Chap 70 - Không đề (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đến hẹn lại lên, hello mọi người nha.! 👋 -
- Mọi người đã xem MV top16 chưa vậy?! Nhan sắc mấy tỷ đúng là đỉnh cao luôn.! 😍 -
- Giờ thì bắt đầu chap hôm nay thôi.! ^^ -

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______£

Tả Tịnh Viện trên đường quay về biệt thự, cậu vừa đến cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ ăn vặt, cậu phải làm báo cáo dự án cho Vương Dịch, nên muốn ăn chút gì đó trong lúc làm để đỡ nhàm chán.

Đang tung tăng vui vẻ trở về với túi đồ ăn ngon lành thì một cái bóng đen phóng ra đường từ KTX của trường làm cậu giật mình.

Định thần lại thì đó là Hồng Tĩnh Văn, Tả Tả nghi hoặc nhìn gương mặt khó coi ngồi trong xe rời đi, ngó đầu vào trong, cậu chỉ thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn theo.

"Có chuyện gì vậy a~?! Khuya vậy rồi, chị ấy còn đi đâu thế?!"

Tả Tịnh Viện bước vào trong nhìn mọi người hỏi.

"Chịu, ai mà biết.!"

Trần Kha nhún vai, lắc đầu trả lời.

"Sao có mình em vậy, Tả Tả?!"

Trương Hân nghiêng đầu hỏi.

"Vậy chứ chị muốn em đi mấy mình, A Xin cưa cưa?!"

"Ý cậu ấy hỏi là không ai đi cùng em hay sao?!"

Hứa Dương Ngọc Trác lên tiếng giải thích.

"Tiểu Nhất cùng Trình Qua đi đâu đó, có việc rồi.!"

"Vết thương của chị sao rồi, Tả Tả?!"

Trịnh Đan Ny đưa mắt nhìn hỏi.

"Cậu có chỗ nào bị thương nặng không?!"

Chu Di Hân quan tâm hỏi.

"Không có, hoàn toàn bình thường, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, không sao."

"Cậu cầm gì trên tay thế?! Đồ ăn vặt hả?!"

Châu Thi Vũ nhìn cái túi trên tay cậu hỏi.

"Ờ, đột nhiên mình muốn ăn mà trong nhà lại hết rồi nên mới phải chạy ra ngoài mua về."

"Lúc nãy hình như Nãi Cái nghe điện thoại xong thì gấp gáp bỏ đi đâu đó."

Nhậm Hào bất chợt nói.

"Nghe điện thoại?!"

"Phải, vừa nghe xong thì cậu ấy tỏ vẻ hoảng hốt rồi chạy ra ngoài đón taxi rời đi."

Đường Lỵ Giai nói bổ sung vào.

"Điện thoại?! Hốt hoảng?! Không lẽ ...?! Thôi chết rồi.!"

Tả Tịnh Viện lầm bầm một mình, rồi như nghĩ ra gì đó, cậu quay đầu bỏ chạy ra ngoài, quăng lại túi đồ ăn cho Dao Dao, đón taxi bỏ đi.

"Ể?! Tả Tả, chị đi đâu vậy?!"

Viên Nhất Kỳ lớn tiếng gọi.

"Túi đồ ăn vặt của cậu nè, Tả Tả.!"

Thẩm Mộng Dao cũng gọi với theo nhưng mà xe đã chạy đi mất rồi.

"Cả em ấy cũng vậy hả?! Hai người này làm sao thế?!"

Tằng Ngải Giai khoanh tay, hướng ánh mắt về phía mọi người hỏi, ai cũng nhún vai nghệch mặt ra, nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Quản gia: "Wei?! Cô chủ?!"

🍪: "Wei?! Bác điều tra giúp cháu, biệt thự của Hồng thị rồi gửi cho cháu địa chỉ ngay bây giờ."

Quản gia: "Dạ được, cô chủ, tôi làm ngay.!"

🍪: "Cảm ơn bác.!"

