bác sĩ mà nói rằng, thế thì anh cho em thêm một liều thuốc mê đi, em muốn ngủ hết những ngày này.



"Anh." Tiếng gọi của thằng Bình, cùng lúc đó là ánh đèn vụt sáng, khiến cho Trọng vô thức nhíu mày, nước mắt sinh lý cũng vì ánh sáng chói chang mà ứa ra một chút.

"Em mua cháo về rồi. Anh Luân bảo chỉ ăn nhẹ nhàng một chút thôi. Cháo dưới canteen bệnh viện cũng ngon lắm, dủ dinh dưỡng." Thằng Bình vừa nói vừa đặt bát cháo xuống cái bàn gấp mở ra trên giường, rồi chạy lại đỡ cậu ngồi dậy.

Dù phẫu thuật cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến vị giác, từng muỗng cháo đưa vào miệng Trần Đình Trọng lại cứ có cảm giác đắng nghét đến khó chịu. Cậu gắng trợn mắt nuốt từng ít một, chút cháo khó khăn trôi xuống cố họng.

"...khó ăn lắm hả?" Thằng Bình nhìn cậu đầy ái ngại. Lúc này Trần Đình Trọng mới giật mình nghĩ, biểu cảm của mình nãy giờ hẳn là rất khó coi.

"...không phải." Quá lâu không nói chuyện, giọng nói phát ra có chút khàn, lại thêm một chút vỡ giọng, phải cố mãi mới phát ra tiếng, nghe thật buồn cười. "Anh mới ngủ dậy nên nhạt mồm chút thôi." Kèm thêm một nụ cười yếu ớt mà cậu cố gắng nặn ra, không biết qua mắt thằng Bình có thành một cái nhăn mặt đau khổ hay không nữa.

Trần Đình Trọng trong giây lát thật muốn cười khổ. Người ta bên kia hạnh phúc, còn mình ngồi đây cùng cái chân tàn tật, cố gắng oằn mình mà nuốt bát cháo thôi cũng cảm thấy thật vất vả.

Thằng Bình ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, tay lại lướt điện thoại trong lúc đợi anh nó chầm chậm ăn.

"À lúc nãy anh Dũng có gọi em hỏi tình hình của anh." Bình nói, mắt nó vẫn không rời điện thoại. Như một câu thông báo chẳng mấy quan trọng. "Em định đưa anh nghe máy mà thấy anh ngủ say quá nên thôi."

"Dũng... Tư?"

"Còn Dũng nào nữa." Bình chép miệng vẻ đương nhiên, như thể nghĩ ông anh mình mổ chân chứ mổ não đâu mà ngơ ngáo, đến anh Tư thân thiết cũng không nhớ.

Chút cháo trong miệng Trần Đình Trọng lúc này đột nhiên chẳng hiểu còn là vị gì nữa. Chắc là chát chát như xi măng, chua chua như chanh, cũng chắc là mặn mặn như chút nước mắt mà cậu đã cố nuốt ngược vào lòng suốt những ngày qua, từ lúc nghe tin.

Nghe tin anh lấy vợ.



"...cưới ấy hả?"

"Ừ, anh tính ăn hỏi thôi. Năm nay tuổi kim lâu của Linh, không cưới được." Bùi Tiến Dũng chép miệng, buồn tay khuấy cốc cà phê sữa của anh. Dòng nước xoay tròn thành xoáy nước, như xoáy nước đang lớn dần trong lòng Trần Đình Trọng.

Ngập ngừng vài giây, cậu cười khan. "Cưới bây giờ... có hơi sớm?"

Bùi Tiến Dũng chỉ cười lắc đầu, ngón tay anh chỉ vào bụng. Thấy vẻ mặt sững lại của Trọng, anh cười lớn. Nụ cười anh có chút ngại ngùng, chút chút thôi, nhiều hơn tất thảy vẫn là vui mừng hạnh phúc đong đầy nơi đáy mắt. Đúng là nụ cười của một kẻ sắp cưới được người mình yêu, một kẻ sắp có một gia đình nhỏ của riêng mình, với vợ đẹp, con xinh, mái ấm hạnh phúc.

"Ngày trọng đại của anh đấy, em nhớ phải đến đấy!"

"Để em sắp xếp nhé..."

"Thôi nào, bồ cưới thì làm sao có thể vắng bồ được."



Bình dọn dẹp bát cháo trên bàn, đưa điện thoại của Trần Đình Trọng cho cậu. "Nãy anh Luân bảo em nhắn anh nên đăng cái status facebook." Nó lắc đầu, lại chép miệng vẻ bất mãn. "Chả hiểu sao, em nói với anh ấy người bệnh vừa phẫu thuật xong đến ăn uống còn hạn chế, thế mà bắt người ta update facebook rồi. Thế mà anh ấy bảo cứ đưa anh đi, anh tự biết phải làm gì."

