Chap 32 - Nhà ma kinh dị (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Mình thật sự không hiểu nổi bản thân, làm cách nào mà mình có thể lỡ tay xóa mấy bản thảo gốc vậy chứ?! Để giờ mình phải viết lại từ đầu. 🤦‍♀️ _
_ Thành thật xin lỗi mọi người. 🙇‍♀️ _
_ Đầu tuần của mọi người thế nào rồi?! Đầu tuần của mình thì không được suôn sẻ lắm. 🤧 _
_ Chúng ta vào truyện thôi. 😅 _

€___________________________________________€

"Aaaaaaaaa.", Thẩm Mộng Dao thét lớn.

"Sao bọn chúng cứ đuổi theo chúng ta thế?!", Châu Thi Vũ vừa chạy vừa nói.

"Xác sống mà sao chạy nhanh vậy?!", Hứa Dương Ngọc Trác giọng bất lực.

"Em sắp không ổn rồi.!", Trịnh Đan Ny thở dốc nói.

"Mệt chết đi được.!", Viên Nhất Kỳ lên tiếng than vãn.

"Vẫn đuổi sao?!", Trần Kha quay đầu hỏi.

"Mấy người này dai thật. Không biết mệt sao?!", Trương Hân thắc mắc hỏi.

Bọn họ bị đuổi chạy khắp tầng hai từ nãy đến giờ, mà không nhận ra là thiếu mất một người. Đến khi họ dừng lại ở dãy hành lang hơi chật hẹp có hai căn phòng, thì bất chợt Đản Đản nhìn quanh và thốt lên.

"Ể?! Vương Dịch đâu?!"

Mọi người nhìn nhau, đơ người ra.

"Không phải lúc nãy em ấy cùng chạy với chúng ta sao?!", Miên Dương hoảng hốt hỏi.

"Sao bây giờ không thấy người đâu rồi?!", Kỳ Kỳ rối não hỏi.

"Châu Châu, không phải lúc nãy, em ấy ở bên cạnh em sao?!", Trương Hân quan sang Thi Vũ hỏi.

"Em ... em không biết.!", Châu Châu lo lắng nói.

"Lúc nãy em sợ quá, nên đã nắm tay cậu ấy bỏ chạy. Em không biết bên cạnh Châu Châu là Vương Dịch.", Dao Dao bên cạnh nói đỡ cho Thi Vũ.

"Vậy giờ phải làm sao?! Dùng bộ đàm liên lạc với em ấy xem.", CK chầm chậm nói.

"Không liên lạc được đâu.!", Thi Vũ vẻ mặt hoang mang nói.

"Sao thế?!", Đan Ny hỏi.

"Có chuyện gì hả?!", 017 tò mò nhìn cô hỏi

"Em sao vậy, Châu Châu?!", Dương tỷ thấy vẻ mặt cô không tốt liền hỏi han.

"Sao không liên lạc với em ấy được?!", Trương Hân nhẹ giọng hỏi.

"Đừng nói là cậu ... ", Dao Dao nhìn dáng vẻ bất an cảm thấy có lỗi của cô, nghi ngờ nói.

"Em đang giữ bộ đàm sao?!", CK nhướng mày hỏi.

Châu Thi Vũ im lặng gật đầu, tay từ trong túi đưa ra bộ đàm. Cả bọn rơi vào im lặng.

Mọi người để lạc mất tiểu Nhất sao?!, Tả Tả tức giận nói.

Bọn họ nhìn nhau. Không biết phải trả lời thế nào.

Cậu bình tĩnh chút đi, Tả Tả. Em ấy sẽ không sao đâu.!, Chu Chu trấn an Tả Tả.

Sao lại có thể lạc mất em ấy được, không phải mọi người luôn đi cùng nhau sao?!, Liga nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt buồn nhìn về phía Tả Tả, cô cảm nhận được Tả Tịnh Viện đang cực kì lo lắng cho Vương Dịch. Từ lúc gặp lại em ấy đến giờ, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy vẻ lo lắng quan tâm hết mực của em ấy dành cho cô bé lạnh lùng, khó gần kia.

Sao mọi người không dùng bộ đàm để liên lạc với với em ấy?!, Ngải Giai thắc mắc hỏi.

Tiểu Nhất?! Em nghe thấy chị nói không?! ... tiểu Nhất?! Em đang ở đâu vậy?! ... tiểu ...

Chị ồn quá đấy.!

... Tiểu Nhất?! ...

Cảm ơn, Đan Ny.!

"Hả?! À ... không có gì.!"

Bọn họ nhìn chằm chằm Đan Ny khó hiểu.

"Em bỏ quên bộ đàm ở chỗ lúc nãy.!", Đản Đản lè lưỡi ngãi đầu giải thích.