10p sau, tin nhắn được gửi đến, Tả Tịnh Viện nhanh chóng hối bác tài xế cho xe chạy hết tốc lực đến đó.

Đến nơi, cậu quăng xấp tiền cho ông ta rồi xuống xe, mà không quan tâm là cậu đã trả bao nhiêu tiền.

"Cô gì ơi, cô trả nhiều quá rồi.!"

Bác tài xế tốt bụng gọi với theo nói.

"Bác cứ lấy đi ạ, khuya lắm rồi, bác cứ lấy tiền đó về nhà sớm, ban đêm rất nguy hiểm."

Tả Tịnh Viện vội vã chạy vào trong lớn tiếng nói vọng lại.

Cậu làm gì còn thời gian quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó chứ, hơn ai hết cậu biết rất rõ, Vương Dịch em ấy là một người đáng sợ đến mức nào.

Nhất Nhất có một sở thích chính là tra tấn, hành hạ, đẩy người khác vào sự sợ hãi, hoảng loạn tột cùng, nhìn vẻ thống khổ của những kẻ không biết trời cao đất dày, càng khiến em ấy vui vẻ và thích thú.

Một ví dụ dễ thấy chính là cha con hôm bữa gây sự với em ấy và Thẩm Mộng Dao, người cha chính là tên đã đánh chết người ông mà em ấy kính trọng khi xưa.

Nào ngờ thằng con bây giờ lại kiếm chuyện với người chị mà em ấy cũng hết mực bảo vệ và kính trọng không kém, oan gia ngỏ hẹp, côn đồ gặp giang hồ.

Đêm hôm đó, em ấy đã cho người bắt hai cha con họ, sau đó phóng hỏa đốt cả căn nhà, che giấu việc mất tích của hai người đó bằng cách để bọn họ giả chết trong đám cháy.

Một kỹ xảo hoàn hảo, không ai hay biết, hai cái xác chết cháy được tìm thấy, cho người tráo đổi bản xét nghiệm ADN, thành công biến đây là do sự cố thiết bị trong nhà gây hỏa hoạn làm hai người thiệt mạng.

Vương Dịch làm việc trước giờ rất có nguyên tắc, chỉ những kẻ gây chuyện và kẻ đầu xỏ mới bị em ấy tra tấn đến thừa sống thiếu chết.

Còn những người không liên quan nhưng chẳng may là gia đình của bọn chúng sẽ được em ấy chu cấp cho một số tiền và công việc ổn định.

Hai cha con nhà đó đang được em ấy giam trong ngục, mỗi ngày đều có đầy đủ thức ăn, nước uống, nhưng mà họ đã sớm bị làm cho phát điên, muốn chết cũng không được.

Bây giờ xảy ra chuyện này, Vương Dịch ngoài mặt bình lặng, nhưng thật ra đã vô cùng tức giận, tên đó còn không biết mình đang đối mặt với ai, ngang nhiên thách thức em ấy.

Bước vào trong sân, những tên vệ sĩ nằm la liệt trên đất, khung cảnh có chút đáng sợ và u ám, kiểm tra thì phát hiện họ vẫn còn thở, cậu cũng an tâm phần nào.

Sực nhớ ra chuyện quan trọng hơn, Tả Tả vội chạy vào trong biệt thự Hồng thị, xông mạnh cửa vào hét.

"Tiểu Nhất.!!!"

Nhìn hai tên không còn ra hình dạng con người nằm trên sàn nhà, hai đứa trẻ bất tỉnh nằm trên sofa, người làm và gia đình Hồng thị nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.

Trình Qua cùng người bên cạnh Vương Dịch nhăn mày, từ chối nhận người quen, bốn người mặc đồ đen thì đang cố nhịn cười.

Chỉ có duy nhất một mình Nhất Nhất là nhìn cậu với ánh mắt bình thản, không nói gì cả, chỉ nhướng mày, ý bảo cậu tiếp tục.

