Chap 89 - Không đề (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

£_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______£

######

Flashback

Sau khi Châu Thi Vũ đã ngủ say, Vương Dịch liền nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi kiểm tra tình trạng của những người khác.

Vừa mở cửa ra khỏi phòng, thì đã nghe thấy những âm thanh không trong sáng lắm vang lên ở một số phòng của các tiền bối, nhìn những người giúp việc cầm thau nước đứng bên ngoài cuối thấp đầu đỏ mặt.

Em ấy bất lực, liền cho họ lui xuống nghỉ ngơi, cùng lúc đó, thì vô tình chạm mặt Đường Lỵ Giai đang đỡ Tả Tịnh Viện lên phòng, em ấy và cô khẽ cuối đầu chào nhau.

Sau đó, lách người sang để Liga đưa Tả Tả lên phòng, còn em ấy thì đi uống chút nước.

Lúc trở lên phòng làm việc thì vô tình trông thấy Tả Tịnh Viện đang áp Đường Lỵ Giai vào tường cưỡng hôn, trông chị ấy có vẻ chật vật cố ngăn cậu nên em ấy đã 'tốt bụng' bước tới lôi cậu ra.

Liga cố lấy lại hơi thở của mình nhìn Tả Tả bị Vương Dịch giữ chặt, ánh nhìn sắt lạnh của em ấy nhìn chằm chằm vào cậu.

"Tả Tả?!"

"Hửm~?!... Hihi... tiểu Nhất ah~... mau cùng chị uống đi~... hôm nay... vui như vậy a~... chúng ta... không say... không về...!"

Nghe thấy chất giọng lạnh lùng quen thuộc, cậu liền khoát cổ bá vai em ấy, giọng mè nheo gọi.

"Chị say rồi.!"

"Ưm~,... tiểu Nhất ah~... tiểu Nhất... em đâu rồi?!... Em suốt ngày chỉ biết tỷ tỷ thuở nhỏ... của em... mà~ bỏ mặc chị... hôm nay... phạt em 3 ly... có biết không hả~?!"

Tả Tả giọng hờn dỗi nói, đánh nhẹ vào vai em ấy trách móc.

"Về phòng thôi.!"

Nhất Nhất dìu cậu vào phòng, Đường Lỵ Giai vẫn chưa hết kinh ngạc với những chuyện vừa xảy ra, chỉ biết đứng như tượng ở cửa phòng.

"Tiểu Nhất... tiểu Nhất ah~... tiểu Nhất~..."

"Ồn quá đó, Tả Tả.!"

"Học tỷ... học tỷ... muốn theo đuổi chị... haha..."

Động tác gỡ giày giúp cậu của em ấy ngưng lại ngay lặp tức khi nghe cậu nói.

"Buồn cười lắm đúng không...?! Haha..."

"Mau ngủ đi, Tả Tả.!"

"Em biết không,... tiểu Nhất?!... Vừa nãy,... chị còn ảo giác... ảo giác rằng học tỷ dìu chị lên phòng... haha... chị... chị còn hôn học tỷ... haha..."

"Còn yêu?!"

*Im lặng*

"Sao không cho nhau cơ hội?!"

" *Nước mắt bắt đầu rơi*... chị~... hức... chị sợ~... *khóc nức nở*... chị sợ sẽ cản trở hạnh phúc của chị ấy~... hức, hức..."

Vương Dịch quay đầu nhìn người đang đứng ở cửa, sau đó, tiếp tục gỡ giày giúp Tả Tịnh Viện, rồi đến chỗ Đường Lỵ Giai, dựa người vào cửa.

"Chị nghe rồi chứ?!"

"Chị...?!"

"Tên ngốc đó... chưa từng hết yêu chị...! Hãy biết nắm bắt cơ hội."

Nói xong, Nhất Nhất lách người, bước qua Liga, đóng cửa lại, để chị ấy ở trong phòng cùng với Tả Tả, em ấy bên ngoài bình tĩnh 'khóa luôn cửa phòng', rồi ung dung trở về phòng mình ôm Thi Vũ ngủ.

