Chap 65 - Bar Nightmare

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đây, chap mới mà mọi người đợi có rồi nè.! 😁 -
- Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện rồi.! Drama cũng mọc lên không ít nhở?! 😅 -
- Thôi, quan tâm làm gì mấy cái drama đó, tin tưởng xox, vào đọc chap mặc kệ mấy cái drama đó đi.! 👋 -

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______£

Trên xe, Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh nắm chặt lấy tay Vương Dịch, rõ ràng chuyện lúc nãy ảnh hưởng đến cô không ít, đến giờ cô còn run rẩy.

Sau khi chuyện đó xảy ra, cô vì không thể chịu được đả kích rằng mình đã mất một người em thân thiết và một người rất quan trọng mà rời khỏi Mỹ quay về Trung Quốc.

Từ khi quen biết em ấy đến lúc cô rời khỏi Mỹ cô chưa từng nhìn thấy em ấy trong tình trạng này, cũng như chưa từng tìm hiểu hay điều tra về em ấy.

Thẩm Mộng Dao cũng không biết Vương Dịch từng trải qua những gì hay đã làm gì, em ấy vô cùng bí ẩn và trưởng thành hơn tuổi rất nhiều, vì em ấy không muốn nói nên cô cũng không tiện hỏi.

"Ông ấy là người đã kéo em ra khỏi bóng tối.!"

Vương Dịch bất chợt lên tiếng nói, Thẩm Mộng Dao bất ngờ ngước mặt lên nhìn em ấy.

"Ngày ông ấy mất cũng chính là ngày em bị nhấn chìm một lần nữa trong bóng tối."

"Em đã điên cuồng tập luyện, tự biến bản thân thành một con quỷ giết người, máu lạnh."

"Đau lòng nhất chính là con bé can tâm tình nguyện trở thành như vậy.!"

Từng lời từng chữ vang lên trong đầu của Dao Dao, em ấy đã tự mình chịu đựng tất cả tổn thương để rồi đã tự biến mình thành con quỷ đáng sợ như bây giờ.

"Em ... tại sao em ...?!"

"Tại sao em lại trở nên như vậy hả?!"

Vương Dịch quay sang nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Bởi vì em có việc cần làm.! Em phải sống để hoàn thành nó."

"Nhưng ... nhưng em cũng không cần khiến bản thân trở nên như vậy.!"

Em ấy im lặng hồi lâu, rồi bình tĩnh lên tiếng.

"Trở nên thế này là do em chọn.!"

Không gian im lặng bao trùm cả xe, không ai lên tiếng nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

"Thẩm tiểu thư, đã đến KTX rồi.!"

"Chị nghỉ ngơi đi.!"

Dao Dao đặt tay lên nắm cửa xe, chần chừ hồi lâu, cô quyết định không xuống xe, quay sang nói.

"Đưa cháu đến siêu thị gần nhất đi ạ.!"

"Chị sao vậy?!"

"Hôm nay, chị sẽ đến chỗ của em.!"

"Chị muốn làm gì?!"

"Không làm gì hết, hôm nay chị muốn ăn món em nấu, chỉ vậy thôi."

"Ở nhà vẫn còn đồ.!"

"Chị muốn mua thêm biết đâu không đủ, hơn nữa em biết chị muốn ăn gì sao?!"

Thẩm Mộng Dao đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Dịch, nhếch miệng cười đắc thắng.

"Đến chỗ chị ấy muốn.!"

Em ấy thở dài, thấp giọng nói.

"Dạ rõ, thưa chủ tử.!"

Xe bắt đầu lăn bánh đến siêu thị gần nhất, Dao Dao và quản gia Lâm vào trong mua rất nhiều đồ, Nhất Nhất ngồi trong xe mở máy nhìn vào điện thoại rồi nhấn nhấn gì đó.

"Nè, em làm gì mà tập trung quá vậy?!"

"Xem chút tài liệu thôi.!"

