Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43 Thiếu niên và mèo.
...
Trước buổi tự học Lâm Vy đã gửi một tin nhắn Wechat cho GiangTúc
Kết thúc buổi tự học, Lâm Vy xách balo, lấy điện thoại ra nhìn sơ, Giang Túc vẫn chưa gửi tin nhắn trả lời cho cô. Cô thuận tay nhắn lại cho Giang Túc một câu, sau đó đeo balo về nhà.
Lâm Vy xuống xe bus vừa vào tiểu khu vừa nghĩ lỡ như Giang Túc không ở nhà thì sao.
Trong lúc cô do dự có nên gọi điện thoại cho Giang Túc hay không, cô đã thấy Giang Túc.
Thiếu niên mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, ngồi xổm ở bãi cỏ xa xa ngoài kia, trong tay cầm bánh mì cho mèo ăn.
Xung quanh anh có vài em mèo hoang, anh chậm rãi xé nhỏ mẩu bánh mì, không thiên vị cho bé nào.
Có một bé mèo trắng, cọ cọ ống quần của anh kêu khe khẽ. Ngoài cho mèo ăn, một tay anh rãnh, viết nhẹ trên đầu bé mèo hai cái.
Mèo sữa nhỏ được anh sờ có chút thoải mái, híp mắt lại đưa chiếc lưỡi màu hồng liếm đầu ngón tay anh, vẻ mặt thỏa mãn chà nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Ánh đèn vàng tiểu khu, im lặng chiếu trên người anh, vài sợi tóc của anh cũng nhiễm màu vàng ấm áp.
Anh dồn sự chú ý của mình lên mèo, trên mặt vẫn bình thản như mọi ngày, nhưng trên người anh tản ra hơi thở ấm áp và yên bình.
Trong giờ phút này mọi thứ như đang chậm lại.

Lâm Vy không cầm lòng được dừng bước chân, nhìn chăm chú thiếu niên và mèo, lòng cũng mềm theo.
Qua một lúc, Lâm Vy nâng bước sang bên đó.
Có bé mèo đen nhát gan nghe được tiếng bước chân, kêu ô lên một tiếng, nhảy vào lùm cây bên cạnh.
Giang Túc người thiếu niên đang vuốt đầu chú mèo sữa, nhìn bóng dáng trên đất, nghiêng đầu sang, thấy Lâm Vy , anh dừng lại chút: "Tan học rồi?"
Lâm Vy nói: "Ừ, tan học rồi."
Giang Túc đút mẩu bánh mì, cho chú mèo sữa nhỏ bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu bé mèo: "Đi đi."
Lâm Vy vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Giang Túc lại quay đầu nhìn cô.
Không để anh nói, Lâm Vy hỏi: "Cậu không nhận được tin nhắn Wechat của tớ sao."
Giang Túc "À" một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi ra: "Cô chủ nhiệm vẫn luôn gọi điện thoại, tắt máy rồi."
"..."
Cô chủ nhiệm mà nghe được câu này, sợ là sẽ hộc ba lít máu cho mà xem.
Lòng Lâm Vy ngẫm, đại lão đúng là đại lão, không cho gọi phụ huynh thì thôi, còn tắt máy.
Giang Túc ấn mở nguồn, một lúc sau, màn hình điện thoại anh sáng lên.
Lâm Vy thấy Giang Túc mở máy rồi, lên tiếng nói: "Cô chủ nhiệm nhờ tớ nói lại với cậu mai bắt buộc phải đến lớp, nói cậu nếu không ngoan ngoãn mời phụ huynh đến, không thì để phụ huynh gọi điện thoại cho cô."
Trong lúc Lâm Vy nói, Giang Túc bình thường cuối đầu, nhấn vào Wechat.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: Tớ gửi cậu bảng kiểm điểm đã xem chưa.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: Cô chủ nhiệm bảo tớ tìm cậu.
Lâm Vy nghĩ đã là chuyện gì rồi, anh lại còn tâm tư xem điện thoại: "Cô chủ nhiệm còn nói, phụ huynh Hồ Tiếu đã lên nhóm chat phụ huynh nói vụ của cậu, làm đại diện phụ huynh học sinh tạo thêm áp lực về phía nhà trường, làm cho chuyện này càng lớn hơn, nói muốn làm cuộc khảo sát, xem có nên giữ cậu lại hay không..."
"Xem rồi." Đột nhiên Giang Túc gật gật đầu.
Lời nói của thiếu niên thành công làm  Lâm Vy ngây ra đầy vi diệu.
Giang Túc hạ điện thoại xuống chút: "Bảng kiểm điểm."
"...."
Còn có lòng đi trả lời tin nhắn Wechat của cô.
Vụ giả ngu này đúng là giỏi thật.
Lâm Vy thật sự rất muốn muốn tán hai bạt tai lên Giang Túc: "Lời tớ vừa nói cậu có nghe không vậy?"
Giang Túc "Ừ" : "Nghe thấy rồi."
"Thế cậu...." Lâm Vy muốn hỏi cậu tính thế nào, chưa kịp nói, điện thoại Giang Túc phát sáng.
Khương Chương Vân gọi đến.
Bên này Lâm Vy biết ý dừng lời định nói, Giang Túc đón nhận ánh mắt của cô chậm rãi nhấc tay, huỷ cuộc gọi, sau đó ngón tay không nhanh không chậm nhấn nút nguồn, khoá luôn máy.
Lâm Vy: "....."
Giang Túc bỏ điện thoại vào túi, cuối đầu: "Cậu vừa nói gì cơ?"
Cô cũng chẳng nói gì nữa.
Lâm Vy im lặng một lúc, "Không có gì."
Giang Túc hiển nhiên "Ờ" một tiếng đi về hướng nhà mình."
Lâm Vy đeo baolo theo sau, vào thang máy, Lâm Vy nhớ đến tình trạng của Giang Túc, một mình thiếu niên ở nhà  lại không mời phụ huynh đến trường.
Là không thể, hay căn bản mời mà không đến?
Có phải cậu ấy thật sự không có cách mời phụ huynh, nên mới lơ giáo viên chủ nhiệm?
Cô giúp anh viết bảng kiểm điểm rồi, cũng không phiền chuyện này rồi.
Lâm Vy nhìn thiếu niên tựa vào khoang thang máy cạnh mình, nghĩ hai giáy, nói: "Giang Túc, tớ giúp cậu tìm anh nha."
Giang Túc lườm Lâm Vy.
Lâm Vy: "Nếu cậu không thích anh trai, chú cũng được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net