Mình tự biết phải làm gì.

Dằn lại chút không muốn trong lòng, Trần Đình Trọng nhận lấy điện thoại từ thay thằng Bình. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ, rất nhiều tin nhắn chưa đọc, thông báo mạng xã hội, email spam,... Gần nhất là tin nhắn của Trang.

"Lúc nào anh tỉnh thì gọi em nhé."



Sau vài ba hồi chuông tút tút, khuôn mặt của cô bạn gái hiện lên trên màn hình điện thoại của Trần Đình Trọng. Có vẻ cô đang ở trong phòng của mình, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt xinh xắn mềm mại.

"Anh tỉnh rồi à?"

"Ừm. Anh vừa ăn xong."

"Chân có đau nhiều không?"

"Cũng tam. Anh không có cử động nhiều."

"Thế thì tốt rồi."

"Bác sĩ bảo tối nay sẽ chuyển qua khách sạn ở để theo dõi thêm, không ở trong viện nữa."

"Chứ không phải anh đề nghị với bác sĩ như thế hả?"

Trước cái mím môi im lặng cùng vẻ mặt cầu hòa của Trần Đình Trọng, Trang chỉ nhẹ phì cười. Cô có bao giờ hết rộng lượng với con người cứng đầu này được đâu.

"Anh không muốn ở đây, em biết mà." Anh không muốn phải chịu cảm giác bệnh tật thêm một chút nào nữa.

Vế sau, Trọng chỉ giữ lại cho riêng mình. Nhưng cậu tin rằng Trang hiểu, dù sao 5 năm bên nhau cũng không phải chỉ là một cái chớp mắt. Và chắc chắn rằng Trang hiểu, vì ánh mắt cô nhìn cậu thật hiền, có cả cảm thông, có cả bao dung, có cả bao nhiêu yêu thương trong đó.

Trần Đình Trọng ước gì cậu thực sự biết mình phải làm gì lúc này.

Trang kể gì đó nữa về chuyện lúc chiều cô qua nhà chơi với mẹ cậu. Từng chữ vào tai này lại lọt qua tai kia, Trần Đình Trọng nhận ra mình không thể tập trung được vào câu chuyện mà Trang đang kể. Ánh mắt cậu lướt qua khắp màn hình điện thoại, ngắm nhìn gương mặt của cô gái đã ở bên cậu 5 năm trời, cùng cậu đi qua cả vinh quang lẫn khổ cực mà chưa một lần oán trách. Cậu tự hỏi mình rằng có thể tìm đâu một người tốt hơn Trang, phù hợp hơn Trang để bên nhau đến cuối đời.

Trần Đình Trọng ước gì cậu thực sự biết mình phải làm gì lúc này. Cậu đáng lẽ nên đi theo con đường mà chính mình đã vạch ra từ nhiều năm trước: cháy hết mình với bóng đá, ở bên cô bạn gái xinh xắn dịu dàng, rồi xây cho mình một tổ ấm, có hai ba đứa trẻ kháu khỉnh đáng yêu... Chứ không phải ngồi đây, ngay trước người con gái mà cậu đã nghĩ rằng mình sẽ dành hết lòng yêu thương, nhưng trái tim thì đang đặt ở một kẻ mà chính cậu cũng không nghĩ rằng sẽ xuất hiện và làm xáo trộn cuộc sống của cậu nhiều đến như thế.



"Anh sao đấy?" Trang hỏi, khiến Trần Đình Trọng giật mình ngước lên khỏi màn hình điện thoại.

"Hả? Không, không có gì..." Cậu giật mình rồi tắt vội màn hình điện thoại, thứ mà cậu đã ngẩn ngơ nhìn vào đấy được cả phút. Trước khi màn hình tối đen, Trang có thể loáng thoáng thấy được bài đăng instagram mới nhất của Bùi Tiến Dũng trung vệ.

Công khai cô bạn gái xinh đẹp của anh.

Chưa bao giờ Trang cảm thấy căm ghét cái linh cảm của một người con gái đến thế. Cô nhìn những xao động đang dâng lên trong đáy mắt của bạn trai mình, tự hỏi có phải đây chính là lý do mà lâu nay cô luôn cảm thấy một nỗi bất an chưa từng có.

"Anh... cảm thấy hơi mệt. Mình về nhé?"

