Chương 0,2: Hoà Tấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---lộc cộc lộc cộc---
Tiếng bước chân ngựa từ xa trên ngọn đồi cao chót vót. Bên ngoài thành, thân giáp sắt đen huyền, kẻ lại phi như vũ bão trên yên ngựa hông vắt kiếm. Bạch mã vô tư hí lên 1 tiếng vang cả đất trời, 2 chân giơ trước, uy phong.

Lính canh giác ngoài thành nhanh chóng báo hiệu mở cổng
"Tướng Quân trở về rồi!!!!"
Không lâu sau cánh cửa thành to lớn nặng vạn cân được lính canh và lính gác đẩy ra. Vạn quân dân lính đứng trước cổng đón chào sự trở lại của ngài.

Bạch mã lại tiếp tục phi từ phía xa, người trên yên ngựa đeo cho mình chiếc mũ trùm đầu đen huyền, cộng với mặt nạ cáo, che mất ngũ quan. Quân lính háo hức nhìn.

Trong thành là thế, ngoài thành lại mấy ai biết, mấy ai hay. Vương Dịch, vị tướng quân đáng kính của triều đại đương thời nhà Châu, Trung Quốc. Diệp phủ đều vang tên ngài. Nhân dân lại là người bị che dấu. Dù rằng là thế, chẳng ai biết được ngũ quan của ngài. Ngay cả người có chức tước cao nhất triều là vua chúa cũng không màn đến việc được chiêm ngưỡng khuôn mặt ẩn này.
-----------------------
Xem như yến tiệc được lập tức tổ chức. Vương quốc Hạ Khương liền mở đại tiệc. Tam công cửu khanh*, các quan thần, đại thần đều được mời đến dự. Tổ chức ở trước đại thành, nhân dân dù không phải khách mời cũng có thể tham gia và chiêm ngưỡng sự hoành tráng, ngoa lệ của Hạ Khương Yến.

Hạ Khương Yến: tên gọi được đặc ra cho đại tiệc. Tên vương quốc "Hạ Khương" ghép thêm chữ "Yến" vào cuối, chỉ "Yến Tiệc"

(*) Tam công cửu khanh (三公九卿): Tam công 3 chức quan cao nhất, cửu khanh 9 quan viên chức cao khác. Tóm lại là các nhân vật có chức vụ cao nhất triều đình

Bàn tiệc rộng lớn, yến tiệc tổ chức trong 2 ngày 2 đêm. Dù sao cũng là yến tiệc linh đình hiếm khi tổ chức lại. Ít nhất cũng 2 năm mới tổ chức 1 lần.

Nhân dân đi lại chật kín người, có thể nói đây là đại tiệc lớn nhất Hạ Khương quốc, mặc dù không có thời gian cố định tổ chức.
-----------

Đến rồi? Buổi tiệc chính thức bắt đầu! Mọi người hưng phấn. Ai cũng biết bàn tiệc này là dành cho Vương tướng quân trở lại, nhưng ngài vẫn là 1 bí ẩn với lòng dân. Thường không trực tiếp lên họp mặt mà ở bên dưới trộn lẫn với vạn dân.

Yến tiệc kéo dài đến gần hết 2 ngày, hiện giờ đang là đêm thứ 2 của yến tiệc. Vương Dịch bên dưới đám người đông đúc, vui vẻ uống rượu ăn mồi. Nhưng lại nghe lỏm được vài câu nói nhỏ, do thường dân hay biết.
--Nghe nói đêm nay công chúa điện hạ sẽ ở giữa yến tiệc mà đàn 1 khúc cho ngày vui này đó--
--Ài~ còn phải nói sao? Là Châu Thi Vũ, công chúa điện hạ Châu Quốc. Tài sắc vẹn toàn, chỉ đáng tiếc vài đều...--
--À đúng rồi, công chúa sẽ đàn 1 đoản, trên chiếc đàn tranh Ngọc Lục mà hoàng hậu từng tặng cho ngài ấy năm 16 tuổi--

