Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi lớp học, Thùy Trang bước nhanh vài bước để đi song song với Lan Ngọc.

Nàng mím môi do dự một chút rồi hỏi:

"Cậu thách đầu với lớp trưởng chỉ để yêu cầu như vậy thôi hả ?"

"Ừm, cậu không thấy cô ta hay ức hiếp cậu sao ?"

Lan Ngọc lạnh lùng gật đầu.

Thùy Trang ban đầu còn tưởng Lan Ngọc đang toan tính điều gì đó trong đầu, không ngờ cô chỉ đơn giản yêu cầu lớp trưởng đừng làm phiền đến nàng nữa.

Thùy Trang không biết vì sao lớp trưởng có thể chấp nhận yêu cầu của Lan Ngọc dễ dàng như vậy, nhưng hành động vừa rồi của Lan Ngọc thật sự khiến nàng cảm thấy biết ơn.

Thùy Trang mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc:

"Cậu không thấy hối tiếc sao, cô một chút nữa là cậu có thể vượt qua mình rồi ?"

"Không đâu, xếp hạng hai của chả sao !"

Lan Ngọc lạnh nhạt trả lời.

"Mình chứng kiến quá trình cậu cố gắng như thế nào, kết quả như vậy mình cũng thấy tiếc giùm cậu !"

Thùy Trang thở dài.

"Người khác chỉ quan tâm tới kết quả mà không nhìn vào quá trình, cậu có tiếc thì sự việc cũng đã qua rồi"

Tuy nói vậy nhưng khóe môi của Lan Ngọc đã cong lên một độ cong rất nhẹ.

"Lan Ngọc, cảm ơn cậu"

Thùy Trang cán môi, lắc nhẹ cánh tay Lan Ngọc, còn Lan Ngọc vẫn giữ thần sắc lạnh như băng.

Hai nàng tay trong tay rảo bước trên hành lang trường tưởng chừng như dài vô tận.

Ánh nắng hơi gắt của buổi chiều mùa hè chiếu qua ô cửa kính phản chiếu từ sàn đến tường, bóng của hai nàng được ánh nắng phác họa lên tường, hai cái bóng thân mật dán chặt vào nhau.

..........

Ngày cuối cùng của năm lớp 10, cũng là kết thúc năm đầu tiên cả hai học cùng nhau.

Thùy Trang ngồi bên dưới tán cây trong sân trường.

Bên cạnh nàng là Lan Ngọc, cô mang theo máy nghe nhạc, đeo phần tai nghe bên phải, bên còn lại ở trong tai trái của nàng.

Hai người vừa nghe nhạc vừa nhìn các học sinh khác chơi đùa với nhau ở đằng xa.

"Trang nè, hè này cậu định làm gì ?"

Lan Ngọc giọng nhàn nhạt hỏi nàng.

"Vẫn như thường lệ, chắc chỉ quanh quẩn trong nhà"

Thùy Trang co gối, cằm đặt trên đầu gối.

"Thường cậu sẽ làm những gì trong hè ?"

Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng.

"Ừm....."

Thùy Trang 'ừm' môt hơi dài như đang suy nghĩ, rồi nàng rất nghiêm túc liệt kê.

"Thường là đọc sách, xem TV, đôi lúc sẽ đi siêu thị xem có gì để mua không"

"Ba tháng hè chỉ có vậy, cậu không thấy chán sao ?"

"Thì cũng có lúc hơi chán nhưng lặp đi lặp lại dần sẽ quen thôi mà"

Thùy Trang vẫn kê cằm trên đầu gối, ánh mắt nhìn về phía đằng xa.

Lan Ngọc quan sát gương mặt của nàng. Cô thật sự càng lúc càng thấy Thùy Trang có gì đó là lạ nhưng gương mặt nàng lúc nào cũng giữ một vẻ bình thản trước mọi tình huống.

Lan Ngọc thật sự không biết rốt cuộc Thùy Trang có thứ gì có thể khiến nàng phi thường yêu thích hoặc có thứ gì đó đặc biệt làm nàng dao động hay không.

"Vậy nghỉ hè cậu sẽ làm gì ?"

Thùy Trang hỏi lại Lan Ngọc.

"Hè này mẹ mình định cho đi biển khoảng một tuần"

Lan Ngọc dời tầm mắt, trả lời một cách bình thường.

"Sau đó thì sao ?" - Thùy Trang gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi tiếp.

