CHAP18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ 7

_Nhà hàng Siba_

Hôm nay là ngày đại hỷ của hai nhà Vương Châu nên đặc biệt mời rất nhiều người, đa phần các vị khách ở đây đều là doanh nhân có tiếng, nếu không phải doanh nhân thì cũng là các nghị viên cấp cao, đương nhiên cũng có bạn của nàng và cô,
bạn của nàng nhìn chỗ nào cũng thấy, cứ cách vài bàn là sẽ có năm đến sáu người, còn bạn của cô thì chỉ có vài người, thành thật mà nói cô ít bạn như vậy mà không cảm thấy lạc lõng cô đơn là nói dối, ừ thì cô đơn thật
mặc dù bạn bè ít nhưng lại là hàng tốt nha, lúc nghe cô kết hôn họ liền lôi cô đi tư vấn cái gì mà 'cuộc sống sau hôn nhân' mặc  dù cô nói không cần, người ta thường có câu chất lượng còn hơn số lượng mà

"Woaa, A Hân nhìn kìa, bé kia nhìn xinh phết"
Trần Kha

"Suỵt.Ngươi im lặng cho ta ngắm mỹ nữ"
Trương Hân

Sau một hồi thấy người kia không nói gì, Trương Hân hốt hoảng
'Bình thường chả phải nhoi lắm sao, bây giờ lại im ru như vậy'
Cô vội quay sang thì thấy Trần Kha há mồm, nước vãi dường như tuôn ra hơn chục lít rồi
Cô dùng tay đẩy mồm bạn tốt lên còn ân cần lau đi nước trên mép

"Âyya, ngươi ngắm gái cũng không cần khoa trương như vậy, giữ cho mình chút hình tượng vào"

"Nhưng bé kia nhìn xinh vãi"

"Xinh thì xinh nhưng ngươi... cũng... không...nên..."
Cô nhìn theo hướng Trần Kha nhìn, mòm há còn to hơn Trần Kha lúc nảy

"Âyya, ngươi nhìn ngươi xem còn mất hình tượng hơn ta, ta có cảm giác ngươi há mồm to tới nổi tay ta có thể cho vào trong"

"Suỵt! Im lặng"

"Hừ. Cầm thú"
Trần Kha quay lại nhìn mỹ nữ đang đứng cùng hai nữ nhân khác, một trong số đó là Thẩm Mộng Dao, và nàng dường như đang nhìn hai người

_chỗ Thẩm Mộng Dao _

"Aaaa, Dương tỷ và Đan Ny cũng đến hả" Thẩm Mộng Dao

"Ân. Ngày vui của mỹ nữ tỷ tỷ mà không tới thì coi sao được" Trịnh Đan Ny

"Hình như vài năm không gặp mà Đan Ny cao hơn rồi nha"

"Em muốn làm người mẫu nên đã cố gắng uống nhiều sữa mới cao lên đó aaa"

Nàng nhìn về phía Kha Hân, nói tiếp
"Chị nghe tiểu Hắc nói bạn của em ấy Trần Kha có một công ty thời trang đó, em có thể tới đó làm người mẫu, nghe nói công ty đó đang phát triển nhanh chóng và trang phục của công ty rất được mọi người ưu ái nha"

"Nhưng công ty tốt như vậy liệu có nhận em"

"Em xinh đẹp như vậy chắc chắn được mà"

Hứa Dương Ngọc Trác không quan tâm hai người mà cứ nhìn xung quanh như tìm ai đó

"Dương tỷ tìm ai vậy" DaoDao hỏi

"Đương nhiên là tiểu Vũ rồi"

Ánh mắt vẫn tìm kiếm

"Hứ, từ lúc mới gặp em đã không chào hỏi thì thôi đi, bây giờ còn làm lơ em để tìm mỹ nữ đó" nàng tỏ ra hờn dỗi

"Aaa, không có không có mà, bảo bảo đừng giận"

"À, chị làm công tố viên đúng không, tiểu Hắc có một người bạn tên là Trương Hân, là kiểm soát viên tốt nghiệp trường đại học quản trị kinh doanh và luật hàng đầu cả nước, nghe nói bây giờ là trưởng ban kiểm soát rồi"

"Rồi liên quan gì chị"

"Liên quan mà"

"!??"

