Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, Nhất Bác không ngủ được, y cứ luôn suy nghĩ về bức phong thư kia. Y không hiểu tại sao mẫu thân của y lại thừa nhận, không lẽ mẫu thân của y đã biết mọi chuyện là do hoàng hậu làm nên mới muốn bảo vệ y, dù là vì lí do gì, y cũng nhất quyết trả lại sự trong sạch cho người.

Tiêu Chiến mơ màng tỉnh giấc, nhìn qua người kế bên vẫn chưa chịu nhắm mắt, lo lắng hỏi.

" Ngươi sao vậy? Không ngủ được sao? "

Nhất Bác quay người sang nhìn hắn, nói

" Ta là đang suy nghĩ về bức thư kia "

" Đã trễ rùi, có gì ngày mai chúng ta cùng nghĩ, mau ngủ đi "

" Nhưng ta ngủ không được "

Tiêu Chiến đưa tay che miệng, ngáp ngắn ngáp dài, sau đó mới tát mặt mình vài cái để tỉnh táo một chút

" Ta cũng không ngủ được, hay là chúng ta ra ngoài dạo một chút, được không? "

Nhất Bác khinh bỉ nhìn hắn, ngáp chảy nước mắt thế kia mà la không ngủ được

" Ngươi buồn ngủ thì cứ ngủ đi, một mình ta đi là được "

" Vậy sao được, lỡ ngươi gặp chuyện gì không may thì sao? "

" Ta có võ, sẽ không để bản thân chịu thiệt "

Tiêu Chiến còn định nói gì đó, nhưng y đã nhanh chóng bụm miệng hắn, dùng ánh mắt đe doạ, ý bảo hắn còn không ngủ y sẽ động thủ.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhắm mắt, dù sao võ công y cao cường như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì.

Nhất Bác nhìn thấy người kia đã ngủ, liền nhẹ nhàng bước xuống giường, khoác một chiếc áo mỏng, sau đó mới đi ra ngoài.

Hoàng cung vốn dĩ yên tĩnh, nhưng đặc biệt đêm đến lại càng yên tĩnh hơn. Nhất Bác là muốn ra ngoài hít chút không khí trong lành, trước đây y chưa bao giờ đi dạo đêm, bởi khi đó y vô lo vô nghĩ, lúc nhỏ có Huyền phi yêu thương, lớn lên lại được Tiêu Chiến bao bọc, dù luôn bị mọi người khinh rẻ, y vẫn sống rất tốt, chưa bao giờ mất ngủ để phải ra ngoài đi dạo như lúc này.

" Bác nhi, là đệ sao? "

Thái tử trong lúc đi dạo, lại bất ngờ gặp được y, vui vẻ chạy lại chào hỏi. Từ lần Nhất Bác cứu gã, gã đối với y vô cùng hảo cảm, nhưng vì chuyện của Xiêm La quốc, gã không có thời gian tìm y trò chuyện, không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy.

Nhất Bác nhìn thấy gã, đương muốn hành lễ lại bị gã ngăn lại

" Bác nhi, từ nay gặp ta đệ không cần phải hành lễ nữa "

Nhất Bác khó hiểu, đại hoàng huynh vốn trọng lễ nghĩa, từ lúc nào lại thoải mái như vậy

" Đại hoàng huynh, đã trễ rồi sao lại không ngủ "

" Ta bị chuyện thích khách lần trước quấy nhiễu đến mất ngủ, nên mới muốn đi dạo một chút "

Nhất Bác lo lắng

" Thích khách đó chẳng lẻ lại đến tìm huynh sao? "

" Phải, nhưng ta đã có sự chuẩn bị, không những chặn được phi tiêu của hắn, mà còn bắt được người, đệ đoán thử xem hắn là ai? "

Nhất Bác khó hiểu

" Tại sao huynh lại hỏi vậy? Không phải là người của Xiêm La quốc sao? "

Thái tử khẽ cười, gã cuối xuống, thì thầm vào tai y

" Đúng là người của Xiêm La quốc, nhưng cũng là người của ta "

Nhất Bác thất kinh lùi ra sao một chút, sau đó mới ngạc nhiên tròn mắt nhìn gã, nói

" Trong cung có nội gián "