------------

Còn ở phòng Tả Tịnh Viện, Đường Lỵ Giai nhẹ nhàng bước đến trước giường của cậu, ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn kim mao của chị ấy, rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cậu.

Tả Tả cảm nhận được hơi ấm, liền dụi đầu vào tay Liga, như một con mèo nhỏ.

Chị ấy bật cười vì độ đáng yêu của cậu, ngồi đó nhìn cậu ngủ say, được một lát thì đột nhiên cậu tỉnh lại, mở mắt ra nhìn chằm chằm chị ấy.

Đường Lỵ Giai kinh ngạc lặp tức muốn rụt tay lại, nhưng Tả Tịnh Viện đã nhanh hơn một bước, vội vàng bật dậy ôm chặt lấy chị ấy.

"Học tỷ~..."

Cậu giọng nức nở gọi, nước mắt bắt đầu lăn dài.

"Ừm~,... kim mao, chị đây...?!"

Đường Lỵ Giai cố ngăn nước mắt của mình lại, ôm lấy Tả Tịnh Viện, giọng dịu dàng nói.

"Học tỷ, kim mao nhớ chị... hức hức... thật sự rất nhớ chị..."

"Chị xin lỗi,... hức... Tả Tả, xin lỗi em... hức, hức...!"

Nghe xong câu nói đó, chị ấy òa khóc.

"Dù là mơ... em cũng muốn được gặp chị.! Học tỷ,... làm ơn... đừng đi..."

"Được, kim mao, chị không đi..."

"Chị nói dối... chị sẽ lại bỏ đi đúng không?!... chị... chị sẽ nhân lúc tôi ngủ mà rời đi đúng không?!..."

Tả Tả đẩy Liga ra, nước mắt rơi đầy trên mặt, giọng run rẩy sợ hãi nói, chị ấy cũng không khá hơn, nước mắt cũng đã tuôn rơi, đưa tay xoa mặt cậu,rồi tiến đến đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Tả Tịnh Viện ôm lấy eo Đường Lỵ Giai, đáp lại cái hôn nhiệt tình của chị ấy, cả hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Với chút cồn trong người, cậu cứ nghĩ là mơ vì thế, đã bạo gan luồn tay vào áo chị ấy.

Dùng sức lật Liga, đè chị ấy xuống giường, Tả Tả cùng đôi mắt đỏ ngầu, đầy dục vọng nhìn chăm chăm vào chị ấy, khẽ thì thầm trông vô cùng đáng thương.

"Học tỷ,... đừng bỏ tôi lại... tôi thật sự rất yêu chị.!"

Chị ấy đưa tay lên lau nước mắt của cậu, vòng tay qua cổ cậu kéo xuống, thì thầm bên tai.

"Chị sẽ ở bên cạnh em, kim mao của chị.! Không rời đi.!"

"Thật... thật không~?!"

"Ừm~.!"

Tả Tịnh Viện vui tới mức ôm chầm lấy Đường Lỵ Giai, vùi đầu vào cổ chị ấy tham lam ngửi mùi hương đặc trưng của chị, Liga vì nhột mà bật cười, khẽ đẩy nhẹ cậu ra, né tránh, nhưng Tả Tả làm gì dễ dàng buông tha như vậy.

Cậu bắt đầu cắn mút vùng cổ trắng của chị ấy, tay lần mò gỡ dây kéo váy của Liga, chị ấy cũng phối hợp để Tả Tả dễ dàng hành động.

"Ưm~,... Tả Tả... chậm... chậm một chút..."

"Học tỷ... chị thật tuyệt..."

Tả Tịnh Viện hoàn toàn mất đi lý trí, đè Đường Lỵ Giai xuống giường, hành chị đến tận 1-2h sáng, sau đó lăn đùng ra ngủ, chị ấy cũng chui vào lòng cậu, yên lặng nhắm mắt ngủ.