"Thật ... thật trùng hợp, em ... em cũng ở đây sao, tiểu Nhất?!"

*Phụt*

Bốn người mặc đồ đen không thể nhịn được nữa, vẻ mặt ngô nghê của lão nhị Tả Tịnh Viện quá mức buồn cười rồi.

"Em còn câu hỏi nào khác không, Tả Tả?!"

Trình Qua đến bên cạnh cậu nhỏ giọng nhắc nhở.

"Hả?! Em ... em ..."

"Tả tiểu thư, thành thật xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm, để gây ra cớ sự như hôm nay, xin cô rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho con bé."

Hồng tổng đến trước mặt cậu quỳ xuống nói.

"Ể?! Hồng tổng, ngài đứng lên đi, đừng làm như vậy.!"

Tả Tả đưa tay đỡ ông ta dậy, nhưng bị Nhất Nhất ngăn lại, em ấy liếc mắt nhìn Hồng Tĩnh Văn đang nắm chặt tay đứng đó, rồi lại cuối đầu nhìn ông ta.

"Sao?! Hồng tiểu thư, để ông ấy quỳ thay chị?!"

Em ấy nhếch miệng cười mỉa mai nói.

"Baba.! Người gây chuyện là con, mọi thứ để con gánh chịu."

Nãi Cái tiến đến quỳ xuống, dọa Tả Tả giật mình, lập tức kéo cả hai người đứng dậy.

"Đừng, đừng, không cần đâu a~, chỉ là hiểu lầm thôi mà."

Tả Tịnh Viện cười nói.

"Hiểu lầm?! Cậu đã có thể bị thương nặng hơn đó, hay tệ hơn là mất mạng.!"

Người bên cạnh Vương Dịch thấp giọng nói.

"Nhưng mà không phải bây giờ mình đã không sao rồi hả?! Bỏ qua đi, được không, tiểu Nhất?! Đừng làm lớn chuyện."

Cậu nhỏ giọng kéo tay em ấy nói.

"Em ấy không làm lớn chuyện, mục đích đến đây, em ấy chỉ muốn Hồng tiểu thư xin lỗi em mà thôi.!"

Trình Qua lên tiếng giải thích.

"Vậy, ... vậy còn ...?!"

Tả Tả nhìn vào hai tên nằm trên sàn.

"Đây chỉ là lời cảnh cáo.! Làm sai thì phải chịu phạt thôi. Nếu bỏ qua dễ dàng như vậy thì bộ mặt và danh tiếng của Vương chủ tử sẽ bị coi thường."

Người bên cạnh lại lên tiếng giải thích.

"Hy vọng Hồng tiểu thư hiểu."

Vương Dịch nhếch miệng cười nhìn Hồng Tĩnh Văn nói.

"Xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, mong hai người bỏ qua."

"Không ... không sao, chị không cần như vậy đâu, mau đứng lên đi.! Còn hai đứa trẻ kia bị sao vậy?!"

Tả Tả cuối người xuống đỡ Nãi Cái dậy, lúng túng nói.

"Là thuốc ngủ, chả lẽ em muốn hai đứa trẻ đó nhìn thấy cảnh máu me này?!"

"Chị nghĩ em bỏ độc?!"

Nhất Nhất nhướng mày hỏi.

"Không, ... không có. Sao ... sao chị dám nghĩ như vậy chứ?! Haha."

Cậu cười lã giả giải thích.

"Vậy ... vậy chuyện này?!"

Hồng tổng lắp bắp, dè dặt hướng em ấy hỏi.

"Chuyện này đến đây coi như kết thúc."

Vương Dịch lạnh giọng nói, rồi xoay người bỏ đi, theo sau là Trình Qua và những người còn lại.

"Nãi Cái, tôi không biết sao chị lại làm như vậy, nhưng mà nếu là vì chuyện đó, tôi đã giải thích rất nhiều lần.! Mong chị đừng bao giờ hành xử như vậy nữa."

