Chương 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tiểu Thanh Thông!? - Bạch Nguyệt Đình vừa bất ngờ vừa lo sợ - Sao con lại ở đây?

- Con... trốn... kiếm... Sư phụ...

Mạnh Chương nói quá nhỏ, Bạch Nguyệt Đình thật sự không nghe thấy gì.

- Tiểu Thanh Thông, rốt cuộc là con bị làm sao?

Mạnh Chương còn chưa kịp nói gì thêm, Lâm Nguyệt Cát đã bất ngờ lên tiếng:

- Có mùi máu! Nó bị thương!

Dứt lời, y liền lao về phía Mạnh Chương, tốc độ vô cùng nhanh. Bạch Nguyệt Đình bị y làm cho giật mình, vội chạy theo, vừa chạy vừa la: "Cẩn thận mặt đất! Đệ không đi giày đó!"

Mùi máu sao? Sao hắn không ngửi thấy nhỉ? Mà cũng phải, sư đệ luôn giỏi hơn hắn, phản ứng nhanh hơn, giác quan cũng nhạy bén hơn. Nếu không phải nhập môn sau thì chắc chắn đã vượt xa hắn. Sư đệ quả thực là ưu tú.

...

Mà khoan! Giờ không phải lúc tán thưởng sư đệ! Phải lo cho Tiểu Thanh Thông trước đã!

Bạch Nguyệt Đình vỗ trán, tự trách mình dở hơi, tiến lên giúp Lâm Nguyệt Cát đỡ Mạnh Chương vào trong.

Suốt đêm hôm đó, Mạnh Chương hôn mê bất tỉnh. Bạch Nguyệt Đình cũng không cách nào hỏi được vì sao y giữa đêm gọi đại điêu mang y đến đây, thân thể thì đủ loại thương tích, máu nhuốm đỏ từng mảng trên y phục rách tả tơi. Hơn nữa, y còn đem theo tám cây kiếm kia, chính là thứ mà đại điêu cõng trên lưng. Bạch Nguyệt Đình suy ngẫm một chút, cảm giác nhất định là do Trọng Khôn Nghi. Từ trước đến nay Mạnh Chương cứ dính đến hắn là gặp họa. Lúc xem bói cũng đã thấy rõ ràng đường sinh mệnh cùng đường tình duyên gãy khúc cùng lúc, như vậy chuyện y bị thương và Trọng Khôn Nghi chắc chắn có liên quan.

Cái tên chết tiệt này! Thế mà vẫn chưa hối cải hay sao? Sao đồ đệ của Bạch Nguyệt Đình hắn lại yêu phải một tên không ra gì như vậy chứ? Đầu óc chỉ biết dùng để tính kế hại người, chẳng chịu nghĩ cho người bên cạnh chút nào. Bạch Nguyệt Đình mà là Mạnh Chương thì Trọng Khôn Nghi đã sớm chết cả tám trăm lần rồi!

Ôm một bụng tức giận, giữa trưa hôm sau, khi Mạnh Chương vừa tỉnh dậy, Bạch Nguyệt Đình đã hùng hùng hổ hổ xông tới hỏi chuyện, quyết tâm làm cho ra lẽ, tính sổ với tên chết tiệt kia. Đã tha cho hắn hết lần này đến lần khác rồi, hiện tại không thể tha nữa! Trong đầu Bạch Nguyệt Đình đã chuẩn bị đủ cả trăm ngàn cách hành hạ rồi, đảm bảo cho Trọng Khôn Nghi muốn sống không được, muốn chết không yên!

Kết quả, Mạnh Chương chỉ nói:

- Có người muốn trộm kiếm, vì giao đấu với kẻ đó nên con mới bị thương. Sư phụ, con muốn nghỉ ngơi, đợi vết thương khỏi, con có thể cùng người và sư thúc về Ngọc Linh không?

- Tại sao? - Bạch Nguyệt Đình rõ ràng không tin, kẻ trộm nào mà dùng nhiều binh khí thế? Trên người Mạnh Chương ít nhất là có đến năm kiểu vết thương gây ra bởi năm loại binh khí khác nhau - Nếu không phải do Trọng Khôn Nghi, con chạy đến đây làm gì? Lại còn muốn theo ta đi Ngọc Linh. Không phải là nên báo cho tên chết tiệt kia biết để nó giúp con báo thù sao?

- Sư phụ à, con đã nói rồi, không phải do Khôn Nghi. Con muốn rời xa y, là vì... con không muốn khiến y khó xử. Con là tội đồ của Thiên Xu, không ai chấp nhận để con ở bên quân chủ Thiên Xu đâu.

- Con...

