CHAP8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng gọi cho Thẩm Mộng Dao rất nhiều lần nhưng vẫn ko bắt máy
nên nàng gọi cho Viên Nhất Kỳ, điện thoại vừa đổ chuông thì đã bắt máy
bên kia là tiếng thở hồng hộc của Viên Nhất Kỳ, nàng đơ ra một hồi thì lại nghe Kỳ Kỳ bên kia nói
"Ay do, bé cưng đừng cắn"
Nàng lại là người hay suy nghĩ lung tung 'DaoDao không bắt  máy, gọi Viên Nhất Kỳ thì lại nói với cái giọng thở hỗn hển này.... không lẽ hai người này mới đây đã tiến triển nhanh như vậy' mặt nàng bắt đầu đỏ lên thì dường dây bên kia lên tiếng
"Ai vậy, sao gọi mà không nói gì"
Nàng thoáng giật mình thầm nghĩ không biết có nên lên tiếng hay không thì người bên kia lại hét toáng lên
"Aaaa, đã bảo đừng cắn mà"
Mặt nàng đã đỏ lại càng đỏ hơn
cảm thấy mình gọi không đúng lúc rồi hai người này kịch liệt như vậy sao
"Nè ruốc cuộc là ai mà không lên tiếng, trả lời đi chứ" Viên Nhất Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn, cô đang thở không ra hơi mà cái người này một câu cũng không nói là sao vậy, định tắt máy thì nàng ngập ngừng lên tiếng
"Là chị... Châu Thi Vũ"
"À, thì ra là mỹ nữ tỷ tỷ, gọi em có gì không"
"DaoDao... có ở đó không, chị ... gọi mãi không bắt máy" nàng ngượng chín mặt cảm giác như mình vừa phá hủy không gian riêng của người khác
tội lỗi, tội lỗi  quá đi mà
"Hả sao lại gọi không được, lúc nảy chị ấy còn cầm điện thoại nhập 'cách phi dao vào người mà không lãnh án' nữa mà"
"Hai người không ở cùng nhau sao"
Nàng kinh ngạc, cảm thấy đầu óc của mình suy nghĩ quá nhiều rồi (người ta có làm gì đâu mà thím Châu suy nghĩ nhiều 🌚)
Nói vài câu với Viên Nhất Kỳ thì nàng tắt máy
" không biết cậu ấy có bị làm sao không "
Nàng tiếp tục liên hoàn gọi cho Thẩm Mộng Dao, cuối cùng điện thoại cũng bắt máy, nàng lên tiếng trước
"Cậu làm gì mà nảy giờ tớ gọi mãi không được "

"Tớ đi tắm "
"Cậu tắm kiểu gì mà lâu như vậy"
"Âyya, mỹ nữ à ,tắm cũng phải hưởng thụ chút chớ,...mà cậu gọi tớ có chuyện gì không "
"Tớ muốn hỏi người đi xem mắt lúc sáng tên gì"
"Chỉ muốn hỏi tên người ta thôi mà cậu gọi tớ nhiều tới như vậy?"
"Trả lời đi, tớ rất gấp a"
"Hừm, để tớ nhớ xem người đó hình như tên là Vương Dịch thì phải "
"VƯƠNG DỊCH"
nàng hét lên
"Cậu sao vậy, có chuyện gì à"
Thẩm Mộng Dao lo lắng hỏi
"À không sao, nhưng lần sao tớ gọi cậu phải bắt máy đó"
"Được rồi tắt máy đây, tên rắc rối đó lại gọi tới rồi"
"Ừm, tạm biệt "

Nàng nằm suy nghĩ rất lâu, rõ ràng nàng không thích cuộc hôn nhân này chút nào nhưng khi nghĩ đến cô, một người xa lạ mà nàng chỉ tiếp xúc chưa tới 5phút lại có cảm giác rất lạ, một loại cảm giác mà nàng chưa trải qua bao giờ.

*Vương gia*
Viên Nhất Kỳ lết thân xác mệt rã vào căn dinh thự mà cô gọi là nhà, cả dinh thự  to lớn nhưng vô cùng vắng vẻ vì cũng đã khuya nên hầu hết người làm điều nghĩ ngơi, vừa tới sofa ở phòng khách cô liền ngã nhào vào đó, cả người lắm tấm mồ hôi. Vương Dịch từ trên lầu đi xuống, trên người mặc áo thun trắng viền xanh ở vai và quần thun đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn cực hảo soái, cô nhìn đồng hồ treo tường đã 10h hơn, rồi quây sang hỏi Viên Nhất Kỳ
"Sao lại về trễ như vậy"
Viên Nhất Kỳ lườm cô một cái rồi hỏi ngược lại
"Điện thoại em đâu"
Vương Dịch lúc này đứng lại cả người ngẩn ra, cô cũng không biết điện thoại của mình ở đâu, chợt nhớ ra lúc sáng sau khi nhắn tin với Viên Nhất Kỳ thì đã bỏ vào túi áo khoác còn áo khoác ở đâu thì ...
Cô đi đến sofa hờ hững trả lời
"Mất rồi"
"Mất rồi???, Em có biết là chị phải đi bộ hơn 15km về nhà vì không gọi được cho em không"