Tả Tịnh Viện đưa ánh mắt buồn nhìn vào Hồng Tĩnh Văn nói.

"Xin phép mọi người, thật thất lễ làm mọi người kinh sợ rồi."

Cậu cuối đầu lễ phép nói rồi mới an tâm rời đi, lúc này một vị bác sĩ từ ngoài bước vào cùng trợ lý của ông ấy.

"Xin lỗi đã làm phiền, tôi được Vương chủ tử gọi đến để trị thương. Không biết ...?!"

"Dạ được, mời ông, quản gia Minh."

"Dạ có tôi, thưa phu nhân.!"

"Cho người đưa bác sĩ và hai tên kia vào trong chữ trị đi."

"Dạ được, mời theo tôi đi lối này."

Sau khi sắp xếp cho bác sĩ chỗ trị thương cho hai người thuộc hạ, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Con mang hai đứa lên phòng ngủ đi.!"

"Dạ được, thưa ba.!"

"Tiểu Văn, có phải vì đứa trẻ của Đường thị không?!"

Hồng tổng ngồi xuống xoa thái dương mệt mỏi hỏi, Nãi Cái im lặng không dám trả lời, biểu hiện đó đã làm hai vị phụ huynh hiểu rõ mọi chuyện.

"Sao con lại ngốc như vậy, Văn Văn?! Có rất nhiều cách mà, sao con lại dùng cách tàn bạo như vậy?!"

Hồng phu nhân khó hiểu hỏi.

"Tiểu Văn, sao con không thử cạnh tranh công bằng để đứa trẻ đó chấp nhận con?! Hôm nay, con thấy đấy, con đã đem cuộc sống của hai người kia, và mạng sống của cả gia đình ta ra đánh cược."

"Nếu không phải nhờ cô bé kia, con nghĩ Vương chủ tử sẽ để yên chuyện này hả?! Con không thể suy nghĩ thấu đáo hơn hay sao?! Từ trước đến nay con chưa từng như vậy, bây giờ ta rất thất vọng về con."

"Con xin lỗi, baba.!"

"Mau lên phòng và tự mình suy nghĩ về hành động ngày hôm nay của mình đi.!"

"Dạ, bama, con thành thật xin lỗi.!"

Nói xong Nãi Cái lên phòng, để lại hai vị phụ huynh ngồi dưới phòng khách.

"Thật không ngờ, đứa cháu cưng của Vương tộc lại là đứa trẻ đáng sợ như vậy?!"

"Ừm, đứa trẻ đó, không phải là người dễ đụng vào, thêm sự giúp sức của con gái Tả thị và Trình thị, Vương tộc như hổ mọc thêm cánh, nếu đắc tội với họ, e rằng hậu quả sẽ rất khó lường."

"Hy vọng con bé sẽ suy nghĩ kỹ càng trước khi muốn làm gì đó, nếu không thì chúng ta có muốn cũng không thể cứu được nó."

"Ừm, mong nó sẽ biết người nó đụng vào là con ác quỷ đáng sợ đến mức nào của giới bạch đạo và hắc đạo."

###### ------------ ######

Trên xe, rời khỏi Hồng thị, Tả Tịnh Viện và Trình Qua im lặng không dám lên tiếng, không khí lúc này như bị đóng băng bởi cái người đang ngồi sau gõ máy tính.

"Tiểu ... tiểu Nhất?!"

Tả Tả ngập ngừng cất giọng gọi em ấy.

Vương Dịch ngưng lại hành động của mình, ngước mắt lên nhìn, làm cậu chợt ớn lạnh không dám nói gì nữa.

"Đã làm xong bảng báo cáo?!"

Nhất Nhất thấp giọng hỏi.

"Hả?! Chị ... chị vẫn chưa làm xong."

"Tốt, đến sáng mai nhất định phải xong.!"

"Hả?! Sáng mai?! Em nói thật à?! Mai chị còn phải đến trường đó.!"

"Sao?!"

Vương Dịch nhướng mày hỏi.