------------

Sáng hôm sau, Liga tỉnh dậy khá sớm, nhìn Tả Tả còn đang ngủ say, chị ấy chỉ mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cậu, rồi cắn răng nhịn đau, xuống giường, vệ sinh cá nhân sau đó rời khỏi phòng.

Dưới phòng bếp, Vương Dịch thân mặc quần tây đen cùng áo sơmi cũng màu đen nốt, đang làm đồ ăn sáng.

"Cần chị giúp không?!"

Cho dù không quay lại, em ấy cũng nhận ra giọng nói của chị ấy, khẽ lắc đầu không nói.

"Vậy để chị giúp em xếp chén dĩa.!"

Đường Lỵ Giai nhìn xung quanh, khó khăn di chuyển đến bàn ăn, nhẹ giọng nói, em ấy nghe vậy khẽ liếc mắt sang nhìn, rồi trau mày, vặn nhỏ lửa, sau đó bước đến chỗ chị ấy, dành lại chén dĩa, ấn chị ấy ngồi xuống ghế.

"Vất vả rồi.!"

Nhất Nhất vừa nhìn liền hiểu cộng thêm việc sáng nay sang mở cửa phòng vào xem tình trạng của Tả Tả, em ấy quan sát căn phòng bừa bộn, hai con người ôm nhau ngủ trên giường liền nhếch mép cười lạnh rời phòng.

"Hửm~?!"

"Tên ngốc đó, dù chuyện gì cũng chỉ lo nghĩ cho chị trước tiên.! Ngoài miệng trách móc và nói hận chị nhưng mà... vì chị, tên ngốc đó có thể làm mọi thứ."

"Chị biết, nhưng có lẽ em ấy sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho chị chuyện khi xưa.!"

"Không cần lo, chỉ cần đừng bỏ cuộc.!"

"Chị nghe nói em từng giúp Tả Tả, hai em gặp nhau như thế nào vậy?!"

Vương Dịch đang chiên trứng nghe hỏi thì khẽ đơ người, sau đó, nhếch miệng cười nhẹ rồi tắt bếp, mang trứng ra dĩa cho Đường Lỵ Giai nhỏ giọng trả lời.

"Lúc tên ngốc đó không còn thiết sống.!"

Câu trả lời ngoài dự đoán của Liga làm chị ấy ngơ người nhìn chằm chằm vào Nhất Nhất, còn em ấy vẫn giữ trên mặt nụ cười giảo hoạt, làm việc của mình không nói thêm lời nào.

------------

Một lát sau, mọi người cũng ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi, đau đầu xuống phòng bếp, quản gia lặp tức cho người mang lên mấy ly trà giải rượu cho bọn họ, lúc này đột nhiên Thẩm Mộng Dao hướng quản gia Lâm nói.

"Bác Lâm, hình như cửa phòng trên lầu bị hỏng rồi thì phải, đêm qua cháu không mở cửa được.!"

Lời của Thẩm Mộng Dao vừa dứt thì được sự đồng ý của những người vẫn còn tỉnh táo từ đêm hôm qua.

Vương Dịch đang gõ máy tính nghe chị gái 'ruột' của mình tỉnh bơ nói thì đơ người giây lát, xong thì cũng xem như không có gì, quản gia đang rót trà cho em ấy cũng có chút khựng người lại.

"Có lẽ chốt cửa đã có vấn đề, tôi sẽ nhanh cho người xử lý."

Sau khi điều chỉnh được cảm xúc, quản gia Lâm cười hiền gật đầu nói, Dao Doa gật gù như đã hiểu cũng không nói thêm gì, không ai nhìn thấy cái nhếch miệng cười nhẹ của người đang ngồi trên sofa gõ máy tính kia.

------------

Trước cửa phòng cấp cứu,

Sau khi cô y tá đó vào trong thì bọn họ đã lo lắng càng thêm thấp thỏm không yên, Châu Thi Vũ nhìn họ đi qua đi lậi trước mặt mình cũng thấy có chút đau đầu rồi.

