Chap 30 - Nhà ma kinh dị (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Mình ngoi lên rồi đây, mới lặn hai ngày mà mình đã cảm thấy có chút buồn chán rồi. _
_ Chap này theo mình là khá creepy á, ít nhất đối với mình là như vậy. 👉👈 _
_ Vào truyện để biết có gì hấp dẫn nha. 🤭 _

€_____________________________________________€

Ngoại trừ căn phòng trên đỉnh tháp là hoàn toàn tối đen như mực thì những căn phòng còn lại đều đỡ hơn một tý, nếu mắt quen rồi thì vẫn có thể nhìn được mọi thứ xung quanh. Dãy hành lang thì có thêm một ít ánh sáng lờ mờ.

"Chết tiệt, chỗ quái nào đây.!", Điềm Điềm khó chịu rủa thầm.

"Tối quá.! Đây là đâu vậy?!", Tử Thiến khó khăn hỏi.

"Lại là hai người?! Sao số tôi khổ thế này.", Tả Tịnh Viện than trời trách đất.

"Tả Tịnh Viện?!", Điềm Điềm nghi hoặc hỏi.

"Có bốn người lận mà, còn một người nữa là ai?!", Tử Thiến thắc mắc hỏi.

"Đương nhiên là tiểu Nhất của tôi rồi, không thì là Kỳ Kỳ hoặc Đản Đản.", Tả Tả khoát vai người bên cạnh mỉm cười, hùng hồn nói.

"Xin lỗi, là chị.", Liga chầm chậm nói.

Tả Tịnh Viện như hóa đá, giọng nói này ... cô không bao giờ quên, cánh tay cô trên vai chị ấy cứng đờ không nhút nhích được gì, máy móc xoay đầu sang nhìn Liga, cô cảm nhận được trong bóng tối, chị ấy cũng đang nhìn mình. Không khí trầm mặc kéo dài, không ai lên tiếng, thì đột nhiên bộ đàm phát ra giọng nói của Vương Dịch.

Mọi người nghe rõ không?!

Tả Tịnh Viện sực tỉnh, mò lấy bộ đàm trả lời.

"Tiểu Nhất?!"

Tả Tả?!

"Em không sao chứ?!"

Chị đang ở đâu?!

"Chị ..."

"Bọn này đang ở đỉnh của lâu đài. Mọi người mau tới đây đi.", Tử Thiến tranh nói vào bộ đàm.

Tử Thiến, em không sao chứ?!

"Thi Vũ tỷ?!"

Chị cùng Vương Dịch sẽ tới chỗ em ngay. Chỗ em ngoài Tả Tả còn ai nữa?!

"Có Điềm Điềm và Liga tỷ."

...

Cái gì?! Liga?! (Miên Dương hoảng hốt hỏi)

Em ấy ở một chỗ với Tả Tả?! (Ngải Giai cũng bất ngờ không kém)

Ôi trời.! Nhân viên ở đây thật biết cách sắp xếp. (Đan Ny cảm thán)

Thật không thể tin được.! (017 nói không nên lời)

Biết cách chơi đấy.! (CK nhẹ nhàng thả một câu )

Làm sao mà hai người đó có thể ở chung một chỗ chứ?! ( Chu Chu cũng nhẹ giọng nói )

Hai ... mọi người ổn chứ?! ( Dao Dao từ tốn hỏi )

Mọi người biết bản thân đang ở đâu không?! Ở cùng với ai?! Ngoài bốn người kia ( Trương Hân bình tĩnh hỏi )

Mình ở cùng một người trẻ con.! ( CK bình thản lên tiếng )

CHỊ NÓI AI TRẺ CON ( Đản Đản bên cạnh CK tức giận thét )

Lười nói với em.!

Mình ở cùng tiểu Hắc. ( Dao Dao nhẹ nhàng nói )

Em nghĩ bọn mình đang ở tầng hai. ( Viên Nhất Kỳ bất ngờ nói )

Em đang ở cùng với Ngải Giai. ( Chu Chu chầm chậm lên tiếng )

Chị thì nghĩ bọn chị đang ở tầng ba. ( Ngãi Giai đi xung quanh phòng một lượt sờ đồ vật trên đó rồi nói )

Mình và cái người trẻ con thì có thể đang ở tầng hai. ( Sau một lúc cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh, CK lạnh giọng nói )

Chị và Hân tử ở cùng một phòng. Chị nghe tiếng gì đó lạ lắm. ( Miên Dương hơi sợ nói )

Là em đúng không?! Vương Dịch?! Bọn chị đang ở tầng một. ( Trương Hân áp tai vào cửa lắng nghe tiếng động bên ngoài, không nhanh không chậm hỏi )

Tả Tả.! ( Vương Dịch gằng giọng để Tả Tịnh Viện tập trung thực hiện kế hoạch đã vạch sẵn )

"Hả?! À, chị biết rồi.!", Tả Tả lập tức mò đến bên cửa, áp tai xuống đất nhắm mắt nghe, rồi lại áp lên cửa, dùng tay gõ lên cửa theo từng nhịp.