"Cũng chưa biết, có thể đi học lớp kỹ năng nào đó mà mình thích"

Lan Ngọc thật lòng trả lời.

"Vậy cậu định học gì ?"

"Hiện tại thì chưa biết, chỉ là có hứng thú môn nào thì học môn đó thôi, sau này biết đâu lại giúp ích được"

Lan Ngọc luôn có những kế hoạch cụ thể và phải có ích với tương lai của cô.

Chiều hôm đó, Lan Ngọc đưa Thùy Trang về đến nhà, nàng bước xuống, vẫy tay tươi cười tạm biệt Lan Ngọc.

Lan Ngọc cũng chào tạm biệt nàng rồi đạp xe về nhà.

.........

Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.

Mẹ Lan Ngọc đã xin nghỉ phép một tuần để đưa hai cô con gái đến khu nghỉ dưỡng ven bờ biển Nha Trang.

Chuyến đi này không chỉ có riêng hai chị em Lan Ngọc mà còn có thêm vài người họ hàng tham gia.

Em gái Lan Ngọc khi ở trước mặt chị luôn ít nói và nhút nhát nhưng khi ở trước mặt người khác, cô bé lai là người hoạt bát và vui vẻ.

Với Lan Ngọc, việc đi chơi với gia đình và người thân không quá hứng thú nhưng cũng không đến nỗi buồn chán.

Cô rất thích đi biển vào mùa hè, nhưng lần đi biển này, Lan Ngọc lại thật sự không mấy vui vẻ.

Mặc kệ em gái, mẹ và mấy anh chị em họ hàng đang nháo nhào bơi lội ngoài biển, Lan Ngọc mặc đồ bơi hai mảnh, bên ngoài khoác thêm một chiếc sơ mi mỏng đi dạo trên bãi cát.

Ở ngoài khơi xa, Lan Ngọc có thể thấy thấp thoáng vài bán đảo và mấy con thuyền đánh cá.

Cô tự hỏi, Thùy Trang đã đi biển bao giờ chưa ?, gia đình nàng cũng thuộc diện tương đối giàu, nhưng với mối quan hệ kỳ lạ giữa mọi người trong gia đình, có lẽ nàng vẫn chưa một lần được đi biển cùng gia đình.

Lan Ngọc vung chân đá lớp cát mịn của bờ biển.

Những chiếc vỏ sò bị sóng biển đánh dạt vào bờ, trên bãi biển đôi khi có vài sinh vật biển tí hon chạy tới chạy lui.

Lan Ngọc cong miệng cười, nếu có Thùy Trang ở đây, nàng có thể ngồi ngắm nó cả ngày mà không thấy chán.

Lan Ngọc cúi người nhặt vài vỏ ốc xinh đẹp bỏ vào túi áo.

Tối đến, ánh hoàng hôn trên biển vụt tát, nhường lại không gian sôi động của những bữa tiệc về đêm.

Tối hôm nay, cả gia đình Lan Ngọc làm một bữa tiệc hải sản lớn trên bờ biển.

Trên bàn bày đủ loại hải sản khác nhau, có những cái cô biết, có những cái thì không.

Lan Ngọc cầm ly soda uống một hơi dài rồi nghĩ ngợi.

"Cậu ấy đã từng thấy những thứ này chưa nhỉ ?, cậu ấy nấu ăn rất giỏi, có thể phân biệt được mấy loại rau, vậy mấy thứ sò. ốc này cậu ấy có biết hết tên không ?"

Bữa tiệc này được mẹ Lan Ngọc đặt ở một nhà hàng gần resort cả nhà nghỉ dưỡng, xung quanh cũng còn nhiều bàn khác đang thưởng thức bữa tiệc.

Nhưng thứ thu hút mọi người chính là bàn của hai cô gái trẻ, họ đôi khi có những hành động thân mật với nhau bên cạnh bàn ăn.

Mọi người trong họ hàng Lan Ngọc đều nhìn họ với đôi mắt đầy phán xét, to nhỏ bàn tán. Hầu hết đều là những lời rất khó nghe.

Lan Ngọc biết những người đồng tính thường sẽ không được xã hội đón nhận nhưng đây là lần đầu cô nghe thấy những lời nói khó chịu như thế về những người đồng tính.