Nhìn sang bên cạnh, Vương Dịch từ đầu đến cuối, không nói tiếng nào chỉ ngồi yên lặng một chỗ nhìn đèn phòng cấp cứu còn đang sáng rực, thấy vậy, cô khẽ vỗ nhẹ lên bàn tay của em ấy trấn an.

Hơn ai hết Châu Châu hiểu Nhất Nhất hiện tại bây giờ cảm thấy thế nào?!

"Đừng lo lắng.!"

"Ừm.!"

Một lúc lâu sau, cuối cùng ca phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ cũng kết thúc, bác sĩ vừa bước ra đã bị bọn họ vây quanh.

"Bác sĩ, bác sĩ,... mama tôi sao rồi?!"

"Mama tôi thế nào rồi?!"

"Vợ tôi không sao chứ, bác sĩ?!"

"Âyza, ông mau nói đi chứ?!"

"Sao cứ đứng yên như tượng vậy hả?!"

"Các người cũng phải để bác sĩ trả lời chứ?! Hỏi dồn dập như vậy thì ai trả lời cho được?!"

Cô ý tá bên cạnh tức giận nói, Thi Vũ thấy không ổn cũng vội lên tiếng.

"Thành thật xin lỗi, chỉ là họ lo lắng cho người nhà của mình thôi, mời bác sĩ nói."

"Ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại bệnh nhân còn hơi yếu, mọi người nên chú ý.!"

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông rất nhiều.!" ×5

Bác sĩ cười hiền gật đầu, khi nhìn tới khuôn mặt lạnh băng của Vương Dịch xuất hiện một nụ cười nhẹ thì liền sợ đến toát mồ hôi, cong chân chạy khỏi đó.

Ở cái bệnh viện này ai mà không biết tiểu bảo bối của Vương gia nổi tiếng băng lãnh, mỗi lần tiểu tổ tông này cười thì chắc chắn là có chuyện, nên bọn họ khi nhìn thấy đều vô cùng hoang mang, sợ hãi.

Mama Vương được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt, để nghỉ ngơi sau khi phẫu thuật.

Lúc bà ấy tỉnh dậy, thì trời đã là dần chập tối, nhìn xung quanh, bà chỉ thấy baba Vương đang ngồi bên cạnh và bốn đứa con trong phòng.

"Mình à, bà tỉnh rồi sao?!"

"Lam Phong, nhanh, đi gọi bác sĩ đến đây.!"

"Được, em biết rồi.!"

"Người có thấy khó chịu ở đâu không, mama?!"

"Tiểu... tiểu Vương con bé... con bé về rồi sao?!"

"Vương Dịch nói có chút chuyện nên đã..."

"Haizzzzzz... con bé... vẫn chưa thể tha thứ cho người làm mẹ này.!"

Mama Vương gượng gạo nở nụ cười buồn nói, đúng lúc mọi người không biết phải làm gì thì bác sĩ cùng y tá bị Lam Phong lôi vào kiểm tra cho bà.

Bọn họ đành rời khỏi phòng chờ đợi, sau khi được kiểm tra kỹ càng thì bác sĩ bước ra dặn dò vài câu sau đó liền rời đi.

"Mama người có đói không?!"

"Bọn con đi mua chút gì cho mọi người ăn nha?!"

"Ừm, mấy đứa ăn rồi về đi, để ta ở đây được rồi.!"

"Baba người nói gì vậy?!"

"Bọn con sao yên tâm mà về nhà được chứ?!"

"Baba mấy đứa nói đúng đó, mấy đứa về nhà nghỉ đi mai còn đến trường, ông cũng về đi.!"

"Tôi về thì ai chăm sóc mình?!"

"Tôi tự lo được, tôi còn chưa tính chuyện ông đến tận biệt thự Vương gia làm ầm ĩ bệnh tình của tôi, khiến tiểu Vương con bé tức giận đó.!"

"Tôi... tôi chỉ... tôi chỉ là quan tâm mình thôi mà.!"

"Chưa hết ông còn dám đánh con bé, đợi tôi khỏe lại tôi sẽ tính xổ với ông một lượt.!"