"SAO BÂY GIỜ EM MỚI NÓI?!", cả bọn thét lên.

"Mọi người đâu có hỏi em?!", Đản Đản vẻ mặt ủy khuất, giọng oan ức nói.

Cả nhóm bất lực với Đản Đản. Giọng Vương Dịch lại vang lên.

Đến chỗ cầu thang.! Kết thúc trò chơi này nào.!

"HẢO~", bọn họ đồng thanh trả lời.

£________ Giải phân cách đáng yêu ________£

Ở chỗ của Tằng Ngải Giai và Chu Di Hân

Hai người họ ngồi dựa vào cửa nghe bọn họ nói chuyện qua bộ đàm. Đột nhiên Ngải Giai quay sang Chu Chu hỏi.

"Bình thường em ấy đều như vậy sao?!"

"Hửm?! Ai cơ?! Đản Đản sao?!"

Ngải Giai nhẹ nhàng gật đầu.

"Không hẳn là vậy đâu, lâu lâu mới thế thôi.", Chu Chu bật cười nói.

Ngải Giai cũng bật cười.

"Tả Tả có vẻ rất quan tâm đến Vương Dịch."

"Ừm~.! Chị cũng thấy vậy, việc gì liên quan đến em ấy, Tả Tả cũng dễ mất bình tĩnh và trở nên nghiêm khắc hơn bình thường."

"Không lẽ ... Tả Tả ..."

"Em đấy.! Đừng có suy nghĩ sai lệch như vậy nữa.", Ngải Giai dùng tay đẩy nhẹ trán Chu Chu nói.

Chu Di Hân ôm trán, phồng má ai oán nhìn Ngải Giai. Cô không nói gì chỉ mỉm cười rồi lại nói tiếp.

"Chuyện của hai người đó, chúng ta không tiện xen vào. Nói về em và Nam Thiến đi.! Em đang cãi nhau với cậu ấy sao?!"

Chu Chu thở dài, rầu rĩ lên tiếng.

"Em không biết.! Dạo gần đây, chị ấy rất hay bận, bọn em không còn nói chuyện nhiều như trước nữa. Có đôi khi em lại nghĩ có thể chị ấy đã không còn thích em nhiều như trước nữa.!"

"Sao em nghĩ thế?!"

"Giác quan thứ sáu của em, nói với em như vậy đấy.", Chu Chu vẻ mặt đáng yêu, giọng tự hào nói.

Ngải Giai bật cười, vô thức đưa tay lên, ôn nhu xoa lấy đầu Chu Chu. Âm thầm nghĩ.

"Em phải luôn vui vẻ như bây giờ đó, Chu Chu.!"

"Sao chị không dùng chìa khóa, rồi mở cửa rời khỏi đây đi."

"Chìa khóa này không mở cửa được. Đây có thể là chìa khóa dùng để mở cửa ở đỉnh tháp, không phải cánh cửa này đâu, Ngốc ah~.", Ngải Giai ngắt nhẹ má Chu Chu giọng cưng chiều nói.

Bên ngoài vang lên tiếng động. Ngải Giai và Chu Chu lập tức đứng dậy. Cô đưa tay sang bên cạnh như bảo vệ. Chu Chu nép sát vào người Ngải Giai.

'Cạch', cánh cửa từ từ mở ra. Xuất hiện trước mặt họ là nhóm Vương Dịch.

"Cậu ổn chứ, Ngải Giai?!", Trương Hân hỏi.

"Không sao chứ?!", CK vỗ vai cô hỏi.

"Không sao, chỉ là có chút ngột ngạt thôi."

"Em sao rồi, Chu Chu?!", Miên Dương không nhanh không chậm hỏi.

"Cậu không bị dọa sợ chứ?!", Thi Vũ quan tâm hỏi.

"Không sao, có chút sợ lúc đầu và khi mọi người thét lên thôi."

"Chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.", Dao Dao nhắc nhở.

Bọn họ ra ngoài. Do không chuẩn bị trước, nên khi vừa bước ra ngoài, đột nhiên ánh mắt của hàng loạt con ma nơ canh đổ dồn về phía bọn cô. Khiến cả bọn giật mình. Chu Di Hân thét lên một tiếng, sau đó lùi về sau vấp phải cánh tay của con ma nơ canh dưới chân, rồi ngã người ra sau. Vương Dịch ở phía sau thấy vậy, nhanh chóng đẩy Ngải Giai lên, thành công khiến cô ôm lấy cả người Chu Chu, còn em ấy dựa vào lòng cô.

Tiểu Vương nhướng mày hài lòng, bỏ tay vào túi đi trước. Cả bọn ngạc nhiên mở to mắt nhìn.