Cô không muốn nghe nữa, đứng dậy bỏ đi. Mặc dù chưa ăn được bao nhiêu nhưng thái độ của mọi người ở đây thật sự khiến cô nuốt không trôi.

Cô lên phòng mình, mở cửa đi ra ban công nhìn về phía biển, trời đã tối, ngoài kia chỉ thấy được một màu đen như mực, có chút tiếng gió rít và tiếng vỗ của sóng biển.

Cửa phòng bật mở, mẹ Lan Ngọc bước vào.

Từ khi đến đây, bà đã thấy Lan Ngọc không mấy vui vẻ như những lần trước.

Hôm nay bỗng dưng cư xử lạ lùng như vậy, mấy người họ hàng khác đã biết tính Lan Ngọc như thế nên chẳng mấy ai quan tâm.

Mẹ bước đến vỗ vai Lan Ngọc.

"Sao nay con ăn ít thế, mẹ xuống mang một ít lên cho con được không ?"

"Không cần đâu mẹ, con no rồi"

Lan Ngọc không quay lại, chỉ lạnh lùng nói.

"Ngọc, có chuyện gì có thể nói cho mẹ nghe một chút được không ?"

Bà Ninh kiên nhẫn xoa dịu tâm tính con gái mình.

Lan Ngọc im lặng không nói chuyện, cô không biết vì sao lại phát bực khi nghe những lời khó nghe về cặp đôi đồng tính của những người họ hàng.

Nhưng bất giác lúc đó, cô lại nghĩ đến Thùy Trang, nếu như thật sự hai nàng quyết định đi xa hơn thì sẽ phải chịu những lời lăng mạ kia ư ?

Lan Ngọc nghe những lời đó thì tức giận, còn Thùy Trang thì sao ?. Tâm tính nàng tốt như thế hẳn sẽ để trong lòng rồi tự gặm nhấm.

Nghĩ đến đó, Lan Ngọc càng cảm thấy bực bội hơn.

Bà Ninh dịu dàng đứng kế bên cùng cô ngắm bờ biển.

Một lúc sau, Lan Ngọc mới khẽ lên tiếng, giọng nói đã dịu đi, nói rất nhỏ như không muốn mẹ mình nghe thấy:

"Liệu đồng tính thi sẽ bị kỳ thị như thế hả mẹ ?"

Bà Ninh hơi bất ngờ vì không nghĩ Lan Ngọc sẽ quan tâm chuyện này.

Nhưng Lan Ngọc dù gì cũng đã 16 tuổi, sắp bước vào đại học, nên mấy vấn đề này bà Ninh nghĩ nên thẳng thắng cùng cô nói chuyện:

"Không hẳn là kỳ thị, chỉ cần không vi phạm pháp luật hay đạo đức con người thì là không sai. Nhưng nó lại không đúng với quy luật tự nhiên nên sẽ rất khó để người khác chấp nhận. Cũng giống như chuyện con thích ăn sushi với nước tương và wasabi còn em con lại thích ăn với sốt mayo vậy đó. Mọi người đều nghĩ cách ăn của con là đúng nên sẽ không chấp nhận cách ăn của em và cho đó là sai nhưng em con lại thấy ngon vì đó là cách ăn mà con bé thích. Nên chuyện đôi đồng tính yêu nhau chẳng có đúng hay sai, cũng không đáng bị kỳ thị, mỗi người mỗi khác, nhưng đa số mọi người đã quen với những ý nghĩ truyền thống rồi !"

Mẹ Lan Ngọc ôn tồn giải thích cho cô hiểu, lời nói của bà cũng muốn chứng minh với con gái mình rằng bà không hề kỳ thị những người đồng tính.

Lan Ngọc nghe mẹ nói xong, trầm mặt không nói gì.

Một lát sau, cô xoay người đi vào phòng, nằm lên giường, nói:

"Con hơi mệt nên đi ngủ sớm một chút !"

"Vậy con ngủ đi, để mẹ tắt đèn cho !"

Mẹ Lan Ngọc thở dài nhìn cô con gái lớn, bà là mẹ của cô, tính cách lại dịu dàng, không hà khắc nhưng Lan Ngọc từ nhỏ đã ít nói, càng lớn lại càng thu mình, bà thật sự không hiểu con mình đang nghĩ gì.

Lan Ngọc lặng lẽ nằm xuống giường, đắp chăn nhắm mắt. Mẹ cô tắt đèn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng kín cửa,


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net