"Tài liệu công ty hả?! Em có vẻ rất bận nhỉ?!"

"Không sao, chị muốn ăn gì?!"

"Bí mật, lát nữa không phải em sẽ biết hay sao?!"

Trở về biệt thự Vương Dịch mở cửa xe, đợi Thẩm Mộng Dao bước xuống xe cùng vào trong, đồ mà cô mua được quản gia Lâm cho người mang vào bếp.

Nhất Nhất cởi áo khoát, sắn tay áo lên, rửa tay, nhìn vào mấy thứ mà Dao Dao đã mua, đang được mọi người sắp ra bàn, một số lượng lớn, em ấy thở dài hỏi.

"Chị muốn bao nhiêu món vậy?!"

"Hmmm, ... như cũ đó, em cứ nấu đi, chắc chắn sẽ hết mà, đúng không, mọi người?!"

Dao Dao vui vẻ tinh nghịch hỏi, cuối đầu xem đã đủ nguyên liệu chưa, moi người gượng cười nhìn nhau không biết trả lời thế nào, bọn họ đã bao giờ ăn món em ấy nấu đâu.

"Sao vậy?! Em ấy nấu ăn rất ngon đấy.!"

Cô ngước mặt lên cười híp mắt nói, em ấy nhìn những gương mặt gượng gạo gật đầu theo lời cô bật cười.

Bình thường em ấy rất ít khi vào bếp, buổi sáng cũng chỉ làm đơn giản qua loa vài món như bánh mì trứng ốp la cùng thịt xông khói.

"Nhiêu đây đã đủ nguyên liệu chưa ta?!"

"Đủ, nhiều lắm rồi.!"

Vương Dịch cầm một cái rỗ bước tới bên cạnh chặn dòng suy nghĩ muốn mua thêm đồ của Thẩm Mộng Dao.

Em ấy bỏ tất cả các rau củ vào trong rỗ, rồi xoay người bước đến chỗ bồn nước, tập trung rửa sạch đống rau củ đó, đột nhiên có một đôi tay vòng qua eo em ấy.

"Em ốm hơn rồi, tiểu Nhất.! Lại kén ăn đúng không hả?! Em cứ như vậy, thì sức khỏe sẽ không chịu nổi đâu. Em đừng có kén ăn nữa giùm chị, được không?! Thật là, chỉ biết làm người khác lo lắng."

Dao Dao tay cột dây tạp dề, miệng không ngừng lầm bầm, càu nhàu, Nhất Nhất im lặng không trả lời tay tỉ mỉ gọt vỏ.

Đứng nhìn em ấy tập trung nấu nướng một hồi lâu, cảm thấy nhàm chán, cô liền mở cửa tủ lạnh tìm gì đó để ăn cho đỡ buồn miệng.

Dù cho đây chỉ là lần thứ hai, Dao Dao đến căn biệt thự này, nhưng đối với người làm và quản gia thì cô như là người quen, bất cứ đâu trong căn biệt thự hay bất cứ thứ gì, cô đều có thể tùy ý đụng vào hay mang đi.

Vì theo như họ biết, cô đối với chủ tử nhà họ là một người rất quan trọng, lời nói của cô cũng rất có trọng lượng đến chủ tử, nên không ai dám ngăn cản hay động đến.

"Ủa?! Cái bánh này ...?! Không lẽ, tiểu Nhất àh?!"

"Ờ, chị cứ lấy ăn đi."

Vương Dịch tập trung làm cá và thái thịt, không ngước mặt lên nhìn dịu giọng nói.

Nhìn chằm chằm hộp bánh đầy màu sắc bên trong tủ lạnh, đó là bánh tiramisu hình chữ nhật, được chồng rất nhiều lớp bánh và kem khác lên, làm ký ức xưa cũ của Thẩm Mộng Dao lại quay về một lần nữa.

###### ------------ ######

Trong tiệm bánh nhỏ tại Mỹ, có 3 cô gái đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau, một lúc sau thì có hai cô gái xinh đẹp khác đẩy cửa bước vào.

