Chap 49 - Không đề (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Hi mọi người, mình đến rồi đây.! 👋 _
_ Có nhiều bạn ở chap trước đoán người kéo Dao Dao vào phòng thể dục là Kỳ Kỳ. Hôm nay chúng cùng xem phải không nha.! 🤭 _
_ Vào truyện thôi.! 👇 _

€__________ 😷😷😷😷😷😷 ___________€

Thẩm Mộng Dao cực kì sợ hãi khi đột nhiên bị người nào đó kéo vào phòng thể dục, người đó ép Dao Dao vào tường, dùng tay che miệng cô lại, tránh cho cô hét lên.

Do quá hoảng sợ, lại ở trong bóng tối, cộng với việc không biết người trước mặt là ai, muốn làm gì, vì vậy cô càng thêm kinh sợ, điên cuồng giãy giụa, phản kháng, thậm chí cô còn đá vào chân người đó.

Vì cú đá khá mạnh, làm người đó bị đau nên buông Dao Dao ra, nhân cơ hội đó cô chạy đi, nhưng chưa chạy được ra ngoài, thì đã bị người đó chạy theo kéo lại.

Người đó cố gắng khiến Dao Dao bình tĩnh, lại che miệng cô và lần này khóa tay cô một cách nhanh chóng, thấp giọng nói.

"Suỵt, Dao Dao, cậu bình tĩnh đi, là mình mà.!"

"Tả Tả?!"

"Ừm, đúng vậy.!"

"Nói dối, là ai mau khai thật, muốn làm gì?! Dám làm bậy tôi ... tôi sẽ hét lên đó.!", Dao Dao đẩy người đó ra tuôn một tràng.

"Suỵt, suỵt, đừng hét, mình là Tả Tịnh Viện thật mà.!", Tả Tả gấp gáp bụm chặt miệng cô lại, giải thích.

"Ật ao?!", bị bụm miệng, Dao Dao khó khăn hỏi.

"Ừm.!", cậu dùng sức gật đầu khẳng định, từ từ hạ tay xuống.

"Sao cậu không nói sớm.!"

"Cậu có để mình nói sao?!"

"Dù sao cậu cũng khiến mình sợ đấy, Tả Tả.!"

"Còn cậu thì khiến mình đau đấy.!", Tả Tịnh Viện ngồi xuống xoa lấy chân mình oan ức nói.

"Xin lỗi, xin lỗi, cậu có sao không?! Có chuyện gì quan trọng đến mức phải như vầy sao?!", Dao Dao ngồi xuống giúp Tả Tả xoa chân.

"Dao Dao.!", cậu đột nhiên nắm lấy vai cô nghiêm giọng nói.

"Có ... có chuyện gì vậy.!", cô căng thẳng hỏi.

"Cậu phải mau chóng rời xa Nhậm Hào.!"

"Tại sao?!"

"Anh ta không phải là người tốt đâu, cậu đừng tiếp xúc quá nhiều với anh ta.!"

"Cậu nói gì vậy, Tả Tả?!"

"Tiểu Nhất sáng hôm nay đã nhờ mình nói với cậu. Em ấy muốn cậu chia tay với Nhậm Hào."

"Tại sao vậy chứ, anh ấy là người đã giúp mình vượt qua cú sốc đó?!"

"Mọi chuyện không như những gì cậu đã thấy đâu, Dao Dao, cậu nghe mình và tiểu Nhất nói đi. Cậu phải rời xa anh ta càng sớm, càng tốt. Bởi vì anh ta ..."

"Anh làm gì vậy, Nhậm Hào?!", giọng Vương Dịch vang lên bên ngoài, như đang báo động cho hai người bên trong biết.

Tả Tịnh Viện nghe thấy thì lập tức kéo Thẩm Mộng Dao vào góc khuất, ra hiệu im lặng.

"Hả?! À, không có gì?! Sao em lại ở đây?!", Nhậm Hào luống cuống trả lời Vương Dịch, anh ta rất đề phòng em ấy, vì anh ta cảm thấy áp lực khi đối diện với Nhất Nhất, giống như em ấy có thể nhìn thấu anh ta.

"Về lớp.!", vẻ mặt bình thản, giọng nói thờ ơ của Nhất Nhất vang lên.

"À vậy sao?!"

"Anh làm gì ở đây?!"

"Hả?! À anh cũng định về lớp, nhưng anh thấy có cái bóng di chuyển trong phòng thể dục nên đứng lại xem thử.!"

"Nghe nói nếu làm chuyện xấu sẽ dễ gặp ảo giác.!"

"Vậy ... vậy sao?! ...", anh ta đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Nhậm Hào tiền bối?!", Nhất Nhất hướng mắt vào phòng thể dục nói.

"Hả?! Có chuyện gì?! Em ... em sao vậy, Vương Dịch?!", anh ta có dự cảm không lành.