Đỉnh tháp bên trái ( A Hân, Kỳ Kỳ, Ngải Giai, CK im lặng cố gắng lắng nghe, sau đó đồng thanh đáp, Vương Dịch chỉ mỉm cười không nói gì )

Bọn họ khiến tất cả nhân viên trong phòng quan sát hết sức ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nhau.

Bắt đầu thôi.! ( Vương Dịch ra hiệu )

Hảo~ ( Cả bọn lại đồng thanh trả lời )

"Cậu tính làm gì thế, Hân tử?!", Miên Dương lại gần hỏi, khi thấy cô đang mò mẫn xung quanh tìm gì đó.

"Mình tìm xem có đèn pin hay gì đó khác không?!"

"Vương Dịch nói bắt đầu là gì thế?! Cậu hiểu sao?!"

"Ừm~, trước khi vào đây em ấy đã nói bọn mình nhìn vào bảng phác họa trò chơi bên ngoài, và ghi nhớ vị trí từng phòng."

"Cái bảng đó còn có chi tiết từng phòng, sẽ có đồ đạc và cách bày trí thế nào, còn có những con ma mà chúng ta có thể gặp.!", Viên Nhất Kỳ vừa mò mẫn tìm xem có gì mang theo được, vừa nói.

"Dựa theo đó, có thể biết chính xác bọn mình đang ở tầng mấy và sẽ biết chúng ta gặp loại ma thế nào. Như vậy sẽ tiện bề phối hợp, hành động theo kế hoạch của Vương Dịch cùng Tả Tả", Ngải Giai vừa nhẹ nhàng giải thích cho Chu Chu hiểu, vừa lục lọi ngăn kéo.

"Tả Tả gõ vào cửa để gây tiếng động và làm bọn ma ngoài kia mất cảnh giác. Sau đó Vương Dịch sẽ phối hợp cùng Trương Hân, di chuyển đến chỗ của chúng ta để hỗ trợ. Đó là kế hoạch của hai người đó.", CK đưa cho Đản Đản cây đèn pin nhỏ, còn bản thân tìm được đồ bẻ khóa. Một người rọi đèn, một người bẻ khóa.

Trương Hân cũng đang làm y như CK. Chỗ của Viên Nhất Kỳ, thì cậu đã tìm được năm chiếc chìa khóa, nhưng không có đèn pin và trên cửa có bốn ổ khóa khác nhau, cậu cùng Dao Dao bình tĩnh mò mẫn mở từng ổ khóa một. Ngải Giai tìm được đèn pin, tiếp tục xem xét xung quanh, tìm kiếm. Còn ở chỗ của Nhất Nhất và Châu Châu, họ thuận lợi hơn một tý, nhanh chóng tìm được chìa khoá mở cửa ra ngoài.

Nhưng ngay khi vừa mở được cửa đã bị tiếng thét thất thanh của Miên Dương làm hoảng sợ.

"Aaaaaaaaa huhuhuhu. Hân tử?!"

Chuyện là Trương Hân đang bẻ khóa, ngay lúc tiếng 'cạch' vang lên cũng là lúc cánh cửa từ từ mở ra, xuất hiện trước mặt họ là một con Annabelle đang nhìn chầm chầm vào cả hai người họ nở nụ cười và vẫy tay chào. Miên Dương bị dọa thét lên ôm chặt lấy cánh tay của Trương Hân, rúc đầu vào vai cô, khóc lóc kêu tên cô. Ngay cả Trương Hân cũng bị dọa sợ một phen.

Vào lúc đó, căn phòng đối diện cửa cũng được mở ra, Tiểu Vương và tiểu Châu xuất hiện, Thi Vũ bị tiếng thét của Miên Dương làm giật mình, vô thức nắm lấy tay Vương Dịch.

"Chị sao thế, Dương tỷ?!"

Vừa dứt tiếng, con Annabelle ngoài phòng ló đầu vào cửa, mở to mắt, lại nở nụ cười nhìn thẳng vào cả hai.

"Aaaaaaaaaaa.!", Châu Thi Vũ cũng bị dọa sợ thét lớn. Nép sát vào sau Vương Dịch sợ hãi. Em ấy nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an, nắm chặt tay cô, đợi con Annabelle thu đầu lại, từ từ dắt cô ra hành lang.

