Xạ thủ số 1 làm bánh ngọt mời bạn mới quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn các vị đã ra tay cứu giúp."

Trưởng làng vừa cúi đầu vừa tạ ơn chúng tôi. Lần đầu tôi được người khác biết ơn. Cảm giác... khá là ngượng.

"K-không có gì thưa trưởng làng. Dù sao chúng tôi cũng được trả công mà!"

Trưởng làng sực nhớ ra điều mình cần phải làm, ông ta rút ra một túi da buộc kín.

"Đây là ba ngàn Coinage của các vị. Nếu lần sau làng chúng tôi gặp khó khăn vì bị lũ quái vật tấn công chắc chắn tôi sẽ tiếp tục nhờ các vị."

Tên Hải nhanh chóng cầm lấy túi tiền. Hắn ta bất lịch sự quá đi mất. Cho dù ông ta là NPC nhưng ông ta cũng có ý thức riêng. Tôi cần dạy tên này sự lễ phép.

Tôi cúi đầu xuống.

"Chúng tôi cũng thành thực cảm ơn ngài vì đã thuê hai người yếu kém chúng tôi!"

Tôi dùng tay phải dập đầu tên Hải xuống theo.

"Mày làm cái quái gì thế Duy?"

"Tao chẳng làm gì cả."

Tôi nói với giọng điệu, khuôn mặt tỉnh bơ.

"Mày,... tao muốn dập mày ra bã."

Á à, dám khiêu chiến với tôi. Được thôi, thích thì chiều. Xưa nay tôi chưa biết nói lời từ chối như thế nào cả.

"Ngon nhào vô!"

Tôi lấy thế thủ. Tôi bắt đầu thấy game này hay ho rồi. Nó không hẳn bị bó buộc bởi các class. Người chơi có thể thoải mái sử dụng vũ khí, chiêu thức khác class. Tất nhiên là khó có thể hiệu quả bằng việc sử dụng chiêu thức, vũ khí đúng class. Đó chính là lí do tại sao tôi vẫn dùng dao găm cận chiến thay cho cung.

"Hây aaaa!"

Tên Hải gồng người lên.

"Kaaa..."

Hắn để hai bàn tay ngang hông trái rồi chắp lại.

"Meee..."

Ồ, thế thủ mới.

"Haaaa...."

Tôi thấy mình có cảm giác Deja vu.

"Meeeee..."

Chết tôi mất! Tôi đã nhớ ra chiêu thức hắn sắp sử dụng. Chết tôi mất! Chiêu thức hắn sắp sử dụng là đòn nội công tầm xa của vị trưởng lão rùa trăm tuổi sống ngoài đảo hoang một mình. Nghe nói chiêu thức ấy từng thổi bay cả mấy con quái vật nguy hiểm nhất nhì vũ trụ.

"Đáaaaa!"

Tôi nhất định tránh không kịp đòn này rồi.

Trước khi chết, con xin cảm ơn ba mẹ vì đã sinh, nuôi lớn con. Em xin cảm ơn các thầy cô giáo có công dạy dỗ em nên người mặc cho em chưa bao giờ chú ý tiết giảng. Xin cảm ơn đội trưởng Flash, người đã có công lôi kéo tham gia chơi VR Game. Tao xin cảm ơn thằng bạn khốn nạn Đăng đã ép tao chơi game này. Cuối cùng con xin cảm tạ trời đất vì khiến con vẫn còn kiếp cô đơn, con khó có thể nào nhắm mắt xuôi tay khi nhìn người mình yêu khóc trước bia mộ con...

"..."

"...."

"...."

Hơ? Tôi vẫn còn ý thức? Tôi chưa chết?

"Haha... Haha. Nhìn xem, tôi vừa dính trọn cú Kame gì đó nhưng vẫn sống nhắn răng. Lẽ nào tôi được thần thánh bảo hộ?"

*Rầm*

"Thần thánh cái đầu mày!"

"Ui da!"

Mặt tôi bỗng dưng chúi xống đất Suýt nữa tôi cắm mặt vào đất.Đầu tôi đau nhói lạ thường. Theo phản xạ, tôi giơ hai tay lên ôm đầu.