Vương Dịch may mắn ngồi cạnh 1 nhóm người thích hóng chuyện, dù biết trước Châu Thi Vũ sẽ đàn 1 đoạn nhưng không biết sẽ như thế nào. Dù vậy cũng không có gì chắc chắn nên đành thôi, cô vẫn là để xem xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
--------

Cuối cùng thứ mà Vương Dịch mong đợi cũng đến, giữa màn đêm đông dân, náo nhiệt. Châu Thi Vũ đưa ngón tay mỏng manh trắng nõn của mình ra khỏi tà áo để trên thân mà gảy đàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn phát ra âm thanh du dương, nhẹ nhàng rất êm tai. Cảm thấy rất hợp ý của mình, Vương Dịch nhẹ nhàng nhắm mắt hưởng thụ, các quan thần, và thường dân cũng rất thích giai điệu này. Quả thật là tài sắc vẹn toàn.

Khi mọi người đang đấm chìm trong sự nhẹ nhàng, thanh tịnh của tiếng đàn. Vương Dịch lại nhận thấy đều bất ổn, không hay.

Người từ dưới đi lên thành, bấy giờ ta mới nhìn kĩ. Y phục của công chúa chỉ có 2 lớp. Y phục của của công chúa điện hạ thật sự khá mỏng. Dù sao cũng đang là mùa rét, mùa đông và có tuyết rơi, ăn mặc như thế, thể nào cũng lạnh đến cứng người.

Kẻ đứng từ sau nhìn Châu Thi Vũ. Y phục lại là lụa nhung màu hoa đào nhẹ. Còn không có áo khoác bông hoặc lông thú giữ ấm? Đúng là có chút sợ rằng nàng không chịu được cái lạnh.

Thanh âm êm dịu của đàn tranh vẫn đang được gảy nhịp nhàng thì bị ngắt quãng, người dân có chút lạ lẫm nhìn xem, ra là thế cũng không phải cố ý. Như vậy rất tốt còn gì?

Vương Dịch cởi bỏ chiếc áo choàng lông thú của mình xuống, choàng lên người Châu Thi Vũ nói

"Thật thất lễ với người rồi. Công chúa điện hạ thật sự không cảm thấy có chút lạnh sao?"

Quay đầu lại nhìn là thân ảnh có chút cao lớn, đeo mặt nạ cáo che đi nữa khuôn mặt. Y phục màu đen huyền có hoạ tiết mây màu vàng kim trên cổ và vạc áo. Đeo bên hông là lệnh bài, nhìn sơ qua có thể nhìn thấy là lệnh bài họ Vương ( 王 ). Đem theo bên người còn có ngọc bội.

"Ưm, phải, có chút lạnh. Nhưng không sao đâu, ngươi không cần phải lo..."

"Theo như ta thấy thì người chịu lạnh không tốt, mũi và má đều đỏ ửng lên vì lạnh. Ta có chiếc áo choàng làm từ lông cáo lúc ở phương Đông, lần này tặng cho người"

Vương Dịch vương tay chỉnh và thắt lại dây áo choàng một cách chắc chắn.

"A, được, cảm ơn ngươi, Vương...."
Châu Thi Vũ vui vẻ cảm ơn, cái mũi đỏ đỏ có chút nghểnh lên nói lời nhưng...

"Hừ~Ta là Vương Dịch."
Người kia lại tinh ý phát hiện, nhẹ nhàng cười nói, biết rằng nàng còn chưa rõ họ tên ta, liền nói ra tên của mình

"Được! Cảm ơn ngươi, Vương Dịch!"

"Tiện đây ta có mang theo sáo trúc*, liệu có thể cùng người hoàn thành 1 đoạn?"

(*) Sáo trúc: trong tiếng Hán còn gọi là "Tiêu" (箫). Vốn định truyện này sẽ theo kiểu Hán Việt, nhưng vì đọc "Tiêu" không thuận miệng nên tg sẽ gọi là "Sáo" hoặc "Sáo Trúc" thay cho "Tiêu" nhé.