"Ể?! Đến rồi kìa.!"

"Hai người đến trễ quá đó.!"

"Phải phạt nha, tất cả chầu hôm nay hai người phải thanh toán đó."

"Được rồi, được rồi chị thanh toán, chịu chưa?!"

"Nè, Dao Dao, tiểu Nhất, em ấy đâu rồi?!"

"Sao em ấy không đến?! Em ấy thấy không khỏe à?!"

"Mấy chị không cần hỏi đâu, tên ngốc đó lúc nào cũng vậy mà.! Cứ hay biến mất mà không thông báo gì cả."

"Nói gì đó, Nguyên Nguyên?!

"Ủa?! Cậu ... cậu ở đây từ ... từ khi nào vậy, Nhất Nhất?!"

Phí Thẩm Nguyên đổ mồ hôi hột lắp bắp hỏi.

"Đủ lâu để nghe thấy hết."

Cả bọn cười vui vẻ, lần nào gặp hai đứa trẻ này cũng gây chuyện để cãi nhau, làm bầu không khí vô cùng sôi động.

"Nè, em đừng có suốt ngày dọa Nguyên Nguyên nữa, sau này em ấy đi du học thì sẽ không có ai cãi nhau với em đâu."

"Em còn thấy vui nữa kìa.!"

"Coi kìa, tiểu Nhất sao em lại nói vậy?!"

Dao Dao bên cạnh đánh nhẹ vai em ấy nói.

"Âyda, cái đồ mặt lạnh đáng ghét, ai thèm cãi nhau với cậu chứ?! Hứ.!!!"

"Nhìn xem Nguyên Nguyên đáng yêu của chúng ta dỗi rồi kìa, tiểu Nhất em còn không mau dỗ người ta đi."

"Sao em phải dỗ?!"

"Em không cần cái đồ mặt lạnh đó dỗ đâu, ai mà thèm chứ?! Plè~, hứ.!!!"

"Thật là ... có khác gì hai đứa trẻ con không chứ?!"

Cả bọn lại cười ầm lên, không khí thật sự rất vui vẻ, rất tốt, đúng lúc đó, người phục vụ mang bánh và nước ra cho bọn họ.

Bánh của Vương Dịch là tiramisu truyền thống vị chocolate đặc trưng.

Bánh của Thẩm Mộng Dao là Passion mouse vị việt quất, với vị béo ngậy đặc trưng.

Phí Thẩm Nguyên thì là loại Cheese cake lemon, vị chanh mát lạnh.

Còn hai người kia là loại Fruit cake và Red Velvet, với màu sắc và hương vị vô cùng đặc biệt mà không hòa lẫn với bất kỳ loại bánh nào.

"Khi nào thì em đi, Nguyên Nguyên?!"

"Hmmm ... theo dự định sẽ là sau sinh nhật Dao Dao, nhưng mà em cần phải đến đó làm quen với mọi thứ, nên sẽ sớm hơn dự định."

"Vậy là em không đến tiệc sinh nhật chị sao, Nguyên Nguyên?!"

"Xin lỗi, Dao Dao có lẽ là em không thể đến dự được.!"

"Thật vậy sao?!"

Thẩm Mộng Dao buồn bã nói.

"Đừng vậy mà, Dao Dao, em ấy sẽ về mà, chị đừng buồn.!"

"Phải đó, em sẽ về mà lúc đó em sẽ làm một cái bánh đặt biệt chỉ dành riêng cho chúng ta."

"Thật hả?! Em làm được không đó Nguyên Nguyên?!"

"Đương nhiên là được rồi, chị không tin em hả, Thất Thất?!"

"Chị thấy không chỉ có Thất Thất là lo ngại đâu, Nhất Nhất cũng vậy thì phải."

"Em chỉ lo chúng ta sẽ là chuột bạch thử nghiệm thôi.!"

"Cậu ... cậu cái đồ quá đáng.! Tiểu San cậu ấy bắt nạt em.!"