"Đau, đau! Tao còn tưởng mày tung đòn nội công tầm xa chứ, thế quái nào mày lại chuyển sang đá."

"Tao bảo với mày tao tung đòn Kamehameha lần nào? Thằng ngộ độc manga!"

"Ai ngộ độc manga hả? Đó là bộ duy nhất tao đọc trong đời! À, ra đòn nội công ấy có tên Kamehameha."

Tên hải tỏ vẻ thông cảm vỗ vai tôi:

"Xin lỗi , tao đã trách lầm mày."

"Không sao! Tao tha lỗi cho mày!"

"Tao đã lầm, lẽ ra tao nên gọi mày là đứa phỉ báng nền nghệ thuật thế giới mới phải, cặn bã. Đến tên đòn thế Kamehameha nổi tiếng cũng không nhớ nổi."

"Yup, tao là cặn.. bã!"

Tên Hải ôm bụng cười:

"Ố làng nước ơi lại đây mà xem, cả thế giới ra đây mà xem, có đứa ngu đến nỗi bị người khác gọi là cặn bã vẫn ung dung, tự hào này!"

Tôi không biết mặt mình biến thành thể loại gì nữa, nếu ai làm nghề đào hố, xin chôn tôi xuống cùng.

Và tên khốn kiếp, mày nhớ mặt tao.

"Tao bận rồi, offline đây!"

"Chúc chú vui vẻ, cặn bã! Mai gặp."

Tôi không đáp lại lời hắn.

Tôi bước ra khỏi buồng đăng nhập.

Hôm nay quả rất tệ hại. Lúc tạo nhân vậy thì chọn class khps chơi nhất. Lúc đánh quái thì bị chúng giết. Lúc trả nhiệm vụ với bạn thì bị hắn chọc ngượng gần chết.

Tôi nhìn lên cuốn lịch...

"Thứ sáu, ngày 13 tháng 7 năm "

Tôi không bao giờ quên ngày hôm nay.

Bỏ qua mọi vận đen, tôi đi xuống bếp. Tôi dự định nấu ăn. Cách này giúp tôi xả stress khá tốt.

Tôi dự định làm món bánh bông lan vừa ngọt vừa mềm.

Hừm, trước tiên tôi cần sữ chua không đường, sữa chua vị trái cây luôn. Thêm cả bột mỳ đa dụng, bột nở, ít sữa chua có đường, một miếng bơ, trứng gà, vani.

Tôi lục lọi căn bếp.

Trong tủ lạnh tôi còn sữa chua, bơ, trứng gà nhưng tôi đã hết bột mì và bột nở. Có lẽ tôi phải đến siêu thị. Tiện thể mua thực phẩm cho ngày mai.

Tôi lấy chiếc ô nằm ở góc nhà do trời đang mưa to.

Khóa cửa nhà, tôi bước đi dưới trời mưa tầm tã.

Đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy qua khiến nước mưa bắn tung tóe.

Tôi cứ thế bước đi. Không hay biết từ lúc nào, tôi đã tới siêu thị.

Tôi tìm mua những thứ cần thiết để làm bánh. Ngoài ra, tôi mua thêm một số thực phẩm như rau củ, thịt heo,... Toàn đồ ăn.

Đang mải mê nhìn gian hàng bán trái cây, tôi bất ngờ đâm vào ai đó.

"X-xin lỗi!"

Một chất giọng quen quen vang lên:

"Tôi mới là người phải xin l-lỗ... Còn lâu tao mới xin lỗi mày!"

Tôi chuyển tầm nhìn sang người tôi đâm phải.

Khá bất ngờ.

Tên Hải. Tôi vừa va chạm với hắn.

"Sao mày ở đây?"

Hắn to tiếng:

"Mày đâm tao mà không xin lỗi à, thằng quỉ? Và tao giúp bà già mua đồ."

"Việc quái gì tao phải xin lỗi mày."

Hắn khiêu khích tôi:

"Trong game mày bị tao cho trận hành chưa chừa hả? Thích nữa không?"