Châu Thi Vũ có chút ngơ ngác, vốn dĩ chỉ định 1 mình nàng gảy đàn, bây giờ lại được yêu cầu hoà tấu 1 đoạn. Nàng có chút không biết như thế nào, nhìn xuống quần chúng nhân dân, cầu cứu. Bộ dạng lúng túng này của nàng được Vương Dịch nhìn thấy, thầm nghĩ công chúa rất yêu kiều, dễ mến.

-Công chúa, đồng ý đi ạ!- -Cũng không phải không tốt!- -Đàn tranh và sáo trúc, kết hợp tiết tấu thật sự rất hay!!- [.........]

Thường dân reo hò kêu nàng đồng ý, hoàn thành 1 đoạn giữa đàn tranh và sáo trúc.

"Ưm, được. Vương Dịch ngươi cùng ta hoàn thành đoạn này nhé?"

"Đa tạ công chúa đã chấp thuận yêu cầu của ta"

Còn không phải rất hay sao? Hai người họ cùng nhau, 1 người gảy đàn 1 người thổi sáo. Âm thanh này rất hay. Cảm giác rất nhẹ nhành, hoà hợp. Không có chút nào gọi là lệch nhịp, không hay.

Yến tiệc xem như kết thúc, Hạ Khương Yến sau 2 ngày 2 đêm cũng đã tàn theo tiếng dứt của sáo và đàn.
--------------------

"Công chúa điện hạ? Ngài ấy cho gọi ta?"

Ở khuôn viên của Hạ Khương cung. Vương Dịch vẫn mang theo chiếc mặt nạ cáo. Trên hông vẫn là lệnh bài và ngọc bội, khác mỗi đã được trang trí thêm thanh kiếm dài và y phục có màu đen ánh lam.

"Dạ bẩm, không chỉ có công chúa điện hạ, hoàng thượng cũng cho gọi ngài. Bây giờ cả 2 đều đang ở thư phòng"

Vừa nói với thái giám vài câu, lòng đã tự hỏi

*Hoàng thượng và công chúa cho gọi ta? Kỳ thực cũng thật kỳ lạ.*

-------
Trong thư phòng đều như thế, sách vở nhiều vô số kể, đi 1 bước lại thấy 10 quyển sách rải rác dưới nền sàn gỗ. Kệ sách không mấy gọn gàng, công chúa điện hạ lại quá sức rồi.

"Bái kiến Hoàng thượng."

Hai tay nắm lại, người cuối xuống nhẹ nhàng mà hành lễ.

"Miễn lễ"
Người mặc áo long bào, 2 tay chấp sau lưng đứng trước cửa thư phòng là vua của triều đình họ Châu

"Vương Dịch, đêm hôm trước của yến tiệc. Tiểu Vũ, con bé mặc manh áo mỏng, may có áo choàng lông cáo của ngươi, không thì con bé đã lạnh đến sốt mất."

"Trước đó ta đã có dặn các tỳ nữ chuẩn bị áo lông bông ấm áp cho con bé, sau đó các tỳ nữ đã tiếp tục với công việc chuẩn bị cho yến tiệc"

"Nhưng các tỳ nữ đã không nói rõ cho con bé biết về nơi để áo lông, vì nó vốn dĩ không có trong phòng đồ mà con bé thường vào. Như vậy, lúc đó ta lại không có mặt ở yến tiệc, may mắn vẫn có ngươi."

"Sau việc này ta đã dặn dò các tỳ nữ sau này phải chú ý một chút, đừng để chuyện này tiếp diễn, dù sao ta cũng không muốn làm khó họ. Yến tiệc bận rộn như vậy, còn Châu Thi Vũ thì khi sắp đến canh giờ gảy đàn thì lại luống cuống không biết tìm áo ở đâu, thành ra là như vậy"

"Tóm lại rất cảm tạ ngươi, Vương Dịch. Tiểu Vũ lần này cũng rất muốn gặp ngươi. Mong ngươi có thể cùng con bé trò chuyện"

Hoàng đế ung dung nhẹ nhàng thốt lời cảm tạ, thấy rất hiền hậu, trong từng lời nói đều thốt lên lời nói kính trọng và yêu thương con gái.