Thái tử thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm túc nói

" Ta nghi ngờ vẫn còn nội gián, cho nên mấy ngày nay mới đặt biệt tìm kiếm, nhưng lại không phát hiện ra ai khả nghi, tên kia đã bị ta nhốt vào ngục, dù tra khảo cỡ nào hắn cũng nhất quyết không khai "

" đại hoàng huynh, huynh dẫn ta đi gặp tên đó được không "

Thái tử gật đầu, hai người một đường đi tới ngục giam, những lính canh ngục nhìn thấy vội vàng hành lễ, sau đó mới nhường đường cho hai người bước vào trong. Nhất Bác quan sát một chút, khi thái tử dừng trước một cửa ngục, y ngạc nhiên nhìn người bị hành hạ đến thân tàn ma dại bên trong, dù khuôn mặt đã trầy xước không ít, nhưng y vẫn có thể nhận ra, đó là Đường Thanh Sang, thị vệ canh gác trong cung, trước đây khi y thường xuyên bị bỏ đói, là hắn đã nhiều lần mang thức ăn đến cho y.

Nhất Bác thẫn thờ nhìn người bên trong, y không ngờ sẽ có ngày này, người mà y mang ơn suốt mười năm trời, lại là nội gián của Xiêm La quốc

" Ngươi có gì muốn nói với ta không? "

Đường Thanh Sang bị tra tấn đến khắp người toàn máu, từ lúc hai người họ vào đây hắn đã sớm biết, chỉ là không thèm nhìn đến, trong bộ dạng hai tay bị trói trên thanh cột, đầu vẫn một mực cúi xuống, nhưng vừa nghe đến thanh âm quen thuộc, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn y được một lúc, dùng giọng điệu lạnh nhạt, nói

" Ta chẳng có gì muốn nói, các người muốn chém muốn giết cứ việc ra tay, đừng phí công với ta, ta sẽ không bao giờ hé răng tiết lộ bất cứ thứ gì "

Thái tử tức giận, một bộ dạng muốn mở cửa ngục xông vào

" Được, ta cho ngươi toại nguyện "

" Dừng lại "

Nhất Bác hoảng hốt ngăn gã lại, cho dù hắn có là nội gián, hắn vẫn là ân nhân của y, Nhất Bác không tài nào nhìn được ân nhân bị đại hoàng huynh hại chết, gấp gáp nói

" Đại hoàng huynh, đừng giết hắn được không, trước đây nhờ có hắn, đệ mới không bị chết đói, dù sao người đã bị huynh bắt, chừa cho hắn một con đường sống đi "

Thanh Sang không nói gì, hắn chỉ không ngừng nhìn y, trước đây vô tình nhìn thấy y bị bỏ đói đến ngất xỉu, hắn chỉ là tiện tay vứt cho y cái màn thầu, không biết bản thân vì cái gì nhìn y ngượng nghịu nói đa tạ, hắn lại lưu tâm như vậy, sau này mỗi ngày hắn đều đem màn thầu đến cho y, nhưng từ khi Tiêu Chiến xuất hiện, y đã không cần đến màn thầu của hắn nữa, mỗi ngày của y đều là cao lương mĩ vị, cũng từ đó hắn đã không còn được gặp y, cho đến ngày hôm đó, ngày y được giao nhiệm vụ hành thích thái tử.

Thái tử dừng tay lại, quay sang nhìn Nhất Bác, ngạc nhiên nói

" Ân nhân? "

" Phải, trước đây mỗi bữa ăn của mẫu phi và đệ đều bị cắt xén, ít đến thảm thương, đệ nói dối mẫu phi đã ăn rồi, nhường tất cả cho người, để bản thân phải chịu đói, là hắn mỗi ngày đều đem đồ ăn đến cho đệ, đại hoàng huynh, đệ cầu xin huynh, tha cho hắn được không "

Thái tử đau lòng, gã không ngờ y đường đường là một hoàng tử, lại bị đám hạ nhân đối xử như vậy

" Nhưng nếu để hắn sống, lỡ như hắn thông báo cho đồng bọn vẫn còn trong cung, cả những bí mật của hoàng cung mà hắn biết, vậy phải làm sao? "

Nhất Bác chưa nghĩ đến chuyện này, đương lúc y đang cẩn thận suy nghĩ, thái tử lại reo lên

" Đúng rùi, ta có biết đến một loại thuốc, nó có thể tạm thời khiến người uống phải không thể nói chuyện, cũng không thể cử động tay chân, vậy thì không sợ hắn tiết lộ nữa "

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net