Chap 4: Sự ghen tị cuả nữ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay, là đêm mà chỉ có Chúc Anh điện ở Đông cung giờ này còn sáng đèn
***
Thiên Bình vừa tắm xong. Cô thay xiêm y màu vàng nhạt. Phong cách cuả cô luôn là như vậy. Đơn giản mà khiến người ta không nhàm chán.
***
'Thái tử giá đáo'
Cô đang ngồi ngắm cây trâm gỗ chắc chắn liền qùy xuống.
'Thái tử vạn phúc'
'Nàng đang làm gì vậy? '
Nói đoạn, Sư Tử liền cầm lấy cây trâm gỗ trên bàn
'Thứ này trông thật tầm thường̉. Nếu nàng thích ta có thể cho nàng những thứ đắt giá hơn'
Nếu là phi tử khác, chắc chắc họ sẽ đáp là đa tạ hay là thần thiếp biết rồi hay vân vân và mây mây. Nhưng Thiên Bình khác họ
'Thái tử, ngài cảm thấy cây trâm này không đáng giá vì ngài chưa từng suýt chết vì đói. Ngài chưa từng thấy ngôi nhà mà gia đình mình từng hạnh phúc chìm trong biển lửa. Ngài chưa từng thấy phụ thân suýt chết vì bị chém đầu... Ngài... Ngài chưa bao giờ phải trải qua những điều như vậy'

Sư Tử nhớ lại năm anh lên 7. Mã tướng quân lúc đó bị xử tử nhưng may thay Thứ sử Tô Châu kịp tìm ra bằng chứng minh oan cho Nhân Mã. Đến giờ phụ hoàng còn nợ Mã tướng quân một món nợ rất lớn.
Sư Tử ôm Thiên Bình vào lòng
'Ta xin lỗi. Ta sẽ không để nàng trải qua những điều đó nữa'
***
Sáng hôm sau tại Anh Nguyệt điện
Các vị tiểu chủ đều đã có mặt đầy đủ. Ngoại trừ Thiên Bình.
'Hôm nay Thiên muội muội chắc đang trong vòng tay cuả thái tử rồi! '-Bạch Dương buông một câu noí chua ngoa
Đúng lúc đó, Thiên Bình vội nâng váy đi vào
'Thái tử phi vạn phúc, các vị tỉ muội an hảo'
'Ta nào dám, muội muội giờ đã được thái tử sủng hạnh. Tỉ muội chúng ta làm sao bì được Thiên muội muội chứ'-Bạch Dương bĩu môi, trong lời nói không giấu được sự ghen tức
'Bạch tỉ tỉ sao lại nói vậy! Tỉ muội chúng ta cùng phu nên phải san sẻ sủng hạnh cho nhau. Muội muội cũng không muốn một mình mình độc sủng! '
Song Ngư thấy vậy liền phải xen vào.
'Thôi nào các muội. Thiên muội muội cũng không có ý gì. Bạch muội muội cũng không nên nặng lời như vậy. Đều là tỉ muội với nhau. Thiên muội muội mau ngồi xuống đi.'
'Đa tạ thái tử phi'
'Các muội mau dùng điểm tâm rồi về tẩm điện nghỉ ngơi đi. Ta cũng mệt rồi'
'Cung tiễn thái tử phi! '
Các tiểu chủ qùy xuống
'Các muội mau bình thân'
Song Ngư vừa đi, Bạch Dương và Bảo Bình liền tiến về phía Thiên Bình
'Muội muội thật có phúc. Được thái tử sủng hạnh đầu tiên. Sau này chức Quý Phi chắc chắn nằm trong tay Thiên muội đây rồi.'- Bạch Dương trêu đuà với một vài sợi tóc cuả Thiên Bình liền thả xuống
'Thôi Bạch tỷ. Mà Thiên muội năm nay bao tuổi vậy? '- Thủy Bình nở một nụ cười như muôn vàn bông hoa khoe sắc
'16 ạ'
'Muội không thể ăn nói như vậy. Kính ngữ cuả Thiên muội đâu rồi? Để muội ghi nhớ, ta phạt muội qùy hai canh giờ ở sảnh điện Ánh Nguyệt.'- Bạch Dương lên mặt
'Tiểu chủ.. '- Lưu Anh hoảng hốt khi nhìn thấy Thiên Bình qùy xuống
'Muội muội hãy cứ qùy như vậy đi. Mộc Hoa, ngươi ở lại trông coi cho ta.'
'Dạ'
Mộc Hoa là nô tì thân cận cuả Bạch Dương


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net