"Thật sự không có gì để vua chúa như người phải nói lời ơn tiếng cảm với ta. Công chúa điện hạ muốn diện kiến ta, ta không ngại gặp gỡ, chỉ sợ ngài ấy khó chịu với ta."

"Không đâu, theo ta nghĩ, con bé rất ngưỡng mộ ngươi."
-------------
Vương Dịch sau 1 lát trò chuyện với Châu Hoàng thì đã bước vào thư phòng, ở giữa là phòng học của Châu Thi Vũ. Nơi người ngày ngày học văn học hoạ...

Vương Dịch bước vào vốn định nói lời chào trước tiên, nhưng lại phải ngồi ngơ ngẩn nhìn Châu Thi Vũ ngủ gục trên bàn. Trên tay vẫn cầm bút, mặt giấy đầy nét chữ. Là đang học thơ?

[Thanh khâm* - Lục năm gặp lại]

(*) Thanh khâm (青襟): Vạt áo xanh, chỉ người học sinh, học trò. Thời xưa, các học sinh Trung Quốc mặc áo màu xanh. Mà bấy giờ nếu để ý thì đồng phục các trường tiểu, trung, đại học đại đa số đều có cổ áo màu xanh.

Thật sự ngộ nghĩnh trước khổ thơ này, cái này cũng được gọi là thơ sao? Nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc. Vương Dịch sơ ý muốn nhìn rõ, có phải bản thân đã đọc nhầm cái gì không? Người như Châu Thi Vũ được bàn dân gọi là hạ bút thành chương* lại không biết viết thơ sao? Vô tình vươn tay đã làm công chúa tỉnh giất.

(*) Hạ bút thành chương (下笔成章): Đặt bút xuống mặt giấy liền viết thành văn

"Vương Dịch?"
Tiểu công chúa lơ đãng nhìn người làm mình tĩnh giất, dụi dụi mắt.

"Ta nghe, người có gì căn dặn sao?"
Vương Dịch nhẹ nhàng trả lời, vốn rõ công chúa cần nghỉ ngơi nhiều 1 chút, nhưng mình lại làm nàng tĩnh giất.

"A, ưm....Không có, ta chỉ muốn nói lời chào với ngươi."
Vẫn còn chưa tỉnh táo, ngáp ngắn ngáp dài.

"Hiểu rồi, bái kiến công chúa điện hạ. Ta đến đây là theo lời thái giám, bảo người muốn diện kiến ta."
Vương Dịch hạ người xuống bái kiến Châu Thi Vũ công chúa.

"Miễn lễ, miễn lễ. Phải đó, ta muốn gọi ngươi đến, trò chuyện với ngươi"

"Nhiều năm trước chiến tranh, có phải ngươi là người đã đánh tan địch phủ?"

"Ừh ừm, đúng, là ta. Chắc là hoàng thượng đã nói với người nhỉ?"

"Phải! Phụ thân của ta đã nói cho ta, 1 vị anh hùng như vậy sao lại không cho ta biết?"

"Tất nhiên ta không có ý đó, người như nào cũng được hiểu biết thêm về lịch sử không phải không tốt"

"Vương Dịch, ngươi cũng chỉ mới hơn 23 tuổi, đã lập nhiều chiến công như vậy? Ta thế mà lại lớn hơn ngươi hẳn 3 tuổi? Ta có chút vô dụng"

"Không đâu, người rất tài, học rất hay còn gì. Bù lại cho sức khỏe không tốt."
------------------
Sau 1 lúc trò chuyện, Vương Dịch cũng hiểu rõ lý do Châu Thi Vũ gọi mình, rõ ràng là muốn cùng cô tiếp tục cuộc hành trình du ngoạn khắp nơi. Lúc đó Châu Thi Vũ cũng đã hỏi rất nhiều về 1 số cảnh đẹp mà Vương Dịch đã nhìn qua...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net