Có lẽ chính Trần Đình Trọng cũng không biết nụ cười của cậu có bao nhiêu gắng gượng, bao nhiêu miễn cưỡng. Sao anh lại đẩy em vào thế khó vậy chứ, trong lòng Trang thầm cười khổ. Cô đứng đấy và tưởng tượng mình sẽ kéo anh bạn trai lại mà hỏi cho ra nhẽ, rằng có phải vì thế mà thời gian gần đây anh xa cách em không, có phải vì thế nên em luôn thấy anh bây giờ chỉ tốt với em chứ không còn yêu em nữa không, có phải anh định cứ thế mà đem lòng thương mến một người khác, có phải anh định cứ như thế này mãi chẳng nói ra, rồi đau khổ.

Rồi lại kéo theo em đau khổ vì anh.

"Ừ, mình về đi." Trang gật đầu cười.

Rút cuộc thì khi yêu, con người ta có thể có bao nhiêu cam chịu, bao nhiêu độ lượng, bao nhiêu hèn nhát chỉ để níu giữ người mình yêu ở bên cạnh, dù là níu giữ bằng một sợi dây tơ mỏng manh chỉ chờ chực mà đứt đôi.



"Lúc sáng... em cũng có lên Bắc Ninh." Trang ngập ngừng ướm giọng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Đình Trọng. Cậu hơi giật mình, nhưng rồi cũng tỏ ra không có gì, chỉ im lặng nghe cô nói tiếp.

"Chị Linh xinh lắm, chỉ là vì em bé trong bụng nên người hơi đậm một chút. Chị ấy cứ lấn cấn mãi, bảo rằng ngày vui cả đời mà không thể vẹn toàn được. Nhưng mà anh Dũng... anh Dũng bảo, chỉ cần là em thì đối với anh luôn luôn xinh đẹp nhất."

Trần Đình Trọng phì cười, giọng điệu này, không phải Bùi Tiến Dũng thì còn ai. Con người đấy lúc nào cũng ra vẻ ngơ ngáo chẳng hiểu gì, khiến tất cả mọi người xung quanh đều chẳng thèm phòng bị với anh, thế nhưng mỗi lời nói ra đều là mật ngọt chết ruồi. Chẳng bao giờ nặng lời, chẳng bao giờ lớn tiếng với ai, lúc nào cũng nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, dịu dịu dàng dàng, thử hỏi cậu ở gần anh như thế, làm sao mà chạy thoát?

"Anh Dũng cũng hỏi đến anh." Trang lại ngập ngừng, nhưng rồi cũng nói tiếp. Chủ đề liên quan đến Bùi Tiến Dũng luôn khiến cô ngập ngừng.

Đôi lúc Trần Đình Trọng cũng cảm giác rằng cô bạn gái của mình biết nhiều hơn những thứ mà cô thể hiện ra, nhưng rồi cậu né tránh đi khả năng đấy. Chỉ là cậu không dám kéo đứt sợi dây tơ mỏng manh giữa họ.

"Anh ấy hỏi em anh thế nào rồi, vì anh ấy gọi nhưng anh chẳng bao giờ nghe máy cả."

Trần Đình Trọng đã không nghe điện thoại của Bùi Tiến Dũng từ lúc cậu đặt chân đến Singapore. Hèn nhát. Đúng vậy, cậu đang hèn nhát đấy. Có ai sau bao nhiêu lần bị đâm lại tình nguyện đưa tim đến gần mũi dao thêm một lần nữa chứ. Hãy để cậu giữ lại chút lý trí còn sót lại của mình, cậu thật muốn cầu xin anh như thế.



"Lịch trình của bác sĩ Lim sẽ rảnh vào những ngày này, cháu có thể chọn ngày phẫu thuật để thuận tiện cho cháu, bác sẽ sắp xếp được cho cháu."

Ông bầu Hiển nói với Trần Đình Trọng như thế.

"Cháu cảm ơn bác ạ, cháu vẫn muốn đi sớm để chữa khỏi sớm thôi ạ."

"Bác nghe nói cậu Bùi Tiến Dũng thân thiết với cháu sẽ làm đám hỏi vào dịp đấy, thế mà cháu không muốn ở lại chung vui hả?"

Ở đâu đó trong tâm trí Trần Đình Trọng, có thể là những hình ảnh tưởng tượng mà cậu đã chôn sâu nơi đáy não, có một Bùi Tiến Dũng trong bộ vest chú rể thật bảnh trai. Anh cười như nắng mùa hè, rực rỡ chói chang, đến mức cậu không tự chủ được mà nhìn quá lâu, để rồi chảy nước mắt.

Câu nói của anh lại luẩn quẩn bên tai cậu. "Thôi nào, bồ cưới thì làm sao có thể vắng bồ được."

Nhưng mà, dù sao cùng anh cúi đầu trước bàn thờ tổ tiên cũng đâu thể là em.