"Thật ra chị cũng có suy nghĩ giống em ấy.!"

"Hở?! Huhu mọi người không ai thương em cả.!"

"Coi kìa, lại bắt đầu rồi.!"

"Ồn ào quá.!"

"Ồn thì cậu bịt tai lại đi, ai mượn cậu nghe chứ?!"

"Tai là để nghe, mắc gì phải bịt lại.!"

"Vậy mắc gì cậu cứ kiếm chuyện với tôi thế?!"

"Muốn biết hả?!"

"Muốn chứ.!"

"Vì tôi thích vậy đó.!"

"Cậu ... cậu, hôm nay tôi sống chết với cậu.! Mau bước lại đây cho tôi."

"Ui thôi, cho tụi chị xin đi.!"

"Em bình tĩnh đi, Nguyên Nguyên, em ấy không có ý gì đâu.!"

"Em mặc kệ em ấy, tâm trạng em ấy không được tốt lắm, vì kết quả khám định kỳ của em ấy không được khả quan."

Dao Dao đứng chắn trước mặt Nhất Nhất nói.

"Kệ cậu ấy, để xem cậu ấy làm được gì em.!"

"Em còn châm dầu vào lửa nữa hả, tiểu Nhất?!"

"Em đó, còn tâm trạng mà chọc em ấy nữa sao?! Thật là ..."

"Thất Thất và tiểu San nói đúng, em đừng có mà chọc ghẹo em ấy nữa."

"Được thôi.!"

"Hứ.!!! Vì mấy chị ấy năn nỉ nên tôi mới tha cho cậu đó, Nhất Nhất. Nếu không hôm nay cậu không xong với tôi rồi.!"

"Ờ, chắc vậy.!"

Bọn họ vui vẻ cười đùa, Phí Thẩm Nguyên khẳng định với mọi người khi trở về sẽ làm ra một chiếc bánh độc nhất vô nhị chỉ dành riêng cho nhóm họ.

Sau khi cùng Thích Dư Châu và Tống Vũ San chuẩn bị quà sinh nhật cho Thẩm Mộng Dao thì Phí Thẩm Nguyên nhanh chóng thu xếp vali chuẩn bị du học ở nơi khác, cụ thể chính là nước Ý.

Ngày tiễn Nguyên Nguyên ra sân bay, bọn họ ngoài mặt vui vẻ cười đùa, nhưng trong lòng thì rất buồn, bạn thân thiết bây giờ xa nhau không biết khi nào gặp lại, là ai thì cũng sẽ có cảm giác đó.

"Em phải cẩn thận đó, đến nơi thì gọi điện cho tụi này biết chưa hả?!"

"Còn nữa, em phải biết chăm sóc bản thân không được kén ăn biết không?!"

"Đến đó không ai bên cạnh có gì thì cũng phải nói cho tụi chị biết, không được lén khóc hay buồn một mình."

"Ừm~, em biết rồi mà. Nè, Nhất Nhất?! Cậu không định nói gì với tôi sao?! Tôi sắp đi rồi sẽ không còn ai cùng cậu cãi nhau đâu.!"

"Vậy cố gắng lành lặn mà trở về.!"

Ba người chị bên cạnh bất lực nhìn không biết phải nói gì.

"Cậu ... cậu ..."

Phí Thẩm Nguyên tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu cậu có chuyện, tôi sẽ đào cả nước Ý lên để tìm cậu, rồi xách về đây cho bằng được."

"Xì~, đồ mặt lạnh, cuối cùng cũng nghe được cậu nói mấy lời lọt tai rồi đấy.!"

Nghe vậy, Nguyên Nguyên liền nhẹ giọng nói, nhưng vẫn cố tình chọc ghẹo Vương Dịch.

"Nhất Nhất nhà ta hóa ra cũng biết nói mấy lời này hả?! Bất ngờ thật.!"

"Chị còn tưởng đến cuối cùng em vẫn không chịu thôi chọc ghẹo em ấy chứ.!"