Tiếng thét của cả hai làm Dao Dao, Chu Chu và Đản Đản cũng dần mất bình tĩnh, bắt đầu lo lắng.

Hai người không sao chứ, Dương tỷ, Châu Châu?! ( Liga cũng nghe thấy tiếng thét lo lắng hỏi )

"Bọn ... bọn ... bọn em không sao.", Châu Châu vẫn còn sợ, lắp bắp nói.

Cả bốn người đã tập hợp trước hành lang, Trương Hân cầm đèn pin đi trước, Miên Dương nắm chặt cánh tay cô đi theo sau, tiếp đó là Châu Thi Vũ nắm chặt tay Vương Dịch đi phía sau. Cả bốn người đang đi cầu thang lên trên tầng hai thì nghe thấy tiếng cười của trẻ em phía sau. Trương Hân, Miên Dương và Châu Châu đổ mồ hôi quay đầu lại nhìn.

Một con búp bê Chucky mặc áo tay dài sọc ngang nhiều màu, cùng quần yếm xanh, bước từng bước khập khiểng đi ra từ phía bên phải, trên tay là một con dao đang nhỏ từng giọt nước màu đỏ như máu, đang lôi đầu một người đàn ông mặt dính đầy máu bước ra.

Nó xoay khuôn mặt đầy xẹo nhìn chằm chằm vào bọn cô, buông đầu người đàn ông đó ra, nó bắt đầu phát ra những giọng cười man rợ, phía sau nó con Annabelle cũng từ từ đứng dậy, cùng nó tiến về phía bốn người bọn cô.

Không khí se lạnh xung quanh, không gian yên tĩnh, rùng rợn càng khiến cho Trương Hân, Hứa Dương, Thi Vũ kinh sợ lại thét lên, nhanh chóng kéo theo Vương Dịch chạy như bay lên tầng hai.

Tiểu Vương thầm nghĩ

"Khá chân thật đấy.!"

*{ Chap sau sẽ còn chuyện gì hấp dẫn hơn?! Cùng đoán xem nha.! }*

Đôi lời muốn nói

Nếu bạn nào không biết búp bê Annabelle và búp bê Chucky là gì thì search Google giùm mình nha.

£________________________________________£

_ Lý do vì sao mình nói là chap này ít nhất đối với mình là creepy vì mình rất sợ, thậm chí là rất ghét búp bê, tất cả các loại búp bê, vì khi nhìn vào chúng, mình đều thấy chúng nó có linh hồn. TT _

_ Có bạn nào cũng sợ giống như mình không!? Mặc dù mình cũng khá thích phim kinh dị nhưng không phải là về chủ đề búp bê. 👉👈, mình cũng không biết lý do vì sao đưa hai 'bé' mà mình sợ nhất vô truyện nữa. _

_ Để tìm sự đồng cảm chăng?! 😅 _

_ Chúc mọi người sức khỏe nha, nhớ đừng ra ngoài mà không đeo khẩu trang nha, được thì mọi người hãy cứ ở nhà đi nha. 🙆‍♀️ _

_ Hân Dương là tuyệt nhất, tình cảm của hai chị dành cho nhau là thật hai chị đã làm rất tốt rồi. Cùng bên nhau trong tương lai hai chị nhé.! 💓 _

_ Gửi Đan Ny đáng yêu, luôn tràn đầy năng lượng của em, hôm trước nghe bạn em nói rằng chị zhibo radio khóc, em cũng đã đoán được một phần nào lý do, Đản Đản là người đầu tiên em theo dõi khi bắt đầu xem GNZ48, nhờ vẻ ngoài đáng yêu, sự tinh nghịch khi tương tác với đồng đội, đồng nghiệp của chị mà em biết được thêm nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, tài giỏi khác. Đản Đản trong lòng em là một người cực kì đáng yêu, luôn toả ra năng lượng tích cực, em biết chị buồn phiền nhiều lắm. Nhưng nếu mệt quá, hãy nghỉ ngơi chị nhé.! Làm điều chị thích, chị vui vẻ là được. Em gần như đã quen với hình ảnh một Đản Đản sôi nổi, đầy năng lượng trên sân khấu, mà quên mất rằng chị cũng chỉ mới có 20 tuổi, vẫn còn yếu đuối, mong manh và nhạy cảm, vẫn là đứa trẻ dễ dàng khóc khi cảm thấy bản thân mình không làm tốt màn trình diễn. Đừng quá lo lắng, bọn em hiểu và luôn bên cạnh chị.! 💙 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net