Tôi nhếch mép cười:

"Chẳng qua đấy là hiểu nhầm. Khi ấy tường mày tung chiêu Kame gì nhỉ?"

"Kamehameha thằng ngu!"

Tôi hạ giọng:

"Mày nói ai ngu? Nhắc thử lần nữa xem!"

Hắn lấy hai tay kéo miệng:

"Tao nói thằng Duy, ơ hơ hơ."

Tôi đề nghị:

"Chiến nhé!"

"Tao chưa ngán ai bao giờ."

"Chờ tao ba giây."

"Cứ tự nhiên."

Tôi cẩn thận đặt túi thực phẩm chưa kịp thanh toán tiền vào một chỗ an toàn.

"Okay, nhào vô!"

Tên Hải lao vào tôi. Thân pháp hắn đầy sơ hở. Tôi nhấc chân.

"Cước pháp gia truyền nhà Nguyễn Thanh, đòn số 148, Lưỡng đoạn thiên cước (Cú đá chia trời làm hai)."

Tôi sút ngay giữa bụng tên Hải. Cú sút của tôi mạnh tới mức hắn văng xa 3, 4 mét.

"Tiết lộ cho mày hay, nhà tao ba đời liền đều có người chiến thắng giải vô địch võ tự do thế giới. Tao tuy không thích học võ lắm nhưng từ nhỏ cũng được trải qua hàng loạt buổi huấn luyện ngang địa ngụ của mẹ tao."

Giọng tên Hải sợ sệt:

"Mày..."

"Tao?"

"Đằng sau..."

Bỗng có người đặt tay lên vai tôi.

"Cậu bé giỏi võ à, về đồn công an cùng tôi chứ."

Tôi quay lại đàng sau, giật mình kinh hãi:

"D-dạ..."

Đứng trước mặt tôi là một gã bảo vệ cao to.

"Tôi nhận được thông báo rằng hai thiếu niên đánh nhau, phải chăng chính là hai cậu?"

Tôi toát mồ hôi viện lý do:

"Anh bảo vệ à, chúng em chỉ đang tập khiêu vũ thôi. Sắp tới bọn em sẽ tham dự giải khiêu vũ thanh thiếu niên toàn quốc."

Tôi nháy mắt cho tên Hải.

Hiểu ý tôi, hắn bồi thêm:

"Đúng ạ, đúng ạ, trong lúc sơ suất, em lỡ trượt chân nên ngã thôi!"

Gã bảo hỏi:

"Hai đứa đều là con trai mà, ta tưởng muốn khiêu vũ phải là một cặp nam nữ chứ?"

Tôi giả vờ nhòa lệ:

"Anh bảo vệ à, năm 2025, Việt Nam mình đã cho phép kết hôn đồng giới, liệu anh có thấy lạ nếu hai thằng đàn ông nắm tay nhau vừa khiêu vũ vừa đi mua sắm?"

Tôi học tập điệu bộ của đội trưởng Flash vẫn hay dùng.

Tôi chạy lại chỗ tên Hải, bế hắn lên theo kiểu công chúa. Bốn mắt nhìn nhau đắm đuối:

"Em yêu~"

Kết hợp ăn ý, tên Hải đáp lời tôi:

"My darling~"

Mặt chúng tôi tiến gần sát tới nhau. Hai đôi môi chạm nhau.

"À, ừm, các cậu biết đấy, tôi không phải loại người phân biệt giới tính nhưng các cậu đi về hộ tôi. Khách hàng người ta nhìn ghê quá!"

Thoát khỏi cảnh bị bắt, chúng tôi nhanh chóng chạy khỏi siêu thị.

"Bái bai~"

Chẳng mấy chốc chúng tôi chạy đến gần nơi tôi sống.

"Ọeeeeee..."

Tôi dùng tay móc họng.

"Ực ực...."

Tên Hải liên tục súc miệng.

"Chính mày..."

"Do mày..."

"Nụ hôn đầu của tao..."

"Tao đâu khác mày..."

Hai chúng tôi tiến gần tới nhau, mắt hằm hằm sát khí.

"Người huynh đệ, chịu khổ rồi."