"Anh đã từng giết ai chưa?!", Nhất Nhất xoay đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi.

Một cơn gió lạnh thổi qua cả hai người, ánh mắt sắt như dao, lạnh lẽo và băng lãnh của Vương Dịch, sát khí từ người em ấy tỏa ra làm anh ta lạnh cả sống lưng.

"Sao ... sao em lại hỏi anh?! Anh ... anh đương nhiên là chưa từng giết người rồi.!", Nhậm Hào cười lã giã, lắp bắp nói.

Nhưng nụ cười của anh ta dập tắt, mặt tái mét ngay lập tức sau câu nói lạnh lùng của em ấy.

"Tôi thì rồi đấy.!"

"Em ... em nói gì vậy?! Đừng ... đừng đùa như vậy, không ... không vui đâu.!"

Vương Dịch nhếch miệng cười, lắc đầu, bỏ hai tay ra sau, để lại một câu rồi bước đi.

"Sắp đến giờ học rồi đấy.!"

Lúc đi ngang qua anh ta cũng không quên thì thầm nói chỉ để mình anh ta nghe thấy.

"Game start, đừng để tôi tóm được anh.!"

Nhậm Hào nghe thế, cứng ngắt xoay đầu nhìn bóng lưng trông mềm yếu nhưng lại vô cùng đáng sợ, hệt như một con ác quỷ đang tìm kiếm mục tiêu mới của nó.

Anh ta sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh, Vương Dịch thật sự rất kì lạ và khủng khiếp, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của em ấy, anh ta đều có cảm giác bản thân như đã bị em ấy nhìn thấu từng suy nghĩ và từng hành động.

Nhậm Hào lập tức trở về lớp, lấy cặp rồi rời khỏi trường, anh ta cần bình tĩnh và đến gặp người kia.

Sau khi Nhậm Hào rời khỏi, Tả Tả cùng Dao Dao mở cửa bước ra ngoài, cậu thở phào nhẹ nhõm, vì phòng thể dục này từ bên ngoài không thể nghe thấy gì bên trong, hơn nữa nơi này còn khá tối nên cậu cũng không lo rằng anh ta sẽ nghe thấy.

"Dao Dao, cậu nghe mình và tiểu Nhất, cậu phải rời xa Nhậm Hào, anh ta không tốt đẹp như cậu đã thấy đâu.!"

"Đủ rồi Tả Tả, Nhậm Hào là bạn trai mình, điều đó sẽ không thay đổi.!"

"Dao Dao à.!"

"Anh ấy đã ở bên cạnh mình lúc mình suy sụp và đau khổ khi chuyện đấy xảy ra, anh ấy luôn bảo vệ và che chở cho mình, giúp mình cảm nhận được hạnh phúc một lần nữa.!"

"Vậy tiểu Nhất thì sao?! Dao Dao, mấy năm nay em ấy có giống một người đang sống không?! Em ấy không đau khổ sao?!"

"Mình ...!

"Dao Dao ... mình và em ấy chỉ muốn tốt cho cậu thôi.!"

"Mình ... mình không thể ....!"

"Dao Dao, đó không phải là tai nạn.! Chuyện ngày hôm đấy là do có người làm và đó là Nhậm Hào.!"

"Không ... không thể nào.!"

"Dao Dao.!"

"Cậu nói dối, Tả Tả, nếu cậu còn muốn tiếp tục nói về chuyện này, chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.!"

"Dao Dao àh?! Mình ..."

"Đủ rồi, mau về lớp thôi.!"

Thẩm Mộng Dao bỏ đi trước với ngổn ngang suy nghĩ cùng lo lắng, Tả Tịnh Viện bất lực thở dài đi theo sau cô.

Có một người đang núp sau bức tường gần đó cũng bước ra, đôi mắt phức tạp hướng về phía hai người đang đi phía trước.

Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người ai nấy quay về lớp, tiếp tục tiết học.

Trịnh Đan Ny quay về thì bắt gặp Vương Dịch nằm dài trên bàn, trông có vẻ mệt mỏi ngủ, để tránh không làm ảnh hưởng em ấy ngủ, Đản Đản nhẹ nhàng và cẩn trọng hết mức có thể.

Sau một tiết khá thú vị của lão sư Văn, thì cũng đến hai tiết cuối của lão sư Ngoại Ngữ, đây là tiết mà lớp không ai thích cả, không chỉ vì nó khó mà còn là vì người dạy nó.

Lão sư Ngoại Ngữ là một ông thầy rất vô lý, ông ta thường cho bọn cô rất nhiều bài tập và những câu hỏi thậm chí ông ta còn chưa dạy, ông ta chỉ nói qua loa và không quan tâm lớp cô có hiểu hay không.

