Chương 53 Cmn thật sự là kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trans by: Kình Ngư

Chương 53 Cmn thật sự là kỳ

Lâm Vy tay cầm bút, mắt chăm chú nhìn đề Toán, không quá để ý trả lời Vương Vỹ : "Cậu trước đây đã nói với tớ là đừng hỏi cậu, cho dù tớ có hỏi thì cậu cũng không nói, không phải như vậy sao?"

"......" Vương Vỹ im lặng, mắt dáo dác nhìn quanh, thấy mọi người ai cũng đang làm việc của mình, dường như không chú ý đến cậu ta và Lâm Vy. Sau đó cậu ta thấp giọng, hơi hướng người về phía Lâm Vy, thần thần bí bí nói: "Lúc trước tớ không biết giữa cậu và Giang Túc có mối quan hệ gì, bây giờ thì tớ đã rõ mọi chuyện hết cả rồi, nên lập tức đến nói cho cậu một tiếng."

Lâm Vy vẫn tập trung giải đề toán, cô cầm cây bút viết vài dòng công thức lên giấy nháp: "Chuyện gì?"

Vương Vỹ tiếp tục nói: "Cậu không cần phải giả vờ làm gì. Chuyện của hai người, tớ biết cả rồi."

Lâm Vy tính xong đáp án, mới suy nghĩ đến lời Vương Vỹ vừa nói.

Cô và Giang Túc có chuyện mờ ám... Là chuyện gì mới được? Không lẽ là chuyện phụ đạo với Giang Túc?

Lâm Vy ngẩng đầu, hai chữ "phụ đạo" còn chưa nói ra, Vương Vỹ cho là cô không nói lời nào nghĩa là ngầm thừa nhận. Cậu ta nói thêm: "Có người đã nghe Hồ Tiếu ấm ức nói với nhà trường, bắt Giang Túc phải ký một bản cam kết với Tứ Trung, chính là ép cậu ấy không được gây chuyện nữa. Nếu còn xảy ra thêm việc gì khác, Giảng Túc sẽ bị đuổi học."

"Cậu cũng biết xưa nay Hồ Tiếu lòng dạ hẹp hòi, chuyện lần này càng khiến cậu ta khó chịu. Hồ Tiếu muốn nhân cơ hội này để Tứ Trung đuổi học Giang Túc, vì thế nhân lúc Giang Túc đi vệ sinh đã cố ý lớn giọng mắng cậu."

"Giang Túc lúc đó cũng là vì cậu ta lớn giọng nói bậy nên mới động thủ......"

Tay cầm bút của Lâm Vy hơi ngừng lại. Cô trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu hỏi: "Mắng tớ cái gì?"

"Hả?" Vương Vỹ hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức nhận ra vấn đề mà Lâm Vy đang hỏi chính là Hồ Tiếu mắng cô cái gì. Cậu chép miệng: "Tớ cũng không biết nữa."

Lâm Vy im lặng nhìn Vương Vỹ.

"Tớ thật sự không biết." Vương Vỹ như sực nhớ lại chuyện gì đó:"Nhưng có chuyện này tớ chắc chắn. Ở văn phòng, cô Khương cũng hỏi Hồ Tiếu rốt cuộc đã nói cái gì, nhưng Giang Túc không nói, càng không cho cậu ta nói."

Lâm Vy chớp mắt, thầm nghĩ cậu bạn bàn sau thật là kì quái, người ta mắng cô cái gì cũng nhất quyết không nói. Vương Vỹ thấy Lâm Vy không hỏi nữa, lại đè thấp giọng: "Còn có, lần trước ở quán ăn Duyên gặp một lần, sau khi cậu và Bạch Kiến đi rồi, Giang Túc đánh cho lão đại của Trường Chuyên Nghiệp một trận. Trước khi Giang Túc rời khỏi quán, vị lão đại kia nhắc đến cậu, Giang Túc đánh cậu ta thêm mấy cái nữa. Cậu không biết lúc đó Giang Túc đáng sợ như thế nào đâu. Cậu ấy nói với tên lão đại kia, nếu còn dám để ý đến cậu, Giang Túc liền đánh chết hắn."

Cậu ấy cũng chỉ tính là giúp đỡ thôi.