"Không ... không có gì.! Sáng ... sáng mai nhất định sẽ xong."

Tả Tịnh Viện hoảng sợ, lắp bắp nói, em ấy nở nụ cười hài lòng tiếp tục gõ máy tính.

######

Tại biệt thự của Vương Dịch, trong phòng Tả Tịnh Viện.

"Aaaaaaa, túi đồ ăn vặt của mình?! Huhu.!"

Cậu mua để tối nay nhâm nhi cho đỡ buồn miệng trong lúc làm bảng báo cáo mà giờ thì ... cậu khóc không ra nước mắt.

[Cốc Cốc]

"Vào đi a~, cửa không khóa."

Tả Tịnh Viện cất giọng như cọng bún thiu nói.

"Em sao vậy, Tả Tả?! Chị mang cho em ly sữa này.!"

Tống Hân Nhiễm đẩy cửa bước vào nhẹ giọng hỏi.

"Nhiễm Nhiễm, huhu, túi đồ ăn của em ... huhu ... mất rồi.!"

Tả Tả ôm chầm lấy eo cô mếu máo khóc nói.

"Túi đồ ăn?! Em phải làm bảng báo cáo sao?!"

"Ừm~, tiểu Nhất nói sáng mai phải xong a~."

Cậu dụi đầu vào người cô làm nũng nói.

"Vậy em mau uống xong ly sữa này đi, rồi làm, sáng mai em còn phải đến trường đó."

Cô ân cần xoa đầu cậu, giọng dỗ dành nói.

"Hảo a~."

Tả Tịnh Viện cũng ngoan ngoãn nghe lời uống hết ly sữa, rồi đưa lại ly để cô mang ra ngoài còn cậu tiếp tục ngồi làm bảng báo cáo trong ấm ức.

Một lúc lâu sau, Tống Hân Nhiễm đứng bên ngoài gõ cửa mãi mà không thấy bên trong trả lời, liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Tả Tả đang nằm ngủ gục trên bàn, mày trau lại, nhìn vừa tội vừa thương, Nhiễm Nhiễm bước đến ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt đống đồ ăn vặt lấy từ phòng cô, Phùng Tư Giai, Trình Qua và Vương Dịch lên bàn.

Sau khi đắp chăn lên người em ấy, cô nhẹ nhàng, cẩn thận kéo máy tính về phía mình, rồi bắt đầu giúp cậu gõ bảng báo cáo.

Lâu lâu quay sang quan sát thì thấy cậu trau mày lại hình như đang gặp ác mộng, giọng mấp máy nói gì đó, cô liền cuối xuống nghe thử.

"Ưm ... Học tỷ ... học tỷ, Tả Tả nhớ chị ... ưm ... Liga học tỷ ..."

Nhiễm Nhiễm như chết lặng khi nghe thấy mấy lời đó, tự cười nhạo bản thân, dù cho cô có cố làm gì, thì với cậu, chị ta vẫn mãi chiếm một vị trí rất quan trọng.

Mặc dù chị ta đã khiến Tả Tả tổn thương và đau lòng nhiều đến thế nhưng mà trong trái tim cậu, chị ta vẫn là người cậu yêu nhất và không bao giờ quên.

Không hiểu sao trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹn lại, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô vội chạy ra khỏi phòng cậu.

[Rầm]

Tả Tịnh Viện bị tiếng động làm giật mình tỉnh giấc, ngước mặt dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, sực nhớ ra bảng báo cáo cậu vội vàng thanh tỉnh bản thân tiếp tục làm, bỏ qua luôn sự xuất hiện của đống đồ ăn vặt bên cạnh.

Sáng hôm sau, Tả Tả mang đôi mắt gấu trúc dọa người xuống phòng khách, hôm nay có vẻ như trong nhà thiếu mất hai người lúc nào cũng ríu ra ríu rít.

"Nhiễm Nhiễm và tiểu Bắc đâu rồi, tiểu Nhất?!"