Nếu ông ta không vui còn cho lớp cô nhiều bài tập hơn nữa không chỉ khó mà còn có quy định thời gian, ngoài ra còn phải chính xác, ai không làm xong trước thời gian ông ta quy định, thì sẽ bị ông ta phạt nặng.

Hôm nay thì lớp cô không may mắn rồi, ông ta tâm trạng có vẻ không tốt, như những gì Đản Đản lo sợ, hai chồng giấy A4 được đem vào lớp cô.

Không ai nở nổi nụ cười, bài tập được truyền xuống bàn cuối, bọn họ thở dài, lao đầu vào làm bài, Vương Dịch bị đánh thức nhăn mày khó chịu ngồi dậy, nhìn hai xấp giấy dày trên bàn.

Liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng em ấy cũng hiểu tình hình hiện tại, im lặng làm bài, đúng 50p sau, hai xấp giấy đầy đủ câu trả lời được đặt trước ánh mắt kinh ngạc của lão sư Ngoại Ngữ.

Vương Dịch xoay người trở về chỗ, nằm dài trên bàn nhắm mắt ngủ, ông ta lập tức lấy bài của em ấy, xem lại đáp án, hoàn toàn chính xác không sai một chữ nào.

Ông ta không tin nghi ngờ em ấy dùng sách giải, tức giận nhanh chóng xuống chỗ Vương Dịch đang ngủ, lấy balô em ấy dốc ngược xuống đất, ngoài viết cùng sách, máy nghe nhạc và một cuốn sổ rơi ra thì không còn gì cả.

Chưa dừng lại, ông ta còn đập thước vào bàn Vương Dịch, khiến em ấy khó chịu tỉnh giấc, ngước mặt lên, đôi mắt băng lãnh phóng thẳng về phía ông ta.

Dù hơi sợ, ông ta vẫn cứng miệng bắt đầu lớn tiếng quát mắng em ấy.

"Em ... em tên gì?! Mau nói, em dám không đem tập trong tiết dạy của tôi.!"

"Ông có dạy hả?!", Vương Dịch bình thản hỏi.

Đản Đản nhịn cười nhìn gương mặt đỏ như trái ớt của ông ta.

"Em ... em dám cãi lại tôi, không biết sai còn ngủ trong lớp, tôi sẽ báo với thầy hiệu trưởng.!"

"Tôi làm xong bài tập rồi, ông nói xong thì muốn làm gì cũng được.!"

Cả lớp bật cười nhìn gương mặt méo sẹo của ông ta, thẹn quá, ông ta giận dữ bắt cả lớp chép phạt.

"Tại sao ạ?!", Đan Ny trau mày, đứng dậy nói.

"Liên quan gì em, tôi nói cả lớp chịu phạt thì phải phạt.!"

"Tụi em không làm sai thì sao phải bị phạt ạ?!"

"Không lo làm bài tập, cười giỡn trong lớp, còn cãi lão sư.! Tôi sẽ báo lên phòng hiệu trưởng.!"

"Thầy chưa dạy làm sao tụi em làm được.!"

"Em còn cãi, em có biết môn này em là điểm kém nhất lớp không hả?! Em còn ở đây cãi tôi hả?!"

Ông ta dơ thước lên định đánh Đan Ny, thì bị Vương Dịch nắm chặt lại, đôi mắt tức giận, gằn giọng nói.

"Ông dám!?", nói xong quăng cây thước ra xa.

"Em ... em lại dám chống đối tôi.! Em biết tôi là ai không?! Anh họ tôi là phó hiệu trưởng của ngôi trường này đấy.!"

"Ra là vậy?!", Vương Dịch nhếch mép cười, âm vực lạnh lẽo vang lên.

"Gọi ông ta đến đây.!"

Vương Dịch ngồi xuống ghế bắt chéo chân, đôi mắt sắt lạnh nhìn thẳng về phía ông ta.

Dù ông ta cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vì thể diện, ông ta mạnh miệng nói mà không biết người trước mặt là ai và sẽ gặp họa thế nào.

"Được ... được thôi. Sao ... sao tôi phải sợ em?!"

Vương Dịch im lặng ngồi đó, nhếch miệng nhìn ông ta nhấc máy gọi.

*{ Thẩm Mộng Dao không tin Tả Tịnh Viện, liệu cậu và Vương Dịch có làm cô thay đổi suy nghĩ?! Còn ông thầy giáo vô lý kia sẽ ra sao?! Em ấy sẽ làm gì ông ta?! Còn người nghe lén cuộc nói chuyện giữa Tả Tả và Dao Dao là ai?! }*

¥_________ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 __________¥

_ Mình nghe nói sẽ áp dụng chỉ thị 16 thêm hai tuần không biết sẽ ra sao. Nhưng mọi người nhớ chấp hành nghiêm túc nha. 😄 _

_ Chúc mọi người sức khỏe thật tốt, cùng nhau qua đại dịch lần này.! 🙆‍♀️ _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net