"Ông bạn cũng chịu nhục rồi."

Hai chúng tôi khoác vai nhau khóc lóc, xả hết nỗi buồn phiền.

Tôi đưa ra đề nghị:

"Chuyên quá khứ hãy để nó qua, mày ạ. Nơi này gẫn chỗ tao ở, tao đang định làm bánh bông lan. Mày thưởng thức chứ. Nhờ vụ lúc nãy, tao kiếm được cả đống đồ miễn phí."

"Mày... tên trộm vặt!"

Tôi thờ ơ:

"Thế chú có ăn không để anh biết đường?"

"Ăn chứ!"

Mắt hắn sáng ngang đèn pha ô tô.

Về đến căn bếp thân thương, tôi lấy nguyên liệu và bắt đầu làm bánh.

Đầu tiên tôi cho vào tô ba quả trứng đánh tan. Tiếp tục, tôi cho đường và sữa chua trộn đều cùng trứng. Tôi lấy bơ bỏ vào lò vi sóng để miếng bơ tan chảy hết, để nguội xong cho chung với trứng. Về phần bột, tôi trộn bột nở với bột mì. Rây từ từ bột mì vào tô trứng, vừa rây vừa dùng phới lồng trộn nhẹ nhàng, đến khi hỗn hợp đồng nhất thì cho vài giọt vani vào, trộn đều lên. Tôi đổ hỗn hợp bột vào khuôn. Bật lò vi sóng, đợi tầm 15 phút, món bánh bông lan tuyệt hảo ra lò.

Tôi cắt lát chiếc bánh để lên đĩa.

Tôi pha thêm ít hồng trà.

"Bắt mày đợi lâu."

Tôi mang bánh ra phòng khách.

"Nhà mày rộng rãi quá ha, ở một mình hả?"

Tôi trả lời:

"Ba tao bạo bệnh mất 3 năm trước. Còn mẹ tao đi du đấu cả năm trời không về nhà."

Tên Hải tỏ vẻ thương cảm:

"Tao xin lỗi!"

"Không sao, mời mày!"

Tôi đưa hắn đĩa bánh.

Tên ấy cắt nhỏ miếng bánh. Hắn lấy dĩa cắm miếng bánh rồi đưa vào miệng.

"Thế nào?"

"Khá ngon. Bánh lại rất mềm, ẩm và có vị ngọt vừa phải quyện với vị béo thơm của sữa chua và bơ. Tao công nhận mày giỏi bếp núc thật."

"Haha, quá khen. Tao sống một mình nên biết nấu ăn chút ít"

"Tuy, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu nhưng mày đã mời tao tới nhà mày ăn bánh. Tao cảm thấy khá ngại."

"Lễ nghi làm gì lần sau mày mời tao là được mà."

"Người bạn tốt!"

"Quên chưa nói với mày, hân hạnh được làm quen."

"Yup, hân hạnh."

Tôi cùng hắn nói chuyện rõ lâu. Hắn cũng chỉ bảo tôi thêm về cách chơi game thể loại RPG.

:443":{"supports_spdy":true}},{"embed.tawk.to:443":{"supports_spdy":true}},{"www-onepick-opensocial.googleusercontent.com:443":{"supports_spdy":true}},{"clientmetrics-pa.googleapis.com:443":{"supports_spdy":true}},{"sonar.fsgn4-1.fna.fbcdn.net:443":{"supports_spdy":true}},{"0-edge-chat.facebook.com:443":{"supports_spdy":true}},{"scontent.fsgn4-1.fna.fbcdn.net:443":{"supports_spdy":true}},{"api.tiki.vn:443":{"supports_spdy":true}},{"maxcdn.bootstrapcdn.com:443":{"supports_spdy":true}},{"gae-nel-eu-west.gcp.gvt2.com:443":{"supports_spdy":true}},{"scontent.fdad3-1.fna.fbcdn.net:443":{"supports_spdy":true}},{"scontent.fhan3-1.fna.fbcdn.net:443":{"supports_spdy":true}},{"scontent.fhan2-1.fna.fbcdn.net:443":{"supports_spdy":tr

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net