Chương 7: Ngươi là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa rừng cây có mấy khoảng đất trống rộng rãi đều được quân Thiên Xu lấy làm chỗ dựng lều trại. Tuy rằng bọn họ rất thắc mắc tại sao đang vội vàng truy bắt phạm nhân bỏ trốn mà lại đột ngột dừng lại như thế, xong chẳng ai dám lên tiếng hỏi. Bởi lẽ từ sau khi tìm được tấm da dê trên người nam tử kia, sắc mặt Trọng Khôn Nghi đã biến đổi. Hắn nghiêm túc cầm lấy mà nghiên cứu, không bận tâm bất cứ điều gì nữa.

Điều này cũng không có gì bất hợp lý, vì xác thực là tấm da dê này có ý nghĩa rất lớn đối với Trọng Khôn Nghi và toàn quân Thiên Xu.

Cổ văn bên trên, nội dung đại khái là viết về ngọn núi Dục Chiếu - phòng tuyến tự nhiên của Thiên Quyền. Nơi này có thể xem là bức tường thành vững chãi bao bọc che chở cho vương thành Thiên Quyền phía trong, muốn công hạ nhất định phải qua được dãy núi này. Núi Dục Chiếu địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu Thiên Quyền ra sức kháng cự, chắc chắn sẽ phải mất một thời gian rất lâu mới có thể đánh bại được. Cách đánh hao tổn binh lực cùng lương thảo như thế, dĩ nhiên Trọng Khôn Nghi muốn tránh. Nhưng lại chẳng còn cách nào khác. Cho đến hôm nay, thấy tấm da dê này... Cổ văn bên trên hắn xem không hiểu hết, chỉ có thể tạm hiểu mấy chữ, mà những chữ hắn đọc được, đại ý nhắc về một con đường bí mật xuyên qua Dục Chiếu, đã tồn tại từ rất lâu đời. Nếu con đường này thực sự đến nay vẫn còn, có thể lợi dụng để hành quân đột kích bất ngờ, tốc chiến tốc thắng. Tuy nhiên, Trọng Khôn Nghi không đọc được con đường này nằm ở vị trí nào, địa hình thế nào, đi qua bằng cách nào. Cho nên... chỉ có thể đợi nam tử kia tỉnh lại.

Trọng Khôn Nghi tạm rời mắt khỏi tấm da dê, nhìn sang nam tử đang yên lặng nằm trên giường, đầu nghiêng ra phía ngoài. Tuy làn da nhợt nhạt không chút sắc máu nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người đối diện. Gương mặt thiếu niên ngây ngô thánh thiện, trong sạch đến không còn lời nào tả xiết. Đôi mắt nhắm hờ, lông mi dài rung rung. Trọng Khôn Nghĩa nhíu mày... Sao lại cảm thấy y có điểm giống Mạnh Chương. Không đúng, rõ ràng là gương mặt khác hẳn! Chẳng lẽ gặp quỷ sao? Trọng Khôn Nghi xoa xoa thái dương, nhất định là do hắn nghĩ đến Mạnh Chương quá nhiều nên mới như vậy. Kể từ sau giấc mơ đó, hắn đã mấy ngày không thấy Mạnh Chương rồi.

- Ưm. - Thanh âm nhỏ nhẹ như mèo kêu vang lên, thân mình trên giường khẽ động đậy. Nam tử nheo mắt tỉnh lại.

Trọng Khôn Nghi bước đến gần, dáng vẻ ung dung mang khí thế bức người của kẻ bề trên, hoàn toàn không giống vừa rồi, tâm trạng rối loạn. Hắn cất tiếng hỏi:

- Tỉnh rồi?

Rõ ràng bị bắn một tên, máu chảy không ít, lại có thể tỉnh nhanh như vậy, quả là kỳ lạ. Trọng Khôn Nghi vốn tưởng y phải ít nhất đến ngày kia mới tỉnh lại.

Nam tử dụi dụi mắt, nằm úp sấp khó chịu, muốn lật lại, nhưng vừa khẽ động liền cảm thấy một cơn đau nhói sau lưng. Y không kiềm chế được mà nhăn nhó, hít một hơi khí lạnh.

- Ngươi trọng thương vừa tỉnh, tốt nhất là nằm yên đi.

Nghe được giọng nói của Trọng Khôn Nghi, hình như người kia có chút giật mình, hơi ngước lên nhìn hắn. Sau đó, ánh mắt cứ thế dán chặt trên người hắn không rời đi.

Trọng Khôn Nghi không vừa lòng, trầm giọng hỏi:

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Nam tử chỉ chớp mắt mấy cái, chuyển tầm nhìn đi, nhưng vẫn không nói lời nào, lầm bầm gì đó trong miệng, nhưng âm thanh quá nhỏ nên căn bản không thể nghe được.

- Ngươi là ai? Vì sao khi thấy chúng ta lại chạy?