"Đi thôi nào.!"

Tiếng của 11 vang lên kéo mọi người quay lại, cả bọn nhanh chóng tiến lại chỗ em ấy. Dao Dao vừa bước lên bậc thang lập tức có bàn tay nắm lấy cổ chân cô, làm cô giật mình thét lớn, rồi ngã người về phía trước, Viên Nhất Kỳ nghe tiếng thét quay lại, nhanh chóng đỡ lấy Dao Dao, tình hình hiện tại chính là Dao Dao đang nằm đè lên người Viên Nhất Kỳ. Cả hai người cứ thế nhìn nhau. Đản Đản bật cười, sau đó ho khan vài tiếng, làm cả hai giật mình lập tức buông nhau ra.

"Ể?! Kỳ Kỳ, sao chị ... Ưm~ ..."

Viên Nhất Kỳ nhanh tay bóp lấy miệng Đản Đản không cho cô nói. Cậu biết mặt cậu bây giờ rất đỏ, nhưng mà không thể để Dao Dao biết được.

"Sao mặt cậu đỏ thế, Dao Dao?!"

"Hả?! ... đâu ... đâu có.! ... cậu ... cậu nhìn nhầm rồi đấy, Châu Châu.!!! Chúng ta ... chúng ta mau đi thôi.", Dao Dao căng thẳng, lắp bắp nói. Thi Vũ, Chu Chu và Hứa Dương nhìn nhau che miệng cười.

Bọn họ tiếp tục di chuyển lên tầng ba, lần này đến lượt Đản Đản bị bàn tay nào đó bắt lấy cổ chân. Cô ngã nhào về phía trước, nằm đè hẳn lên người phía trước và người may mắn đó chính là CK nhà ta.

"A~ u~, đau quá đi.!", Đản Đản ngồi dậy xoa tay vô tư ngồi dậy nói.

"Nặng quá, em mau xuống khỏi người tôi, Trịnh Đan Ny.!", CK đau đớn nói.

"Hả?! Xin lỗi ... xin lỗi ..., chị có sao không?!"

"Ây za.! Cái lưng của tôi.", CK rên la, tay xờ vào vùng lưng kêu than.

"Cậu không sao chứ, CK?!", Miên Dương quan tâm hỏi.

"Cậu sao rồi, CK?! Ổn không?!", Ngải Giai lo lắng đến đỡ Trần Kha

"Mình không sao.! ... Chúng ta đi thôi.!"

Lên đến tầng ba bọn họ thử hết tất cả các chìa khoá. Không chìa nào mở được cả. Đến cuối cùng chìa khóa mà Vương Dịch nhặt được ở tầng hai đã thành công mở được cánh cửa ra.

Ngay lúc cánh cửa hoàn toàn mở ra, Một bóng đen từ trong phòng đó nhào ra ôm chằm lấy Tiểu Vương, ôm lấy mặt em ấy, lo lắng hỏi đủ đường. Nhất Nhất cũng chỉ im lặng không nói gì, đẩy nhẹ Tả Tả ra.

"Chị đang làm em ấy ngạt thở đấy, Tả Tả?!", Viên Nhất Kỳ lên tiếng trêu chọc.

"Mọi người không sao chứ?! Có bị thương không?!"

"Bọn chị không sao.", Trương Hân mỉm cười nói.

"Bọn này ổn, trừ người nào đó.", Ngải Giai không nhanh không chậm nói, liếc mắt về phía CK. Tả Tịnh Viện nhìn sang rồi bật cười, sau đó kìm nén hỏi.

"Lưng chị sao rồi, CK?!"

Trần Kha khua tay, lắc đầu, không nói gì.

"Em không sao chứ, tiểu Thiến?! Có sợ lắm không?!"

Tử Thiến đang tập trung nhìn về phía những 'quả dưa vàng' kia, bị gọi làm cô ta giật mình, quay sang trả lời qua loa.

"Em không sao.!"

Sau khi ra ngoài. Tử Thiến và Điềm Điềm đã ra về trước vì có việc bận, còn bọn họ đến chỗ nhân viên. Trước khi về Tử Thiến không quên nói Châu Châu.

"Chị đừng về trễ quá đó, nhà ta hôm nay có khách."

"Được, chị nhớ rồi."

"Chúc mừng các bạn là những người đầu tiên thành công vượt qua trò chơi. Ở đây có sáu khẩu súng nếu mọi người bắn được vào hồng tâm 100đ sẽ có thể lấy bất kì món quà nào ở đây."

Vừa nhìn thấy hàng loạt thú bông lớn nhỏ, đầy màu sắc và cực kì đáng yêu. Mắt bọn họ sáng như sao.