Vương Dịch híp mắt nhìn cô rồi nói
"Chị đi bộ về nhà?"
"Đúng a"
Giọng Viên Nhất Kỳ tức giận
Vương Dịch tiếp tục dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ mà nhìn cô
"Tại sao không gọi taxi?"
lúc này Viên Nhất Kỳ mới ngớ ra 'đúng ha, sao mình không nghĩ ra'
Cô tiếp tục biện minh
"Ờ... Cũng do em mỗi ngày đều tới đón chị cho nên chị cảm thấy taxi lái sẽ không an toàn bằng em"
Vương Dịch không nói gì chỉ nhìn Viên Nhất Kỳ chăm chăm khiến cô á khẩu, cô thấy Vương Dịch chả nói gì mà chỉ nhìn mình, cảm thấy xấu hổ nên cô lảng sang chuyện khác
"À phải rồi, em nói là đưa cuốn sách cho DaoDao rồi, em gặp chị ấy ở đâu vậy"
"Ở quán cafe tại trung tâm thành phố"
"Hả?!"
"Chị ấy đóng giả Châu Thi Vũ đi xem mắt"
Nghe tới đây Viên Nhất Kỳ cảm thấy thật hối hận, tại sao lại không đi mà ở lại giữ quán cho Thẩm Mộng Dao, đêm hôm trước khi cô nghe trợ lí Tôn nói Vương lão gia muốn gặp cô thì cô chẳng có gì hay ho nhưng cô vẫn tới, nghe ông nói đi xem mắt thì mặt cô đã nhăn như khỉ ăn ớt rồi, lại nghe ông nói không muốn cô thiệt  thòi giống ba cô phải ở rể nên muốn Vương Dịch thế cô đi, cô đã kịch liệt phản đối còn lời qua tiếng lại với ông, không phải là cô muốn thực hiện cuộc liên hôn này mà là do Vương Dịch là người em cũng như người bạn thân nhất với cô ở Vương gia, khi nghe ông nói muốn Vương Dịch nhận phần thiệt thòi thì đã kịch liệt phản đối, nếu sớm biết DaoDao sẽ đi thay Châu Thi Vũ thì cô sẽ đòi đi cho bằng được.
Cô tiếp tục hỏi
" Vậy em thấy chị ấy thế nào, rất hợp với chị phải không"
cô vừa nói vừa cười đồng thời đi đến kế bên Vương Dịch ngồi xuống tay khoác vai em mình.
Vương Dịch nhà ta rất sạch sẽ nha, còn Kỳ Kỳ đi bộ đường dài nên trên người ướt sũng do mồ hôi, khiến cho Vương Dịch người mắc bệnh sạch sẽ phải đẩy cô ra xa rồi qua chỗ khác ngồi, hai người bây giờ là ngồi cách nhau 2m a. Tình huống này khiến Viên Nhất Kỳ dở khóc dở cười nhưng cô vẫn đợi câu trả lời của Vương Dịch
"Ừm... rất xinh đẹp, nhìn qua có vẻ là người thông minh, là người dễ xúc động và khó đoán"
Nghe được những lời này miệng cô cười toe toét, Vương Dịch nói tiếp
"Em nghĩ là không hợp với chị"
"Tại sao, đừng nói em nghĩ chị ấy ko xứng với chị"
Vương Dịch không nói gì khiến không gian yên lặng
"Em cứ nói thẳng, không cần phải ngại"
"Là chị không xứng mới đúng"
"Hả?!"
"Thẩm Mộng Dao là người dễ xúc động và thông minh nên cần một người có tính cách trưởng thành lẫn thông minh bên cạnh"
"Thì chị cũng có khác gì người mà em nói"
"Không....não chị rất nhỏ lại thiêu nếp nhăn hơn nữa lại rất sửu nhi"
Vương Dịch phun ra một câu lạnh băng và sát thương vô cùng khiến cho Viên Nhất Kỳ phải câm nín
"Em có cần nói thẳng vậy không, đồ thẳng nam"
" là chị kêu em cứ nói thẳng không phải ngại "
"Em cũng không nên thẳng thắng như vậy".














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net