Bạch Nguyệt Đình biết chắc đồ đệ mình nói dối nhưng lại không thể phản bác, tức giận đến đỏ bừng mặt. Lâm Nguyệt Cát đứng bên nhìn, thật sự sắp bị trình độ yếu kém trong chuyện tình cảm của sư huynh nhà mình làm cho phát điên, liền kéo hắn ra ngoài để Mạnh Chương nghỉ ngơi.

- Không phải, Tiểu Cát Cát à. - Bạch Nguyệt Đình bị kéo đi vẫn không ngừng lải nhải - Ta không thể để mặc thế được, cái tên chết tiệt đó...

- Thì làm sao? - Lâm Nguyệt Cát ngắt lời hắn - Huynh muốn làm gì? Lăng trì? Bỏ thuốc? Cho dù huynh đánh chết hắn thì cũng thế mà thôi, chỉ khiến Chương Nhi đau lòng. Tình cảm trong lòng nó, tự nó biết nên làm thế nào. Nếu huynh thực sự thương yêu nó thì mau chóng giúp nó trị thương rồi dẫn về Ngọc Linh đi.

Dẫu Bạch Nguyệt Đình còn nhiều vướng mắc, nhưng hắn biết sư đệ hiểu lòng người hơn hắn, nên ngoan ngoãn nghe lời y, không cãi lại một câu.

Vết thương của Mạnh Chương, cho dùng thuốc, khoảng ba ngày sau là khá lên. Nếu tám cây kiếm đã ở đây sẵn rồi, vậy thì tới lúc đó quay về Ngọc Linh luôn cũng được. Tuy rằng Bạch Nguyệt Đình còn muốn ở lại đợi Chấp Minh và Mộ Dung Ly chính thức thành hôn, nhưng xem tình hình không thuận lợi lắm, sớm cũng phải hơn một năm nữa. Mà vương cung này gò bó chật hẹp, Lâm Nguyệt Cát không thích, nên về nhà là hơn. Khi nào tổ chức hôn lễ lại tới cũng không muộn.

Ngày Bạch Nguyệt Đình cùng Lâm Nguyệt Cát và Mạnh Chương rời đi, Chấp Minh cũng tới tiễn chân. Chỉ là người cần tiễn thì hắn không quan tâm, lại cứ quấn quýt lấy Mộ Dung Ly, khiến cho Bạch Nguyệt Đình nhìn mà ngứa mắt.

Cũng không trách được, Chấp Minh và Mộ Dung Ly mới hòa hợp không lâu, lại ngặt nỗi cả hai đều là quân chủ một nước, không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm, Chấp Minh cứ cách dăm bảy ngày mới có thể nhờ đại điêu đưa tới gặp Mộ Dung Ly một lần. Dạo gần đây đại điêu hay qua lại đưa thư từ Dao Quang đến Thiên Xu, mà cứ đi là kéo cả phu nhân nó theo rong chơi mãi không thèm về, thành ra Chấp Minh phải xa Mộ Dung Ly khá lâu, mong nhớ đến sắp phát điên. Được gặp lại rồi há lại không quấn quýt?

Mạnh Chương nhìn hai người ân ái, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân, liền lẳng lặng tránh ra một góc. Mộ Dung Ly hiểu tâm trạng sư huynh, khẽ đẩy Chấp Minh tránh xa mình ra một chút, thì thầm nói riêng với hắn:

- Mạnh Chương sư huynh không vui, người làm như vậy khác nào giễu cợt huynh ấy.

- Ta nào có! - Chấp Minh tính tình bộp chộp, muốn gì làm đó, không mấy khi chịu để ý thái độ người khác (dĩ nhiên là trừ Mộ Dung Ly) - Ta nhớ A Ly mà. Đã bao lâu chúng ta không gặp rồi? A Ly không nhớ ta sao?

Mộ Dung Ly cũng không biết nói thế nào cho hắn hiểu, đành mặc kệ hắn quay ra nói chuyện với sư phụ và sư thúc:

- Mọi người đi đường bảo trọng. Nếu có thể con sẽ đến thăm.

- Con làm sao lên Ngọc Linh được? - Bạch Nguyệt Đình cười vuốt tóc y, đổi lại ánh nhìn ăn tươi nuốt sống từ Chấp Minh. Hứ, ta cứ thích chọc ngươi đó thì sao. - Với lại con bận rộn công việc, lấy đâu ra thời gian. Vẫn là để sư phụ dẫn sư huynh về thăm con đi.

- Còn đệ?

Lâm Nguyệt Cát vốn đang yên lặng lại bất chợt lên tiếng.

Bạch Nguyệt Đình có chút ngạc nhiên. Lâm Nguyệt Cát trước nay luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người, chỉ đối với Bạch Nguyệt Đình là không thế. Y lại chẳng hề thích đi đây đi đó, mấy trăm năm rồi đều ở trên Ngọc Linh sơn tu luyện không rời nửa bước. Sao tự nhiên bây giờ lại muốn xuống núi thường xuyên để đi thăm đồ đệ của Bạch Nguyệt Đình?