"Tôi...?!"

Nhìn baba Vương bị quát đến trán đổ đầy mồ hôi, bọn họ không thể nhịn được mà khẽ bật cười thành tiếng.

"Mấy đứa cười cái gì?! Ngày mai mấy đứa không phải đến trường hay sao, mà còn ở đây?! Mau về nhà cho ta?!"

"CÒN KHÔNG MAU VỀ?! MAMA MẤY ĐỨA NÓI KHÔNG NGHE HAY SAO?!"

*Cốc cốc cốc*

Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, những người trong phòng đồng loạt nhìn về hướng đó, cánh cửa mở ra, Vương Dịch hai tay cầm theo hai túi đồ, quản gia Lâm đứng bên cạnh cười hiền hậu.

Mọi người thấy em ấy liền kinh ngạc, họ cứ nghĩ em ấy sẽ không quay lại.

"Xin chào, Vương phu nhân, Vương chủ tịch, các thiếu gia và tiểu thư.!"

"Chào bác, quản gia Lâm.!" x4

"Chào bà, quản gia Lâm.!" x2

Nhất Nhất một bên yên lặng dọn chén đĩa ra, không mở miệng nói một lời, sau khi chào hỏi xong bà cũng ra giúp em ấy.

"Đây là gì vậy, Nhất Nhất?!"

"Woa~, là đồ ăn.!!!"

"Trông hấp dẫn thật đó.!"

"Em mua ở đâu vậy, Vương Dịch?!"

"Đây là do chủ tử đích thân xuống bếp làm, thưa đại thiếu gia.!"

"Dạ?! Tự em ấy làm?!"

Vương Dịch cẩn thận mang chén cháo ra chỗ của mama Vương, em ấy từ lúc bước vào đây không mở miệng nói chuyện cuối cùng cũng đã lên tiếng.

"Không biết khẩu vị của bà thế nào?! Nên... nên đã..."

Nhất Nhất đặt chén cháo xuống, né tránh ánh mắt của bà ấy, cuối thấp đầu nói.

"Vương phu nhân, chủ tử đã tự mình xuống bếp nấu cho mọi người, hãy dùng thử đi ạ.!"

"Ưm~, thật sự là rất ngon đó.!"

"Ưm~... ngon thật đó.!"

"Còn giỏi hơn cả đầu bếp của nhà chúng ta.!"

"Bama hai người cũng ăn thử đi.!"

"Được, đợi mama mấy đứa dùng xong đã.!"

"Ông xem tôi là con nít đấy à?!"

"Bà đang là người bệnh đó, đừng có cử động nhiều, để tôi đút bà ăn."

"Ôi trời ạ, em no rồi.!"

"Thật là... chị cũng chả muốn ăn nữa."

"Vậy hai đứa đừng ăn nữa, để anh ăn.!"

"ANH DÁM?!"

*Duệ Kỳ và Thiên Thảo đồng thanh hét lên, quay sang liếc Lam Phong cháy cả mặt*

"Em muốn chết à, Lam Phong?! Cần anh tiễn một đoạn không?!"

"Tình anh em mình chỉ có nhiêu đó thôi à, A.N.H T.R.A.I?!"

"Chúng ta có tình anh em hả?! Sao anh không nhớ?!"

"ANH...?!"

*BỐP*

"Hai đứa có im không thì bảo?! Ồn ào.!!! Đây là bệnh viện đó."

"BABA.!!!"

*Lam Phong và Vương Minh ngồi thụp xuống ôm đầu đau đến muốn ứa nước mắt la lên*

"Còn hét?! Muốn bị đánh phải không?!"

*Tiếng đóng cửa*

Vương Dịch khuôn mặt lạnh tanh rời khỏi phòng, làm mọi người ngơ mặt không hiểu chuyện gì thì lặp tức một cái gối phi thẳng vào chỗ ba cha con đang đứng, may mà họ né kịp.