"Chị nghĩ thử đi nếu như ngày nào đó chị muốn điều tra tham ô hối lộ thì có thể tìm người này, mấy cái chuyện quản lý tài chính của cả nước thì người này biết rất rõ nha"

"Ờ, cũng đúng ha"

Tại sao nàng lại nói nhiều về Trần Kha và Trương Hân như vậy, là vì nàng đã thấy hai con người kia cứ nhìn hai tỷ muội của nàng chăm chăm, đối với một người tinh tế sẽ dễ dàng nhận ra là họ đang để ý hai người này
'Chị đây tinh tế thứ hai thì không ai là chủ nhật nha, vốn dĩ không định giúp đâu nhưng máu đẩy thuyền đã ăn vào xương tủy rồi, với lại hai tên sắc lang này sau này khả năng cao là sẽ dạy hư tiểu Hắc của mình, nếu đã để ý tỷ muội của ta thì ta giúp các ngươi một tay'
Mắt nàng hướng về phía Kha Hân

"DaoDao nhìn gì vậy" Hứa Dương hỏi

"Không có gì, đi thôi, ở  đây ồn quá với lại mỹ nữ đang ở bên trong trang điểm, chúng ta có thể giúp"

_phòng trang điểm _

Nàng ngồi trước gương, xung quanh là các thợ làm tóc và thợ trang điểm có tiếng trong nghề

Giọng nàng nhẹ nhàng
"Trong lúc làm cho tôi nếu hai người thấy khuyết điểm nào của tôi thì nói nhé, tôi không biết khuyết điểm của mình là gì, càng không muốn lỡ một ngày nào đó làm lộ khuyết điểm sẽ trở nên xấu xí a, nếu tìm được tôi sẽ thưởng"

Phụ nữ là vậy, rất thích khoe cái đẹp và không thích lộ cái xấu mà

Hai người thợ mỉm cười tự tin gật đầu, còn thầm nghĩ là chuyện đơn giản nhưng hiện thực đã tát cho cả hai tỉnh mộng

Bình thường nàng đã rất xinh đẹp rồi và điều này khiến thợ trang điểm bối rối
'Cái người này đã rất xinh đẹp rồi, giờ mà trang điểm cho nàng thì mấy lớp son phấn đó chỉ giảm mị lực của nàng thôi, phải làm sao đây, hay là không trang điểm, không được, mình có tiếng như vậy mà không làm được thì rất mất mặt a, trời ơi cô thuê tui làm chi để tui đau khổ như vầy.... trời ơi tui khổ tâm quá mà, nếu lúc nào cũng gặp mấy người như vầy chắc giải nghệ sớm quá'

Phía thợ làm tóc cũng chả khá hơn, ông ta cứ cột lên rồi thả ra rồi lại kẹp lên xong lại bỏ ra, làm đi làm lại với mọi hình thức, cố gắng tìm khuyết điểm trong vô vọng
'Nữ nhân này sao kiểu nào nhìn cũng đẹp hết vậy, người bình thường sẽ hợp với kiểu tóc này hoặc không hợp với kiểu tóc kia, còn nàng thì không, nàng với mỗi kiểu tóc đều có mỗi vẻ đẹp riêng, sao có thể như vậy,... không được, phải thử lại....làm kiểu nàng thơ thử xem, ít có ai làm kiểu này mà nhìn ngây thơ lắm.....ủa kì vậy ta .....làm kiểu này...không được... kiểu này... cũng không được....aaaaaa ruốc cuộc cô kêu tui tìm khuyết điểm là tìm như thế nào trong khi cô hoàng hảo như vậy.........chắc là mình già rồi nên lục nghề' (overthinking)

Một màng này đều bị ba người bạn của nàng nhìn trúng, cả ba rất muốn cười hả hê vào mặt hai ông thợ này, thợ kiểu này mà cũng nổi tiếng thì chắc các nàng đã là nữ  hoàng làm đẹp rồi
"Mấy cái tên hám tiền này, nghe nói có thưởng là tìm liền, chả tận tâm với  nghề gì cả, hừ" Hứa Dương

"Dương tỷ a, không phải ai cũng mắc chứng bệnh nghề nghiệp như chị đâu"  Trịnh Đan Ny

"Shhh" Hứa Dương

Cả ba đi tới

"Được rồi, hai người tránh ra đi, bọn tôi là bạn của cậu ấy nên hiểu cậu ấy thích gì" DaoDao nói

"A, tiểu khả ái, Dương tỷ, Đan Ny"

Đan Ny đi tới kẹp cổ Châu Thi Vũ
"Mỹ nữ tỷ tỷ thất hứa a, chả phải nói là gả em xong chị mới lập gia đình sao"

"Đúng a, chả phải em nói sẽ ăn cưới của chị trước rồi mới từ từ tìm lang quân sao" Hứa Dương

"Hai người không biết đâu, cậu ấy nói với em là có chết cũng không cưới chồng, còn nói gì mà 'tớ ghét nhất là con nít', vậy mà bây giờ chồng cậu ấy và cậu ấy lại cách nhau ba tuổi đó a"
DaoDao