Trọng Khôn Nghi không muốn dài dòng với y, trực tiếp vào vấn đề. Người này hành vi kỳ lạ, trên người còn mang theo đồ vật kia, thật sự khiến người ta nghi hoặc.

Nam tử không trả lời ngay, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, cuối cùng hỏi lại một câu:

- Mũi tên đó là ngươi bắn?

- Phải. - Trọng Khôn Nghi có chút sốt ruột, giọng nói bất giác hơi cao lên - Ta đang truy bắt phạm nhân bỏ trốn, ngươi lại có hành vi kỳ quái, thấy quan binh liền chạy, cho nên ta mới bắn ngươi. Thực xin lỗi!

Nam tử lộ rõ vẻ không vui, sa sầm mặt. Y đưa tay lục tìm trong áo, lấy ra một lọ nhỏ, mở nút, đổ ra một viên thuốc, nhắm mắt nhét vào miệng rồi nuốt xuống. Vẻ mặt y nhăn nhó như khổ qua, hình như thuốc rất khó nuốt.

- Ngươi còn chưa trả lời ta! - Trọng Khôn Nghi vô cùng bực mình vì thái độ của người này, lại dámcoi lời hắn như gió thoảng - Còn uống linh tinh cái gì đó?

- Bị thương thì phải uống thuốc. - Nam tử thản nhiên trả lời - Tấm da dê trên người ta, ngươi lấy đi rồi?

Không nghĩ tới y lại hỏi như thế, Trọng Khôn Nghi có chút giật mình:

- Phải... Ngươi...

- Xem không hiểu hết, muốn chờ ta tỉnh lại hỏi rõ ngọn ngành phải không? - Nam tử nhìn hắn, cặp mắt đen thẳm như hố sâu vạn trượng hút người.

- Rốt cuộc ngươi là người thế nào? - Trọng Khôn Nghi nhíu chặt mày, lộ ra cảnh giác cao độ.

- Yên tâm, ta đến là để giúp ngươi. Tấm da dê đó là sư phụ bảo ta đem tới cho ngươi.

- Sư phụ ngươi là ai? Mà nếu là chủ động tới tìm ta, tại sao lúc thấy ta lại chạy?

Nam tử hơi mất tự nhiên. Thực ra y cũng không rõ lúc đó tại sao mình lại chạy, chỉ là khi nghe giọng của nam nhân trước mặt này, theo phản xạ liền muốn trốn chạy. Lần này đi tìm hắn cũng là đã đắn đo hết mấy ngày rồi mới quyết định.

- Sư phụ ta không cho ta nói ông là ai, ngươi chỉ cần biết ông ấy giúp ngươi thôi. Muốn công hạ Thiên Quyền, các ngươi chỉ cần đem theo ta cùng tấm da dê kia là được.

Trọng Khôn Nghi nửa tin nửa ngờ. Nhưng đúng thực là tấm da dê đó có ghi chép về cách bí mật qua núi Dục Chiếu vào địa phận Thiên Quyền, cho nên phần tin nhiều hơn phần ngờ. Đắn đo một hồi, hắn quyết định sẽ thử, cứ để nam tử kia dịch thử cổ văn, dựa theo đó hành động. Nếu có sai sót, lúc đó giết y chưa muộn.

- Không cần hoài nghi, ta không lừa ngươi. - Nam tử biết rõ hắn đang nghĩ gì.

- Vậy được, ta cho ngươi cơ hội thử một lần, thất bại thì đừng trách ta. Ngươi tên gì?

- Tiểu Thanh Thông. (Hán Việt, nghĩa là "hành lá")

Ba chữ nói ra, Trọng Khôn Nghi đang nghiêm túc cũng suýt nữa cười ra tiếng. Hành lá? Sao lại có người tên kỳ cục như vậy?

...

Chấp Minh hôn mê rất lâu, cảm thấy cả thân thể như lạc giữa mây mù bồng bềnh, toàn thân mất sức, không thể cử động cũng không thể nói gì, vô cùng bất lực. Hắn như thoáng thấy có bóng dáng ai đó ở phía xa, hồng y ẩn hiện giữa mịt mù mây khói huyền ảo. Hắn muốn chạy theo, nhưng cố sức mấy cũng không thể bước được một bước, chỉ đành nhìn bóng dáng ấy cứ xa dần, mờ dần... Hai cánh tay chới với về phía ấy, tuyệt vọng mong có thể níu kéo nhưng không được... Quá xa rồi...

- Chấp Minh, Chấp Minh, ngươi tỉnh rồi?

Giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai gọi Chấp Minh tỉnh dậy từ cơn mộng dài... Hắn ở bừng mắt, nam tử trước mặt một thân hồng y, suối tóc đen dài đổ xuống bên cạnh. Hắn bất ngờ bật ra tiếng gọi:

- A Ly...

- Sao ngươi biết ta?! - Nam tử sửng sốt mở tròn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net