Cậu đưa bản báo cáo cho em ấy rồi hỏi.

"Trên phòng.!"

"Nè, Tả Tả, nhớ trả chị túi đồ ăn vặt đấy, đêm qua Nhiễm Nhiễm đi từng phòng mang về cho em đó.!"

Trình Qua đem ly sữa ra, đặt trước mặt Vương Dịch giọng trêu chọc nói.

"Có sao?! Em chưa đụng đến, chị lên lấy lại đi. Hôm nay em vẫn không đến trường hả, tiểu Nhất?!"

Tả Tịnh Viện gãi đầu nói, rồi hướng Nhất Nhất hỏi, em ấy lật xem tài liệu chỉ gật đầu không trả lời, thấy vậy cậu cũng im lặng rời đi.

######

Hiện tại trong quán Somewhere.

Vương Dịch ngồi trong quán yên lặng chờ đợi, nhân viên trong quán cứ chốc lát lại nhìn chằm chằm vào em ấy, điều này khiến em ấy có chút không vui.

"Em đến sớm thật đấy, Vương Dịch?!"

Nhất Nhất không ngước mắt lên, cũng không thèm trả lời, Nhậm Hào bước vào quán cũng chỉ cười trừ ngồi xuống đối diện.

"Vào chuyện chính đi.!"

Một lát sau khi nước được mang ra em ấy mới lạnh lùng lên tiếng nói, cả hai nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Cần gì gấp gáp như vậy chứ?! Hình như hôm nay em không đến trường, em cảm thấy không khỏe sao?!"

"Liên quan gì đến anh, tiền bối?!"

"Tôi chỉ tò mò quan tâm chút thôi, dù sao em cũng là bạn của người yêu tôi mà."

Vương Dịch thái độ vô cùng lạnh nhạt với người trước mặt, tuy vậy anh ta vẫn cố hòa nhã nói chuyện với em ấy.

"Ý anh là Dao Dao?!"

"Em có vẻ thân mật với bạn gái tôi quá nhỉ?! Một học sinh mới tới lại gọi tiền bối bằng tên thân mật như vậy, hình như không được tốt lắm thì phải."

"Vậy sao?! Tôi lại không nghĩ thế."

"Em!!! ... Được rồi, chúng ta vào chuyện chính đi, em là ai?! Tại sao em lại muốn tiếp cận bạn gái của tôi?!"

"Anh đoán xem?!"

Vương Dịch nghe câu hỏi liền nhếch miệng cười, tay chống cằm rồi nhìn thẳng về phía anh ta nói.

"Tôi không biết em muốn gì, có dự định gì?! Nhưng mà em đừng nghĩ đến việc có thể khiến tôi và Dao Dao rời xa nhau.!"

"Coi kìa?! Anh biết rõ vậy còn hỏi tôi?!"

Em ấy uống một ngụm nước, giọng mỉa mai nói.

"Vậy em nghĩ em có thể thành công sao?! Tôi và Dao Dao đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, không gì có thể chia cắt được chúng tôi."

"Có đấy.!"

"Em nói cái gì?!"

"Thích Dư Châu có thể.!"

"Em ... làm sao ... làm sao em biết cô ta?! Em ... em rốt cuộc là ai?!"

Nhậm Hào hốt hoảng hỏi, bởi vì Vương Dịch luôn che giấu thân phận của mình nên rất ít ai biết, hơn nữa em ấy đã thay đổi khá nhiều sau khi chuyện đó xảy ra.

"Tôi là người mà bọn họ yêu thương nhất.!"

"Cái gì?! Em ... em là đứa trẻ mà Dao Dao luôn nhắc đến, người em gái mà em ấy quan tâm nhất sao?!"

"Bây giờ thì anh hiểu giữa chúng ta khác biệt thế nào rồi đúng không?!"

"Dù vậy thì sao?! Dao Dao em ấy rất tin tưởng tôi, hơn nữa tôi không giống Điềm Điềm và Nam Thiến, em ấy sẽ không vì mấy lời của em mà nghi ngờ tôi."