"Anh Dũng bảo, không biết anh giận gì anh ấy mà tự dưng thấy xa cách quá." Trang vẫn tiếp tục, sự ngập ngừng cũng không còn nữa. "Anh không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn của anh ấy. Sáng hôm nay thi thoảng anh ấy vẫn nhìn điện thoại, mấy lúc ngơi khách cũng định gọi anh nhưng rồi lại thôi."

"Trang này..."

"Anh có chuyện gì với anh Dũng sao?"

"Anh không muốn nói chuyện anh Dũng bây giờ..."

"Anh đừng trốn tránh nữa."

Trần Đình Trọng chỉ nhìn cô, cậu thấy bao nhiêu thương cảm trong ánh mắt ấy. Sợi dây tơ mảnh cũng đứt đôi rồi.

"Anh cứ nghĩ em không biết gì. Sao em có thể không biết gì được chứ? Bên nhau 5 năm rồi, ngoài mẹ anh ra, còn ai hiểu anh hơn em. Còn ai hiểu ánh mắt đấy, nét mặt đấy, cách cư xử đấy của anh hơn em được hả anh?" Giọng Trang đầy mệt mỏi.

"Anh đừng trốn tránh lòng mình nữa."

Nỗi tủi thân cứ thế dâng lên trong lòng cậu, dâng lên trong mắt cậu.

"Nếu anh không trốn tránh, thì anh biết phải làm gì đây?"

Trần Đình Trọng cười mà như mếu. Hoặc có khi, cậu đang mếu thật. Có chút gì nóng nóng đã trào xuống nơi gò má cậu, thế nhưng Trần Đình Trọng vẫn đang cố cười.

"Anh cũng ước gì mình đừng trốn tránh, Trang à. Anh ước gì anh biết mình phải làm gì..."

Cậu ước gì có ai đó nói cho cậu biết, bây giờ làm gì mới là đúng nhất. Làm gì để cậu có thể quay về như trước kia, như lúc chưa có một Bùi Tiến Dũng dịu dàng từng bước tiến vào cuộc sống của cậu, thân thiết với cậu, khiến cậu có những tình cảm mà chính bản thân cậu cũng biết rằng sẽ chẳng bao giờ được chấp nhận. Có ai đó có thể nói cho cậu biết không, làm thế nào để thôi không còn đau nữa, khi yêu mà chẳng dám nói, khi chính mình cùng anh đùa cợt về tình cảm anh em của cả hai, rồi cũng chính mình đem một chút hy vọng gửi gắm vào những câu bông đùa ấy, mong nhận được một chút tình cảm hèn mọn từ một người trong cuộc chẳng biết gì.

Cậu có thể làm gì đây khi đã trót yêu rồi, mà kẻ kia lại như một tên thợ săn độc ác, chỉ vì muốn cứu lấy nàng công chúa xinh đẹp mà nỡ lòng nào cướp đi trái tim của chú nai nhỏ bé. Nhưng Trần Đình Trọng có thể trách ai được chứ, khi chính cậu ngay từ phút ban đầu đã tình nguyện đem tim mình mà dâng lên, không một chút chần chờ, không một khắc tiếc nuối.

Từng ký ức lộn xộn nhảy múa trong trí óc cậu, như từng mảnh vỡ của hạnh phúc mà cậu chẳng bao giờ có thể nắm được trong tay.



"Sao lúc đấy lại nói thế với anh?"

"Bồ với bồ thì đấy là cái đặc biệt của Dũng với Trọng..."

"Trong mắt em, Dũng Tư đẹp trai nhất!"

"Anh nhớ bồ quá!"

"Giới thiệu với Trọng, đây là bạn gái anh."

"Thôi nào, bồ cưới thì làm sao có thể vắng bồ được."

"Em ước gì em biết mình phải làm gì lúc này..."



Chiếc điện thoại đã rơi xuống tấm đệm giường êm ái. Trần Đình Trọng ôm lấy cái chân phải còn lành lặn của mình, đôi vai run lên từng hồi, nước mắt thấm đẫm đầu gối của bộ đồng phục bệnh nhân trắng muốt.

==================================

Tớ biết tớ còn một chiếc fic chưa hoàn thành nữa, nhưng rồi tớ đã bỏ nó để viết cái này, vào cái ngày mà anh Dũng cưới. Thế rồi tớ cũng bỏ cái này thật lâu, đến hôm nay mới có thể hoàn thành.

Tớ thật cảm ơn những ai đã đọc đến tận đây. Mong rằng các cậu đã đọc vui (hoặc không vui hic tớ biết nó không vui vẻ gì...) và cmt cho tớ biết với nhé.

Yêu các cậu thật nhiều <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net