"Các người ồn ào làm tiểu Vương con bé nổi giận bỏ đi rồi kìa... Còn đứng đó, con bé mà bỏ về ba cha con các người coi chừng tôi đó.!"

"Hai đứa còn đứng đó làm gì?! Mau ra đó kéo con bé lại.!"

"Nhưng... nhưng mà...?!"

"Nhưng nhị gì nữa?! Em còn không mau cùng anh đuổi theo em ấy."

Vương Minh nắm cổ Vương Lam Phong kéo đi, mặc kệ anh ta phản kháng quyết liệt, hai người đang dằn co thì...

------------

*Cạch*

Cánh cửa lần nữa mở ra, Vương Dịch dìu bà nội bước vào, phía sau là Châu Thi Vũ bế một đứa bé đang ngủ say trên tay, em ấy không thèm liếc mắt nhìn hai người đang làm trò hề mà cùng cô và bà bước thẳng vào trong.

"Mama?! Người đến rồi?!"

"Ôi trời, con dâu, con bệnh sao lại không cho ta biết?!"

"Con không sao đâu, mama.!"

"Thằng con trời đánh, tại sao lại để nó bệnh nặng như vậy mà không biết hả?!"

"Con... con xin lỗi, mama.!"

"Tiểu Nhất, con mau kêu người kiểm tra kỹ càng cho nó đi.!"

"Dạ được, nãi nãi, con kêu người làm ngay.!"

"Ưm~... mama~...?!"

BuDiu lờ mờ tỉnh dậy, giọng trẻ con gọi, làm mọi người chú ý.

"Hửm?! Diudiu, con dậy rồi sao?!"

"Ừm~ ưm~, mama~.!!!"

"Để em bế.!"

Vương Dịch bước đến đón lấy BuDiub từ tay của Châu Thi Vũ.

"Ưm~, baba.!!!"

"Sao thế, Diudiu?!"

"Đứa bé đó,... vừa... vừa gọi Vương Dịch là gì vậy?!"

"À, đứa bé đó là BuDiu, con nuôi của con bé và bạn gái nó đấy.!"

Bà nội nhìn theo thì từ tốn trả lời, sau đó, xoa đầu bé con rồi nhẹ giọng nói.

"Nào tiểu Diu con gọi nãi nãi và gia gia đi.!"

BuDiu đưa ánh mắt ngây ngô nhìn xung quanh, run rẩy nép vào lòng Vương Dịch, Châu Thi Vũ vỗ về khính lệ con bé.

"Diudiu ngoan a~, gọi nãi nãi và gia gia đi.! Đây là ông bà nội của con đó.!"

"Nai... nãi nãi~... giai... giai giai~...!"

Giọng điệu trẻ con, ngô nghê, ngọng nghịu của con bé vang lên làm bama Vương cũng phải bật cười.

"Ây~,... đúng là đứa trẻ đáng yêu.!"

"Haha... Ngoan lắm.!"

"Nào, bé con gọi bác đi, ta là bác hai của con đấy.!!!"

"Gọi bác ba đi, bé con ngoan, gọi đi a~.!"

"Cô thương nha, gọi cô đi.!"

"Cô mua bánh kẹo cho con, gọi cô đi nha~.!"

Bốn anh em họ Vương nghe bama mình được gọi cũng bon chen chạy tới dụ dỗ BuDiu.

*Ọt ọt*

Một tiếng vang vọng làm mọi người đơ người chưa kịp hiểu thì bất chợt con bé nắm chặt áo của Vương Dịch khóc nấc lên làm mọi người hoảng loạn.

"Ưm~... hức hức... huhu... huhu... baba~... hức...?!"

"Oh~, diudiu sao con lại khóc thế?!"

"Chắc con đói rồi, Châu tỷ, đằng đó có chút đồ ăn, mau.!"

"Ừm, được.!"

"Diudiu ngoan, đừng khóc a~.!"

Vương Dịch nhẹ giọng dỗ dành con bé, bế về phía Châu Thi Vũ đang lấy cơm, ngồi xuống ghế sofa, đặt con bé ngồi trong lòng em ấy.