"Phải, anh không giống họ, anh còn khủng khiếp hơn cả họ."

"Em nói vậy là muốn ám chỉ điều gì đây?!"

"Đừng tưởng tôi không biết, Thích Dư Châu và Tống Vũ San đều do anh giết."

Vương Dịch ánh mắt đanh lại nhìn anh ta.

"Bằng ... bằng chứng đâu?! Đừng tưởng rằng em nói vậy thì sẽ có người tin em.! Không bằng không chứng thì Dao Dao cũng sẽ không tin lời em nói đâu."

"Thật vậy sao?! Anh chắc chắn là tôi không có?!"

Em ấy nhướng mày nhìn hỏi.

"Đương nhiên, bởi vì tôi đã xóa hết bằng chứng có thể gây bất lợi cho mình rồi."

Nhậm Hào tháo bỏ dáng vẻ của một người hòa nhã, thay vào đó là bộ mặt của kẻ sát nhân, vì lợi ích của bản thân mà không ngại giết người.

"Vậy là anh thừa nhận?!"

"Ừ, tôi thừa nhận đó thì sao?! Cho dù em có ghi âm lại thì cũng không thể coi là bằng chứng, em làm gì được tôi?!"

"Anh thật ngây thơ.!"

"Sao cơ?! Chẳng lẽ đây không phải là ý định của em hay sao hả?!"

"Nỗi đau mà tôi và chị ấy đã chịu, tôi sẽ bắt anh trả từng chút một."

Vương Dịch đứng dậy, để lại tiền rồi định rời đi.

"Khoan đã, tôi cảnh cáo em đừng xen vào chuyện của tôi, niệm tình em là đứa trẻ mà em ấy yêu thương nhất, tôi sẽ không làm hại đến em."

"Vậy tôi cũng cảnh cáo anh, tránh xa Dao Dao ra, không chỉ có anh là biết giết người đâu.!"

Em ấy đặt tay lên vai anh ta, cuối người xuống nhỏ giọng nói, còn không quên đưa chiếc điện thoại đang ghi âm lên cho anh ta thấy, trước khi rời khỏi quán.

Vương Dịch vừa đứng trước cửa quán, cùng lúc một chiếc taxi chạy đến, bước xuống xe chính là Thẩm Mộng Dao.

Cô xoay người liền nhìn thấy em ấy, nở nụ cười xinh đẹp, cô đưa tay lên vẫy, nhưng chợt khựng lại, ngây người khi thấy em ấy bị đẩy ra đường trước đầu xe đang đến.

"Tiểu Nhất ah.!"

Nhất Nhất bị đẩy bất ngờ, tuy vậy vẫn thoát chết, bằng cách trước khi ngã xuống, em ấy đã dùng một tay tiếp đất, rồi dồn sức vào cánh tay đó bật nhảy sang bên kia đường.

Nhờ màn bật nhảy lộn vòng đó, mà em ấy không bị sao, tuy nhiên khi tiếp đất để tránh va phải người đi đường, em ấy xoay mình nhưng do sơ xuất đã bị ngã, và lưng em ấy bị đập hẳn vào tường.

"Tiểu Nhất em không sao chứ?! Có bị thương ở đâu không hả?!"

Dao Dao vội chạy đến đỡ Nhất Nhất dậy, lo lắng hỏi, Nhậm Hào bên kia đường cũng vội nhặt điện thoại bị xe cán hư bỏ vào túi, rồi nhanh chóng sang.

"Vương Dịch em có bị sao không?!"

Anh ta chạy đến hỏi han.

"Anh tránh ra đi, Nhậm Hào.! Anh đừng giả vờ ở đây nữa, tôi thấy hết rồi."

Thẩm Mộng Dao tức giận đẩy anh ta nói.

"Sao ... sao cơ?! ... Em nói gì vậy, Dao Dao?!"

"Đừng tưởng tôi không nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net