Lâm Nguyệt Cát biết sư huynh mình đang nghĩ gì, cũng biết với người tò mò như hắn thì có giấu cũng chẳng được, liền kéo hắn lại nói nhỏ mấy câu vào tai. Bạch Nguyệt Đình càng nghe sắc mặt càng đen lại, cuối cùng là kìm không được mà bùng nổ:

- Cái tên Chấp Minh chết tiệt kia!!! Ngươi... ngươi ngươi thế mà dám... ngươi... A Ly của ta mà có mệnh hệ gì ta sẽ băm ngươi ra cho đại điêu ăn! Tên khốn kiếp! Ta...

- Sư huynh. - Lâm Nguyệt Cát kéo hắn lại, tránh cho hắn lao tới đánh Chấp Minh - Đó là chuyện thường tình, còn kết quả là do đệ. Huynh muốn mắng muốn đánh thì nhằm vào đệ đi.

Bạch Nguyệt Đình tức giận vô cùng, chỉ mong có thể đập ai đó một trận cho hả. Nhưng sư đệ... Sư đệ của hắn, làm sao hắn nỡ xuống tay? Khó chịu một hồi cũng không thể làm gì được, hắn liền hậm hực phất tay áo đi qua chỗ Mạnh Chương. Hai tên nghịch đồ này! Ta không quan tâm hai ngươi nữa! Ta có Tiểu Thanh Thông của ta rồi. Tiểu Thanh Thông ngoan ngoãn biết nghe lời, không như hai tên chết tiệt các ngươi. Hừ! Tức chết ta.

Chấp Minh cùng Mộ Dung Ly thấy sư phụ bỗng dưng nổi nóng, đều đơ cả ra không hiểu chuyện gì. Lâm Nguyệt Cát cong khóe môi nở nụ cười nhẹ hiếm có, kéo tay Mộ Dung Ly cầm lấy, chốc lát liền buông:

- Vậy là ta nhìn đúng rồi, xem ra y thuật của ta vẫn không thụt lùi so với sư huynh. A Ly, cẩn thận. - Nói xong liền lấy trong ngực áo ra một ống sáo nhỏ cỡ ngón tay út, làm bằng bạch ngọc, đưa cho Mộ Dung Ly - Lúc cần hãy gọi, đại điêu sẽ nghe.

Mộ Dung Ly vẫn còn ngơ ngác một hồi, mãi sau mới đỏ mặt lên. Thì ra... nhanh vậy sao? Y không nói gì, chỉ ngượng ngùng gật đầu cảm ơn Lâm Nguyệt Cát.

Hơ... Chuyện gì đây? Chấp Minh - người duy nhất còn chưa hay nội tình - đứng đó, hết nhìn người này lại nhìn người kia, trong đầu mịt mờ không rõ. Cái cảm giác một chuyện trọng đại liên quan đến mình mà mình không hay biết gì thật sự rất khó chịu. Nhưng vì vừa bị mắng, hắn không dám hỏi ngay. Đợi khi Bạch Nguyệt Đình cùng hai người kia cưỡi đại điêu đi xa rồi, hắn mới kéo áo Mộ Dung Ly hỏi chuyện. Nét ửng đỏ trên mặt Mộ Dung Ly chưa tan, nhưng y lại làm ra vẻ hơi tức giận. Y nghiêm mặt nói:

- Tối nay người về đi, đừng ở đây.

- Tại sao? - Chấp Minh rõ ràng không chịu - Khó khăn lắm ta mới được đến đây một lần mà. A Ly, bản vương thật sự rất nhớ ngươi... nhất là...

Chấp Minh bỏ lửng câu nói, nhưng từ ánh mắt hắn đã thể hiện rõ hắn muốn nói gì rồi. Mộ Dung Ly lại càng giận, nét mặt đen đi mấy phần:

- Từ nay về sau không được làm chuyện đó với ta!

- Vì sao? - Lần này thì Chấp Minh chính thức nhảy dựng lên rồi - Ta làm gì sai sao? A Ly, ngươi không hài lòng chỗ nào cứ nói với ta, ta nhất định sẽ sửa, nhưng đừng làm vậy! Chúng ta cứ gần nửa tháng mới gặp một lần, ngươi nỡ lòng nào...

Mặt Chấp Minh giống như sắp khóc đến nơi, Mộ Dung Ly cũng không đành lòng chọc hắn nữa, bật cười. Y hơi mất tự nhiên mím môi, sau đó mới nói khẽ:

- Không phải do người sai, mà là... Ta có... Ta có thai rồi.

___
Sinh tử văn mà đến giờ mới thấy :v còn hai chương nữa hết truyện nhé các nàng ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net