'Bụp' "Chúc mừng quý khách đã đạt 100đ.", tiếng máy trò chơi vang lên.

Mọi người kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O, không ngờ đến.

"Chị thích con nào, Thi Vũ tiền bối?!"

"Con đó.!", cô chỉ vào con gấu bông trắng mặt đồ thủy thủ vô cùng đáng yêu tay ôm một đóa hoa màu xanh xinh xắn.

Mọi người cũng bắt đầu thử, nhân viên ở đây méo mặt. Bọn họ gặp dân chuyên rồi. Hôm nay lỗ rồi. Thế là họ gom không biết bao nhiêu quà về.

"Cũng trễ rồi.! Chúng ta về thôi.", Miên Dương lên tiếng nhắc nhở.

"Để em gọi xe.", Thi Vũ mở máy nói.

"Gọi xe?!", Vương Dịch thắc mắc.

"Ừm, lúc nãy chị, Đản Đản và Liga cũng gọi xe đến mà."

"Tôi đưa tiền bối về."

"Hả?! Nhưng mà ... ", Thi Vũ lo lắng nhìn Đản Đản và Liga.

"Còn Tả Tả và Trần Kha. Chúng ta đi thôi.", như hiểu sự lo lắng của Thi Vũ, em ấy bình thản nói, không nán lại lâu, vừa nói xong, Vương Dịch kéo nhanh Thi Vũ rời đi.

Cả bọn hóa đá trước câu nói tỉnh bơ của tiểu Vương. Đặt biệt là hai người nào đó.

"Em ấy vừa nói gì thế?!", Tả Tịnh Viện nghi ngờ tai của mình.

"Nói chúng ta đưa họ về.", Trần Kha bình tĩnh trả lời.

"Họ?! Ý chị là ..."

"Là em và Liga đó.", Đản Đản nhảy vào tranh nói với CK.

"..."

Miên Dương, A Hân, Dao Dao, Kỳ Kỳ, Chu Chu và Ngải Giai nhanh chóng rời khỏi đó, tránh họa.

"CK chị chở Đản Đản về đi.! Em gọi xe."

________ Giải phân cách đáng ngờ ________

Tiểu Vương đưa Châu Thi Vũ về đến nhà. Thi Vũ nở nụ cười vui vẻ nói với em ấy.

"Cảm ơn em vì hôm nay, Vương Dịch.!"

"Chị cảm ơn từ chiều giờ rồi đấy, Thi Vũ tiền bối.!"

"À.! ...", cô ngãi đầu cười ngượng ngùng.

"Tạm biệt, tiền bối, mai gặp lại.!"

"Khoan ... khoan đã, Vương Dịch."

Tiểu Vương quay đầu sang nhìn.

"Hôm nay em có lên trên trang trường đọc gì đó không?!"

"Có gì trên đó?!"

"Em chưa đọc sao?!"

Tiểu Vương không trả lời, nhún vai biểu thị mình không quan tâm lắm.

"Chưa đọc thì tốt rồi, tạm biệt em, mai gặp.!"

Sau đó bước vào nhà. Vừa vào, Châu Thi Vũ nhăn mày khó chịu. Người đang ngồi trong phòng khách cùng với mẹ cô và Tử Thiến, chính là người mà ... mà cô hận nhất và vạn lần không muốn gặp.

"Sao ông lại ở đây?!"

"Châu Châu, con về rồi sao?!", mẹ cô dịu dàng hỏi.

"TÔI HỎI SAO ÔNG LẠI Ở ĐÂY?!"

"Đây là thái độ mày dùng để nói chuyện với người lớn sao?! Bà dạy nó ... ?!"

"Liên quan gì đến ông?! Ông không xứng để tôi tôn trọng.!"

"Kìa chị?!", Tử Thiến bộ mặt giả vờ khó xử nhưng thật ra cô đang rất vui trong lòng.

"Mày đúng là cái đứa bất hiếu mà.!"

Ông ta đưa tay lên định đánh vào mặt cô, lập tức bị một bàn tay ngăn lại.

*{ Người đàn ông này là ai?! Sao Thi Vũ lại đối xử với ông ta một cách thiếu lễ độ như vậy?! Tả Tịnh Viện, Đường Lỵ Giai, Trần Kha và Trịnh Đan Ny sẽ giải quyết tình huống mà Vương Dịch để lại như thế nào đây?! Trên trang trường lại có thông tin gì sao?! Chap sau sẽ biết. 😉 }*

¥___________________________________________¥

_ "Hy vọng thế giới này sẽ đối xử với 'tỷ' dịu dàng hơn một chút." ^^ _

_ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. 💓 _

_ Hẹn gặp lại mọi người vào chap sau. ❤ _

_ Mọi người giữ gìn sức khỏe. 👉👈 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net