"Thật là ..., hai em cũng đâu cần nói vậy, Thất Thất, Tiểu San, Nhất Nhất rất quan tâm đến Nguyên Nguyên mà, đúng không hả?!"

Dao Dao ôn nhu quay sang Nhất Nhất hỏi.

"Chắc vậy.!"

"Cậu xấu hổ rồi hả, Nhất Nhất?! Dễ thương thật đó.!"

"Thật hả?! Đâu?! Woa~, Nhất Nhất đỏ mặt kìa.!"

"Đáng yêu thật.! Nhất Nhất nhà ta biết xấu hổ rồi đấy.!"

"Đừng chọc Nhất Nhất nữa, mấy đứa thật là ...!"

"Chị đừng có suốt ngày bảo vệ em ấy như vậy nữa.!"

"Thất Thất nói đúng, chị cứ làm vậy thì sẽ khiến em ấy ỷ lại vào chị đó."

"Chị chỉ biết thương một mình Nhất Nhất thôi.!"

"Không có, chị thương mấy đứa đều nhau mà.!"

"Chị mặc kệ họ, vì ghen tỵ đó."

"Hứ, ai mà thèm ghen tỵ với đồ mặt lạnh nhà cậu.!"

"Chị không có nha.!"

"Chị cũng vậy.!"

"Được rồi, đến giờ bay rồi kìa. Em mau đi đi, Nguyên Nguyên."

"Hảo~, tạm biệt mọi người.! Em sẽ sớm trở về.!"

Nhưng bọn họ đều không ngờ rằng, cái bánh mà Phí Thẩm Nguyên đích thân làm dành riêng cho nhóm họ khi trở về đã không thể còn trọn vẹn năm người cùng nhau ăn nữa.

###### ------------ ######

Thẩm Mộng Dao im lặng ngồi nhìn chằm chằm cái bánh với ánh mắt buồn bã, ngập nước.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa, phụ em dọn thức ăn đi.!"

"Hả?! ... À ... à ... ờ ... chị đến liền."

Dao Dao xoay người lấy bánh kem để vào tủ lạnh rồi giúp Nhất Nhất dọn đồ ăn lên bàn.

"Bác Lâm, gọi họ xuống đi.!"

"Dạ vâng, thưa chủ tử."

Đúng lúc này, Tả Tịnh Viện cũng trở về, vừa bước vào, cậu đã ngửi được mùi đồ ăn, liền hưng phấn nói.

"Mùi gì thơm thế?! Là thức ăn mà tiểu Nhất nấu đúng không?!"

"Cậu về rồi hả, Tả Tả?! Cậu no chưa?! Muốn ăn cùng không?!"

"Đương nhiên là muốn rồi, đồ ăn do tiểu Nhất nấu nhất định mình phải ăn có bằng được.!"

Tả Tịnh Viện định dùng tay bốc thì bị Vương Dịch nghiêm mặt thẳng thừng dùng đũa gõ vào tay một cái đau điếng, nhắc nhở.

"Rửa tay.!"

"Hảo~, chị biết rồi.!"

Trình Qua cùng Tống Hân Nhiễm và Phùng Tư Giai cũng xuống phòng ăn , họ bất ngờ trước các món trên bàn, canh hầm chân gà, sườn chua ngọt, cá sốt cay, rau xào, ... tất cả đều là những món ăn truyền thống.

"Woa.! Hôm nay chúng ta có tiệc hả?!"

"Đồ ăn trông ngon quá đi.!"

"Tất cả đều do em nấu, đúng không?! Nhất Nhất?! Thật lợi hại.!"

"Được ăn món em ấy nấu đúng là dịp may hiếm có."

"Mọi người đừng đứng đó nữa mau lại ngồi đi, đồ ăn nguội hết bây giờ."

"Bác Lâm, trong đó còn rất nhiều, bác đem
cho mọi người cùng ăn đi."