Nàng không nói gì, chỉ bĩu môi khiến cho ba người kia cười ha hả
(Châu Thi Vũ: ta biết nói gì giờ, hay là những lời nói lúc trước của ta các ngươi cứ coi như gió thổi mây bay đi)




_phía Vương Dịch_

Vương Dịch ngồi trên ghế nhìn Viên Nhất Kỳ đi đi lại lại lãi nhải không ngừng, quay qua thì thấy Từ Sở Văn ghi ghi chép chép mấy lời mà Viên Nhất Kỳ nói, bộ dạng hai người rất khẩn trương, cô hỏi thì cả hai nói là đang giúp cô soạn văn gì đó, cô nhăn mặt, ừ thì cô không giỏi ăn nói, nhưng đâu nhất thiết phải khoa trương như vậy

"Nè... hai người có thể..."

"Không được không được, nói câu đó rất sến súa, căn bản không hợp với Nhất Nhất" Viên Nhất Kỳ

"Ok, bỏ cái này" Từ Sở Văn dứt khoát xé tấm giấy vò lại rồi vứt đi, xung quanh hai người là mấy cục giấy bị vứt lung tung

"À, hay là 'Châu Thi Vũ, em biết chị và em gặp nhau là do trời định, cưới nhau là do bị ép, tất cả là do tác động từ bên ngoài nhưng em Vương Dịch thật sự đã phải lòng chị từ cái nhìn đầu tiên, chị nghĩ như thế nào về em thì em cũng không quan tâm lắm đâu, em không giỏi ăn nói nhưng sẽ ở bên chị làm bờ vai cho chị dựa vào, sẽ cùng chị ngắm hoàng hôn,cùng chị nói xấu bà hàng xóm'...à nhầm nhầm bỏ câu sau đi   'cùng chị răng lông đầu bạc, con đàn cháu đống'  "

"Văn hay, ok rồi đó, không hỗ là Viên đào hoa, thả thính kiểu này ai mà chịu nổi"  Từ Sở Văn chấm một cái rồi nhìn sơ lược lại đoạn văn

"Ayya, bình thường thả thính dạo vậy thôi chứ trong lòng ta chỉ có Thần Miêu tỷ tỷ a"

Viên Nhất Kỳ cầm tờ giấy từ tay Từ Sở Văn đưa cho Vương Dịch
"Học thuộc đi cưng, lác nữa sẽ dùng đến, đừng phụ công sức của huynh đệ"

Vương Dịch thở dài
'Ta là người cưới mà còn không khẩn trương bằng các ngươi '

Cô nhìn đoạn văn ngắn đọc một hồi lại cảm thấy buồn nôn, sau đó lại thấy khó chịu vì Từ Sở Văn cứ nhìn cô chằm chằm, cô ngước mặt lên
"Nhìn gì"

Từ Sở Văn cười tủm tỉm
"Sếp à, tôi không nghĩ ngài lại mặn mà như vậy"

"..."

"Sếp đừng giả ngốc nữa, tắm hình để ngoài sảnh đã nói lên tất cả rồi"

Cô nhớ lại chuyện chụp ảnh lúc trước, hai tai đỏ lên, ánh mắt né tránh
"Tôi không hiểu cậu nói gì"
'Mắt cỡ quá'

"Ayya, sếp đừng giả vờ nữa, hai người hôn nhau thôi mà có gì phải ngại a"
Từ Sở Văn thấy mặt cô có chút biến sắc thì vui như mở cờ, hiếm khi có cơ hội chọc cô như vậy a

"Im lặng. Ngươi còn nói nữa thì đừng trách ta vô tình"

"A, muốn xem hậu trường chụp ảnh quá đi"

Vương Dịch đen mặt, mắt bắn tia lửa nhìn Từ Sở Văn
Viên Nhất Kỳ ngồi một bên chả nói gì
vì cô biết chọc ai thì đc chứ chọc Vương Dịch là bay màu như chơi

Từ Sở Văn lạnh sống lưng nhìn ngang dọc tìm một vị cứu tinh

"A, Trần Kha và Trương Hân đâu nhỉ, lúc nảy chả phải cùng chúng ta tới đây sao, bây giờ chạy đâu mất rồi ha"
mắt nhìn Viên Nhất Kỳ cầu cứu
(Từ Sở Văn, Trương Hân, Trần Kha là bạn đại học với Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ)

'Kỳ Kỳ, ngươi mau nói gì đó đi, càng nhiều càng tốt, nếu ngươi không nói là ta chết cho ngươi xem'

"Không biết" Viên Nhất Kỳ

'ngươi...'

'ngươi định lãng sang chuyện khác để không bị ăn đòn à, đừng có mơ'

Vương Dịch nhìn Từ Sở Văn chán ghét không thèm để ý, bỏ ra ngoài
"Tới giờ rồi, tôi đi trước đây"










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net