Cho dù giáo bá có biết cậu ấy biết bí mật của họ, cũng sẽ nhìn lại con đường tình yêu, người dốc sức lực thúc đẩy đoạn tình, mà tha cậu một mạng.

Vương Vỹ suy nghĩ hai giây, trước khi xoay người về vị trí cũ, còn cam đoan với Lâm Vy: "Vy Bá, cậu yên tâm đi. Tớ sẽ không nói chuyện của hai cậu với người khác đâu."

Vương Vỹ xuyên qua kính cửa sổ phòng học, thoáng thấy bóng dáng Giang Túc đang đi về lớp thì vội vàng nói thêm: "Không những không nói, mà tớ nhất định sẽ giúp các cậu đánh người nữa."

Vương Vỹ nói xong liền tức tốc xoay về chỗ ngồi, chỉ để lại cho Lâm Vy một cái bóng lưng. Cô gái nhỏ nghĩ thầm, Lâm Vỹ này chắc bị bệnh tâm thần, cái gì mà đánh người giúp cô và Giang Túc chứ.

Sau lưng truyền đến tiếng kéo ghế "ken két", Lâm Vy quay đầu nhìn.

Giang Túc ngồi xuống, lấy ra một quyển vở, một bên lật giấy, một bên lật sách giáo khoa hết nửa ngày thì tìm thấy một cây bút bi. Cậu cắn nắp bút rồi tiếp tục chép <Tỳ Bà Hành>, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Lâm Vy yên lặng quay đầu, cầm bút tiếp tục làm bài tập.

Viết được ba dòng, Lâm Vy ngừng lại. Cô biết rõ cậu bạn bàn sau này là có tình huống đặc biệt, còn động thủ đánh Hồ Tiếu. Khi cậu ta xúc phạm đến danh dự của cô, Giang Túc liền muốn đánh chết Hồ Tiếu.

Anh không phải rất kỳ.

Mà cmn thật sự là kỳ.

Lạ đến i...làm cô có hơi bức bối.

...

Đến cuối tiết tự học buổi tối, Giang Túc cuối cùng cũng chép xong <Tỳ Bà Hành>.

Khương Chương Vân lật nhìn quyển vở mà Giang Túc nộp, không đến hai mươi giây liền lên tiếng hỏi: Câu tiếp theo của <Tào tào thiết thiết thác tạp đàn> là gì?"

Giang Túc bình tĩnh trả lời: "...... Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn."

"Câu trên là gì?"

"......Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ?"

"Cậu hỏi lại ai đấy hả?" Khương Chương Vân chẳng thèm nhìn đằng sau Giang Túc chép gì, đem hai quyển vở ném lên bàn học của cậu: "Được rồi, tôi miễn cưỡng cho cậu qua lần này. Sau này tốt nghiệp thì nhớ kỹ, đừng có nói <Tỳ Bà Hành> là do Lý Bạch viết. Nếu cậu vẫn khăng khăng nói như thế, thì nhớ bổ sung thêm môn Ngữ Văn của cậu là do giáo viên dạy Toán dạy, hiểu chưa??

Giang Túc: "......"

Tất cả các bạn học đều đang nín cười: "......"

Hết tiết tự học thứ hai, Lâm Vy thu dọn sách vở cất vào cặp, khoác tay Bạch Kiến cùng đi ra cổng trường.

Ở cổng trường, Bạch Kiến và Lâm Vy chào nhau một tiếng rồi đi về hai hướng khác nhau. Lâm Vy rảo bước về phía trạm xe bus.

Trạm xe bus phía trước tập trung đông đúc học sinh ngoại trú của Tứ Trung. Nhìn xa thêm khoảng mười thước nữa, cô liền thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Lâm Vy vô thức đứng im tại chỗ.

Xe bus vừa tới, học sinh vội vã chen chúc nhau lên xe.

Giang Túc tựa mình vào cột quảng cáo, đầu đang cúi xuống bấm điện thoại từ từ ngẩng lên. Cậu nheo mắt nhìn đám đông một lượt, từ đầu đến cuối không có ý định lên xe.

Xe bus đóng cửa lại, đám học sinh láo nháo cũng rời đi theo sự chuyển động của bánh xe. Giang Túc lúc này mới nhìn rõ, cách trạm xe bus một đoạn, Lâm Vy đang đứng nhìn cậu.

Bốn mắt giao nhau.

Lâm Vy giật mình, nhảy lên một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net