Vương Dịch chỉ vào phòng ăn bình thản nói.

"Dạ được, thưa chủ tử.! Tôi làm ngay."

Buổi ăn diễn ra rất bình thường, Thẩm Mộng Dao vào phòng cùng Vương Dịch, cô nghỉ ngơi trên giường còn em ấy thì vào trong tắm rửa.

Khi trở ra đã không thấy Dao Dao đâu, máy tính thì đang mở, nhìn vào màn hình, Nhất Nhất thở dài không nói, đến gập nó xuống, nhấc máy gọi cho cô, nhưng không ai bắt máy.

"Thật là ..."

Đêm hôm đó, Vương Dịch đang giải quyết đống tài liệu của công ty thì có ai đó gọi đến cho em ấy, nhìn một lát rồi mới đưa tay nhấc máy nghe.

"Wei?! Nhất Nhất?!"

"Chuyện gì?!"

"Chị có một thứ muốn cho em xem.! Em nhận được chưa?!"

Đó là bức hình chụp một cô gái xinh đẹp đang ngã người xuống sofa, xung quanh là một đám đàn ông thô tục, cô gái đó vừa nhìn em ấy đã biết là ai.

"Cô gái này không ngừng gọi tên em, bây giờ hình như cô ấy rất say rồi, còn có rất nhiều tên đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô ta, em có muốn ...!"

"10p nữa, trông chừng chị ấy.!"

Vương Dịch nhanh chóng cúp máy, đứng dậy mặc quần jeans dài vào, sau đó rời khỏi phòng.

"Em đi đâu vậy, tiểu Nhất?!"

"Đã trễ lắm rồi đó, em còn muốn đi đâu vậy?!"

"Bar Nightmare.!"

"Gì cơ?! Tại sao em lại muốn đến đó?!"

"Đợi bọn chị với, tiểu Nhất.!"

Vương Dịch cùng Trình Qua và Tả Tịnh Viện lập tức phóng xe đến đó, lúc này trong quán bar Nightmare đã bắt đầu tiến hành đuổi khách về.

Chưa tới 10p họ đã đến nơi, nhưng lại bị hai tên vệ sĩ chặn ngoài cửa, Nhất Nhất đen mặt, tay cuộn chặt thành nắm đấm, Tả Tả vội bấm máy gọi cho người bên trong.

"Wei?! Chuyện gì vậy, Tả Tả?!"

"Bọn này bị chặn ngoài cửa, còn không mau lên thì tiểu Nhất sẽ giết người đó.!"

"Hả?! Được, được, bọn này sẽ ra ngay.!"

Vừa nói dứt câu, quản lý cùng chủ quán nhanh chóng mở cửa ra, chủ quán bước tới đánh hai tên canh gác một trận quát lớn.

"Các người chán sống rồi hay sao?! Cả Vương Dịch, chủ tử của Vương tộc mà các người cũng dám chặn cửa sao?!"

"Bọn ... bọn tôi không biết.!"

"Xin ... xin lỗi, Vương chủ tử, xin ... xin lỗi ngài.!"

"Nhất Nhất, em đừng tức giận, họ là người mới, vẫn chưa hiểu chuyện. Em không cần chấp nhất bọn họ.!"

Vương Dịch không nói gì, liếc mắt nhìn hai người đó một cái, rồi lạnh lùng bước ngang qua, vào trong quán bar.

Nhìn cô gái nằm gục trên sofa, chai rượu nằm lăn lóc dưới chân, em ấy thở dài bước tới, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nhưng lại bị phản kháng vô cùng kịch liệt.

"Bỏ ra, ... bỏ ra, không ... không được chạm vào tôi.!"

"Tiền bối, chị tỉnh lại đi, về thôi.!"

"Bỏ ra, ... mặc ... mặc kệ tôi, ... đừng có đụng vào tôi."

"A.!"

Cổ Vương Dịch xuất hiện vài đường cào đỏ do Châu Thi Vũ để lại, mặt em ấy dần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net