"Nào, Diudiu a~, mama đút cơm cho con, ngoan~.!"

Nhìn gia đình nhỏ ba người vô cùng hạnh phúc trước mặt khiến bọn họ cũng có chút ghen tỵ.

------------

Vài phút sau,...

"Woa~, Duệ Kỳ, em xem này, cái này nó phát ra âm thanh được đó.!"

"Thiên Thảo tỷ, nhìn nè cái này vui quá đi.!"

"Vương Minh, anh xem này.!"

"Em nặng con voi à?!"

"Đây là con chuột mà?!"

"Chuột...?! Ừ,... chắc là chuột đó.!"

"Ý anh là gì đây?!"

"Ai thông minh sẽ hiểu thôi.!"

Diudiu nhỏ bé đứng như tượng nhìn chằm chằm những người vừa rồi còn dụ dỗ con bé gọi bác và cô, giờ đang ngồi trên đất giành đồ chơi của con bé mà chơi từ nãy.

Bà nội cùng bama Vương bất lực nhìn đứa bé đứng lủi thủi một mình cầm trên tay con gấu bông nhỏ và chiếc xe nhỏ uất ức đứng đó.

Tiểu Budiu nhìn các bác các cô không có ý địng buông tha cho đồ chơi của mình mếu máo chạy vào lòng Thi Vũ ngồi, cô cũng dịu dàng ôm lấy con bé cùng chơi đùa, được một lúc thì diudiu ngủ luôn trong vòng tay của cô.

Vương Dịch trở về thấy thế liền kêu quản gia lấy xe đưa bà và diudiu cùng Châu Thi Vũ quay về biệt thự.

"Vậy ta về trước, con dâu, con phải giữ gìn sức khỏe, lần sau ta sẽ lại đến thăm con."

"Dạ được, mama, người cũng giữ gìn sức khỏe.!"

"Ừm.!"

Bà nội được quản gia dìu đi, Nhất Nhất chần chừ muốn nói gì đó, cuối cùng cũng mở miệng.

"Ngày mai, sẽ có người dẫn bà đi kiểm tra.! Sau giờ học tôi sẽ đến.!"

Nói xong, hai tai em ấy liền đỏ ửng rồi lặp tức rời đi, không nói thêm mấy kỳ điều gì, nhưng chỉ với câu nói sẽ lại đến liền khiến mama Vương vui vẻ không ngừng được nụ cười.

------------

Sáng hôm sau, Nhất Nhất cùng Châu Châu đưa Diudiu đến nhà trẻ, rồi mới đến trường.

Hai người dính với nhau như sam từ cổng đến căn tin, vừa buông nhau ra một chút liền có biến.

Trần Nam Thiến với Vương Hân Nhan Điềm Điềm không biết ăn phải cái gì đột nhiên nổi điên lên lôi kéo Chu Di Hân và Châu Thi Vũ đi, gây náo loạn căn tin.

Nhóm Trương Hân cùng Vương Dịch và Tả Tịnh Viện nhìn thấy hai bên đang dằn co thì ngay lặp tức chạy đến,  bất chợt một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, đẩy hai tên điên đó ra, đứng bao quanh bảo vệ nhóm Thi Vũ.

"Chu Chu em có sao không?!"

"Có bị thương chỗ nào không hả?!"

"Em... em không sao.! Nhưng mà... mấy người này...?!"

"Châu Châu cậu sao rồi?!"

"Chị có bị đau chỗ nào không vậy?!"

"Ừm~ không sao, nhưng chuyện gì xảy ra vậy?!"

"Chết tiệt, bọn bây là ai?!"

"Mau tránh ra.!!!"

Nam Thiến và Điềm Điềm tức giận mắng chửi, nhưng bọn họ vẫn đơ như tượng không chút phản ứng.

*Rắc*

"Aaaaaaa.!"

*Rầm*

"A.!"

Mắt thấy hai người họ chuẩn bị động tay động chân, Vương Dịch dùng một tay nắm lấy cổ tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net